#Màn 2 – Cảnh1

Từ lúc lập công vì đã giúp đỡ Thành vương tiêu trừ phản tặc, Vương thần y nhiễm nhiên nổi danh hơn xưa, công danh một đường thăng tiến, trở thành tổng quản dược khố hoàng cung. (Khụ, này là do lão đã lu loa kể lể công lao cực khổ bào chế thánh dược thế nào, tốn bao nhiêu thời gian thế nào, tốn bao nhiêu tiền của thế nào, nay bị vương gia cướp trắng thế ấy, không có đền bù quyết không bỏ qua, vân vân và mây mây, Hàn Thừa Triết đành phải cho lão ngồi ghế ấy để yên tai). 

Suốt mấy hôm hết ăn lại nằm đến sắp mốc meo, Vương thần y nhận được ý chỉ triệu hồi khẩn cấp của hoàng đế như nắng hạn gặp mưa rào, lão vội vã chỉnh chu trang phục, một đường thẳng tiến tới gặp hoàng đế rửa tai đợi lệnh.

– Thần, Vương Lập, có mặt, nguyện cống hiến đến sức tàn lực kiệt, tận tâm tận tụy phục vụ bệ hạ!- Còn gì không ấy nhỉ, Vương thần y nín thở trộm nhìn gương mặt âm trầm thâm tàng bất lộ của hoàng đế, có một chút, khụ, bất an.

– Ổ?- Hoàng đế nào đó nhếch môi cười âm hiểm- Ý ngươi là dù trẫm có ra yêu cầu gì ngươi đều tuân theo?

Nuốt nuốt khan, mỗ thần y gật đầu như giã tỏi.

– Được lắm! Ngươi lập tức mang mê dược mạnh nhất của mình giao cho Ngô Thiếu Kỳ, tuyệt không được chậm trễ!

Quả nhiên… Mồ hôi lăn từ thái dương Vương thần y túa ra không ngừng. Bệ hạ cần mê dược mạnh nhất… Lão là ai chứ? Chẳng phải đệ nhất thần y sao! Mê dược thuộc hạng bét của lão cũng đủ khiến đám nhân sĩ giang hồ thèm rõ dãi, chỉ cần vài giọt nhỏ cũng đủ quật ngã voi, bệ hạ lại cần loại tâm can bảo bối của lão, hiển nhiên là dùng cho nhân vật không tầm thường. Mà nhân vật không tầm thường khắp cùng trời cuối đất này, lão chỉ biết có một mà thôi!!!

– Sao hả?- Hàn Thừa Triết nhíu mày, lạnh giọng- Ngươi dám không đưa? Kể cả khi ngươi không đáp ứng ngươi cũng phải đưa ra!

– Đây… Cái đó…- Vương thần y lấm lét trộm ngước nhìn người đối diện- Không phải không được, chỉ là… Chỉ là mê dược của thần e rằng không thể khuất phục nổi Thành vương đi…

Chuyện lần trước lão chẳng đã tấu trình với hoàng đế hắn rồi sao?! Thành vương gia này là đồ quái nhân a, trước đây hắn cũng từng trúng mê dược đặc chế mạnh nhất này của lão, kết quả thì sao? Kết quả thì sao? Hắn không những những không sao còn dùng sức chín trâu hai hổ vơ vét hết đan dược bí phương một đời tâm huyết của lão. Hễ nhớ tới là lão đau lòng muốn chết nha~~~

Thế nhưng, nước chảy hướng xuống dưới chứ nào ngược lên trên, ai đó bắt đầu hết kiên nhẫn, ném cho lão một ánh nhìn sắt như đao. Hừ, hắn đang muốn giết người đây, lão đã như vậy, chết đúng lúc lắm!

– Hừ!- Hàn Thừa Triết tiếu lý tàng đao, gõ gõ từng nhịp lên mặt bàn, lạnh lùng hô- Người đâu!

Ách…

Bùm một cái, Vương thần y quỳ sụp xuống, lấy tốc độ ánh sáng không kịp bưng tai che mắt rút hộp mê châm trân quý từ lồng ngực ra, hai tay nâng lên cao, kính kính cẩn cẩn nói:

– Bệ hạ! Tất cả đều ở đây! Tùy bệ hạ định đoạt!

Cùng lúc ấy, sau lưng Vương thần y vang lên một tiếng rầm như sấm dậy.

Cánh cửa ngự thư phòng bị một lực kinh hồn đẩy ra, Ngô Thiếu Kỳ tay vác cự đao nhảy vào phòng, hét lên:

– Phản tặc to gan! Dám tới làm loạn!!!

– A a a!!!- Vương thần y gấp như phải bỏng, cuống quýt lên- Bệ hạ! Bệ hạ! Xin hãy nhận cho!

Nhìn vẻ mặt đen thui của hoàng đế, mỗ thống lĩnh cấm quân húng hắng ho vài cái, nhanh chóng hạ đao xuống, rất chi là thành kính, ôm quyền cúi đầu thưa:

– Thần, Ngô Thiếu Kỳ, có mặt!

– Hừ!- Hàn Thừa Triết day day huyệt thái dương, cảm thấy đầu lại đau thêm một chút nữa, thống lĩnh cấm quân mới nhậm chức này cũng thật nhanh chân đi, từ ngày hắn thoát khỏi tay phản tặc, thống lĩnh cấm quân này cứ như cái đuôi sau lưng hắn, hắn chỉ khẽ ho một tiếng, ai đó liền vác cự đao nhảy tới kề đao vào cổ người đứng trước mặt hắn rồi. Hắn lãnh đạm hỏi- Ngươi biết sử dụng mê châm của Vương y sư chứ?

Ngô Thiếu Kỳ đảo mắt nhìn hộp mê châm trên tay Vương thần y, lại kính cẩn đáp:

– Tâu, thần biết!

– Tốt!- Hắn phất phất tay- Ngươi giữ lấy nó, chờ dịp sử dụng! Được rồi, hai ngươi có thể lui!

– Này…- Ngô Thiếu Kỳ một bụng nghi hoặc ngước nhìn hoàng đế nhà mình, mặc dù là quân nhân hắn nắm rõ cấp trên ra lệnh chỉ có thể tuân theo không được hỏi, nhưng mà, hắn cực kì, cực kì thắc mắc nha- Bệ hạ… thần… thần… ngu muội… Không hiểu ý bệ hạ…

Đi tới cửa rồi, Hàn Thừa Triết dừng lại, tiếp tục day day huyệt thái dương đang âm ỉ đau, hắn rất không cam lòng đáp lời:

– Ngươi chờ hoàng hậu nói đi, rất nhanh thôi, ngươi sẽ hiểu!

Ngô thống lĩnh tròn mắt lại tròn mắt, cố vận dụng hết mấy thành trí tuệ lĩnh hội ngụ ý thâm sâu của hoàng đế. Đáng tiếc, trí tuệ của hắn không cao thâm như Trần Ngôn Thanh, vẫn không thể trở thành con sâu trong bụng hoàng đế được.

– Few, hù chết ta!- bên kia, Vương thần y vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm- Còn tưởng cái mạng già của ta sắp mất rồi chứ!

– Lão không biết làm bách tính của bệ hạ còn dễ hơn làm quan sao?- Ngô Thiếu Kỳ ão não chộp lấy hộp mê châm trên tay Vương thần y tung rồi chụp, chụp rồi tung ngắm ngắm nghía nghía- Thứ này, phải dùng vào việc gì, ta làm sao mà biết chứ!

– Á, bảo bối của ta!- Vương thần y xót của kêu lên- Ngươi cẩn thận! Bảo bối của ta~~~

– Bảo bối?- Nhíu mày thực sâu, nhìn xuống nơi nào đó phía bụng dưới, giữa hai chân lão thần y, Ngô Thiếu Kỳ rùng mình- Không phải chứ! Đây là… của lão?

– Ngươi! Ngươi!- mỗ thần y giận đến tím mặt, bất chấp người trước mặt có vác theo cự đao, nghiến răng ken két- Ngươi còn nói nữa, ta độc chết ngươi! Hừ, hừ! Phải đem bảo bối dùng cho kẻ đó không biết thưởng thức đó, ta… ta đau lòng chết mất!

