Tiểu trấn Vernon nằm gần London, nên cũng khá phồn hoa. Đặc biệt trong trung tâm, hai bên đường đều là nhà lầu, san sát nối tiếp nhau. Chủ nhân những ngôi nhà này thường là những thương nhân hoặc nhà nông giàu có, thương nhân mở cửa hàng ở lầu một, sinh hoạt trên lầu hai, nếu có phòng dư cũng có thể cho vài viên chức thuê, mỗi năm thu thêm được hai bảng Anh tiền thuê nhà.
Ban ngày, mặt đường nóng như muốn chảy ra, tiếng người ồn ào.
Hughes đánh xe đến trước một tiệm đồng hồ, tôi đi vào lấy đồ đã đem đến sửa vài ngày trước.
Chủ tiệm ngồi sát phía trong cửa hàng, xung quanh bày rất nhiều đồng hồ tinh xảo, nhịp nhàng lắc lư. Ông chủ đang nheo mắt nhìn vào kính lúp, sửa chữa đồng hồ, thấy tôi đi đến, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Ngài mục sư, đồ của ngài sửa xong rồi, tôi đang định sai người đem đến cho ngài, ai dè ngài lại tự tới lấy.”
“Tôi đưa em gái đi may ít đồ, tiện thể ghé vào lấy luôn.” Tôi nói.
“Tiểu thư phải chăng sắp đến tuổi xã giao?”
“Đúng vậy, vào mùa thu năm nay.”
“Ha ha, quả là chuyện vui, ngài phải tìm cho tiểu thư Konstatin một người chồng thật tốt nha.”
“Tất nhiên rồi.”
Khi chúng tôi đang xem đồ, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào.
“Ngài quan trị an, xin ngài thả tôi ra, xin ngài, trong nhà tôi còn có mẹ già bị bệnh, có con nhỏ phải nuôi dưỡng.” Một phụ nữ đang cầu xin, tiếng khóc thảm thiết.
Tôi nhìn ra ngoài, thấy một quan trị an mặc áo đen đang áp giải một người phụ nữ quần áo tả tơi. Người phụ nữ ở trước cửa tiệm đồng hồ, cương quyết bám lấy song cửa, không chịu đi.
Chủ tiệm thấy thế, bực mình đi ra ngoài, quát lớn: “Làm gì thế! Mau cút đi! Đừng có quấy rầy khách của ta!”
Anna ngồi trên xe ngựa, kinh ngạc nhìn người phụ nữ, hỏi quan trị an: “Thưa các ngài, cô ấy phạm tội gì?”
Quan trị an cởi mũ, hạ thấp người trước Anna: “Xin lỗi quý cô, đã quấy rầy tới nàng, đều là mấy chuyện đáng sợ, quý cô không nên xem.”
Người phụ nữ liền đứng lên khóc lóc kể lể với Anna: “Tiểu thư, xin cứu tôi với, tôi không muốn bị bắt. Nếu không có tôi, mẹ già và con thơ trong nhà sẽ chết đói, tiểu thư tốt bụng xin cứu tôi với.”
“Im miệng! Ngươi phạm tội giết người! Là mụ phù thủy ác độc! Dám đem đứa con chính mình vừa sinh bóp chết, ngươi sẽ bị phán xử hình phạt treo cổ!” Quan trị an cứng rắn nắm đầu người phụ nữ lôi đi.
Anna thực sự hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thấy tôi ra khỏi cửa tiệm đồng hồ, liền xuống xe chạy tới: “Anh, hồi nãy thật đáng sợ, người phụ nữ vừa rồi không ngờ lại bóp chết con của mình vừa mới sinh ra, trên đời này sao lại có người mẹ tàn nhẫn như vậy! Đức Mẹ Maria, xin cầu nguyện cùng Chúa cho đứa trẻ kia, nó thật đáng thương.”
Ông chủ tiệm đồng hồ chậc chậc thở dài: “Cô ta là một gái điếm ở chợ, chồng đã chết từ lâu, đứa con trong bụng là do tiếp khách mà ra. Đã mấy năm nay, bụng cô ta cứ phồng lên rồi xẹp xuống, mấy đứa bé sinh ra chẳng thấy tung tích, hỏi thì cô ta bảo đem cho người ta. Bây giờ đã rõ chân tướng, mấy đứa trẻ đó thì ra bị chính mẹ nó giết chết.”
Thân thể Anna lung lay, có vẻ như không thể thừa nhận sự thật đáng sợ này, tôi dìu Anna lên xe ngựa, sau đó bảo Hughes lập tức đánh xe về nhà.
Anna tuy từng bị đánh đập ngược đãi, nhưng dù sao cũng là một tiểu thư, luôn có hầu nữ chăm sóc, sau này cũng chỉ qua lại với vài người đứng đắn, chưa từng nhìn thấy mặt tối của xã hội, người nghèo cũng chưa từng thấy. Cô bé nghe nói một người mẹ nhẫn tâm giết chết con mình, liền trách người ta tàn nhẫn đáng sợ, chứ không nghĩ tới nguyên nhân sâu xa trong đó.
Nếu cuộc sống cho phép, không một người mẹ nào muốn vứt bỏ con của mình, đừng nói tự tay giết chết.
Nhớ tới người phụ nữ bị xua đuổi ở giáo đường nông thôn tôi từng gặp, rồi tới người mẹ tự tay giết chết con mình hôm nay, tôi thật xót thương cho cuộc sống khốn khổ của những người đàn bà này, quyết tâm đưa ra một quyết định. Mục sư Cole ở Ấn Độ quên mình vì người khác, giúp đỡ người nghèo khắp nơi là tấm gương sáng cho tôi học tập. Được trùng sinh một lần, tôi không nên chỉ lo cho cuộc sống của chính mình, mà phải tuân theo lời Chúa dạy, thương xót cứu trợ mọi người. Sức của tôi tuy nhỏ, nhưng có lẽ cứu giúp vài người phụ nữ vẫn có thể làm được.
Vì thế vài ngày sau, tôi đến thăm tu viện gần giáo đường.
Mẹ bề trên tu viện tên là Maria, từng là vợ của một luật sư. Chồng bà ấy chết, lại không có con, bà vào tu trong tu viện, trở thành nữ tu sĩ.
Khi tôi đến trời vẫn còn sớm, các vị nữ tu đang quây quần bên tượng Đức Mẹ, thắp nến đọc kinh cầu nguyện.
“Lạy Chúa, xin cứu độ chúng con.”
“Vinh quang Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, từ giờ đây cho đến mãi muôn đời.”
“Chúng con chúc tụng Chúa. Lạy Chúa, xin tha tội cho chúng con.”
“Xin ngài ban ơn cứu độ, lạy Chúa nhân từ xin tha thứ tội lỗi chúng con…”
Lời cầu nguyện vang vọng trong nguyện đường trống trải, trong vắt như băng tuyết, tiếng hát thánh thiêng thanh tẩy bụi trần, tôi quỳ một gối xuống trước tượng Đức Mẹ, cúi đầu làm dấu Thánh Giá.
Nữ tu Maria nhìn thấy tôi, mặt không đổi sắc đi đến, âm điệu đều đều nói: “Mục sư Konstatin.”
“Chào bà, nữ tu Maria.” Tôi cúi đầu chào.
Nữ tu Maria là một người cao ngạo quái gở, làm việc nghiêm khắc, nói một thì không có hai, các nữ tu rất kính sợ bà. Nhưng không thể phủ nhận, bà là một người rộng rãi, thường xuyên tiết kiệm thức ăn trong tu viện để giúp đỡ người nghèo.
“Không biết ngài đến đây có việc gì?”
“Tôi có chút chuyện muốn cùng quý nữ tu thương lượng.”
Sáng sớm, hoa hồng trong vườn hoa tu viện nở rộ, mùi thơm thoang thoảng thấm vào lòng người, tôi và nữ tu Maria đi dạo giữa các bụi cây. Tà áo đen của nữ tu lướt qua cỏ xanh trên mặt đất, khăn trùm đầu màu trắng trong làn sương buổi sớm mông lung trông có vẻ trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy mái tóc điểm bạc của bà.
“Đề nghị của ngài, thứ cho tôi không thể đáp ứng.” Nữ tu Maria nói.
“Vấn đề tiền bạc bà không cần lo, tôi sẽ nghĩ cách quyên góp, giáo hội cũng sẽ cấp cho chúng ta một khoản.” Tôi đề nghị tu viện thu nhận những phụ nữ đáng thương và con của họ, không ngờ vừa mở miệng liền bị cự tuyệt, tôi còn tưởng nữ tu lo lắng vấn đề cung cấp lương thực.
“Thưa ngài, đây không phải nguyên nhân chính. Ngài nên biết việc tuyển chọn người của tu viện chúng tôi rất nghiêm cẩn, nếu thu nhận vài phụ nữ thanh danh không tốt, chẳng những ảnh hưởng đến danh dự của tu viện, còn khiến lòng các nữ tu ở đây không được thanh tịnh, tôi là người quản lý tu viện, duy trì thanh danh nơi này là trách nhiệm của tôi.” Nữ tu Maria lạnh lùng nói: “Hơn nữa một khi việc này truyền ra ngoài, những người khổ cực từ bốn phương tám hướng đều kéo tới, lúc đó chúng tôi biết làm như thế nào? Huống chi còn có những kẻ vô sỉ, vì ham chút lợi, giả bộ nghèo khổ xin xỏ, ngài làm thế nào phân biệt được? Cho dù có nhiều tiền cỡ mấy cũng làm không được.”
“Mục sư giáo khu cần phải ổn trọng, ngài thật sự quá xúc động, vừa mới có ý tưởng, liền ngay lập tức muốn tiến hành, căn bản không suy xét tình huống thực tế.” Nữ tu giận dữ nói.
Những lời trách cứ của sơ Maria khiến tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, tôi quả là quá lỗ mãng, vội hỏi ý: “Thật xin lỗi, là tôi nóng vội, nhưng tôi thực sự cần phải làm gì đó cho họ.”
“Từ thiện không phải chuyện một sớm một chiều, Chúa dạy chúng ta cứu giúp mọi người, nhưng người có hoàn cảnh khó khăn rất nhiều, mấy chuyện phụng thờ thần thánh cũng chẳng giúp giảm bớt được khổ sở của họ.” Lời nói của bà có chút phẫn hận, đầy ý châm chọc hà khắc.
Tôi không ngờ vị nữ tu này lại có suy nghĩ như vậy, nhất thời ngẩn người.
“Nhưng ngài muốn giúp đỡ người khó khăn là điều đúng đắn.” Khuôn mặt nghiêm túc của bà lộ ra một nụ cười mỉm cẩn thận: “Nhưng phải suy xét thật kỹ.”
Nữ tu Maria dắt tôi đến một loạt dãy nhà nhỏ phía sau tu viện.
Quần áo phơi đầy trước cửa, vài phụ nữ quần áo rách rưới đi tới đi lui, gặp nữ tu Maria đều cung kính chào, thỉnh thoảng trong nhà còn vọng ra tiếng trẻ con khóc.
“Tôi làm việc này đã được vài năm, lúc tôi bắt đầu cũng có được vài người tình nguyện giúp đỡ.” Nữ tu Maria nói: “Những người ở đây đều là phụ nữ có thai, từ mấy bé gái mười mấy tuổi…rồi cả những phụ nữ lưu lạc ốm đau, chúng tôi thu nhận họ, giúp họ sinh con, sau đó…lại đuổi đi. Nhưng thường sau khi sinh, họ sẽ vứt bỏ con ở lại, một mình lén lút bỏ trốn. Chúng tôi đành phải nuôi nấng lũ trẻ này, đến khoảng sáu bảy tuổi phải đưa đến nhà xưởng hoặc nơi khác, mấy đứa trẻ lang thang, ngài cũng biết rõ…đều đi học nghề, lấy quặng, làm công, móc túi, chăn cừu, sống khổ cực, không chết đói cũng là may mắn…chỉ trách bọn chúng mồ côi không cha không mẹ.”
“Chúa ơi!” Tôi làm dấu Thánh Giá trước ngực.
“Đừng kêu Chúa, ngài không nghe thấu đâu.” Nữ tu châm chọc nói: “Mấy kẻ con nhà giàu các người còn không biết nhiều điều lắm.”
“Không, tôi không phải than thở sợ hãi, mà tôi ca ngợi bà, một mình bà có thể làm được nhiều như vậy.” Tôi nói.
“Hừ! Chỉ mong bọn nhóc này đừng oán hận tôi đã không để bọn nó chết sớm một chút.” Nữ tu lại lạnh lùng nói.
Sau khi tôi về nhà liền cùng Anna thương lượng việc giúp đỡ tu viện, cắt bớt một số chi phí trong nhà. Tôi cắt bớt khoản tiền may quần áo sang quý, thêm vào khoản xin được từ giáo hội, một năm có thể góp cho tu viện tám mươi bảng Anh, nếu dùng tiết kiệm, số tiền này có thể nuôi sống cả trăm người trong một năm.
Anna tỏ vẻ muốn đến tu viện hỗ trợ.
“Em là em gái của mục sư, đương nhiên phải làm tấm gương đi đầu, những người khác nhìn vào mới chịu giúp chúng ta.” Anna nói.
“Không, em không nên đi. Em là một vị tiểu thư, hơn nữa sắp đến tuổi xã giao, hoạt động của em chỉ nên giới hạn ờ gần nhà, đi dạo hái hoa, uống trà, thăm vài bạn bè hàng xóm. Trừ việc đó, em tuyệt đối không được xuất đầu lộ diện, cho dù chỗ đó toàn phụ nữ cũng không được. Phải biết, họ là những kiểu người em chưa từng gặp qua, xuất thân bần hàn, người đầy thương tích, thậm chí còn có thể mang bệnh truyền nhiễm chết người. Tiếp xúc với họ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em, khiến em bị người ta bàn tán không tốt, anh tuyệt đối không cho em đi.” Tôi từ chối đề nghị của Anna, trong lòng có chút kinh ngạc, đứa em gái nhát gan của tôi không ngờ lại muốn làm việc này.
“Nếu họ mang bệnh truyền nhiễm, thì sao anh lại có thể đến đó giúp đỡ người ta.”Anna không cam tâm nói.
“Anh là mục sư, chiếu cố con dân của Chúa là nhiệm vụ của anh, đương nhiên cũng phải giúp đỡ những phụ nữ này.” Tôi nói.
“Vậy em là em gái của mục sư, thân là nữ chủ nhân, bảo vệ người trong nhà cũng là nhiệm vụ của em.”
“Không được! Anh nói không tức là không!” Tôi nghiêm khắc nói.
Cô em gái bình thường nhu thuận nghe lời bỗng ngang bướng như thế, khiến tôi không biết ứng phó thế nào. Cô bé thường ngày yếu đuối nhát gan, không có nghĩa là cả đời cũng không có chút can đảm, hơn nữa Anna còn có một sự nhiệt tình không ai bì kịp.
Không lâu sau đó, Anna tự mình chạy tới tu viện, đòi phải được làm những việc trong khả năng. Nữ tu Maria có vẻ không thích tôi, nhưng lại rất quý mến Anna, chỉ là không dám để một tiểu thư quý tộc làm việc nặng, đành dắt nàng theo tiếp đãi các phu nhân quý tộc, quyên góp tiền.
Sau khi tôi biết chuyện liền tức giận, trách Anna không có sự cho phép của tôi mà vẫn đi, nhưng cô bé chẳng những không nghe, mà còn lần đầu tiên chống đối lại.
“Nếu sau này không thể gả chồng, thì em sẽ đi tu, có thể giúp đỡ cho những phụ nữ đáng thương đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT