"Bảo Thành, mau tới đây, để ta nhìn một cái." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu thấy Khang Hi đưa tiểu thái tử tới thỉnh an, trên mặt lộ rõ vui vẻ, vẫy tay gọi tiểu thái tử tới bên cạnh.
Tiểu thái tử cũng thập phần nhu thuận rời khỏi tay Khang Hi, chạy tới bên người Hiếu Trang thái hoàng thái hậu, vươn hai tay muốn bà ôm, lưu lại Khang Hi bất đắc dĩ nhìn theo. Hiếu Trang thái hoàng thái hậu sủng nịch ôm lấy tiểu thái tử, để nó ngồi lên đùi mình, sờ sờ cái đầu nhỏ, "Tổ tông phù hộ, cuối cùng cũng không có việc gì rồi."
"Hoàng tổ mẫu, Bảo Thành nhớ người." Tiểu thái tử miệng như bôi mật, ngẩng đầu làm nũng.
Thái hoàng thái hậu nhéo nhéo cái cằm đã gầy đi của tiểu thái tử, "Ta cũng nhớ ngươi."
Trong Từ Ninh cung trình diễn một tiết mục hòa thuận vui vẻ, chỉ là không biết trong đó có bao nhiêu là thực, bao nhiêu là giả. Hiếu Trang thái hoàng thái hậu mấy năm nay coi như thấy rõ, hoàng thượng càng ngày càng cường thế, coi như so với bà còn thâm trầm hơn. Bà cũng coi như không thẹn với liệt tổ liệt tông, cũng mừng rỡ tự tại, ngậm kẹo đùa cháu, tận hưởng ngày tháng thanh bình tuổi già.
Khang Hi cũng chỉ ở một bên cười nhìn hai người họ trêu đùa nhau, từ lúc bởi vì bản thân sơ sảy, làm thiếu chút nữa mất đi nhi tử, Khang Hi càng áy náy không thôi, sủng ái đối với thái tử đã tới tình trạng nhân thần cộng phẫn. Hôm nay muốn vào được Càn Thanh cung phải trải qua trùng trùng điệp điệp cửa khẩu, mọi sinh hoạt của vị tiểu tổ tông này đều tuyệt đối bảo vệ cẩn thận, bởi vì bọn họ đều biết, tiểu thái tử nếu lại xảy ra chuyện, cả nhà bọn họ đều phải đền mạng. Còn Khang Hi thì đem quyền hành ngày càng một mực khống chế trong tay.
"Hoàng thượng, hài tử Ô Nhã thị sinh ra cũng sắp đầy tháng rồi, vậy mà đến một cái danh phận ngươi cũng chưa cho, cứ để nàng ta ở trong Càn Thanh cung mãi cũng không ổn." Thật lâu, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu vờ như lơ đãng nói.
Khang Hi lúc này mới nhớ tới, Dận Chân sinh ra cũng đã nhiều ngày rồi, vừa vặn lúc đó tiểu thái tử lại mắc đậu mùa, hắn hình như chỉ nhàn nhạt phân phó một câu. Từ sau khi tiểu thái tử lành bệnh hắn cũng không nhớ ra việc này. Suy nghĩ cả buổi, tốt xấu gì cũng là con của mình, không thể cứ như vậy chẳng quan tâm, để cho nó tự sinh tự diệt được. Lại cũng không thể đem Dận Chân phó thác cho Đông quý phi nuôi dưỡng, Khang Hi tất nhiên biết rõ nàng một mực có tâm tư muốn nhận nuôi Dận Chân. Nếu có thể, hắn không muốn để cho Dận Chân cùng Đông gia lại có gì liên quan, sau đó để chúng ở sau lưng cắn trộm mình, liên hợp lại mưu đồ chuyện gì. Cái loại cảm giác bị người tính toán lừa gạt thật sự rất không tốt, thực tế này hắn đã thấy ở cả con cái và người thân của hắn. Phải nỗi Ô Nhã thị địa vị hèn mọn, theo quy củ thì không thể tự nuôi con, điều này làm cho hắn khó xử.
Khang Hi nhíu mày, "Một nô tài sinh ra, hoàng mã ma làm chủ đi." Bay bổng nói một câu liền kết luận xuất thân về sau của Dận Chân rồi. Không có Đông quý phi, Dận Chân về sau cũng không có cái gọi là "nửa con trai trưởng" nữa. Huống chi với tình thế hiện giờ, Khang Hi căn bản không còn ý định lập nàng làm hậu, còn ước gì nàng cách mình càng xa càng tốt. Vừa nghĩ tới bên cạnh có một mĩ nhân rắn rết, hắn đã thấy rùng mình.
Tiểu thái tử nghe hai người nói chuyện, bỗng nhiên tụt hứng, lại nhíu mày nhìn Khang Hi. Đôi mắt linh động chớp chớp, nháy mắt liền trượt khỏi lòng Hiếu Trang thái hoàng thái hậu, chạy chậm đến bên người Khang Hi, giật giật y phục của hắn, mím môi, nghiêng đầu nhìn.
Lôi kéo trở lại suy nghĩ của Khang Hi, liền ôm lấy nó. Tiểu thái tử từ sau khi khỏi bệnh liền gầy mất một vòng, cánh tay tròn như củ sen cũng nhỏ đi rồi. Nhìn tiểu thái tử bộ dáng gầy gò, hắn vừa đau lòng vừa bó tay, mỗi ngày đều đuổi sau lưng nó rót thuốc bổ. Một thời gian thật dài, tiểu thái tử trông thấy Khang Hi liền như nhìn thấy quỷ, co giò bỏ chạy.
"Bảo Thành, làm sao vậy?" Khang Hi sủng nịch hỏi tiểu thái tử.
Tiểu thái tử ở trong lồng ngực của hắn, cụp cái đầu nhỏ, rất có điểm mất hứng, ngón tay ở trên ngực Khang Hi vẽ vòng tròn, một bộ ai oán, "Hoàng a mã, ta có phải có đệ đệ hay không?"
Câu hỏi làm cho Khang Hi đang phiền muộn cũng phải buồn cười, "Bảo Thành không thích đệ đệ?"
Tiểu thái tử cắn cắn ngón tay, nhăn cái mặt bánh bao, lắc đầu, lại nhẹ gật đầu, làm cho mọi người khó hiểu.
"Bảo Thành đây là ý gì?" Khang Hi cười hỏi.
"Đã có đệ đệ, hoàng a mã sẽ không thích ta nữa. Thế nhưng mà có đệ đệ thì có thể khi dễ đệ đệ rồi, có người chơi với ta." Tiểu thái tử xoắn xuýt không thôi nói. Đếm đếm trên đầu ngón tay, điểm tốt khi có đệ đệ thật nhiều, nhưng vẫn không đủ. Trong mắt thái tử gia, đệ đệ chỉ dùng để khi dễ thôi.
Khang Hi nhịn không được nở nụ cười. Nhìn tiểu thái tử phấn điêu ngọc mài bộ dáng nghiêm túc mà vui vẻ không ngừng. Ôm lấy bé con, một trận cọ xát lung tung loạn hôn loạn gặm. Tiểu thái tử đang rất nghiêm túc thật mất hứng, một hồi phản kháng, đập lên gáy Khang Hi, giật tóc hắn, móng vuốt nhỏ còn cào lên mặt hắn.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu cùng Tô ma ma ở một bên cùng dùng khăn che miệng cười, "Được rồi, được rồi, phụ tử các ngươi muốn ồn ào thì về Càn Thanh cung mà ồn ào." Thái hoàng thái hậu lúc này mới lên tiếng.
Khang Hi lúc này mới lưu luyến thả tiểu thái tử, tiểu thái tử bĩu môi, mặt đỏ lên, nổi giận đùng đùng nhìn hắn, giãy dụa muốn chạy ra ngoài. Khang Hi ôm lấy nó, chịu đựng nó hết đánh lại đá, lại dùng khuôn mặt tươi cười dụ dỗ một hồi, tiểu thái tử lúc này mới thoáng hết giận, ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn.
"Ta xem, để cho Ô Nhã thị tạm thời đến Vĩnh Cùng cung ở đi, chỗ đó yên tĩnh. Về phần phân vị, còn có tiểu a ca giao cho ai nuôi dưỡng, vẫn là hoàng thượng ngươi tự mình làm chủ đi." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu thản nhiên nói. Từ lúc biết rõ Đông phi có tâm tư mưu hại hoàng tử, bà vốn đã không thích Đông gia, tăng thêm việc này lại càng không thích. Vì thế bà mới chưa từng ngăn cản hành vi phẫn nộ của Khang Hi. Việc Đông phi muốn nuôi dưỡng Dận Chân, đừng nói Khang Hi không đáp ứng, cho dù có đáp ứng bà cũng không đồng ý.
Còn Ô Nhã thị, một nô tài hèn mọn, vậy mà dám bò lên long sàng, còn sinh hạ hoàng tử, nói ở trong đó không có chút tư tâm gì, bà vẫn còn chưa tin. Nhìn Khang Hi bộ dạng không để ý, bà cũng nhẹ nhàng thở ra, chẳng qua vẫn đem nàng ta đuổi cho xa. Dù sao con cái cùng nữ nhân không giống nhau. Việc Thuận Trị đế vì nữ nhân mà vất bỏ quốc gia đã để lại trong lòng bà cái bóng rất lớn, bà từ nhỏ đã giáo dục Khang Hi, đế vương không thể nặng tình. Con cái là cốt nhục thân tình, bà mới không để ý nhiều, cho nên cũng không ngăn cản Khang Hi sủng nhi tử. Chỉ cần không quá đáng, đối với bà, hết thảy đều dễ nói.
Khang Hi chỉ tùy ý đáp lời, "Vậy thì phong làm Đức tần đi, về phần tiểu a ca tạm thời cứ để nàng ta nuôi. Tính ra, lễ đầy tháng cũng sắp tới rồi, thuận tiện làm lễ ngay tại Thừa Càn cung, lại để cho Vinh phi giúp đỡ một chút, qua lễ đầy tháng hẵng chuyển cung, tránh tới tới lui lui mệt nhọc." Khang Hi chuyên chú trêu đùa tiểu gia hỏa đang bĩu môi mất hứng trong lòng, Dận Chân tạm thời bị hắn bỏ sang một bên, dù sao sớm muộn gì cũng phải phong, chẳng bằng tiện bây giờ phong luôn, đồng thời cũng chọc cho Đông phi khó chịu một chút, về sau nàng sẽ không còn tồn tâm tư muốn nhận nuôi Dận Chân, đối với hắn mà nói, thế là đủ rồi.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu cũng suy tư một lát, nhẹ gật đầu. Hiển nhiên, nàng cũng biết rõ tâm tư Khang Hi.
Khang Hi thấy sự tình đã được giải quyết, liền ôm nhi tử rời đi, lưu lại thái hoàng thái hậu có chút bất đắc dĩ nhìn cái người bị con trai trưởng khống kia đi xa. Ở trong mắt bà, Khang Hi hiện tại không có gì không tốt, tương lai nhất định sẽ là một minh quân, điểm ấy bà tin tưởng vững chắc không chút nghi ngờ. Chỉ là cái kiểu sủng nhi tử kia, một chút cũng không thấy có giảm xuống, trái lại ngày tháng càng dài, sủng càng lợi hại. Khiến bà cảm thấy lo lắng, đây cuối cùng là chuyện tốt hay xấu.
"Bảo Thành, không tức giận được không? Hoàng a mã qua đoạn thời gian bận rộn này sẽ mang ngươi xuất cung đi chơi." Khang Hi dụ dỗ tiểu thái tử.
Tiểu thái tử lại mất hứng uốn éo, rầm rì hai tiếng.
"Bảo Thành —"
"Hừ!"
"Bảo Thành —"
"Hừ!"