Năm nay là năm thu hoạch, những quả dại cuối cùng trong rừng đã rụng sạch, lá cây bắt đầu rơi lả tả, mùa thu sắp sửa kết thúc. Sáng sớm, trên nóc nhà xuất hiện một tầng sương trắng, mặt trời bắt đầu ló dạng, khắp nơi tràn ngập sương mù, sương sớm bao trùm trên đồng cỏ mênh mông, trông như tấm vải trắng ánh bạc lấp lánh lóa mắt.
Anna sai bảo người hầu lấy ra toàn bộ quần áo mùa đông và chăn bông, tranh thủ trời còn chưa trở lạnh, đem ra ngoài phơi nắng, loại bớt mùi mốc ẩm vì để trong tủ suốt một năm.
Trước khi mùa đông đến, Anna phải chính thức bước vào xã giao, trở thành một tiểu thư có thể bàn chuyện hôn sự.
Bước vào xã giao đối với một cô gái giống như mở ra một trang hoàn toàn mới trong cuộc đời, tầm quan trọng của việc này không cần nói cũng biết. Nếu biểu hiện tốt, sẽ được một người đàn ông để ý, thuận lợi gả chồng. Nếu làm không tốt, có khi cả đời cũng không lấy được ai.
Hôn nhân đối với một quý ông thành công mà nói, đó chẳng qua chỉ là một sự lựa chọn, họ có thể kết hôn muộn, cũng có khi cả đời không lấy ai, mọi người sẽ không vì cuộc sống đơn thân của người này mà bàn tán. Kẻ có tiền độc thân không chỉ được xưng tụng là ‘Kim cương vương lão Ngũ’ (một danh xưng bên TQ chỉ người đàn ông độc thân, giàu có, kiệt xuất), mà còn có quyền theo đuổi phụ nữ cả đời. Nhưng hôn nhân đối với phái nữ lại vô cùng hà khắc, bất kỳ cô gái nào cũng phải cố gắng kiếm được một tấm chồng, càng sớm càng tốt.
Nhà nào có con gái đều muốn đem con mình gả cho một quý tộc có tiền, nhà nào có con trai cũng tườn tự, muốn con mình cưới về một tiểu thư có nhiều đồ cưới. Ngoài miệng thì nói mỗi vị tiểu thư đều phải tinh thông âm nhạc, hôim họa, ngoại ngữ, nhưng thực chất đàn ông chỉ để ý tới hai điều, dung mạo và đồ cưới. Đàn ông hơi có chút địa vị tiền tài, khi chọn vợ sẽ thiên về dung mạo nhiều hơn, đàn ông không tiền không địa vị, lại chỉ chăm chăm nhìn đồ cưới của người ta.
Tiểu thư Bonnie nhà nam tước Hale là cô gái có nhiều đồ cưới nhất trong trấn Vernon. Khi cô ấy bước vào xã giao, đã khiến mọi người xôn xao không ít, đồ cưới được hẳn 3000 bảng Anh. Đây quả là món tiền có thể làm cho người ta đỏ mắt, cho dù so sánh trong giới quý tộc cũng là vô cùng xa xỉ, những tiểu thư khác trong vùng đều thầm ghen tị tức tối. Vì vậy, cho dù tiểu thư Bonnie không có vẻ ngoài thu hút như anh cô ấy, nhưng cũng được rất nhiều người để ý, đàn ông ra sức theo đuổi, giở ra đủ mọi thủ đoạn lấy lòng nàng.
Anna thích ngài Carlos, điều ấy thực rất bình thường. Vị quý tộc này đẹp trai phong độ, thông minh vui tính, luôn bảo vệ chính nghĩa, còn là người kế thừa duy nhất của nam tước. Nếu Anna có thể gả cho cậu ta, quả là một bước lên trời. Danh hiệu nam tước phu nhân sẽ mang cho người phụ nữ vinh quang cao quý suốt đời, điều này có nghĩa người đó không chỉ bước vào tầng lớp thượng lưu, mà còn chính thức trở thành một phụ nữ quý tộc, chân chính mang thân phận và tước vị. Khi mọi người xưng hô, đều đặc biệt dùng danh hiệu ‘Nam tước Phu nhân’ để gọi người đó, những người trong tầng lớp quý tộc không có tước hiệu, khi nhìn thấy nam tước phu nhân đều phải cúi đầu hành lễ, đây là vinh dự khi ở một giai cấp cao hơn mọi người.
Vì thế tôi cũng hy vọng Anna có thể được gả cho ngài Carlos, không chỉ là thỏa mãn tâm ý của cô bé, mà còn vì ngài Carlos quả thực là người chồng cô cùng hoàn hảo, nếu không cũng sẽ không có nhiều cô gái sống chết tranh đoạt như vậy.
Nhưng muốn trở thành nam tước phu nhân không phải việc đơn giản, con trai nam tước vừa có tiền vừa có quyền, lại còn độc thân, phụ nữ vây quanh ngài Carlos đếm không xuể, muốn thu hút được cậu ta, phải là một vị tiểu thư vừa xinh đẹp vừa nhiều tiền.
Anna lo chuẩn bị quần áo mùa đông, cứ chạy tới chạy lui, mặt mũi đỏ ửng, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, kỳ quái hỏi: “Anh Adam, anh cứ nhìn em làm gì?”
Tôi đổi tư thế ngồi trên sô pha, hắng giọng nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ mời người về nhà may cho em vài bộ đồ.”
Anna đỏ ửng cả hai tai, cô bé biết tại sao phải may quần áo, lúng túng nói: “Không cần phải tốn kém như vậy.”
Quả nhiên, Edward mỉm cười, giọng điệu bất cần nói: “Loại chuyện này? Em không nói rõ ra, tôu không biết em muốn nói đến chuyện gì.”
“Cậu rõ ràng biết.” Tôi hạ giọng nói.
Edward đến đây có vẻ hứng thú, hắn đặt tay lên lưng tôi, xấu xa sờ soạng, môi kề sát tai tôi nỉ non: “Được rồi, cứ coi như tôi biết.”
Tôi ngăn chặn bàn tay gây rối của hắn, điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: “Tôi đang nói chuyệ đàng hoàng, Edward. Tôi cảm thấy chúng ta làm như vậy quá mức sa đọa, loại chuyện này không thể làm…làm như vậy…”
“Không thể làm như vậy? Vậy em cho rằng phải làm như thế nào? Nói cho tôi nghe một chút, tôi sẽ phối hợp với em.” Giọng nói của hắn đã trở nên khàn khàn, dường như chỉ vài câu nói của tôi cũng có thể khơi mào dục vọng nơi hắn.
“Chúa ơi, tôi biết ngay mà.” Tôi đỏ mặt nói: “Chuyện này làm thế nào có thể nói rõ như ban ngày, tôi điên rồi mới đi nói mấy thứ như vậy ra miệng, cậu cứ quên hết đi,coi như tôi chưa từng nói gì.”
Tôi ảo não đứng dậy bỏ đi. Edward vội vàng giữ chặt tôi, đẩy tôi lên ghế, dán lên tai tôi nói: “Được rồi, tôi không trêu đùa em nữa, em mau nói cho hết, trong lòng em nghĩ thế nào, em muốn làm…loại chuyện này thế nào? Nói đi, tôi sẽ nghe lời em…”
Giọng hắn khàn đến kì lạ, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, tôi không biết tại sao hắn lại trở nên kích động như vậy. Tôi cắn nhẹ môi, dẹp bỏ xấu hổ nhanh chóng nói: “Ngươi cũng biết…khi chúng ta làm…loại chuyện này…không nên hoàn toàn trần trụi…nên mặc đồ ngủ, giảm bớt tiếp xúc da thịt, giống như…trong giáo lý dạy, như vậy có thể phòng người ta trầm mê trong nhục dục, giảm bớt tội ác và dục vọng. Rất nhiều cặp vợ chồng khác cũng làm như vậy…chúng ta nên làm như vậy…có thể tránh…sa đọa.”
Tôi nói tất cả đều là thật, kiếp trước tôi và vợ thân cận vài lần đều làm như vậy. Cả hai đều mặc đồ kín mít, tắt nến tối om, chuẩn bị sẵn tư thế, rồi mau chóng chấm dứt, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy cơ thể nhau. Khi đó tôi không cảm thấy xấu hổ như bây giờ, tay chân cũng không luống cuống, lại càng không trầm mê vào loại chuyện hạ lưu này. Người chính trực thì nên học cách khắc chế dục vọng, chứ không phải phóng túng nó.