– Hả? Lão biết thứ này dùng cho ai sao?

– Hừ!- Siết chặt nắm tay, Vương thần y đau xót đáp- Còn ai nữa, nếu không phải Thành vương gia mình đồng da sắt, quái nhân khó hầu nhà các ngươi!

– Ồ!

– Đấy! Đấy!- Vương thần y từ trong gian khổ như tìm được đồng chí, tiếp tục kể lể- Đem phục dùng cho kẻ đó, có phải phí của trời không! Ta trèo non vượt suối trăm đắng nghìn cay, dùng chín lần chín tám mươi mốt thứ thuốc mới bào chế thành thứ mê dược chỉ chạm qua là gục ngã, ba tháng không tỉnh này nha~~~

– Thế thì không được!

– Phải! Phải! Dĩ nhiên thế này là không được rồi!- Vương thần y bày ra bộ dáng cún con, xoa xoa tay, cười hề hề với Ngô Thiếu Kỳ- Huynh đệ, ngươi dùng hay không dùng cũng vậy thôi, chẳng qua là một lời báo cáo với cấp trên, chi bằng, ngươi trả lại ta. Ê hê hê….

Xoẹt một cái, Vương thần y cảm thấy da đầu tê buốt.

Ánh chớp lóe lên quá nhanh, lão quả thật không thể phóng độc nhanh hơn kẻ này được. Quan trọng là, thế quái nào, thế quái nào, đao của hắn vừa mới nằm bên chân hắn thoắt cái đã kề vào cổ lão, hả? Hả??? Lão đắc tội gì với hắn???

– Không có gì! Không có gì!- Ngô Thiếu Kỳ cười khoái trá đáp lại ánh mắt như thỏ nhìn sói của Vương thần y, cười thân thiện- Chỉ là ta thấy bấy nhiêu chưa đủ lắm! Muốn mượn thêm của lão một ít thứ khác nữa!

– Ngươi…- Huynh đệ các ngươi là hào kiệt cái quỷ gì, ăn cướp, rõ ràng là phường ăn cướp, ỷ mạnh hiếp yếu, bóc lột lão già a!!!

– Hử?- Ghé sát mặt lão, Ngô Thiếu Kỳ làm ra vẻ ngây thơ- Lão nói gì, nói nhỏ thế, ta nghe không được!

– Ta muốn nói, – Thần y nào đó trương ra bộ mặt tràn đầy nghĩa khí, vỗ vỗ ngực đáp- vị anh hùng này, ta xưa nay trượng nghĩa đầy mình, ngươi cần gì ta sẽ trợ giúp! Ê hê hê, ngươi cất đao đi, ta lấy, ta lấy liền cho ngươi!

Còn về thứ Ngô Thiếu Kỳ yêu cầu thêm là gì, khụ khụ, chuyện phải kéo dài đến ba hôm sau nữa.

#Màn 2- Cảnh 2

Trên đỉnh Thục Sơn, đám huynh đệ muội không chút nghĩa khí nào đó khoái trá nhìn Thành ca anh minh thần võ của mình trúng mê châm mê man ngất giữa đương trường. Một bên, họ phân phó cho Mai Dạ Thảo và Đỗ Quân Như ngồi cùng cỗ xe với anh để chăm sóc, một bên chúng nam nhân còn lại cưỡi ngựa  hộ tống tứ bề. Phòng thủ kín kẽ như thế, ai muốn cướp người cũng đừng mong, mà người bên trong muốn mọc cánh bay cũng khó thoát.

– Uy, mê dược này có tác dụng không đấy, Thanh ca?- Dương Vân Thiên thúc ngựa đi sát bên Trần Ngôn Thanh, khẽ hỏi- Huynh không phải lại xài mê dược của lão lang băm đó đi?

– Phải nha!- Lâm Kiệt gật gù nói tiếp- Thành ca miễn nhiễm với độc, chốc lát nữa huynh ấy lại tỉnh, rồi lại chạy trốn nữa thôi!

– Chậc, chậc… Huynh đệ khỏi lo, đã có ta rồi!- Ngô Thiếu Kỳ nhếch môi cười âm hiểm, ai nha, các ngươi còn không khâm phục ta quá thông minh đi, a ha ha ha.

