Nhân lúc vẫn còn là mèo con, nhanh chóng in dấu ấn của bàn chân.
Thư phòng không có thuốc màu, Lục Hàn Chi tìm mực nước ra, nói: “Cái này được không?”
Bạch Du Du gật đầu, Lục Hàn Chi nắm chân cô dính mực nước trước rồi nhẹ nhàng ấn xuống bên cạnh chữ ký của mình.
Lục Hàn Chi ấn một dấu chân mèo nhàn nhạt vào bên cạnh chữ ký của mình.
Bạch Du Du cẩn thận ngắm nghía một chút, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nheo đôi mắt lại vui vẻ meo một tiếng.
Lục Hàn Chi cười sờ sờ đầu cô, ôm cô đi đến nhà vệ sinh cẩn thận rửa sạch bàn chân nhỏ của cô.
Bạch Du Du nhìn vào trong gương ở đối diện, Lục Hàn Chi cúi đầu nghiêm túc rửa chân cho cô, bỗng nhiên có loại cảm giác cả trái tim đều bị tan chảy rồi.
Rất nhiều người đều si mê khuôn mặt hoàn mỹ lạnh lùng của anh, nhưng lại không biết, hóa ra Lục Hàn Chi khi không có ai còn có một mặt dịu dàng làm say lòng người như vậy.
Trên thế giới này ngoại trừ Bạch Hiêu ra, cũng chỉ có Lục Hàn Chi đối tốt với cô như vậy nhỉ.
...
Đợi đến lúc cẩn thận lau khô nước cho cô, Lục Hàn Chi bỗng nhiên giống như suy tư điều gì đó, nói: “Cần anh giúp em tắm không?”
Bạch Du Du: “...”
Anh đang nói đùa sao?!
Bạch Du Du kinh sợ ngay cả lông cũng suýt chút nữa dựng lên.
Sau khi kinh ngạc thì chính là sự thẹn thùng không nói ra được.
Bởi vì Lục Hàn Chi không chỉ tắm cho cô một lần, tuy rằng đều là hình dạng mèo con, chỉ là...
Chỉ là anh đã biết cô là con gái.
Lục Hàn Chi bỗng nhiên cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nói: “Xin lỗi, dọa em sợ rồi.”
Anh chỉ thuận miệng nói một chút, ngược lại là không chú ý,con mèo con này vẫn là một cô gái nhỏ mềm mại non nớt, dễ thẹn thùng.
May mà Lục Hàn Chi thật sự chỉ đang nói đùa, lúc Bạch Du Du nằm nhoài trên giường còn đang nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của anh.
“Làm sao vậy?”
Bạch Du Du lắc đầu.
Trong khoảnh khắc Lục Hàn Chi rũ mắt nhìn cô, cô liền nhanh chóng cuộn chính mình lại thành một đoàn.
Trước kia cô ngủ bên gối Lục Hàn Chi quen rồi không sai, hiện tại nào còn không kiêng nể gì mà độc chiếm giường của Lục Hàn Chi?
Nhưng không ngờ hiện tại Lục Hàn Chi lại trực tiếp đặt cô vào chỗ vốn là vị trí cô ngủ, mắt thấy Lục Hàn Chi tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, vén chăn lên giường, cơ thể nho nhỏ của Bạch Du Du đều cứng lại rồi.
Trên thân thể anh mang theo hơi nước tinh tế, mặc dù Bạch Du Du vùi mình lại thì cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp mà gợi cảm của người đàn ông.
Lục Hàn Chi vốn dĩ theo thói quen cởi áo ra, tay lại dừng lại một chút, nhìn thoáng qua cô mèo con bên gối.
Bạch Du Du gắt gao nhắm mắt lại, vùi cái đầu nhỏ của mình đến kín kẽ.
“Ngủ không được?”
Bạch Du Du nâng cái đầu nhỏ lên, nhìn thấy Lục Hàn Chi cầm lấy máy tính bảng, nói: “Lại đây xem phim đi.”
Tay anh nhấn vài cái trên màn hình, bên trong truyền đến tiếng nhạc, Bạch Du Du tò mò đứng dậy đến gần xem, bất tri bất giác dựa đầu vào trên vai Lục Hàn Chi.
Lục Hàn Chi cho cô xem, là một phim điện ảnh mới của nước ngoài, Bạch Du Du hoàn toàn bị cốt truyện và tình cảm của nam nữ chính hấp dẫn, vô tình mà nhập tâm vào.
Bạch Du Du bị cốt truyện hấp dẫn hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Lục Hàn Chi cũng không đặt trên màn hình mà là ở trên người mình.
Qua một lúc, Lục Hàn Chi nâng tay lên ôm cơ thể nho nhỏ của cô, Bạch Du Du vì thế lại biến thành tư thế ghé vào ngực Lục Hàn Chi, thoải mái dễ chịu dựa vào trước người anh mà xem phim.
