Cha ta phái người hầu đến báo, ta phải đi đày ở Ấn Độ, trong vòng năm năm không được về nước.

Ông ta sai người hầu lén đưa cho ta 2000 bảng Anh, cũng báo cho ta biết vì nguyên nhân chính trị, đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, hy vọng ta có thể dùng số tiền này sống an ổn tại Ấn Độ, sau này còn có ngày gặp lại.

Ta ngồi trên thuyền đi Ấn Độ, ở đây có rất nhiều phạm nhân cũng bị lưu đày như ta, họ phần lớn là dân đen, vì trộm cướp hoặc giết người bị bắt. Trước đây ta từng ở trên cao, coi bọn họ là những con kiến ti tiện, căn bản không để vào mắt, mà nay, cũng chẳng khác gì nhau. Chúng ta đều là những con kiến ti tiện, khi đặt lên bàn cân, so với tiền tài và quyền lợi chẳng có chút giá trị nào.

Sắp tiến vào biển khơi bao la, sau này không biết sẽ thế nào. Mà ta nhìn đất liền quê hương, lại không có mảy may lưu luyến.

Tàu khởi động, mái chèo khổng lồ khua sóng nước, bên tai là tiếng hô ra hiệu của thủy thủ.

Thuyền càng lúc càng xa, ta chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên bờ, ta không dám chắc có phải em không, em biết ta gặp chuyện sao? Em đến để tiễn ta sao? Tất cả đều không có đáp án, bởi vì tàu sẽ không dừng lại, nó cứ thế tiến về phía trước, lao mình vào biển cả mênh mông.

Kỳ lạ là, thân là phạm nhân lưu đày thuộc địa, ta lại phát hiện mình yêu biển khơi.

Ta thường đứng một mình ở mũi tàu, đón gió biển và ánh mặt trời rực rỡ. Gió mạnh mẽ thổi qua, rất nhiều cá bơi phía trước. Ta muốn giống như hải âu không sợ sóng gió, lao thẳng xuống biển vồ mồi, cảm xúc này thực sự quá mãnh liệt.

Biển khơi vô tận mang cho ta cảm giác như được sống cuộc sống mới, tựa như Anh quốc đã ở rất xa, những người phản bội và uy hiếp ta đều theo những con sóng mà tan biến.

Tại Ấn Độ, ta dùng tiền hối lộ Tổng đốc, được quyền tự do buôn bán. Để tránh phiền toái, ta đổi tên thành Edward Gary. Thân phận hoàn toàn mới, ta như được sinh ra thêm lần nữa, mọi người đều cho rằng ta chỉ là một thương nhân bình thường bị hủy dung.

Vài năm sau, ta buôn bán lời được một khoản tiền, tuyển một ít thuyền viên thành lập đội tàu. Ta làm trung gian giữa các thuộc địa, thu mua nông sản địa phương, sau đó đến châu Âu bán. Ta hợp tác với các đội tàu khác, lợi nhuận tăng lên rất nhiều.

Cuộc sống mạo hiểm trên biển giúp ta quên đi quá khứ, mãi đến khi ta nghe nói có người đang hỏi thăm khắp các cảng biển tung tích một kẻ tên Edward Freamunde.

Ai tới tìm ta? Cha ta sao?

Đến khi thân ảnh kia thoáng lướt qua trước mắt ta, ta bỗng chốc trở nên ngây dại.

Trên cảng, em len lỏi qua đám người nhốn nháo, một thân áo tu sĩ màu đen, làn da trắng nhợt bị nắng chiếu đỏ ửng, mái tóc mềm mại ướt nhẹp mồ hôi, dán lên mặt. Em vẫn y như trong ký ức của ta, anh tuấn ôn hòa, nháy mắt xuất hiện, khiến nội tâm bình thản của ta bị quấy rầy.

Em tại sao lại đến đây? Em tìm ta làm gì?

Ta đứng ở mép thuyền, trên cao nhìn xuống. Đến khi em sắp thấy ta, ta vội vàng xoay người trốn ra sau cánh buồm.

Một lát sau, ta lặng lẽ nhìn ra, đã không thấy bóng dáng em đâu.

Hải cảng ban đêm vô cùng náo nhiệt, đám thủy thủ tụ họp lại, uống rượu ăn thịt, hưởng thụ mỹ nữ, lớn tiếng ồn ào, thỉnh thoảng lời qua tiếng lại còn đánh nhau bể đầu.

Ban đêm, bầu trời như càng rộng hơn. Tinh tú xa xôi, khí lạnh trên đại dương thổi tới, tựa hồ như khởi nguồn còn xa hơn những vì sao, như băng tuyết đáp sâu vào lòng ta, khiến lòng người bi thương khắc khoải.

Ta đứng một mình trước cửa sổ, ánh nến trên đầu giường phát ra, rọi vào cửa kính, phản chiếu gương mặt của ta.

Một vết sẹo dữ tợn từ giữa mày kéo dài đến khóe miệng, vẫn luôn khắc họa trên mặt ta. Ta nhìn khuôn mặt xấu xí này, vươn tay bóp tắt ngọn nến, trong phòng tối đen như mực. Ta tức giận gạt đổ hết đồ đạc trên bàn, sau đó thả người ụp xuống đống thủy tinh vỡ nát mà thở hổn hển.

Ta nay dung mạo xấu xí, còn là tội phạm giết người, ta làm sao đối mặt với em? Ta còn gì để mà gặp em? Em tại sao lại muốn tìm ta? Em không phải chán ghét ta sao? Nếu tìm không thấy ta, có lẽ em sẽ từ bỏ chăng?

Ngày hôm sau, ta hạ lệnh rời bến, muốn trốn tránh em.

Mỗi lần lên đường ta đều nghĩ, có lẽ khi mình trở về, em đã rời đi.

Không ngờ em lại một mực cố chấp, tìm suốt hai năm, thường xuyên tới lui các bến tàu, có khi còn vào sâu trong thành phố. Nhiều khi ta muốn nhảy ra trước mặt em, bảo em không cần phải vất vả như vậy, ta ở ngay đây. Nhưng sau đó, ta lại không có dũng khí, nhu nhược trốn tránh em.

Ta còn nhớ rõ cảnh tượng ta bị người ta ném đá, mấy thằng nhóc ngoài đường ném xong lập tức chạy, vừa chạy vừa kêu la: “Đồ mặt sẹo! Đồ mặt sẹo!”

Mấy thương nhân giao dịch với ta, lúc nào cũng tỏ vẻ khinh thường, ta biết bọn họ thường nói xấu ta sau lưng.

Người khác khinh khi, ta cũng chẳng buồn để trong lòng. Nhưng em không phải người khác, em là người ta yêu, mới mấy năm trước, ta lúc nào cũng cố gắng biểu hiện những mặt tốt nhất của bản thân trước mặt em, ta muốn em luôn thấy ta tốt đẹp như vậy, hoàn mỹ như vậy, chứ không phải bộ dạng khó coi như bây giờ.

Hiện tại em thực sự đã trở thành mục sư, làm việc trong giáo đường, vì muốn giúp đỡ người bản xứ, đã tốn rất nhiều tiền, ta nghe nói em đi khắp nơi quyên góp. Ta phái thuyền viên đưa tiền cho em nhưng không lộ thân phận, trong lòng lại có chút chờ mong.

Em có đến tìm ta nữa không? Nếu em thực sự tìm được, ta nhất quyết không trốn tránh.



Edward kể cho tôi nghe về cuộc sống mấy năm nay.

Khi nói chuyện, hắn luôn nở nụ cười, luôn tỏ ra vui vẻ khôi hài, có vẻ mấy năm qua cực kỳ thoải mái. Nhưng tôi biết, mọi sự không hề tốt đẹp như vậy. Quanh năm bôn ba trên biển, mạo hiểm sinh mệnh mỗi ngày, ắt hẳn không hề dễ chịu.

Thanh niên trước đây nhất cử nhất động đều được tạo hình theo chuẩn mực quý tộc, dường như đã biến thành người khác.

Sóng gió dặm trường khiến ánh mắt hắn trầm ổn và trưởng thành hơn, hoàn toàn khác với lúc thanh niên giả vờ lãnh đạm, ánh mắt sâu thẳm, khó có thể nhìn thấu suy nghĩ cũng như cảm xúc trong lòng.

Chúng tôi ở cùng nhau suốt buổi chiều, đa phần là kể về cuộc sống trên biển của hắn, hắn kể đến phấn khích, thường làm tôi bật cười. Tôi có thể cảm thấy hắn đang cố gắng làm tôi vui, mỗi khi Edward muốn được người khác yêu thích, hắn đều thành công. Chúng tôi mặc dù ngăn cách nhiều năm, lại có vướng bận trong lòng, nhưng hắn vẫn có thể xây dựng bầu không khí thoải mái, giúp tôi không phải ngượng ngùng, tất cả những khẩn trương và thất thố của tôi dường như biến mất, thật giống như chúng tôi chưa bao giờ cách biệt, vẫn là bạn thân của nhau.

Đến chiều tối, tôi đứng dậy chào tạm biệt.

Hắn giữ tôi lại nói: “Tôi muốn tiếp đãi cậu chu đáo, đêm nay ở lại đi.”

“Tối nay giáo đường có việc, mấy phu nhân gần đó muốn chuẩn bị lễ Giáng Sinh, tôi phụ trách chủ trì buổi lễ.” Bốn mùa ở Ấn Độ đều nóng bức, nên khó có được không khí Giáng Sinh.

“Tôi tham dự được không?” Hắn cười hỏi tôi.

“Rất vui lòng.” Tôi nhìn hắn nói.

Từ ngày đó, Edward thành khách quen của giáo đường. Hắn dường như ngày nào cũng tới tìm tôi, không cần có chuyện để nói, đôi khi chỉ cần im lặng bên nhau cả ngày. Chúng tôi còn đi du ngoạn khắp nơi, giống như hồi còn đi học. Những ngày hạnh phúc ấy thực giống một giấc mộng ngọt ngào, tôi tựa hồ còn không cảm nhận được thời gian đang trôi, hạnh phúc đến mức tôi bỏ quên hết thảy.

Chúng tôi không nói cho mọi người biết quan hệ của cả hai, nên mọi người mỗi khi gặp tôi đều mở miệng oán giận.

“Thật đáng ghét, hắn sao lại đột nhiên đến giáo khu của chúng ta?” Một phu nhân nói: “Ngày nào cũng đến, ta nghe nói trước đây hắn chẳng bao giờ đi lễ.”

“Từ khi hắn đến đây, chồng ta không chịu đi giáo đường nữa.”

“Mấy đứa bé đều bị hắn dọa, trông hắn chẳng khác nào mấy tên hải tặc man rợ.”

Cũng có người nói: “Sau khi nói chuyện vài lần, ta cảm thấy hắn rất phong độ lễ nghĩa, nếu không phải tại hắn tham lam quá đáng như vậy, có lẽ còn có thể kết bạn xã giao, hắn coi như là một người rất có năng lực.”

Mọi người tuy rằng nói xấu sau lưng, nhưng ở trước mặt đều không dám hó hé, hết sức thân thiện. Khi tôi công bố Edward chính là người ẩn danh quyên góp cho giáo đường, mọi người cũng không còn cách nào phản đối việc hắn đến nữa, thậm chí còn có người hỏi thăm gia cảnh xuất thân của hắn. Đàn ông độc thân giàu có đều là miếng bánh ngọt trong mắt các phu nhân, tướng mạo khó coi đến mấy cũng chẳng hề gì. Thậm chí có phu nhân còn nghĩ, hắn tướng mạo xấu xí, sẽ chẳng ai thèm lấy. Nếu nhà mình không ghét bỏ hắn, đem con gái gả đến, có khi hắn còn cảm động đưa đến không ít tiền.

Mà tôi cũng gặp phải chuyện xấu hổ.

Mỗi sáng đều sẽ có mấy tiểu thư vây quanh tôi xin chúc lành, trước đây cũng không thấy phiền toái gì, nhưng dạo này lại khiến tôi chột dạ. Edward luôn ngồi giữa các hàng ghế, nhìn tôi từ xa. Tôi mỉm cười với hắn, nhưng hắn vẫn làm mặt lạnh, nhìn tôi chăm chú.

“Mấy cô gái ở đây rất nhiệt tình, không như những quý cô khép nép hay xấu hổ.” Có một lần, tôi không đầu không đuôi giải thích, cũng chẳng hiểu sao mình phải giải thích như vậy.

“Trong mắt mấy thương nhân ở đây, cậu quả thực là chàng rể quý.” Edward không chút lưu tình vạch trần chuyện tôi cố gắng che giấu.

“Tôi…tôi đã nói với họ rất nhiều lần cả đời này sẽ không kết hôn, nhưng…cậu biết đó…tôi không thể thô lỗ từ chối họ, tôi là mục sư, giúp đỡ người khác là nhiệm vụ của tôi.” Tôi lúng túng nói.

“Ha ha, là nhiệm vụ giúp đỡ mấy tiểu thư mơ mộng mới đúng.” Hắn châm chọc tôi nói.

Trong ký ức tôi, hắn là một kẻ thao thao bất tuyệt, giọng điệu đôi khi có chút mỉa mai. Sau khi lớn lên, lời ít hơn, nhưng khả năng mỉa mai lại tăng lên không ít.

“Một quý ông không nên khiến người khác xấu hổ.” Tôi bất đắc dĩ nói: “Cậu không thể làm bộ như không thấy được sao?”

“Tôi đã sớm không còn là quý tộc, huống chi là một người chính trực, tôi không thể dối lòng, làm như không thấy những thứ chướng mắt.” Hắn nhíu mày nói.

Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại, hắn nói về thân phận của mình, lòng tôi có chút đau xót, nên không nỡ phản bác.

“Chi bằng cậu đáp ứng đại một cô nàng nào đó, tôi tin chỉ cần cậu vẫy tay một cái, bọn họ sẽ xếp thành hàng dài. Chờ cha mẹ họ đưa đến đồ cưới kếch xù, cuộc đời cậu coi như lên hương.” Hắn tiếp tục châm chọc.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần, tôi sẽ không kết hôn.”

“Hay là cậu chê người ta là thương nhân, muốn cưới một cô con nhà quý tộc?” Edward vẫn không buông tha.

“Đủ rồi, Edward, cậu không cần lo giùm tôi, tôi không thích phụ nữ!” Tôi tức giận buột miệng.

“Ha ha, đáp án này thật làm tôi cao hứng!” Hắn nhếch khóe miệng, cười nhạo nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play