– Thiếu Kỳ…- Trần Ngôn Thành đột nhiên thấy lạnh sống lưng- Ngươi… Ngươi lại bày trò quỷ gì?

– Ui cha, ta đau lòng nha~!- Ngô Thiếu Kỳ nhăn mày ra vẻ thương tâm, xoa xoa ngực mình- Cớ gì Thanh ca chả bao giờ nghĩ tốt cho ta~!

– Ngươi có cái gì tốt đâu mà nghĩ!- Trả lời thẳng luôn khỏi cần suy nghĩ- Thiên đệ còn có thể tin ngươi chứ ta thì…

– Thanh ca!- Phía bên kia, Dương Vân Thiên đột ngột xen ngang- Đệ xin đính chính! Đệ không có chút tín nhiệm nào với người nào đó nha!

– Òa, Vân Thiên!- Ngô Thiếu Kỳ ủy ủy khuất khuất nhìn người vừa nói, rơm rớm- Ngươi nhớ! Ta không có ngươi còn có chúng huynh đệ khác!

– XIN LỖI!- Lâm Kiệt, Vũ Khải Duy đồng thanh- Chúng ta không có tín nhiệm ngươi à!

– Òaaa~~~~

– Được rồi!- Trần Ngôn Thanh rút quạt khõ cái cốp vào trán Ngô Thiếu Kỳ, hắng giọng-Ngươi mau khai, ngươi đã làm gì Thành ca!

– E he he, Thanh ca chớ lo!- Cười tươi như hoa đào nở, Ngô Thiếu Kỳ tiếp tục đào mộ chôn mình- Vừa rồi, đệ chỉ lén cho Thành ca uống thêm một lọ thuốc bí truyền thôi!

– Hử?- Một giọt mồ hôi lăn qua thái dương Trần Ngô Thanh, anh run run lặp lại- Ngươi… Sao ngươi dám…

– Ai dô, Thanh ca an tâm, am tâm đi!- Ngô Thiếu Kỳ hếch mũi lên trời, cực kỳ cao ngạo nói tiếp- Thứ đệ dùng là xuân dược, xuân dược siêu cấp vô địch thiên hạ vô song của Vương thần y a~

– …! - Hồn vía Trần tướng quân bay non phân nửa, chóng mặt, chóng mặt quá.

– E he he, đúng như thõa nguyện của Thanh ca, gạo nấu thành cơm là chắc rồi! Mà không, gạo cũng thành cháo chứ đừng nói chi cơm!!!

Hôm nọ, bệ hạ một mặt ban chỉ tứ hôn, một mặc giao cho hắn mê dược để thuốc Thành ca, này không phải quá rõ là bệ hạ cũng muốn Thành ca gạo nấu thành cơm với công chúa đi. Đây là hắn thông minh hiểu rõ thánh ý, đã làm phải làm đến nơi đến chốn, xem còn ai dám nói hắn vẽ chuyện nữa không!

Hiu hiu gió lạnh thổi lại thổi, một đoàn người hóa đá cằm rớt xuống đất lộp độp a lộp độp, Trần tướng quân hồn lìa khỏi xác phiêu a phiêu.

– Chết rồi, Thanh ca!- Mai Dạ Thảo đột nhiên vén rèm, thất thanh hô- Người Thành ca tại sao lại đỏ rực, nóng bừng bừng, miệng sùi bọt thế này? Hu hu, không phải sắp chết rồi chứ???

Quả nhiên…

Đời này mọi việc đều suôn sẻ…

Mới lạ!!!



Chuyện sau đó nữa, khụ khụ khụ, lại ba hôm nữa trôi qua.

Dưới mái lầu Cửu Phụng, một người bị trói gô, quấn như đòn bánh tét treo ngược đong đưa trong gió lạnh. Một đoàn người đứng vây quanh một người uy dũng kiêu hùng, tay cầm cự đao đen tuyền lăm le muốn chém người phía trên, người nào người nấy giằng co xô đẩy người kia, bày ra bộ dáng nịnh nọt:

– E he he, Thành ca, tất cả đều do Ngô Thiếu Kỳ chết tiệt bày ra, đệ vô can nha~~~

– Phải a~ Huynh có trời cao phù hộ, uống xuân dược đủ dùng cho trăm người mà vẫn giữ thân như ngọc, quả là trong họa hữu phúc a~~~

– Thiếu Kỳ đáng chết trừng trị cũng đã trừng trị rồi, Thành ca bớt giận, bớt giận~~~

– Thành ca, huynh đại nhân đại lượng, chấp nhặt làm chi ba cái lẻ tẻ~~~

– Thành ca là siêu cấp mỹ nam nha~~~

– Thành ca~~~

Người bị trói phía trên mặt đen như đáy nồi, tru tréo vọng xuống:

– Á a a! Một lũ vô lương tâm! Đổ hết tội cho ta, dám thí ta chết! Chẳng phải vì Thành ca miễn nhiễm với độc nên ta mới phải đổ hết lọ thuốc sao?! Đưa Thành ca nửa sống nửa chết ra hỉ đường còn không phải các ngươi sao?!!!

– ĐỀU IM HẾT CHO TA!!!- Ai đó gầm lên đầy phẫn nộ.

[Vo ve, vo ve, ta là bé muỗi, ta bay giữa chốn không người a~~~]

– Lâm Kiệt, Trần Ngôn Thanh, con em bà dì nhà các ngươi, các ngươi khôn hồn thì mau phối hợp với Lưu Dự tìm cho ra nghĩa muội ta. Không thì, ta giết!!!

– TUÂN LỆNH!- Hai người vừa bị xướng tên đồng thanh hô, giờ khắc này Thành ca ra lệnh gì, bọn hắn cũng nhận.

– Nghĩa… nghĩa… muội?- Mai Dạ Thảo rụt rè hỏi-Thành ca…ý huynh là Mạc tiểu thư?

– Hừ! Mạc Yên Đình là nghĩa muội ta! Thì sao nào?!- Đang cơn hỏa nộ Lý Giang Thành quay phắt sang nàng, nhận ra đó là ai rồi, anh lại thấy da đầu tê buốt, hình như anh quên không thông báo cho đám người này thật. Nhìn thấy Dạ Thảo xanh mặt co rúm người nép sau lưng Trần Ngôn Thanh, anh xuống giọng- Ta và Yên Nhi đã bái thiên địa nhận huynh muội, muội chính là tỷ của muội ấy, về sau kính nhờ Thảo muội chăm sóc muội ấy cho tốt, có được không?

– Dạ…- Mai Dạ Thảo như được cái đại xá vội gật đầu lia lịa- Dĩ nhiên là được! Dĩ nhiên là được!

– Thành ca!- Kẻ bị treo tòng teng trên kia lại nói vọng xuống- Cho đệ đi với! Đệ cũng muốn lấy công chuộc tội! Huynh thả đệ xuống với a~~~

– Hừ, ngươi!- Lý Giang Thành chỉa đao vào hắn, sát khí lần nữa lại bạo phát- Hôn lễ của ta cũng tại các ngươi, các ngươi dám…

– BỌN ĐỆ XIN LÃNH TỘI!- Một đoàn người nhất tề quỳ rạp xuống, dập đầu xuống nền đánh cốp một cái rõ mạnh, khí khái tiết liệt mà rằng- THÀNH CA THA MẠNG!!!

Lý Giang Thành hít vào thở ra mấy cái. Hỏa chồng chất nộ, tôn nghiêm bị dẫm đạp không tiếc thương, em gái thân yêu mất tích không dấu vết, hoàng đế tiếp tay huynh đệ xấu xa bán đứng mình, n thứ đủ làm người phát điên. Thế nhưng, đó vẫn chưa phải đáng hận nhất!

Thôi thì, nếu anh đã có thánh chỉ, nếu đã lần nữa mạo phạm Quân Như, anh cũng cam lòng lấy nàng, thế quái nào bọn hắn năn nỉ cũng không, dùng lý cũng không lại dám dùng mê châm với anh! Ừ thì, mê châm cũng tha được đi, anh là đại nhân không trách tiểu nhân, đằng này bọn hắn lại đổ thêm xuân dược! Ừ thôi, anh trúng xuân dược ba ngày mới tỉnh, không có làm cái trò cầm thú gì, cũng coi được đi, đằng này…

– Đám cưới của ta mà các ngươi dám làm qua loa là sao! Chỉ lôi ra bái đường là sao! Ta vất vả kiếm tiền còn không phải muốn khao huynh đệ muội, muốn thết hết đám văn võ triều đình sao! Lễ vật hồi môn của ái thê ta cũng không có nữa, các ngươi có biết lễ tiết là cái gì không!!! Ta vất vả đi săn tội phạm vì cái quỷ gì, hả? Hả???- Nói đoạn, mỗ vương gia moi trong ngực áo ra một xấp ngân phiếu dày-không-tả-nổi gào lên-Con bà nó! Các ngươi nói tiền cưới ta đổ mồ hôi sôi nước mắt săn tội phạm kiếm được này dùng vào việc quái gì!!!! Nói đi!!! Nói đi!!!

– …

Đám người đồng loạt ngã ngữa, ngất tập thể luôn.



Một canh giờ sau, tại vương phủ.

– Ổ? Lễ hồi môn hả?- Phương Chính Nhân cười ha hả vỗ vỗ vai Lý Giang Thành- An tâm đi, chỗ người mình, ta không làm khó dễ ngươi chi!

Chỉ thấy soạt một cái, Phương Chính Nhân đã phóng vật gì đó vào người anh. Một cuộn giấy chi chít chữ dài như tờ sớ trượt từ tay Lý Giang Thành chạy dài, chạy dài, chạy dài… như suối chất lớp lớp quanh chân anh.

– Đây là công sức ta suy nghĩ ba ngày nay, tạm thời lấy bấy nhiêu đó, còn cần gì ta sẽ báo sau!

….

Xoẹt.

Một vật thể trắng từ cửa chính bay vèo tới, nó xoay tròn với tốc độ cực nhanh nhằm thẳng vào cổ Phương đạo trưởng. Phương Chính Nhân vội vã lách người, lùi lại ba bước, đồng thời rút phất trần ra phất mạnh. Vật thể chuyển hướng bay về phía bức vách cắm phập vào đấy. Nó chính là bạch ngọc phiến, vũ khí chuyên dụng của đồ nhi nhà hắn.

– Sư phụ!

Đỗ Quân Như tung người lao tới chụp lấy tay Lý Giang Thành kéo anh ra phía sau lưng mình. Đoạn, nàng đứng chống nạnh, lạnh lùng nói:

– Tiền của Hào ca là của ta, sư phụ muốn đòi? Vượt qua xác ta đi!

– Ngươi….- Khóe môi giật giật.

– Ta cam lòng gả, Hào ca nguyện ý cưới. Nhà Hào ca là nhà ta, ta không cần của hồi môn!

– Ngươi…- Gân xanh nổi đầy trán.

– Người dám đánh ta?- Sán mặt lại gần sư phụ mình, nàng nhếch khóe môi cười gian, dùng khẩu hình nói- Ta sẽ mách sư nương!

– Ngươi…

Sao…sao tiểu qủy này lại biết nàng sắp có sư nương chứ? Chả lẽ, tiểu quỷ đã gặp nàng ấy rồi?

– Người khỏi thắc mắc!- Đồ nhi nào đó vênh mặt lên trời, cười ha hả- Người ta đang đợi người ngoài cửa kìa!

Trời đang quang đãng bỗng dưng mây đen giăng mù mịt!

Sét giữa trời quang là sét giữa trời quang, mỗ sư phụ tối tăm mặt mày, tay chân bủn rủn, rên rỉ:

– Được, ta đi, ta đi cho con vừa lòng! Đúng là nữ sinh ngoại tộc mà, vi sư đau lòng quá đi~

– Sư phụ đi thong thả, đồ nhi không tiễn~~~

Nhìn sư phụ thi triển khinh công đi mất, Đỗ Quân Như còn gọi với theo:

– Hôn lễ nhớ mời nha, sư phụ~~~

Của hồi môn thì không có chứ hồng bao thì luôn đợi sẵn để đưa đây này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play