Tin tức Đại Tư Mã phải về triều vừa truyền đi, đám quan viên ở Hạo Thành đều có suy nghĩ riêng, lúc trước không có công, có tội thì nghĩ làm sao nịnh bợ, từng có thù thì làm sao để hóa nhỏ thù hận, tránh việc vừa trở về liền gặp rủi ro.
Điền Phùng gửi cho tỷ tỷ một phong thư, sau khi nhận được vài câu quở trách thì không nghĩ trình báo chuyện gì lên nữa, tiếp tục ở nhà mua vui tìm hoan, nhưng Phùng Trung Kiểm, người lãnh đạo trực tiếp, lại hơi lo sợ bất an, tiểu tử kia còn có tỷ tỷ chống lưng, có trách tội, thì hắn cũng chẳng sao, còn lãnh đạo như mình khó mà tránh khỏi việc bị quở trách, gánh tội danh quản giáo không nghiêm.
Tuy vậy lại vẫn không dám trực tiếp dạy dỗ hắn, nhỡ bị vị tỷ tỷ yêu thương em kia ghi hận, thì sau này sẽ luôn phải lo lắng, đề phòng.
Hắn trằn trọc mấy ngày, rốt cuộc là đại phu nhân trong nhà vội vàng dẫn hắn từ trong phòng cơ thiếp về, vừa mở miệng đã hỏi có phải thủ hạ của hắn đã đắc tội ai hay không, hôm nay tứ cô nương trong phủ Đại Tư Mã cố ý hỏi nàng, rằng thủ hạ nổi danh của đô úy có phải tên là Điền Phùng hay không.
Nếu là người khác hỏi thì còn tốt, vị tứ cô nương này chính là bảo bối trong tay của Đại Tư Mã, không có chuyện gì mà nàng hỏi xin lại không được đáp ứng, hơn nữa nghe nói gần nửa tháng nay đều bầu bạn Tam công tử xử lý công vụ trong thư phòng.
Phùng Trung Kiểm lập tức bị dọa tới chảy mồ hôi lạnh, ngồi với đại phu nhân đến nửa đêm, rốt cuộc quyết định trước tiên để cho nàng dẫn người đi vào phủ Đại Tư Mã cầu tình, cũng dễ chứng minh việc hắn làm thủ trưởng (ý là cấp trên nha), đã rất có tâm quản lý thủ hạ của mình rồi.
Điền Phùng bị ép buộc đi vào phủ Đại Tư Mã, bắt hắn ngồi mười lăm phút đã không chịu nổi, nhìn Phùng Đô Úy đang nói chuyện rất vui vẻ với Tam công tử, rón rén chuồn về phía hậu viện, muốn xem đường đường là hậu viện của Đại Tư Mã sẽ dưỡng được mỹ nhân như thế nào.
Đi dạo hơn nửa vòng, không gặp được mỹ nhân, cuối cùng khi đang ở phía ngoài nhà thuỷ tạ thì thấy hai tiểu cô nương đang nói chuyện, vị lớn hơn thì hắn biết, là tiểu thư con vợ cả trong phủ thủ trưởng của hẳn, còn vị nhỏ tuổi hơn, lớn lên xinh xắn, chỉ hơi mỉm cười đã khiến cảnh hồ sáng bừng lên, đợi khi trưởng thành tất sẽ là một mỹ nhân hiếm có.
*Nhà thủy tạ: Công trình được dựng trên mặt nước dùng để ngắm cảnh. (Bạn nào xem phim cổ trang nhiều chắc là rõ ha. Mình không tải ảnh lên đây được.
Hắn lại gần, nhìn thấy rõ ràng vị tiểu cô nương tự mình châm trà cho Phùng cô nương, còn áy náy nở nụ cười lấy lòng nàng ấy, xung quanh lại chẳng hề có tỳ nữ nào.
Ngay cả nữ nhi của một vị chính ngũ phẩm đô úy cũng phải lấy lòng, xem ra cũng không phải người hắn không thể trêu vào.
Nỗi băn khoăn trong lòng hắn biến mất, hắn nhấc chân bước vào nhà thuỷ tạ, đi thẳng một mạch đến bên cạnh tiểu cô nương xinh đẹp, mới đến gần đã ngửi thấy một mùi hương như có như không, giống chú mèo con gãi gãi làm lòng người ngứa ngáy.
"Cô nương thật đúng là một tiểu mỹ nhân, sao tại đây hóng gió lạnh? Thật là làm ca ca đau lòng một phen." Hắn vừa nói vừa duỗi tay định sờ lên mặt người trước mắt, càng dí sát thân thể vào, càng ngửi thấy mùi hương mê người đó.
Tĩnh Hảo lui về phía sau vài bước, gạt tay hắn ra, trừng lớn mắt nổi giận đùng đùng nhìn hắn, "Lớn mật, ngươi biết ta là ai sao? Dám cả gan làm càn ở phủ Đại Tư Mã."
"Tất nhiên ta biết ngươi là ai, cũng biết đây là nơi nào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ca ca thân thiết với ngươi." Điền Phùng ngửi được mùi hương kia, càng cảm thấy ngứa ngáy khắp người, thậm chí muốn dán mặt đến nơi phát ra mùi thơm.
"Tĩnh Nhi!"
Phía sau đột nhiên truyền đến một loạt tiếng kinh hô, bàn tay và thân mình đang duỗi ra khựng lại, vòng eo non mịn của tiểu mỹ nhân trước mắt xoay chuyển, cả người lật qua nhà thủy tạ, thẳng tắp nhảy vào trong nước.
Khích phu nhân bị một màn trước mắt khiến cho ngất xỉu, tiểu nữ nhi bé bỏng bảo bối của nàng, ngay ở trong phủ của mình, bị một gã đăng đồ tử không biết chui từ đâu ra bức nhảy hồ.
*Đăng đồ tử: kẻ háo sắc
Mới đầu tháng tư mà thôi, nước trong hồ lạnh biết bao nhiêu!
Nàng vội vàng liền thúc giục các nô bộc còn đang sững sờ, "Mau, mau cứu tứ cô nương lên, nếu con bé mà xảy ra chuyện, các người chờ mà gánh lấy hậu quả!!"
Dứt lời nàng vội vàng chạy tới bên hồ, đúng lúc thấy trưởng tử vừa nãy còn cùng kêu thảng thốt với nàng đã nhô đầu ra khỏi mặt nước, trong lòng ôm chặt nữ nhi,
Mọi người hợp sức kéo người lên bờ, Khích phu nhân đang muốn ôm nữ nhi khóc lóc, trưởng tử vừa nãy còn đang thở hổn hền đã lập tức đón lấy người từ tay của nàng, không để ý đến người mình trông cũng đang rất lôi thôi, "Trời lạnh dễ bị cảm lạnh, nên nhanh chóng đổi y phục cho Tĩnh Nhi mới được."
Nói xong, cũng không để ý nhiều đến phản ứng của nàng, ôm người chạy nhanh về phía li viên gần nhất.
Khích phu nhân đuổi theo vài bước, quay đầu lại nhìn một nhà Phùng đô úy và tên đầu sỏ gây tội đang bị nô bộc chặn lại, hận không thể cắn bọn họ mấy miếng.
"Nhốt hắn vào phòng chứa củi." Nàng lau nước dính trên đóa hoa thêu, cố gắng tìm về lý trí trong cơn giận, "Ngày mai Đại Tư Mã hồi triều, ta sẽ báo cáo với hắn từng chữ một, để hắn tự mình xử lý đám tội nhân các ngươi đã làm nữ nhi của hắn bị thương."
Trước khi lao xuống nước Tĩnh Hảo cũng đã tính trước góc độ và lực đạo, tuy nhìn giống như thật sự bị ngã xuống, nhưng cũng không đáng quan ngại, chỉ là giả vờ hôn mê đã lâu, không cẩn thận ngủ quên mất.
Tỉnh lại, trước mắt là một màu đen nhánh.
Nàng mới vừa cử động cơ thể dính nhớp mồ hôi một chút, trong căn phòng tối tăm đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp pha chút lạnh lẽo, như tiếng ma quỷ đêm khuya vậy, "Tỉnh?"
Lý Tạ đứng dậy đi đến bên mép giường của nàng, cười nhếch mép, "Ngươi cũng thật nhẫn tâm với bản thân, mưu kế như thế cũng không chịu nói trước với ta một tiếng."
Quả nhiên vẫn là để ý tới việc mình không nói trước cho hắn.
Tĩnh Hảo đá đá chăn, "Nóng," nàng chờ người nào đó sau khi giằng co với nàng, không kiên nhẫn loại bỏ một lớp chăn đi, mới thong thả ung dung mở miệng, "Cho dù không nói trước cho a huynh biết, không phải a huynh cũng đã đúng lúc cứu ta lên hay sao?"
Lý Tạ liếc mắt nhìn nàng, lạnh nhạt "A" một tiếng, "Cứu ngươi? Ta chỉ là sợ ngươi làm bẩn cái hồ duy nhất còn tạm xem được trong phủ, phá hỏng tâm tình tương lai của ta."
Hơn nữa, dù sao nàng cũng xem như là đồng minh với mình, nếu chết cũng không có lợi cho hắn.
Tĩnh Hảo nằm trong ổ chăn chớp mắt nhìn hắn, quan sát sắc mặt lạnh nhạt qua ánh trăng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của tiểu cô nương vang lên, "Nhưng ta nghe thấy a huynh gọi ta mới nhảy xuống."
Không nhảy thì không loại bỏ được mùi hương trên người, giữ lại chỉ gây thêm phiền toái.
Vì đề phòng người trong thủy tạ phát hiện ra, nàng còn lấy cớ ngồi xuống ở chỗ đón gió, lúc phát hiện ra Điền Phùng đang ngắm mình, cố ý rót trà cho Phùng cô nương, tránh cho tên kia có sắc tâm nhưng lại không dám làm, đoán ra thân phận của nàng sẽ không dám ra tay.
Hơn nữa cho dù Lý Tạ không cứu nàng, tỳ nữ lúc trước đã chuẩn bị sẵn sẽ đi mời Khích phu nhân đến, căn bản sẽ không để nàng ngâm nước lâu.
"Sao ngươi không nói là bị ta dọa tới mức nhảy xuống nước đi." Hắn ngồi ở mép giường, vươn tay sờ một lọn tóc dài của nàng, cuốn vài vòng quanh ngón tay, một chú kén tằm màu đen di chuyển lên tai nàng, hơi hơi dùng sức, không quan tâm xem nàng có đau hay không.
Tới khi Tĩnh Hảo duỗi tay cào hắn mới chịu buông tay.
Đứng bên mép giường nhìn xuống nàng, trên khuôn mặt đạm bạc hơi mang cười, "Đây chỉ là một trừng phạt nhỏ, về sau làm chuyện gì mà còn gạt ta, thì sẽ không giải quyết đơn giản như thế nữa."
Đại Tư Mã ra ngoài chinh chiến hồi phủ, người trong phủ tất nhiên là đều ra tới đón, ngoại trừ mấy đứa con trai tuổi hơi lớn một chút được hắn mang đi ra, ngay cả vài vị công tử ngày thường đi học cũng cùng đám con nối dõi xếp hàng thành một đội đứng ngoài cổng, bao gồm các cơ thiếp liên quan, khung cảnh cũng tương đối đồ sộ.
Lý Quan nhìn lướt qua đám người, lập tức liền phát hiện thiếu người, "Tĩnh Nhi sao còn chưa ra tới?"
Khích phu nhân dùng dư quang liếc vị mỹ nhân trẻ tuổi thong thả bước ra từ trên xe ngựa xuống, nghe thấy hắn nói mới hoàn hồn, lập tức sắc mặt trở nên khó coi hơn mấy phần, "Hôm qua Tĩnh Nhi rớt xuống hồ, sốt nhẹ, thiếp không để nàng ra."
"Người đang khỏe mạnh sao lại rớt xuống hồ?"
Lý Quan giọng nói tức giận, cũng bất chấp một đám người còn chưa chào hỏi, trực tiếp đi đến chỗ ở của nữ nhi.
Khích phu nhân đi theo hắn, một bên liền tinh tế kể lại ngọn nguồn, "Thiếp đã cột hắn vào phòng chứa củi, chỉ chờ Phu chủ trở về xử lý, Tĩnh Nhi mới mấy ngày trước cũng từng bị bệnh, sốt hai ngày mới khỏe lại, lần này lại bị cảm lạnh... Còn may Tam huynh của nàng tới sớm, nếu không ngâm thêm một lúc nữa trong hồ thì..."
Một chúng cơ thiếp trang điểm hoa hòe lộng lẫy lại nhìn thấy đại phụ (đại phu nhân ấy) sau khi nói đến Tứ cô nương dẫn đi mất sự chú ý của lang chủ, trực tiếp bỏ rơi bọn họ tại chỗ, biểu tình trên mặt đều có hơi tức giận, mấy người đứng phía đằng trước sắc mặt càng thêm không tốt, lại nhìn mỹ nhân mới xuống xe ngựa, nghĩ lại cũng thấy vui sướng.
"Tuổi trẻ mạo mĩ thì sao, ở trong lòng lang chủ, sợ là còn chằng bằng một đầu ngón út của Tứ cô nương."
Diệu cơ nghe xong những lời này, lập tức liền hận vị Tứ cô nương chưa gặp mặt kia một chút.
Hôm nay vốn nên là nàng nổi bật mới đúng.
Lý Quan vào phòng ngủ thì thấy nữ nhi đang bê chén thuốc uống, gương mặt nhỏ kia nhăn chặt lại, buông chén thuốc liền lập tức lấy một viên mứt hoa quả nhét vào miệng, quay đầu thấy hắn, lập tức tươi cười.
"Cha!"
Lý Quan đi nhanh bước qua sờ trán nàng, phát hiện thực sự hơi nóng, sắc mặt cũng hơi đỏ, lập tức liền hơi đau lòng, "Cha mới ra cửa một chuyến, sao Tĩnh Nhi đã sinh bệnh rồi?"
Tĩnh Hảo lắc lắc đầu, "Tĩnh Nhi không sao, cha có gặp chuyện gì không?"
Nàng duỗi tay nắm lấy bàn tay to của Lý Quan, sự đối lập khiến cho tay nàng có vẻ yếu ớt không nơi nương tựa, ngẩng đầu nhìn hắn đầy quan tâm cùng nhu mì.
Lý Quan trấn an xoa xoa đầu nhỏ của nàng, thấp giọng kể cho nàng nghe vài câu chuyện thú vị trên đường đi, lại có mang quà về cho nàng, thấy nàng ngủ thiếp đi, mới phân phó tỳ nữ trông coi nàng, rón rén ra khỏi phòng, đứng ở hành lang suy nghĩ về lời nói kia.
Số phận của Tĩnh Nhi đúng thật là tương liên với hắn, năm ngoái khi nàng bệnh nặng một trận, không quá mấy ngày hắn liền đánh trận thua, lần này bỗng dưng rớt xuống hồ, chỉ sợ sẽ lại dính đến vận mệnh của hắn.
Khóe mắt hắn giật giật, lại nghĩ đến chuyện Khích phu nhân kể, trong lòng vô cùng hận cái tên dám khinh bạc Tĩnh Nhi làm nàng ngã vào hồ, "Người ở đâu? Dẫn đường cho ta."
Người vừa được đem tới, Diệu cơ mới vừa được an bài chỗ ở đã vội vàng tới rồi, nhìn đệ đệ ruột quỳ gối trước từ đường, nàng khóc như hoa lê dính mưa, sẵn dung nhan tuổi trẻ mĩ mạo, chỉ cần là đàn ông khó tránh khỏi sẽ khoan dung cho nàng vài phần, "... Lang chủ đã đồng ý tha cho đệ đệ của ta một mạng, huống hồ bây giờ Tứ cô nương cũng không xảy ra chuyện gì, đúng là sau họa có phúc, sẽ không ảnh hưởng tới vận may đâu."
Sau khi nàng vào phủ đã hỏi thăm về vị Tứ cô nương kia, khi cầu tình cứ một mực chắc chắn lúc đầu là do Điền Phùng không biết thân phận của Tức cô nương, hơn nữa lúc trước nàng cũng chỉ xin "tha mạng" chứ không có nói hắn"vô tội", tránh cho Lý Quan quá mức khó xử.
Lý Quan giơ tay, nhìn là muốn ý bảo nàng đứng dậy.
Khích phu nhân túm chặt vạt áo, đang muốn mạo hiểm làm Phu chủ tức giận, mở miệng định nói vài câu, Lý Tạ vẫn luôn an tĩnh ngồi ở bên cạnh liền đứng lên, hành lễ.
"A phụ, Phùng gia con vợ cả cô nương làm chứng, lúc ấy khi Tĩnh Nhi tức giận hỏi, Điền Phùng chính miệng thừa nhận hắn biết thân phận của Tĩnh Nhi, hơn nữa mới đầu xuân, nước trong hồ rất lạnh, Tĩnh Nhi vốn bệnh nặng mới khỏi, không có việc gì đã là rất may."
Hắn nhìn thẳng, không thèm để ý đến khuôn mặt tức giận vặn vẹo của Diệu cơ, "Khi a phụ đáp ứng tha cho Điền Phùng một mạng, Diệu cơ đang ở nội trạch, nhất định đã không bẩm báo rõ tình hình cụ thể."
Hắn phất tay ý bảo Cốc Vũ hầu ở ngoài cửa mang sơ báo đã sửa sang tốt tiến vào, trình lên quan án của Lý Quan.
Lý Quan lật vài tờ, lông mày vốn đang dãn ra lại nhăn chặt, lửa giận trong lòng không áp nổi, Điền Phùng lại là kẻ tái phạm, ngày thường ra tay với bình dân thì thôi, hiện giờ đang ở trong phủ của hắn cũng dám diễu võ giương oai, suýt chút nữa đã ra tay với nữ nhi bảo bối của hắn rồi.
Nếu là Tĩnh Nhi không nhảy hồ, việc này còn không biết sẽ như thế nào!
Hắn có cái lá gan này, là mượn từ ai đây?
Lý Quan cúi đầu nhìn Diệu cơ đang nước mắt lưng tròng nhìn hắn, sự thương tiếc mới dâng lên trong lòng tan biến không sót lại tí gì, "Người tới, kéo Điền Phùng xuống đánh chết, Diệu cơ đưa về nguyên thành."
Lý Tạ sau khi trình lên sơ báo đã lui về chỗ, nghe vậy chỉ bưng chung trà che lại khóe miệng nhếch lên, bình tĩnh nhìn người bị kéo đi.
Hắn a phụ quả nhiên vẫn là cái tính đó, cho dù ngày thường đối với ngươi tốt cỡ nào, khi trở mặt cũng không hề bận tâm tình cảm cũ.
Chẳng qua kế hoạch của muội muội ruột của hắn cũng thật tốt, dùng bản thân làm mồi nhử, nhảy hồ một cái đã giúp hắn giải quyết hai người làm hắn chướng mắt, đưa tới một nhà mà hắn có thể yên tâm sử dụng.
Về sau còn phải ăn ngon uống tốt rồi tĩnh dưỡng, miễn cho mới lăn lộn vài lần đã chết mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT