"Có thể làm người quen cũ như lão Tào đây mở miệng tán thưởng, đại tiểu thư nhất định là hài tử có thiên phú phi thường. Có thể dạy học sinh như vậy...... Ta cầu mà không được."
Lão nhân tóc bạc từ sau lưng Lăng Bắc đi ra, dùng một loại ánh mắt thưởng thức, nhìn Nguyễn Manh Manh từ trên xuống dưới đánh giá một lần.
Lăng Bắc đúng lúc giới thiệu: "Vị này chính là Lý lão sư, Lý Quang Vinh. Ngài ấy ở thành phố này nổi danh với tài dạy học đẳng cấp, trước đây ở Trí Học đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ vật lý. Về hưu đã nhiều năm nhưng đại thiếu gia vì tiểu thư, một lần nữa mời ngài đến đây."
Lão sư vật lý, Lý Quang Vinh khi nghe Lăng Bắc giới thiệu xong lại tiến lên một bước.
Nguyễn Manh Manh "ngoan ngoãn lễ phép" gọi một tiếng: "Lão sư hảo."
Lý lão gật đầu, rất là vừa lòng.
Lại không biết, Tào lão nhân ở bên cạnh thấy một màn như vậy trong lòng liền yên lặng vì ông châm cây nến.
Một lát sau, Lăng Bắc cùng Tào lão sư rời khỏi phòng.
Lý Quang Vinh ngồi xuống, lấy ra giáo trình bản thân đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Một bàn tay nhỏ, ấn trên vật trang trí ở bàn đồng chế: "Lý lão sư, ngài gặp qua lẩu niêu đại nắm tay chưa?".
......
Đêm đó, Nguyễn Manh Manh lại thành công, có thể thay nàng bãi bình vật lý tác nghiệp lão bằng hữu.
*
Ngày hôm sau, ở khoá tự học, Nguyễn Manh Manh đang ở hết sức chuyên chú chơi game.
Mỹ thiếu niên bên cạnh thừa dịp không ai chú ý, từ trên bàn sờ soạng viên kẹo mềm ném vào trong miệng, xong xuôi liền ghé vào trên bàn nằm.
Tất cả đồng học còn lại thì hết sức chuyên chú làm bài tập.
Toàn bộ phòng học, đều đắm chìm vào một loại an tĩnh, không khí êm dịu.
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên, đánh vỡ sự an tĩnh này.
"Nguyễn Manh Manh, cô lăn ra đây cho ta!". Cao Hán Thu áp lực cực đại, giọng điệu tức giận vang vọng toàn bộ hành lang.
Từ trước đến nay không giận mà uy, Cao lão sư phong độ nho nhã lại một lần nữa bị Nguyễn Manh Manh chọc giận!
Nguyễn Manh Manh thở dài, aizzz, Cao Hán Thu này như thế nào liền có thể mất uy nghiêm như vậy? Liền không thể làm mỹ nam tử an tĩnh sao?
Nàng đem trò chơi ngưng lại, yên lặng ở trong lòng cấp vài vị đồng đội nói lời xin lỗi, đem điện thoại hướng túi xách bỏ vào rồi đứng lên.
Nhìn thân ảnh của Nguyễn Manh Manh đã rời đi, những người khác tức khắc kịch liệt thảo luận.
"Kiều Kiều, chị cô lại chọc chuyện gì? Ta chưa từng thấy qua Cao lão có tính tình như vậy đại, cô nói xem, Nguyễn Manh Manh có thể hay không bị khai trừ a?".
"Nếu là khai trừ thì tốt rồi......Cô ta ở lớp chúng ta thật là chán ghét...... Ảnh hưởng không khí học tập......".
Nguyễn Kiều Kiều nghe được những người khác nói xong, trên mặt liền hiện ra sự áy náy, hối lỗi.
"Tôi, tôi cũng không biết. Các bạn đừng nói như vậy, chị của ta kỳ thật cũng không phải cố ý, nàng trước kia cũng nỗ lực học tập, nhưng...... Hiệu quả luôn là không lý tưởng......"
Nguyễn Kiều Kiều mở miệng, vừa nghe là biết thay Nguyễn Manh Manh nói chuyện.
Nhưng tâm tư lại cất giấu hàm ý khác, kỳ thật chính là đang nói, Nguyễn Manh Manh đã từng nỗ lực học tập nhưng bởi vì đầu óc quá tạp chất, cho nên thành tích mới không thể đi lên.
Nói cách khác, chính là nói Nguyễn Manh Manh trời sinh vụng về, chỉ số thông minh không đủ.
Diệp Phong nghe được Nguyễn Kiều Kiều nói xong, không có hảo ý trào phúng: "Xuy, còn không phải là đầu óc không tốt, chỉ số thông minh thấp sao......tôi nói, Nguyễn Manh Manh này chỉ số thông minh không bằng chúng ta, liền không nên tồn tại ở ban 1."
Diệp Phong hiện tại là hy vọng duy nhất làm cho Nguyễn Manh Manh thôi học. Bằng không, chờ cuối tuần Hội Học Sinh chính thức triển khai công tác, bị người khác phát hiện hắn cần nói lời xin lỗi với Nguyễn Manh Manh thì thật mất mặt.
Kia sẽ làm mặt mũi hắn như quét rác!
Hắn cố ý đề cao giọng: "Lão Cao hẳn là nhân lúc còn sớm đem Nguyễn Manh Manh khai trừ, lớp chúng ta căn bản là không nên thu dụng loại người có chỉ số thông minh không đủ rác rưởi này!".
"Chỉ số thông minh không đủ làm rác rưởi...... Ngươi đang nói ai?" Đúng lúc này, một đạo âm thanh đạm mạc đột nhiên từ phía sau Diệp Phong truyền đến.
Trong giọng nói người nọ, mang theo khiêu khích rõ ràng.
Diệp Phong quay đầu lại, nhướng mày nói: "Ai chỉ số thông minh thấp, người đó chính là rác rưởi!".
Vừa dứt lời, Diệp Phong đã bị chính câu nói của mình vả vào mặt.
Hắn há miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn ánh mắt thanh lãnh phía trước, mái tóc ngắn hỗn độn, hiển nhiên là mỹ thiếu niên vừa tỉnh ngủ.
Khuôn mặt kia không chút biểu tình, viết nhàn nhạt chữ không vui.
Diệp Phong nhìn đến càng quân triệt cong cong khóe môi, phảng phất ở trào phúng hắn ngu xuẩn.
Toàn cao tam ban 1, thậm chí là toàn bộ Trí Học Cao Trung Bộ, còn không có người nào dám nói mình so với Càng Quân Triệt có chỉ số thông minh cao hơn.
Nói cách khác, lời Diệp Phong vừa nói, là nói Càng Quân Triệt trước mặt và các đồng học đều là rác rưởi.
Mặt khác, tất cả đồng học đều ngây dại!
Ai cũng không nghĩ tới, một người không quan tâm chuyện của người khác, luôn an nhàn như Càng Quân Triệt sẽ giúp Nguyễn Manh Manh nói chuyện.
Chẳng lẽ nói, nam thần thật sự coi trọng Nguyễn Manh Manh?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT