Rõ ràng là tính chiếm hữu của Lục Hàn Chi không muốn nhìn thấy người khác chạm vào mèo con của mình.
Thẩm Kha bỗng nhiên cảm thấy mình giống như kẻ xấu ác ý ăn trộm mèo.
"... Cô ấy không sợ tôi, tôi rất dịu dàng.” Thẩm Kha cười nháy mắt với Bạch Du Du, nói: “Có đúng không, Bánh Trôi nhỏ?
Bạch Du Du nhìn Lục Hàn Chi, thận trọng kêu một tiếng meo.
Mặt Lục Hàn Chi không biểu tình, đưa tay lên xoa đầu Bạch Du Du.
Đôi mắt của Bạch Du Du bị che bởi bàn tay của anh. Đột nhiên cô không nhìn thấy gì nữa, cô vươn bàn chân ra và cào vào lòng bàn tay anh.
Bàn tay Lục Hàn Chi khẽ động, bọc lấy luôn cả móng vuốt của cô.
“Cậu quá mức bảo vệ cô ấy rồi.” Thẩm Kha thi hồi nụ cười trên mặt, nhìn Lục Hàn Chi nói: “Cậu đã từng nghĩ đến việc một con mèo có thể sống được bao lâu chưa? Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ rời xa cậu. Mặc dù tôi không thể trị bệnh cho động vật, nhưng tôi có thể thấy rằng cô ấy yếu ớt hơn so với những con mèo Ragdoll bình thường. E là không biết đến lúc nào, cô ấy sẽ... "
“Thẩm Kha!” Lục Hàn Chi lạnh lùng ngắt lời anh ta.
"Tôi hiểu những gì cậu nói."
"Meo..." Mèo con trong lòng Lục Hàn Chi bất an kêu lên.
Lục Hàn Chi vuốt đầu cô, bình tĩnh nói: "Em ấy có thể sống được bao lâu, tôi liền yêu thương em ấy bấy lâu."
Thẩm Kha sửng sốt.
Bạch Du kêu meo, cọ cọ vào tay Lục Hàn Chi.
Trước khi đi, Thẩm Kha lại nhìn Bạch Du Du, đáy mắt lộ ra ý an ủi.
Bạch Du Du thừa dịp Lục Hàn Chi không chú ý, vội vàng nháy mắt với anh ta mấy cái.
Thẩm Kha nhếch môi cười: "Tôi hiểu, em đừng lo lắng."
Đứa nhỏ này muốn anh ta nói với anh trai cô rằng cô rất an toàn.
Trong lòng Thẩm Kha thực sự có một nỗi lo lắng không nói nên lời.
Có lẽ làm một con mèo con quá lâu, cũng bị nuôi dưỡng như một con mèo con quá lâu rồi, Bạch Du Du lại không biết rằng cô có thể biến trở lại thành một người bình thường, cho nên đôi khi cô vô thức coi mình như một con mèo con. Nhưng mà dù sao thì cô cũng là một cô gái trẻ, lại nảy sinh tình cảm với Lục Hàn Chi, cho nên cô tuyệt đối không đơn giản chỉ là một sủng vật đối đáp với chủ nhân.
Lục Hàn Chi nguyện ý cưng chiều cô là một điều tốt. Nhưng anh không biết sự thật. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Bạch Du Du không chỉ khó có thể rời xa Lục Hàn Chi mà chính bản thân cô sẽ không thể sống thiếu Lục Hàn Chi.
Có cô gái nào có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của Lục Hàn Chi không? Huống chi, bây giờ Lục Hàn Chi còn yêu chiều Bạch Du Du như vậy nữa.
Bạch Du Du không thể mãi là một con mèo con. Một ngày nào đó cô sẽ trở lại cuộc sống của một cô gái bình thường.
Lúc đó phải làm gì mới tốt đây?
Du Du sẽ cam lòng rời khỏi Lục Hàn Chi sao?
Lục Hàn Chi sẽ cam lòng rời khỏi con mèo của anh không?
Thẩm Kha lắc đầu. Đây là một vấn đề khó giải quyết của anh ta và Bạch Hiêu. Ban đầu anh ta và Bạch Hiêu vốn định cứ để như vậy cho Lục Hàn Chi nghĩ con mèo con của anh không bao giờ trở lại nữa, mượn chuyện đó để cho Bạch Du Du thoát thân. Nhưng bây giờ xem ra chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.
...
Lục Hàn Chi dùng đầu ngón tay búng nhẹ lên trán Bạch Du Du: "Sao em lại dính lấy cậu ta vậy hả?"
Cô không dính anh ta mà.
Bạch Du Du oan uổng đưa chân ra che trán.
Làm sao có thể được giải thích hiểu lầm này chứ? Thẩm Kha là bạn của anh trai cô, những gì bọn họ nói vừa nói chuyện là bí mật, không thể để cho Lục Hàn Chi biết.
Lục Hàn Chi gỡ bàn chân nhỏ của cô ra, dùng ngón tay cái xoa xoa trán cô, nói nhỏ: "Sau này không cho phép em dính chặt vào người khác như vậy, biết không?"
Bạch Du Du: "Meo meo..."
Lục Hàn Chi lại suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ngoại trừ A Trạch và A Ninh, người khác đều không được."
Bạch Du Du mở to đôi mắt ngấn nước.
“Làm sao vậy, vẻ mặt vô tội như vậy nhìn anh.” Lục Hàn Chi ngoài cười nhưng trong không cười: "Là không đồng ý?
Nếu như lúc làm mèo con, có lẽ có thể nhỉ? Dù sao, ngoài Khang Văn Trạch và Giang Ninh, cũng không có người nào có thể tùy tiện ôm cô.
Anh trai cô cũng là ngoại lệ. Dù sao Lục Hàn Chi cũng không biết đến sự tồn tại của anh trai.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Bạch Du Du bắt đầu nhớ Bạch Hiêu.
Mặc dù Thẩm Kha đã đến gặp cô một lần, cũng hiểu ý lời nhắn nhủ của cô, nhưng không tận mắt nhìn thấy cô, sợ là Bạch Hiêu vẫn còn rất lo lắng?
Bạch Du Du định thần lại, thấy Lục Hàn Chi vẫn đang nhìn mình, cô vội vàng làm nũng kêu meo.
Lục Hàn Chi xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: "Em ngược lại ở nhà phải ngoan, anh đi xử lý công việc một chút, buổi tối sẽ trở về với em."
Bạch Du Du nhìn anh cầm áo khoác và điện thoại di động, cô nhắm mắt theo đuôi đưa anh ra cửa.
Lục Hàn Chi đi đến cửa thì dừng lại, cúi người ôm cô: "Em muốn đi theo anh sao?"
Không thể gật đầu cũng không thể lắc đầu, Bạch Du Du, hãy nhớ rằng bây giờ mi là một con mèo, chỉ có thể kêu meo meo.
Bạch Du Du bình tĩnh kêu meo meo.
“Hôm nay chỗ anh đến có rất nhiều người, không thể đưa em đi.” Lục Hàn Chi nhẹ giọng nói: “Em ở nhà ngoan, buổi tối anh sẽ trở về.”
Đi đi.
Bạch Du Du vẫy đuôi.
Lục Hàn Chi hôn lên trán cô rồi đặt cô xuống đất.
Bạch Du Du nhìn anh đi ra ngoài. quản gia đóng cửa lại, mới xoay người đi tới sô pha, nhảy lên rồi nằm xuống.
Quản gia bật phim của Lục Hàn Chi cho cô xem, sau đó đi chuẩn bị đồ ăn cho cô. Bạch Du Du cứ nhìn ông bận rộn đi qua đi lại, cuối cùng cũng chờ được đến lúc quản gia đi lên được tầng 2. Ngay sau đó cô nhảy khỏi ghế sô pha, lén lút chạy đến bên cạnh điện thoại.
Cô muốn gọi điện thoại cho Bạch Hiêu.
Thật ra không có vấn đề gì khi gọi cho anh ấy, gọi xong thì xóa lịch sử cuộc gọi là được. Chỉ cần không đặc biệt kiểm tra thì sẽ không có ai biết, nhưng mà...
Bạch Du Du đột nhiên nhớ ra cho dù là anh trai ruột thịt cũng không nghe hiểu tiếng mèo của cô. Lỡ như anh trai nghe thấy tiếng kêu meo meo của cô tưởng cô đang kêu giúp đỡ, rồi vội vàng chạy đến tìm cô thì sao?
... Chắc chắn anh trai cô sẽ bị xem là người trộm mèo, đúng không?
Hay là thôi đi...
Bạch Du Du đang suy nghĩ miên man, không cẩn thận dùng móng vuốt đẩy điện thoại. Kết quả là điện thoại không cẩn thận rớt xuống đập mạnh xuống đất, cô sợ đến mức dựng đứng lông lên. Cô nghe thấy tiếng quản gia đi xuống lầu, vội vàng nhảy xuống bò trốn vào góc dưới ghế sô pha.
Quản gia đi xuống lầu, vừa nhìn liền biết mèo con tự gây họa, sợ hãi trốn đi.
“Thật là nghịch ngợm.” Quản gia nhìn bộ dạng cô sợ hãi trốn đi, cười nói nói một câu. Lượm điện thoại lên thì vẫy tay với cô: “Đến đây, không trách mi, đừng sợ."
Bạch Du Du do dự một hồi, mới chậm rãi đi tới. Quản gia sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, thở dài nói: “Bánh Trôi, mi có biết không, mấy ngày mày mất tích, tiên sinh rất lo lắng cho mi hay không, buổi tối đều không ngủ được. Tao còn thường thấy một mình cậu ấy ngây người ngồi trong phòng nhìn quần áo của mi đấy."
"Kể từ khi mẹ của tiên sinh qua đời, chỉ có một mình cậu ấy cô đơn sống trong gia đình này. Đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một mình mi mới có thể ở bên cạnh cậu ấy."
Bạch Du Du nghe vậy trong lòng càng ngày càng cảm thấy khó chịu.
Mặc dù không biết Lục Hàn Chi đã trải qua những gì, nhưng cô cũng đoán được rằng mẹ anh đã qua đời từ lâu, chuyện xảy ra năm đó hẳn khiến cho Lục Hàn Chi phải chịu tổn thương rất lớn.
Anh hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình, không phải bởi vì anh không có cảm xúc.
Đối với sủng vật của mình, anh còn quý trọng như vậy, huống chi là người thân duy nhất?
Lục Hàn Chi trở lại vào giờ ăn tối. Lúc anh trở về, Bạch Du Du vẫn còn đang nằm ngủ trên ghế sô pha, nhưng cô đã tỉnh dậy ngay lập tức khi nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Bạch Du Du chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy Lục Hàn Chi nói: "Bồng em đi tắm nhé, có được không?
Bạch Du Du: "..."
Không cần biết phản ứng của cô như thế nào, Lục Hàn Chi trực tiếp ôm cô lên lầu.
Chờ, chờ đã, đợi đã! Chuyện này, chúng ta cần thương lượng về vấn đề này trước đã?!
Bạch Du Du kêu thảm thiết, lông mao toàn thân đều dựng đứng cả lên. Có lẽ Lục Hàn Chi nghĩ cô vẫn còn sợ nước nên anh liền dỗ dành cô: "Ngoan, đừng sợ, sẽ tắm xong ngay thôi."
Anh, anh có biết mình đang tắm cho một cô gái hai mươi tuổi không?! Mặc dù bây giờ cô chỉ là một con mèo...
Lúc Lục Hàn Chi vừa mới nới lỏng tay ra, Bạch Du Du liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Có điều cô mới chạy hai bước thì bị ngã nhào trên mặt đất, bị Lục Hàn Chi bồng lên.
"Cũng không phải lần đầu tiên, còn sợ như vậy?"
"..."
Bạch Du Du khóc không ra nước mắt. Đã từng như vậy, cho đến khi cô biết mình vẫn có thể trở thành người. Cảm giác nhất định sẽ không giống như lúc đầu. Chỉ cảm thấy xấu hổ tăng lên gấp bội!
Nhưng mà cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Lục Hàn Chi.
Thấy cô cúi đầu, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, giống như đã rất đau khổ, anh không khỏi nở nụ cười: "Em là tiểu công chúa xinh đẹp nhất. Làm sao lại không chịu tắm?"
Bạch Du Du ngẩng đầu lên, làm bộ đáng thương kêu meo.
Không, không tắm không được sao? Nếu không, cô cũng có thể tự tắm được.
"Nghe lời, ngày mai mang em ra ngoài chơi."
Có thật không?
Đôi mắt xanh của Bạch Du Du mở to.
Lục Hàn Chi như hiểu được ý tứ trong mắt cô: "Có khi nào anh nói dối em chưa?"
Nói xong, anh sửng sốt, tựa hồ có chút buồn cười bấm vào đầu nhỏ của cô nói: "Hài lòng chưa?"
Ngay lập tức Bạch Du Du ngừng vùng vẫy, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lục Hàn Chi hơi nheo mắt lại.
"Em có thể hiểu lời anh nói?"
Cơ thể nhỏ bé của Bạch Du Du cứng đờ lại.
Lục Hàn Chi nhìn cô một lát, Bạch Du Du sợ tới mức không dám nhúc nhích, lông đuôi dựng đứng lên.
Lục Hàn Chi không nói gì nữa, thấp giọng nói: "Nghe lời."
Sau đó là nhẹ nhàng tắm rồi chải lông thật mượt mà cho cô.
Lúc này Bạch Du Du không dám giãy dụa nữa. Cô rất lo lắng. Không biết lúc nãy Lục Hàn Chi thực sự hoài nghi hay chỉ đang nói đùa.
Dù sao chuyện này vốn không thể tin được, đúng không?
Cô nhớ lúc còn đi học, cũng từng nghe người ta nói một số động vật nhỏ rất nhân tính hóa, chỉ số thông minh cao, nhất là đối với cảm xúc của chủ nhân. Rất nhiều thú cưng đặc biệt nhạy cảm.
... Nhưng mà bất luận thế nào đi nữa, Lục Hàn Chi sẽ không nghi ngờ rằng cô thực sự là một con người nhỉ?
Hơn nữa còn là fans hâm mộ đã từng xin chữ ký của anh.
Có lẽ là anh đã phát hiện ra manh mối gì đó, cho nên vừa rồi anh đang thử cô?
Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, trái tim Bạch Du Du liền run lên vì sợ hãi. Cô không dám làm gì cả, vì sợ anh sẽ phát hiện ra cái gì nữa.
Sữa tắm có mùi thơm rất nhẹ. Sau khi tắm xong, Lục Hàn Chi quấn khăn tắm lau khô nước cho cô, nhẹ nhàng chải lông mềm mại của mèo con.
Nếu không phải lúc nãy bị sợ, Bạch Du Du vẫn sẽ hưởng thụ sự dịu dàng của anh.
Đặc biệt là khi ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng gãi cằm cô, rửa sạch móng vuốt nhỏ của cô.
Bạch Du Du len lén nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh rất nghiêm túc.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn cận mặt anh, nhưng ánh mắt dịu dàng của Lục Hàn Chi vẫn khiến trái tim cô đập thình thịch.
Thật sự rất muốn tỏ tình anh.
Loại tâm trạng ngọt ngào này kéo dài cho đến khi quản gia gõ cửa. Lục Hàn Chi đi ra mở cửa.
Khi quay lại, Bạch Du Du nhìn thấy anh cầm một chiếc hộp trên tay. Cô tò mò nghiêng đầu.
“Quà tặng cho em.” Lục Hàn Chi mở hộp, cho cô xem thứ bên trong.
Bạch Du Du nheo mắt.
Một chiếc chuông bạc tinh xảo.
Bạch Du Du tò mò dùng móng vuốt chạm nhẹ một cái, thấy trên chuông có khắc mấy chữ, cô liền mở to mắt ra nhìn.
Hoa văn xinh đẹp được khắc lên trên, là tên của Lục Hàn Chi.
Đây là chiếc chuông mèo có khắc tên chủ nhân.
Lục Hàn Chi cầm lấy chiếc chuông mèo, nhẹ nhàng đeo vào cổ cô.
Bạch Du Du cúi đầu nhìn, phát hiện không nhìn thấy tên của Lục Hàn Chi, vì vậy cô duỗi chân đẩy đẩy cái chuông.
Cái chuông này vừa nhìn liền biết là do Lục Hàn Chi tìm người chuyên nghiệp thiết kế. Âm thanh phát ra nhu hòa dễ chịu, độ chặt lỏng vừa phải, không gây cảm giác khó chịu cho cô. Bạch Du Du rất thích. Một lúc sau, tôi nghe thấy Lục Hàn Chi hỏi cô: "Thích không?"
Bạch Du Du ngẩng đầu lên, ngọt ngào kêu.
Rất thích!
Lục Hàn Chi sờ sờ đầu cô: "Thích là được rồi."
Rất nhiều con mèo lần đầu tiên mang vòng cổ là cảm thấy rất khó chịu.
Con mèo nhỏ của anh không như vậy, ngược lại còn rất vui vẻ nữa.
Một tay Lục Hàn Chi ôm Bạch Du Du, lấy điện thoại di động ra giơ lên, nói: "Nhìn đây."
Bạch Du Du nhìn vào camera của điện thoại.
Sau đó, bị chụp.
Bức ảnh chụp chung của bọn họ.
Trong lòng Bạch Du Du có chút muốn cười. Đại khái là không ai biết Lục Hàn Chi sẽ chụp ảnh tự sướng với mèo của mình đúng không?
Nụ cười của anh dịu dàng, rất khác so với khi chụp chung với người khác.
Đây là một bí mật nhỏ mà chỉ cô biết.
Có lẽ tâm trạng của Lục Hàn Chi rất tốt. Sau khi ăn tối, anh dẫn Bạch Du Du đi dạo trong sân.
Hoa viên phía sau biệt thự không nhỏ. Hoa tươi trong sân luôn được quản gia chăm sóc, mọi thứ đều rất sạch sẽ. Bach Du Du ở nhà thỉnh thoảng nhìn quản gia một mình bận rộn với việc làm vườn, cũng muốn giúp ông. Đáng tiếc mèo con không làm được gì, chỉ có thể dễ thương mà thôi.
Bạch Du Du lười biếng nằm trong vòng tay anh, nhìn bầu trời dần dần tối đi, ngáp dài.
"Mệt rồi?"
Rõ ràng đã ngủ cả buổi chiều, vậy mà vẫn còn buồn ngủ như vậy. Bạch Du Du không nhịn được lại ngáp một cái, đưa móng vuốt lên tự xoa xoa hai mắt.
Lục Hàn Chi thấy cô đã bắt đầu ngủ gật, vì vậy anh ôm cô vào biệt thự.
Bạch Du Du ngủ trong vòng tay anh. Lúc mở mắt ra thì cô đã được đặt trên cái đệm. Cô mờ mịt nhìn Lục Hàn Chi, kết quả đúng lúc nhìn thấy anh đang thay quần áo.
Bạch Du Du vội vàng lấy móng vuốt lên che mắt, không dám nhìn nữa. Nhưng mà một lúc sau lại không nhịn được len lén lấy móng vuốt ra nhìn anh.
Lục Hàn Chi đã thay quần áo xong rồi, đang đứng ở đó không phát ra tiếng động nhìn cô.
Bạch Du Du vội vàng đặt bàn chân xuống, giả vờ ngáp, nhắm mắt lại, rồi nhét đầu vào đệm.
Thẳng cho đến khi nghe thấy tiếng Lục Hàn Chi bước vào phòng tắm, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
... Lục Hàn Chi chắc hẳn đang nghi ngờ cô đúng không?
Bạch Du Du cắn vào chân của mình, có chút bất an lại có chút sợ hãi.
Nếu thực sự nghi ngờ thì sao?
Khi Lục Hàn Chi tắm xong, Bạch Du Du vừa giả vờ ngủ vừa lắng tai nghe động tĩnh của anh. Cho đến khi nghe thấy anh mở ngăn kéo, giống như đang cầm thứ gì đó. Cuối cùng cô không nhịn được mở mắt ra nhìn.
Thứ mà Lục Hàn Chi lấy ra từ trong ngăn kéo là một lọ thuốc màu trắng, anh đang bưng cốc nước lên uống thuốc.
Bạch Du Du gần như phản ứng ngay lập tức. Đó nhất định là loại thuốc mà Thầm Kha đã nói không tốt cho sức khỏe của anh. Bạch Du Du vội vàng kêu meo meo, không hề nghĩ ngợi chạy tới, đưa chân lên đập rớt mấy viên thuốc trong lòng bàn tay anh.
Lục Hàn Chi liền sửng sốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT