Hoàng Phủ Tử Y xem qua kịch bản, quả nhiên là thiên vị cho nhân vật nữ phụ này, nhưng cô không diễn được cái tâm thái của nhân vật này, mà nghĩ lại, tại sa nữ phụ lại thành nữ chính, hay nói đúng hơn là hai người là một, làm cho nhân vật này càng thêm sinh động.
Sau khi nhận định suy nghĩ của mình, Hoàng Phủ Tử Y gọi cho An Tuệ một cuộc điện thoại.
" Kịch bản này có thể sửa không? " Hoàng Phủ Tử Y trực tiếp hỏi thẳng
" Cô muốn sửa như thế nào? Kịch bản này là do công ty đầu tư tự quay, chỉ cần phù hợp, thì sửa một chút cũng không sao? " nếu không thì cô không thể trong thời gian ngắn như thế tìm được cho Hoàng Phủ Tử Y nhân vật nữ chính.
Hôm qua An Tuệ trở lại công ty, cô đi thẳng tới phòng tổng giám đốc, nhưng trong phòng không chỉ có tổng giám đốc Triệu Đoan Hòa, còn có người cô đã gặp mặt khi ở bệnh viện- tổng tài tập đoàn Sở thị, Sở Ngao Dư, cô muốn báo tình hình của Hoàng Phủ Tử Y sau, thì Sở Ngao Dư liền mở miệng nói vài chữ làm cho cô vừa kích động vừa cảm thấy phức tạp.
" Căn cứ theo yêu cầu của cô ấy mà làm, cô ấy muốn làm gì thì làm cái đó. " đây là yêu cầu của tổng tài dành cho cô, cho dù chỉ ngồi yên đó nhưng cũng làm cho người ta sợ rồi, cho nên người như Hoàng Phủ Tử Y mới hợp với người như anh ta, cô thì chỉ cần nghĩ đến thôi cũng sợ rồi.
" Tôi muốn nữ chính và nữ phụ hợp thành một vai, cô để biên tập để sửa lại giùm tôi nhé, sửa xong thì tôi sẽ nhận vai diễn này." Hoàng Phủ Tử Y dùng giọng điệu tự nhiên nói ra yêu cầu của mình, cảm giác như cô không cảm thấy bản thân hơi ngang bướng, nhưng thực tế, Hoàng Phủ Tử Y cô rất rõ, cô muốn sửa đổi kịch bản, đều có liên quan đến Sở Ngao Dư, người đàn ông đó bảo vệ cô như thế, nên có có đủ tư cách và tự tin.
Đời trước, Hoàng Phủ Tử Y không chú ý đến những thứ này, không thể không nói đây cũng là một trong những chỗ thiếu hụt trong tính cách của cô, có là người thông minh thì cũng có lúc này lúc kia, Hoàng Phủ Tử Y luôn chú ý đến sở thích của mình, khi làm chuyện bản thân mình thích, cô luôn có thiên phú mà người thường không có được, nhưng đối với những người không liên quan tới mình, hoặc những chuyện không liên quan tới mình, cô sẽ rất khó để tâm, mà nếu có làm cô cũng không thể tập trung được, đây có thể nói là phần khó sửa trong tính cách của cô.
" Được, vậy tôi đi sắp xếp, cô còn có chuyện gì nữa không? " An Tuệ trầm mặc một lúc, cô hoài nghi có phải Hoàng Phủ Tử Y biết lời dặn dò của tổng tài dành cho cô cho nên mới như thế hay không?, nhưng cô không phải người nhiều chuyện, cho nên cuối cùng cũng chỉ đành trầm mặc.
" Hiện tại chương trình tìm kiếm tài năng đang rất hot, cô chọn cho tôi một tiết mục thích hợp, để tôi tham gia nhé, chính diện một chút. " Hoàng Phủ Tử Y tối qua xem ti vi thì nhìn thấy chương trình này, mới nhớ tới bây giờ đang hot nhất là chương trình này, nếu có cơ hội cô sẽ không để ý mà mượn chương trình này làm tăng độ hot cho mình.
" Tìm kiếm tài năng? Cô không giỡn chứ? Cái chương trình đó, có lợi cũng có hại. " thế giới bên ngoài có thể bình luận không tốt về người tham gia chương trình này, tuy có làm người tham gia nổi tiếng rất nhanh, nhưng xuống cũng không chậm.
" Vậy chúng ta lấy lợi để dập hại đi! " Hoàng Phủ Tử Y rất ghét cảm giác mắc nợ, cho nên cô phải nhanh chóng hot lên, đây là mục đích quan trọng nhất, hơn nữa đường là dành cho người, cho nên tốt hay xấu, phải dựa vào năng lực của người, có sự giúp sức của Sở Ngao Dư, lại thêm khả năng bản thân và sự diễn xuất của mình, cô tin rằng con đường cô đang đi là con đường dẫn tới thành công cho cô.
Hoàng Phủ Tử Y là một người lí trí và kích động, cô lý trí cho nên cô không nghĩ là mình sẽ từ chối sự giúp đỡ của anh, bởi vì đó là những gì lúc này cô cần; còn sự kích động của cô, bởi vì bản thân phải tự tin và kiên trì kế hoạch đã đặt ra, đương nhiên đây cũng là những thứ cô cần, hai phương diện không hề có mâu thuẫn.
Chỉ là đối với sự giúp đỡ của Sở Ngao Dư, Hoàng Phủ Tử Y cũng ghi tạc trong lòng, đem nó cùng những ân oán hạn thù kiếp trước gắn lại với nhau, hơn nữa cô phải tìm cơ hội để trả lại những ân tình đó!
" Cô có tự tin, nhưng cô phải hiểu, đừng vì cái lợi trước mắt mà ảnh hưởng sau này. "An Tuệ nhịn không được nhắc cô một câu, cô ấy không hy vọng Hoàng Phủ Tử Y bước nhầm đường.
" Mặt tiêu cực nhất định sẽ có, nhưng chỉ cần cái lợi lớn hơn, vậy là được, tôi có sắc đẹp, có khả năng, có công ty bảo vệ, nếu mà như thế này còn không thể cho tương lai của tôi một con đường sáng lạn, tôi cũng vô dụng quá rồi. " Hoàng Phủ Tử Y không chút xấu hổ tâng bốc bản thân, nhưng đây đều là sự thật mà.
An Tuệ chau mày, cảm thấy hiểu biết của bản thân về Hoàng Phủ Tử Y không đủ, như da mặt quá dày là điểm cô mới phát hiện.
" Cô xác định là công ty đang bảo vệ cô? " một người mới, rốt cuộc là lấy tự tin ở đâu? Chẳng lẽ tổng tài không phải âm thầm bảo vệ cô ấy sao, nhưng vì sao vẫn kêu cô giữ bí mật, lẽ nào hai người này đang chơi cô?
Hoàng Phủ Tử Y bỗng chốc sầm mặt lại, sau đó phun ra một câu: " Tôi chưa ăn cơm tối."
An Tuệ cũng im lặng chốc lát, sao cô có thể chuyển chủ đề nhanh vậy chứ, cô ấy có chút khó tiếp nhận, chỉ có thể nghiêm mặt hỏi: " Có cần tôi mang cơm cho cô không? "
" Có thể Sở tổng có thời gian để đi ăn cơm với tôi, hay là cô hỏi giúp tôi đi? " Hoàng Phủ Tử Y những chuyện này nên thẳng thắn một chút, tránh để An Tuệ ngày sau làm việc không linh động được, không những phải giúp cô, còn phải giấu giúp cô, hơn nữa cô muốn nhìn thấy người đàn ông đó thêm lần nữa, lấy thân phận đã sống qua một đời của cô, tận mắt nhìn người đó.
An Tuệ đang nghe máy cảm thấy ngốc nghếch đi, cơm tối chưa ăn, cho nên hỏi Sở tổng, đây là chuyện gì vậy?
" Đi hỏi đi, tôi đợi điện thoại. " Hoàng Phủ Tử Y nói xong liền cúp máy, An Tuệ do dự một lúc, thì gọi cho trợ lý An, hôm qua lúc rời khỏi phòng họp, Sở tổng liền đưa số của trợ lý An cho cô, nói là có chuyện gì liên quan đến Hoàng Phủ Tử Y thì gọi cho anh, không ngờ hôm nay có dịp dùng rồi.
" Cô An có chuyện gì sao? " An Trạch Thụy nhanh chóng bắt máy, lễ phép hỏi.
" Chuyện là thế này..." An Tuệ mang cuộc đối thoại của mình và Hoàng Phủ Tử Y ra thuật lại một lần nữa, sau đó đợi câu trả lời của đối phương.
" Tôi biết rồi, vất vả cho cô, tôi sẽ xử lý chuyện này. " sau một hồi trầm mặc, An Trạch Thụy khôi phục lại giọng điệu, trả lời cho cô ấy.
Sau khi ngắt điện thoại, An Trạch Thụy đi đến cạnh tổng tài, vẻ mặt nghiêm trọng, sau một hồi điều chỉnh tâm trạng, anh mới lấy lại được tâm tình, không phải anh kinh ngạc, mà là chuyện này làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
" Thiếu gia. " An Trạch Thụy tiến vào phòng tổng tài, cũng chưa điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, Sở Ngao Dư nhìn anh ta một cách kì quái, " Có chuyện gì? "
" Khụ, Hoàng Phủ tiểu thư mời ngài đi ăn tối chung, không biết ngài có thời gian không? " An Trạch Thụy nói xong, sắc mặt đã lộ ra một chút vui mừng, nhưng pha chút lo lắng, anh luôn bên cạnh thiếu gia, là người hiểu tâm ý thiếu gia nhất, thiếu gia có cảm tình với Hoàng Phủ tiểu thư, cho dù anh có chút xúc động, cuối cùng cô ấy cũng có chút ý tứ với thiếu gia nhà anh, anh nên vui mừng vì ngài ấy, nhưng mà tình hình của thiếu gia cõ chút đặc biệt, không chuyện này là tốt hay xấu.
" Cậu nói gì?" Hoàng Phủ tiểu thư? Là người con gái anh đang nghĩ sao? Sở Ngao Dư lắc đầu, sau đó nhanh chóng phủ định phán đoán của mình, làm sao có thể chứ, anh chưa từng xuất hiện trước mặt cô, cô làm sao có thể mời anh đi ăn tối chung chứ, anh nghĩ, không biết bản thân đang suy nghĩ gì nữa.
"Hoàng Phủ Tử Y, Hoàng Phủ tiểu thư mời ngài tối nay ăn tối chung, ngài có muốn tới không? " An Trạch Thụy nhắc lại câu hỏi một lần nữa, anh biết phản ứng của thiếu gia nhà anh là như thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT