Ngón tay trắng nõn mềm mại vẽ loạn trên ngực của Vĩ Kiệt, sau khi hoan ái kịch liệt, Ân Kỳ nhu thuận nằm dựa vào lồng ngực rắn chắc của Vĩ Kiệt.

- Thân ái, người ta muốn mua một cái túi Louis Vuitton mới nhất bộ sưu tập thu đông này! Thân ái, mua cho em nhé!_ Vừa nói, Ân Kỳ vừa ôm cánh tay Vĩ Kiệt cọ cọ vào ngực mình.

Trong mắt Vĩ Kiệt lập tức lộ rõ sự chán ghét và khinh thường, không chút biểu cảm giật tay đi.

- Cho em, thẻ tín dụng 20 vạn! Muốn mua gì trực tiếp mua, không cần hỏi anh!_ Lạnh lùng ném chiếc thẻ bên cạnh Ân Kỳ, Vĩ Kiệt đứng dậy đi vào phòng tắm.

Khi bóng lưng cao ngạo ấy vừa khuất sau cánh cửa thì khóe môi Ân Kỳ hiện lên một đọ cong trào phúng. Khinh thương cô, còn hoan ái với cô!? Anh ta chắc là cao quý hơn cô sao!? Cởi quần áo ra, không phải cũng chỉ là cầm thú! Ở đó tỏ vẻ thanh cao làm gì!? 

Nếu không phải vì cô gặp khó khăn, thực sự rất cần tiền, anh ta cho rằng cô sẽ chấp nhận lên giường của anh ta, nịnh bợ anh ta, ngoan ngoãn như một con búp bê tình dục thế này ư!?

Nếu không phải là vì bọn khốn kiếp đó, cô đã chẳng phải thế này!

Nửa năm trước, Lưu gia biệt viện

- Cha, cầu xin người, xin hãy tin con, đó không phải con, không phải con!!!_ Một cô gái quỳ rạp trên đất, tuyệt vọng khóc lóc cầu xin níu chặt lấy ống quần của người đàn ông.

- Mày còn dám chối!? Bằng chứng rành rành ra đấy rồi, mày vẫn còn dám chối!? Lưu gia khổ cực nuôi dưỡng mày bao nhiêu năm nay, để cuối cùng nhận được hồi báo thế này sao!?_ Lưu Chánh tức giận đập mạnh cây gậy xuống đất, ném thẳng vào mặt cô gái xấp hình khiêu dâm. Mà nhân vật chính, không hai khác chính là Ân Kỳ.

Không sai, kẻ đang khóc lóc cầu xin chính là Ân Kỳ!

- Lưu Ân Kỳ, cô thật sự khiến cho tôi vô cùng thất vọng! Thân là vị hôn thê của tôi lại không biết giữ gìn trinh tiết, đi xằng bậy với nam nhân khác! Nếu như truyền ra ngoài, thể diện nhà họ Phương chúng tôi sẽ bị Lưu gia các người làm cho mất hết!_ Phương Hạo từ trên ghế đứng dậy, tàn nhẫn đánh cô một cái tát.

- Hạo, xin anh, tin em! Cha, con không có, con không có!_ Mà Ân Kỳ cũng chỉ biết quỳ rạp trên đất nức nở van xin.

Sau đó, Ân Kỳ bị đuổi khỏi Lưu gia, từ nay không còn là con cháu nhà họ Lưu nữa! Nhưng bấy nhiêu đó không đủ làm cho cô căm hận bọn họ!

Lão già họ Lưu đó vì biết cô là bạn gái Phương Hạo nên mới cho người mang cô và mẹ về biệt viện, cho cô mang họ Lưu, nhập tên cô vào hộ tịch nhà bọn họ. Kỳ thật, Ân Kỳ chỉ là đứa con riêng bị ruồng bỏ của nhà họ Lưu. Nếu không phải năm đó mẹ cô lâm trọng bệnh, cần quá nhiều tiền để chạy chữa thì cô đã chẳng trở về gia tộc lạnh bạc đó. Cố gắng chịu đựng mọi cay đắng tủi nhục, chờ đợi đến ngày thành hôn với Phương Hạo.

Nhưng, chuyện đó đã xảy ra! Cô căm hận một người cha không yêu thương cô, căm hận Phương Hạo một chút lòng tin nơi cô cũng không có, căm hận cả cô ta, Lưu Diệp Lệ!

Thời điểm cô tuyệt vọng rời đi nhà họ Lưu, Lưu Diệp Lệ đã nói với cô một câu, khiến cả đời cô cũng không thể quên được.

- Bất kể thứ gì của chị, tôi đều muốn cướp, nam nhân của chị, mẹ của chị, cha của chị! Tất cả, tôi đều muốn cướp! Tôi muốn chị vĩnh viễn bị tôi dẫm nát dưới lòng bàn chân!

- Là mày!?

- Đúng! Là tôi!

- Ân Kỳ tao thề có trời, một ngày nào đó, tao nhất định sẽ phá nát Lưu gia này, và hủy hoại cả mày nữa! Các người cứ chờ đó!

Vì viện phí của mẹ quá cao, Ân Kỳ không thể kiếm được số tiền lớn như vậy chỉ với một công việc làm thêm. Cô còn phải đến trường, chỉ còn nửa năm là cô có thể tốt nghiệp, có thể dành được học bổng ra nước ngoài du học. Cô không thể bỏ học được! Chính vào lúc đó, cô gặp Vĩ Kiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play