Khi cốt truyện phát triển được một nửa, nhìn thấy nam chính đẹp trai trong đó bế nữ chính lên tới đặt trên vách tường hôn môi thật sâu, Bạch Du Du vốn dĩ xem đến vui vẻ thích thú, bỗng nhiên cảm thấy không đúng...
Ngón tay Lục Hàn Chi đang nhẹ nhàng gãi cằm cô.
Có lẽ anh xem phim nhập tâm, động tác không tự chủ được, Bạch Du Du lại từ lúc vừa bắt đầu nheo mắt lại hưởng thụ, chậm rãi bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên.
Cử chỉ và tư thế thân mật như vậy, trước kia bọn họ cũng không phải là chưa từng có.
Nhưng khi đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua môi cô, Bạch Du Du bỗng nhiên cảm nhận được một trận cảm giác tê dại giống như bị điện giật, cả người đều nhịn không được mà run rẩy.
Mắt thấy nam nữ chính trong phim từ hôn sâu trở nên nhiệt tình triền miên, tuy rằng chỉ có một màn ngắn ngủi, Bạch Du Du vẫn cảm thấy sự thẹn thùng không tên, nhịn không được vươn chân che kín hai mắt của mình.
Ngay sau đó cô liền nghe thấy Lục Hàn Chi cười nhẹ một tiếng.
Ngực anh nhẹ nhàng rung động, tiếng cười trầm thấp mà êm tai, vì thế luồng cảm giác tê dại kia lại lần nữa từ thân thể của cô lan tràn ra, Bạch Du Du rốt cuộc nhịn không được dùng sức chôn cái đầu nho nhỏ trong ngực anh cọ tới cọ lui, trong cổ họng phát ra tiếng rừ rừ.
Lục ảnh đế, anh trêu chọc một con mèo như vậy là cực kỳ không đạo đức đấy anh biết không?!
Lục Hàn Chi mặc cho cô cọ tới cọ lui trên người mình, một lát sau mới bế cô lên, mỉm cười nhìn cô: “Không xem nữa?”
Bạch Du Du cùng anh mặt đối mặt, khoảng cách gần đến mức gần như ngẩng đầu là có thể hôn cằm anh.
Bạch Du Du quay đầu đi.
Đương nhiên là phải xem! Người ta còn chưa xem xong đâu, đừng quấy rầy em!
Lục Hàn Chi lại không cho cô xoay người, mà là ôm cô lên cao hơn một chút, cúi đầu hôn lên trán cô: “Vậy thì xem xong rồi ngủ.”
… Cốt truyện tiếp theo, cô không xem vào được một chút gì cả.
Cuối cùng lúc rốt cuộc không nhịn được nữa mà bắt đầu buồn ngủ, Bạch Du Du cảm nhận được Lục Hàn Chi bế cô lên nhẹ nhàng đặt bên gối.
“Ngủ đi.”
Một cái hôn dịu dàng in nơi trán của cô, giọng nói mềm nhẹ của Lục Hàn Chi lẩm bẩm bên tai: “Mơ đẹp, bảo bối.”
Lúc đã ngủ say, trong đầu Bạch Du Du phảng phất như còn quanh quẩn giọng nói nhẹ nhàng dỗ cô ngủ của anh.
...
Quảng cáo công ích mà Lục Hàn Chi đồng ý để mèo con xuất hiện trước ống kính có chủ đề là trân trọng và làm bạn, có điều tin tức Lục Hàn Chi đồng ý để mèo con nhà mình xuất hiện trước ống kính vẫn chưa được công bố, đây cũng là yêu cầu của chính Lục Hàn Chi.
Trong quảng cáo công ích còn có động vật nhỏ khác biểu diễn, tổng thời gian lên hình của Bạch Du Du cũng chỉ có vài phút mà thôi.
Cô cảm thấy chuyện này rất có ý nghĩa.
Ngày đó ở trên Weibo nhìn thấy bên dưới bài Weibo tìm mèo của Lục Hàn Chi, có rất nhiều fans nói đến câu chuyện của bản thân và thú cưng, cũng không cẩn thận làm mất giống như vậy, thú cưng tự mình chạy đi mất, bị người ta bắt trộm đi giết thịt hoặc bán cho người khác, chuyện như vậy nhìn mãi quen mắt, thú cưng bị vứt bỏ mỗi năm càng nhiều đếm không xuể.
Từ sau bài Weibo đó của Lục Hàn Chi, đoàn đội fans của anh cũng tự phát tổ chức một số hoạt động liên quan đến việc chăm sóc động vật, trong lúc đó càng có nhiều câu chuyện cảm động đã xảy ra gửi vào tin nhắn riêng của Lục Hàn Chi, ngay cả Giang Ninh nhìn thấy cũng cảm thấy cảm động lại buồn bã, đây cũng là một trong những nguyên nhân cô ấy đề xuất quay đoạn phim quảng cáo công ích này.
Lúc Lục Hàn Chi ôm mèo con xuất hiện, người ở đây đều không hẹn mà cùng yên tĩnh lại một chút, ngay sau đó sôi nổi vây quanh tới.
“Đây là Bánh Trôi à? Thật là đáng yêu.”
“Lục tiên sinh, tôi có thể sờ nó một chút không? Tôi bảo đảm sẽ nhẹ nhàng.”
“Nó sợ người lạ.” Lục Hàn Chi mỉm cười từ chối: “Mọi người như vậy sẽ làm nó sợ.”
Bạch Du Du: “...”
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ hiểu rõ.
Đều nói Lục Hàn Chi cực kỳ cưng chiều con mèo con này, lần trước mất đi càng là tự mình đăng Weibo tìm kiếm, thật vất vả mới tìm về được, quả nhiên ngay cả để người khác chạm vào một chút cũng không nỡ.
Bạch Du Du ở trong ngực anh nâng cái đầu nhỏ lên, nhìn thoáng qua Giang Ninh, lại nhìn về phía Lục Hàn Chi.
“Em muốn cho chị ấy ôm?”
... Vậy thì không phải, lúc nào cũng bị xem là mèo con thật bị ôm tới ôm lui, cô cũng rất bất đắc dĩ mà..
Trước khi biết cô là người, Lục Hàn Chi cũng từng nói, ngoại trừ Khang Văn Trạch và Giang Ninh thì không muốn để cho người khác chạm vào cô, mà hiện tại, ngay cả Khang Văn Trạch anh cũng liệt vào danh sách đen.
Thấy ánh mắt cô lại dừng trên người Khang Văn Trạch, Lục Hàn Chi dùng tay ôm cái đầu nhỏ của cô lại, nói: “Đừng nhìn nữa, anh sẽ không để cậu ta ôm em nữa.”
“...”
Bạch Du Du nâng chân lên đẩy tay anh ra.
Cô cũng không muốn cho A Trạch ôm cô được không?
Bạch Du Du bỗng nhiên có loại cảm giác Lục Hàn Chi đang ghen.
“Ôi, đây không phải là hai con Husky nhà Trình Hạo sao?”
Bạch Du Du tò mò quay đầu nhìn, hai con Husky cường tráng đang hướng về phía cô và Lục Hàn Chi một đường chạy như bay mà đến, Trình Hạo ở phía sau tức muốn hộc máu điên cuồng đuổi theo: “Hai đồ khốn kiếp tụi mày quay lại cho tao!”
“Meo meo meo!” Bạch Du Du nhanh chóng dùng chân đẩy đẩy cánh tay Lục Hàn Chi, ý bảo anh nhanh chạy mau, đừng để bị chó nhào vào.
Trước kia cô từng trải qua một lần như vậy, Husky mà người bạn nuôi trong nhà lần đầu tiên nhìn thấy cô không nói hai lời liền bổ nhào lên người cô liếm mặt cô.
Lục Hàn Chi đi đến phòng nghỉ, bang một cái đóng cửa lại, hai con chó bên ngoài còn đang hưng phấn sủa gâu gâu, qua một hồi lâu mới bị Trình Hạo dẫn đi về.
Cách cửa còn nghe thấy lời trách mắng dở khóc dở cười của Trình Hạo: “Hai con ngáo tụi mày, vậy mà lại nhào về phía người không dễ chọc, không muốn sống nữa sao!”
... Husky, thật là hoạt bát.
Bạch Du Du dùng chân vỗ vỗ ngực, sắp hù chết mèo rồi, may mà cô đang ở trong ngực Lục Hàn Chi, nếu là bản thân cô, mèo con nhỏ tí xíu như vậy vẫn chưa đủ cho một bàn chân của Husky chụp lấy chơi đùa đâu.
Bạch Du Du đột nhiên ý thức được cái gì đó, chợt ngẩng đầu, trừng lớn đôi mắt nhìn Lục Hàn Chi: “Meo meo meo!”
Sẽ không phải là để cô cùng diễn với hai con Husky chứ?
“Không đâu, em sẽ chỉ ở bên cạnh anh thôi.”
Bạch Du Du nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó cô cảm thấy không đúng... Lục Hàn Chi nghe hiểu được tiếng mèo của cô?!
Lục Hàn Chi bỗng nhiên gật gật đầu, nói: “Ừm, anh nghe hiểu được.”
Bạch Du Du: “!!!”
Thấy một đôi mắt ngập nước trừng đến tròn xoe của cô, Lục Hàn Chi nhịn không được bật cười, duỗi tay nhẹ nhàng búng trán cô, “Đồ ngốc, em muốn nói cái gì, anh đều biết cả.”
Bạch Du Du ngơ ngẩn che trán của mình lại.
Đều biết cả?
Vậy trước kia cô từng thổ lộ nhiều lần như vậy, anh cũng biết sao?
...
Không chỉ có hai con Husky kia của Trình Hạo trường quay, quay chụp hiện trường, còn có những con chó mèo khác, thú cưng như chim chuột hamster heo con linh tinh đều có, còn có hai con chó do Giang Ninh đặc biệt lựa chọn từ trên Weibo.
Bạch Du Du có nghe người ta kể một câu chuyện, nói rằng một con chó chăn cừu Đức đã từng trải qua một tai nạn giao thông cùng với chủ nhân, sau khi chủ nhân bị nâng sa đi, nó kéo thân thể bị thương một mực đuổi theo sau xe cấp cứu 120 cả một đường, sau đó chủ nhân vào bệnh viện, nó bị bảo vệ đuổi ra ngoài không cho vào, nó liền lang thang ở cửa bệnh viện rất nhiều ngày, sau đó chủ nhân xuất viện lại gặp được nó.
Chủ nhân của nó nói vốn dĩ cho rằng nó bị xe đâm chết rồi, đã buồn bã rất lâu, sau đó lúc xuất viện về nhà nhìn thấy nó ở ven đường điên cuồng chạy như bay về phía mình, lúc ấy liền khóc rất nhiều.
Má ơi cảm động quá, muốn khóc.
Bạch Du Du nghe bọn họ ở kể câu chuyện đó, ngay lập tức nước mắt cũng nhịn không được, xoay đầu trộm khóc hu hu hu trong lòng Lục Hàn Chi.
Lục Hàn Chi lấy tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau mắt cho cô.
Mèo tiên nữ Bạch Du Du đây này ở trong một đám chó mèo rất nổi bật, lại bởi vì cô là mèo của Lục Hàn Chi, cho nên vô cùng được chú ý.
Nhưng Bạch Du Du vẫn luôn được Lục Hàn Chi ôm vào lòng, ngay cả Giang Ninh muốn đi tới ôm, Lục Hàn Chi cũng từ chối.
“Khi nào thì cậu trở nên nhỏ mọn như vậy?!” Giang Ninh khó có thể tin được nói: “Tôi ôm Bánh Trôi một cái thì làm sao?”
“Chị vừa mới sờ so.ạng hai con chó kia của Trình Hạo nhỉ?” Lục Hàn Chi nhàn nhạt nói: “Tôi nhìn thấy chúng nó liếm lòng bàn tay chị, chị rửa tay chưa?”
Giang Ninh: “...”
Những lời này, thật là độc.
Nhìn vào toàn bộ giới giải trí, có thể chặn cho Giang Ninh á khẩu không trả lời được, cũng chỉ có vị đại thần này.
Đến phần diễn của Lục Hàn Chi, đạo diễn nói cảnh này anh chỉ cần đánh đàn dương cầm, mà mèo con thì nằm nhoài trên dương cầm, tốt nhất là có một chút tương tác qua lại.
Chuyện này không thành vấn đề!
Bạch Du Du ở một bên nghe đến nhiệt huyết dâng trào, tương tác qua lại đơn giản cô đương nhiên là làm được!
Nếu như là người, nếu diễn xuất cô chắc chắn là không được, biểu cảm đều không chắc chắn là có thể khống chế tốt, làm mèo con thì đơn giản hơn nhiều.
Lục Hàn Chi ôm cô đặt trên dương cầm, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Nhìn anh là được.”
Bạch Du Du hướng về phía anh chớp chớp mắt, tỏ ý mình hoàn toàn không có vấn đề gì, tuyệt đối sẽ không làm hỏng!
Bạch Du Du vốn dĩ còn có chút căng thẳng, nhưng khi cô nhìn thấy Lục Hàn Chi ngồi trước dương cầm bắt đầu đánh đàn dương cầm, trái tim liền chậm rãi yên tĩnh trở lại.
Anh mặc áo sơ mi trắng, hơi rũ mắt, mười ngón tay trên phím đàn tấu lên khúc nhạc tươi đẹp mà êm tai, toàn thân trên dưới đều tản ra hơi thở mê người.
Thỉnh thoảng anh nâng đôi con ngươi sâu hút lên, nhìn về cô mèo con phía trên, trong mắt lộ ra ý cười nhu hòa.
Một khúc nhạc kết thúc, Bạch Du Du nhẹ nhàng meo một tiếng, đứng dậy.
Mời anh nhìn em.
Nếu như anh có thể nhìn hiểu em muốn nói cái gì… vậy thì xin anh bây giờ hãy nhìn em.
Lời em muốn nói với anh, anh có biết là gì không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT