Hôm nay, một người khách không tưởng đến nhà tôi, ông ấy trông rất giống Edward, là một vị quý tộc tóc vàng mắt xanh, thậm chí nhất cử nhất động đều như đúc từ một khuôn mà ra.
Ông ấy nói ông ấy là cha của Edward, bá tước Freamunde.
“Cậu chính là Konstatin?” Ông ấy dường như đang đánh giá tôi, giọng điệu không nhanh không chậm, không cao không thấp, giống như hít một hơi dài, sau đó ưu nhã nhấn nhá từng chữ một cách chậm rãi.
“Thưa Bá tước, tôi chính là Konstatin, không biết Bá tước đến đây có việc gì không, nếu như là tìm Edward, ngài ấy hiện tại không ở đây.” Tôi nói với ông ấy.
“Không.” Ông ta nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt lóe lên: “Ta không đến tìm Edward, ta đến tìm cậu, cậu Adam Konstatin, ta có thể nói chuyện riêng với cậu không?”
“Đương nhiên, thưa Bá tước.” Tôi do dự một chút, sau đó mời ông ta vào phòng làm việc của tôi.
“Nghe nói cha cậu vừa mới qua đời, ta rất lấy làm tiếc.” Ông ta ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, thành khẩn nói.
“Cảm ơn Bá tước quan tâm, tôi vô cùng cảm kích.” Tôi khẩn trương nói.
Bá tước Freamunde ngẩng đầu nhìn những bức họa trên tường của tôi, đều là chân dung nhiều đời Konstatin, thở dài nói: “Ta và tử tước Konstatin cũng là chỗ quen biết cũ, tổ tiên trước đây còn có quan hệ vô cùng thân thiết.”
Ông ta dùng giọng điệu vui vẻ kể về quan hệ thông gia từ rất nhiều đời trước, tôi cũng phối hợp đề tài, bất an trong lòng ngày một dâng cao. Từ khi Edward trở lại London chưa từng một lần nhắc đến gia đình, tôi chỉ ngẫu nhiên nghe được từ miệng người khác, Bá tước Freamunde từng đơn phương đoạn tuyệt quan hệ với Edward, hành động này chính là ý muốn hắn quay về.
“Lão gia Konstatin lúc còn sống chưa từng định hôn ước cho cậu sao?” Bá tước Freamunde mỉm cười nhìn tôi.
Một vị Bá tước quyền cao chức trọng, đối diện với một tên địa chủ nông thôn không chút địa vị, giọng điệu lại vô cùng hòa nhã, giống như trò chuyện với con cháu trong nhà.
Kỳ thực thanh danh của gia tộc Freamunde rất tốt, lại thường xuyên làm từ thiện giúp đỡ người nghèo, nếu ông ta không từng vì con trai lớn mà vứt bỏ Edward, ấn tượng của tôi về Bá tước Freamunde sẽ vô cùng hoàn hảo.
“Đã từng ấn định một người, nhưng gia đình bên nữ xảy ra chút vấn đề, nên đã hủy bỏ.” Tôi nói.
“Thật đáng tiếc.” Bá tước Freamunde dùng đôi mắt xanh lam sắc lạnh nhìn tôi nói: “Nếu cậu không ngại, ta có thể giới thiệu cho cậu một tiểu thư xuất thân danh giá, cam đoan xinh đẹp trẻ trung, lại có của hồi môn vô cùng xứng đôi với thân phận của cậu.”
Bá tước Freamunde lần đầu gặp mặt đã muốn giới thiệu vợ cho tôi, nháy mắt tâm tôi liền lạnh lẽo. Tôi đoán ông ta đã biết, bằng không sẽ không tới gặp tôi, càng không đề nghị những việc thế này.
Ông ta thấy tôi trầm mặc, vì thế cười cười nói: “Con trai của ta, không cần tỏ vẻ khó xử như vậy, ta chỉ là đề xuất mà thôi, nhận hay không tùy cậu. Nhưng ta nhất định phải nói, chúng ta là những người có thân phận, hôn nhân là chuyện bắt buộc, nếu không có hôn nhân, sao có thể sinh con sinh cháu, làm sao có người kế thừa? Konstatin cũng là một gia tộc lớn, ta nghĩ cậu cũng biết rất rõ điều ấy.”
“Cậu là bạn tốt của Edward, ta vô cùng biết ơn, lúc nó nghèo túng cậu đã ra tay tương trợ, ta tin tưởng ‘tình cảm’ của hai người rất đáng quý, cũng nguyện ý mong mối quan hệ này sẽ kéo dài mãi mãi. Chỉ cần hai người vui vẻ, ta cũng không phải lão già cổ hủ gì. Nhưng hôn nhân không thể không có! Càng không thể không có con cháu nối dòng!” Bá tước Freamunde dùng giọng điệu không cho phép chối từ nói: “Đã là con người khi sinh ra phải có nghĩa vụ sinh con kế tục.”
Toàn bộ quá trình tôi chỉ có thể ngồi nghe mà không nói được lời nào, tôi nhìn trên sô pha, cúi đầu chằm chằm nhìn xuống sàn, khí lực trên người dường như bị rút sạch. Một lúc lâu sau, tôi mới ngẩng đầu nhìn ông ta, dùng hết dũng khí cự tuyệt: “Không, thưa Bá tước, không!”
Bá tước Freamunde thở dài nói: “Thực sự những vấn đề nhạy cảm thế này, dù có thế nào ta cũng không muốn nói, nhưng trước mặt cậu, đứa bạn tốt nhất của con ta, ta đành phải mặt dày nói thẳng, hy vọng cậu không trách. Con trai lớn của ta…nó bị một loại bệnh, không thể làm cho vợ nó có thai. Ta thân là Bá tước Freamunde, truyền lại danh tước của tổ tiên là chức trách của ta, nếu Edward không chịu kết hôn, gia tộc Freamunde đành phải đưa con cháu dòng họ xa về kế thừa, nghĩ đến đây ta vô cùng đau đầu, cậu có thể hiểu được mà, đúng không?”
Cổ họng tôi như bị người ta bóp chặt, nhưng từ ‘Không’ vẫn vô thức thoát ra từ miệng.
“Không, không, không…” Tôi cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn đông cứng, không nói được câu gì nên hồn, chỉ biết nói ‘Không’.
Bá tước không lập tức ép tôi, ông ta đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, bên trong phòng làm việc nhất thời trở nên yên tĩnh. Sau đó ông ấy rút một điếu xì gà, từ từ châm lửa.
Trong phòng ngập tràn mùi thuốc, tiếng thở dài của lão quý tộc ngẫu nhiên truyền đến: “Vì danh dự của gia tộc Freamunde, ta ngay cả con trai ruột cũng có thể hy sinh, ta biết Edward hận ta, nhưng thực sự không còn cách nào khác, đời người cuối cùng cũng có những chuyện chúng ta không thể nào quản nổi, ta cũng không phải vạn năng, muốn bảo vệ thứ này phải chấp nhận hy sinh thứ khác. Nếu ta biết bệnh tình của anh trai nó, ta đã bảo vệ Edward bằng mọi giá. Chỉ cần nó chịu kết hôn, sau khi ta chết, toàn bộ tiền bạc của ta đều sẽ trao lại cho nó. Con của nó sau này cũng sẽ được thừa kế tước vị Bá tước, trở thành người cao quý bậc nhất, các ngươi còn có điều gì không vừa lòng chứ?”
Trước mặt Bá tước Freamunde, tôi không thể nói mấy câu như không muốn con ông ta kết hôn này nọ, kỳ thực tôi và Edward là mối quan hệ thế nào chứ? Chữ ‘Yêu’ này không thể biểu đạt ra bên ngoài, những người đồng tính làm sao mà có ‘Yêu’, nói ‘Yêu’ có lẽ qua nực cười. Chẳng lẽ tôi lại lấy cái cớ đó để cự tuyệt ngài Bá tước?
“Việc kết hôn thực sự không ảnh hưởng gì lớn đến hai người, sau khi kết hôn xong cậu và Edward muốn vui vẻ thế nào cũng được, nhưng không thể đem những chuyện vui đùa này đặt lên trên hôn nhân đại sự, cậu thấy đề nghị của tôi thế nào?” Bá tước Freamunde nhìn từ trên cao xuống nói.
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện mặt đối phương trở nên mờ ảo, thì ra trong lúc vô thức tôi đã khóc lúc nào không hay, tôi hé miệng, phát hiện bản thân run rẩy không ngừng, một chữ cũng không nói nổi. Đúng vậy, trong mắt người ngoài, chuyện giữa hai chúng tôi chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển, có điều hơi khác người một chút thôi.
“Ha ha.” Bá tước Freamunde cười: “Con trai của ta, đâu đến mức nghiêm trọng mà phải khóc như vậy. Đừng đau lòng, các con chỉ là chút xúc động tuổi trẻ, kỳ thực cũng không phải chuyện to tát gì. Đối với những người như chúng ta, hôn nhân không phải chính là thế này sao? Vì lợi ích mà kết hôn với một người phù hợp, sau khi kết hôn lại sống chung với người mình thích, rất đơn giản.”
“Tôi…tôi yêu cậu ấy…tôi không thể chấp nhận…” Tôi liều mạng đem tình cảm chôn chặt bấy lâu nói ra, nhưng lại nhận lại sự cười nhạo của Bá tước.
Ông ta nói: “Yêu? Được rồi, coi như hai người yêu nhau, nhưng cũng đâu ảnh hưởng gì đến chuyện kết hôn sinh con. Ta nghĩ Edward cũng sẽ đồng ý chuyện này thôi, chẳng lẽ hai người đàn ông các người định chung sống với nhau cả đời? Lời nói ngây thơ thế này thật buồn cười, đừng vì mê muội nhất thời mà hủy hoại tương lai của mình, huống chi một khi bị người khác tố giác, địa vị mà Edward và cậu không dễ gì mới giành được đều sẽ tan thành mây khói. Cậu không thể ích kỷ như vậy, cậu là người thân cận nhất, Edward từ lúc bị lưu đày đến khi lấy lại được thân phận như bây giờ không phải đơn giản, cậu là người hiểu rõ nhất. Huống chi cậu còn là một Mục sư phụng thờ Thiên Chúa, làm ra loại chuyện này không lẽ không thấy xấu hổ sao? Đến lúc đứng trước mặt Chúa Trời cậu còn mong Ngài sẽ tha thứ cho loại người như cậu à?”
“Không…Bá tước, ngài đừng nói nữa, tôi không muốn nghe…” Tôi đau khổ ôm lấy đầu, cảm giác như bị người ta lột sạch quần áo, trói lại quăng vào giữa đám đông cho mọi người sỉ vả, sự nhục nhã xấu hổ tràn vào trong lòng. Trước giờ tôi vẫn không muốn nghĩ tới việc này, vì nghĩ rằng không ai biết, nên có thể giả vờ không có gì xảy ra trước mặt mọi người, nhưng một khi đã bại lộ, không còn che giấu được nữa, tôi cảm thấy bản thân trở nên vô cùng xấu xí tệ hại.
Có lẽ dáng vẻ khóc lóc của tôi quá khó nhìn, Bá tước cũng không ép tôi nữa, mà nhẹ giọng an ủi: “Ta cũng không phải là phản đối hai người ở bên nhau, nhưng hãy nghĩ đến lời ta nói một chút, ta cũng chỉ vì muốn tốt cho các người, kết hôn vẫn là lựa chọn tốt nhất nên làm.”
Cuối ngày Edward trở về lập tức biết chuyện, vội vàng tới gặp tôi, hỏi xem Bá tước Freamunde đã nói những gì.
“Ông ấy nói…hy vọng chúng ta sẽ kết hôn với phụ nữ…” Tôi trả lời thật, sau đó hỏi hắn: “Cậu nghĩ sao?
“”Nghĩ gì chứ!” Hắn tức giận nói: “Đừng để ý đến ông ta, lần sau ông ta còn đến cứ trực tiếp đuổi đi!”
“Bá tước sẽ không đến nữa đâu!” Tôi nói: “Ông ấy chỉ là đến khuyên bảo một chút, không có ép buộc gì tôi.”
Edward nhìn chăm chú vào mắt tôi nói: “Em đừng nghe ông ta nói linh tinh, ông ta rất giỏi mê hoặc lòng người, nói cái gì mà đại nhân đại nghĩa, thực ra toàn là vì chính ông ta mà thôi. Dù một chữ em cũng không được để trong lòng, ta muốn ở bên em, không ai có thể ngăn cản.”
“Đương nhiên, tôi sẽ không nghe lời ông ấy.” Tôi nói.
Đêm nay, chúng tôi phá lệ trở nên điên cuồng, Edward vừa di chuyển trong cơ thể tôi, vừa không ngừng nỉ non những lời yêu thương bên tai. Chúng tôi làm hết lần này đến lần khác, ôm chặt lấy nhau, có lẽ chẳng khác gì làm tình triền miên tới chết. Mãi đến khi trời gần sáng, hắn mới lật từ trên người tôi xuống giường, dựa vào cánh tay tôi, vuốt ve lồng ngực tôi, vô cùng hài lòng nói: “Đêm qua em thật nhiệt tình.”
Tôi cảm thấy dù có sát chặt nhau cỡ mấy cũng không thể khỏa lấp cảm giác trống rỗng và bất an trong lòng, lời nói của Bá tước Freamunde cứ lởn vởn trong đầu. Tôi không nằm nổi nữa, nghiêng người ngồi dậy.
Edward ôm eo tôi, hôn lên bụng tôi nói: “Em muốn đi sao?”
“Sắp sáng rồi.” Tôi mệt mỏi nói.
“Em mệt à? Tối qua chúng ta làm quá sức sao?” Edward cắn cắn từ rốn tôi lên dần phía trên, sau đó hôn môi tôi nói: “Lần sau chúng ra qua đêm ở bên ngoài, sau khi làm xong có thể ôm nhau ngủ một chút.”
“Không có gì.” Tôi quay lưng về phía hắn nói: “Tối hôm qua làm quá sức, sau này đừng như vậy nữa.”
“Ha ha.” Hắn lăn một vòng quấn lấy chăn trên giường, có vẻ như rất vui: “Cục cưng, em lần nào cũng vậy, làm xong lại hối hận. Ta nghĩ chúng ta nên giành thời gian đi du lịch trên biển, ta rất nhớ khoảng thời gian chúng ta còn ở trên tàu kia.”
Tôi không thèm để ý, đi thẳng ra ngoài, sau đó tựa vào vách tường, vô lực ngồi xổm xuống.
Tôi nghĩ đến những lời nói cuối cùng của cha Edward trước khi rời đi.
“Cậu Konstatin, Thiên Đường rất xa, nhưng Địa Ngục lại rất gần. Nếu các người tiếp tục u mê, tiếp tục trầm luân như vậy, cậu nói cậu yêu con trai ta, vậy tại sao lại còn lôi kéo nó cùng vào Địa Ngục?”
Vài ngày sau, nam tước Hale tổ chức yến tiệc tại nhà, tôi cũng được mời. Vũ hội này dường như cố ý tổ chức cho tiểu thư Bonnie, mời toàn bộ thanh niên tuổi trẻ có tiền độc thân, đương nhiên tiểu thư Bonnie cũng xứng đáng được như vậy, dù sao nàng ta cũng có 3000 bảng của hồi môn.
Edward gần như trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhà nam tước Hale, hắn có lẽ đã đắc tội không nhẹ với tiểu thư Bonnie. Lúc tôi chuẩn bị đi, hắn còn nói, không nhất thiết phải tham gia cái vũ hội kia.
“Trong lúc tôi rời khỏi Anh quốc, ngài nam tước đã giúp chăm sóc cho Anna, lại còn giúp tôi tim được công việc mục sư, tôi phải cho ông ấy chút mặt mũi.” Tôi nói.
“Vậy sao? Vậy thì phải cảm ơn ông ta đã xen vào việc của người khác.” Edward nói, đối với chuyện nam tước Hale giơi thiệu tôi làm mục sư địa phương hắn vẫn luôn không vui.
Tôi nhanh chóng xuất phát, nhìn vẻ mặt hắn thế kia, có lẽ còn muốn dặn dò tôi không được khiêu vũ cùng các tiểu thư khác.
“Tôi sẽ về sớm.” Tôi gật gật đầu với hắn, không đợi hắn nói thêm lời nào lập tức chui vào xe ngựa.
Edward vẫn đứng ở cổng lớn, nhìn theo bóng xe ngựa rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT