Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nghe vậy một vị lão giả trong đó đi theo hắn đến trầm giọng nói: "Cung chủ!"

Đông Phương Linh Thiên lại giơ tay lên ý bảo ông không cần nói, không muốn sau khi Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy có tâm lý gánh nặng.

Ở dưới bầu trời Vô Ngần Đại Sâm Lâm, bóng dáng của Lăng Kỳ Tuyết ở trong đầu hắn càng thêm rõ ràng, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ: Nguyên nhân mình vội vàng chạy về, chỉ vì thoáng hiện hình bóng mảnh khảnh xinh đẹp kia.

Trên đường trở về hắn cũng không chạy qua đêm, tối nay nằm ở trong khách sạn lăn qua lộn lại, làm thế nào hắn cũng đều không ngủ được, tâm trạng có chút không yên, cũng không biết vì sao đầu óc nóng lên, gọi toàn bộ mọi người từ trong chăn dậy, đi đường suốt đêm.

Khẩn trương chạy giữa đêm đến trước cửa Giáo La Thành, đang do dự nên leo tường trèo vào hay là quang minh chính đại gọi thủ vệ mở cửa thành ra để đi vào, thì nghe thấy tiếng đông người đánh nhau trong cửa thành, nghĩ đến thủ vệ cũng không có thời gian mở cửa thành ra cho bọn họ, mấy người bay thẳng nhảy lên một cái, nhảy lên trên tường thành, chuẩn bị trở về biệt viện của bọn họ ở Giáo La Thành.

Vậy mà mới nhảy lên tường thành đã thấy Lăng Kỳ Tuyết phía dưới bị hỏa cầu truy kích, còn kém một mét đã bị đuổi theo, đến lúc nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc.

Đông Phương Linh Thiên không chút nghĩ ngợi, từ trong nạp giới liên tiếp lấy ra mấy tờ Độn Không Phù rồi bóp vỡ, đi đến bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết, rốt cuộc đưa nàng từ trong xiềng xích của hỏa cầu ra ngoài vào thời điểm cuối cùng.

Đây là một kinh hãi trước nay chưa từng có!

Một khắc kia, hắn lại cảm nhận được đã đến ngày tận thế!

May đã cứu nàng ra ngoài, may mà nàng còn sống.

Từ đó, bóng dáng kia càng rõ ràng khắc thật sâu vào trong lòng của hắn.

"Ngươi không sao chứ!" Đông Phương Linh Thiên khẽ buông Lăng Kỳ Tuyết ra, lùi về phía sau một bước, tỉ mỉ nhìn qua từ trên xuống dưới một lần, phát hiện trên mặt của nàng có một vết cắt nhỏ, lấy Phục Nguyên Đan ra rồi đặt vào trong tay của nàng: "Ăn xong vẫn còn!"

Nếu không phải trường hợp không đúng, Lăng Kỳ Tuyết thật đúng là muốn nói: Ngươi cho rằng đây là đường đậu à, ăn xong vẫn còn!

Mũi khẽ hít, cảm giác Đông Phương Linh Thiên lấy Phục Nguyên Đan ra độ tinh khiết còn không cao bằng độ tinh khiết nàng luyện chế, Lăng Kỳ Tuyết cầm Phục Nguyên Đan nhét vào trong tay của hắn lần nữa: "Cám ơn, chỉ là không cần."

Nói xong lấy Phục Nguyên Đan tự chế độ tinh khiết hơn chín mươi phần ra ngay trước mặt Đông Phương Linh Thiên, nhét vào trong miệng.

Được rồi, Đông Phương Linh Thiên cũng ngửi được độ tinh khiết Phục Nguyên Đan của nàng có mùi không giống nhau, có chút không vui  thu của mình lại: Nha đầu này lại rất lợi hại!

"Cung chủ, nam nhân này xử lý như thế nào!" Vẫn lại là lão giả vừa nãy, cung kính hỏi Đông Phương Linh Thiên.

"Xử tử!" Đông Phương Linh Thiên không ngẩng đầu lên, mà là dùng một ánh mắt mừng rỡ nhìn Lăng Kỳ Tuyết, nhìn vết cắt trên mặt của nàng từ từ khép lại cho đến khi biến mất, không khỏi cảm thán thuốc thần kỳ.

"Thuộc hạ hiểu!"

Lão giả nhỏ giọng thì thầm khẩu quyết, tay đánh ra một kết giới phức tạp, sau đó chỉ thấy quanh người Lăng Nhạc chỗ một mét, một quang cầu mãnh liệt từ từ co rúc lại, quang cầu buộc hỏa cầu của ông cũng phải từ từ co rúc lại, dường như muốn đè ông thành bánh bích quy, bị ép ở trong quang cầu.

Lăng Nhạc là Nguyên Tôn sơ kỳ, cấp bậc của lão giả này còn cao hơn ông ta bao nhiêu mới có thể làm được đơn phương nghiền áp!

Nàng ở trong tay Lăng Nhạc chật vật nhiều lần, thậm chí thiếu chút nữa mất mạng mấy lần!

Ông ta cũng có ngày hôm nay!

Vào lúc này Lăng Kỳ Tuyết vẫn ung dung nhìn Lăng Nhạc bị nghiền áp, rất đã.

Người mạnh còn có người mạnh hơn, nhìn thói xấu của ngươi, vào lúc này còn không phải bị người cấp bậc cao hơn nghiền áp sao.

Nàng không thay đổi trang thái nghĩ Lăng Nhạc nhất định phải chết ở trong tay của nàng mới là báo thù vì nguyên chủ, với nàng mà nói, chỉ cần Lăng Nhạc chết, thù của nguyên chủ cũng coi như đã báo, về sau nàng rời khỏi Giáo La Thành cũng sẽ không có gánh nặng.

Thậm chí nàng rất hi vọng Lăng Nhạc sẽ ở trong trận chiến đấu này chết đi, ông đã chết, nàng ở trong Giáo La Thành sẽ ít đi một kẻ thù.

Quang cầu càng lui càng nhỏ, độ sáng cũng càng lớn, ở trong đêm tối này cực kỳ chói mắt.

Lăng Kỳ Tuyết đã không thể xuyên qua quang cầu này thấy sắc mặt khổ sở của Lăng Nhạc.

Cũng đúng lúc này, quang cầu nổ phanh một tiếng, vốn tưởng rằng ông phải chết không thể nghi ngờ nhưng Lăng Nhạc từ trong quang cầu nổ phi người ra, như là bị mãnh hổ xuống núi truy đuổi vội vàng chạy.

Lão giả lắc mình muốn theo đuổi, mấy hơi thở cường đại từ không trung truyền đến, một giọng nói già nua như từ cuối bầu trời truyền đến, lay động mơ hồ: "Lăng gia ta và Nguyệt Hoa cung chưa từng có chuyện, các hạ hạ thủ ngoan độc với tiểu bối như vậy không khỏi đánh mất phong cách của cường giả chứ!"

Giọng nói này rất xa lạ, không phải là lão tổ của Lăng gia, nhưng có thể chống lại lão giả, thực lực tất nhiên không thấp, nghĩ thầm lần này tiện nghi cho Lăng Nhạc rồi, chỉ là bị lão giả ép thành cái dạng kia, nội thương của ông ta cũng sẽ không nhẹ, muốn giết ông ta sau này có rất nhiều cơ hội, không cần thiết phải liều mạng đến hai bên tổn hại với Lão Quái Vật của Lăng gia.

Đông Phương Linh Thiên nghĩ xa hơn, Lăng gia là đại gia tộc uy tín lâu năm ở Nam Lăng quốc trăm ngàn năm qua, nội tình phong phú, cho dù đoàn trưởng lão của bọn họ cấp bậc không cao bằng lão giả, nhưng khó đảm bảo được bọn họ không giải quyết tận gốc lá bài tẩy, nếu không muốn kẻ địch mạnh hơn, hai bên chỉ có thể tổn hại, còn không bằng ngày khác dùng trí.

Đông Phương Linh Thiên gọi lão giả về, Lão Quái Vật Lăng gia cũng một trận gió biến mất ở trong bóng đêm, cũng mang đi hoàng hậu đương triều, chỉ để lại một đám thị vệ nha hoàn.

Đông Phương Linh Thiên ân cần  hỏi: "Làm sao đêm khuya ngươi bị lão già kia đuổi giết?"

"Ta cũng muốn biết!" Lăng Kỳ Tuyết bất đắc dĩ nhún vai, là thật sự muốn biết.

Hổ dữ không ăn thịt con, Lăng Nhạc lại ba lần bốn lượt muốn mạng của nàng, hành động mất trí kia còn độc hơn con cọp.

Bây giờ là sai lầm ở đâu, Lăng Kỳ Tuyết nghĩ: Có lẽ việc này có quan hệ rất lớn  với cái chết của mẫu thân nàng.

Tinh tế suy nghĩ từng ly từng tý sau khi đến thế giới này, xâu chuỗi lại toàn bộ chuyện tình, càng nghĩ càng cảm thấy cái chết của mẫu thân năm đó không đơn giản, có lẽ liên lụy đến không chỉ một mình Lăng Nhạc!

"Thôi, chắc ông ta cũng không dám trở lại, chúng ta trở về trước đi!" Đông Phương Linh Thiên rất tự nhiên đi đến dắt tay Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết khéo léo rút ra, không phải nói cổ nhân rất kín đáo sao? Sao nàng cảm giác Đông Phương Linh Thiên có ý đồ với nàng.

Đông Phương Linh Thiên nhìn bàn tay trống rỗng một cái, khóe môi hơi co rút, dịu dàng nói lần nữa: "Chúng ta trở về đi thôi!"

Nói như nhà hắn chính là nhà của nàng vậy, được rồi, mấy ngày trước nàng tạm thời là ở trong nhà của hắn, nhưng bây giờ tạm thời nàng vẫn không thể trở về, Nam Cung Ngọc và người Lưu gia còn đang chờ nàng, cho dù nàng tạm thời không ra khỏi thành thì cũng nên có điều giao phó với bọn họ.

Lăng Kỳ Tuyết đến gần Nam Cung Ngọc, nhìn khuôn mặt từng người bọn họ cá đều bị thương, từ trong nạp giới lấy ra rất nhiều Phục Nguyên Đan cho bọn họ: "Chỗ này ta còn có rất nhiều, không đủ thì lấy thêm!"

Giọng nói kia gọi là khí phách, cách đó không xa khóe miệng của Đông Phương Linh Thiên co rút: Sẽ không phải ám chỉ mới vừa rồi hắn rất keo kiệt chứ!

Không đợi người của Lưu gia mở miệng, Lăng Kỳ Tuyết lấy ra một viên Thuần Nguyên Đan: "Những đan dược này có thể lọc độ tinh khiết nguyên khí của các ngươi, tăng lực chiến đấu, có cơ hội thì ăn để lọc nguyên khí của các ngươi đi!" Nói cho cùng những người này vẫn bị nàng liên lụy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play