Nghe được câu trả lời khẳng định từ Nguyễn Kiều Kiều, trong lòng bà Nguyễn liền có chủ ý.

Chỉ cần chứng minh được chuyện Nguyễn Manh Manh bị đàn ông bao dưỡng, khẳng định không ai dám cưới nó.

Bồi tiền hóa gả không ra, chờ đến sinh nhật nó qua đi, di chúc liền tự động mất đi hiệu lực.

Đến lúc đó, những cổ phần kia còn không phải vào trong tay của tiểu Vũ cùng Kiều Kiều sao.

Nghĩ vậy, bà Nguyễn mặt mày phấn khởi hướng về phía Lệ Quân Ngự nói:

"Tiên sinh, cậu tới đây nhất định là bắt Manh Manh trở về đi? Có phải nó lấy không ít tiền của cậu hay không? Số tiền đó Nguyễn gia chúng tôi không thể giúp nó trả, nhưng cậu muốn mang nó đi thì chúng tôi tuyệt không ngăn cản."

Bà Nguyễn nguyên bản là muốn mở miệng đánh phủ đầu trước.

Ai ngờ, nam nhân nghe được lời bà nói liền nâng lên đôi mắt lãnh đạm.

Đáy mắt sắc bén đầy hàn ý, thiếu chút nữa làm bà Nguyễn sợ tới mức cắn đầu lưỡi.

Bà Nguyễn cũng coi như là người có kinh nghiệm phong sương, nhưng lãnh lệ trong đáy mắt người nam nhân này lại làm cho bà có cảm giác sợ hãi. ( phong sương: là người từng trải, sống qua nhiều gian truân vất vả của cuộc đời)

"Không cần." Môi mỏng khẽ mở, nam nhân mặt vô biểu tình phun ra hai chữ.

"Không, không cần?" Bà Nguyễn ngẩn người, thật vất vả khôi phục tinh thần.

"Đó là có ý gì?"

Nam nhân tựa hồ thực không kiên nhẫn, tầm mắt lạnh băng mà uy nghiêm dừng trên khuôn mặt bà Nguyễn, hơi nhíu mày.

"Không liên quan đến chuyện tiền bạc ở đây, còn việc mang nàng đi......"

Nam nhân câu môi, không nhanh không chậm trả lời:

"Không ai có thể ngăn cản."

Mặc kệ người Nguyễn gia có đồng ý hay không, hắn đều sẽ mang nàng đi.

Nếu không phải vì cho Tiểu Nãi Miêu mặt mũi, hắn căn bản không rảnh ngồi ở đây để nói chuyện cùng những người ngu xuẩn này.

Vật nhỏ kia đã trốn học khoá lễ nghi, nếu lại không bắt nàng về thì có lẽ nàng còn muốn trốn học môn toán, lý.

Hắn hiện tại là người bổ túc việc học cho nàng, nên ít nhất cũng cần phải quan tâm đôi chút.

Lệ Quân Ngự nghĩ như thế, nhưng không biết bản thân thật ra là biết được nàng về Nguyễn gia, sợ nàng chịu khi dễ, đặc biệt đến đây đón nàng.

......

Ngay lúc này, toàn thân Lệ Quân Ngự bao phủ một tầng khí lạnh, trong không khí có cảm giác đè nén khó thở.

Bà Nguyễn bị hàn khí toả ra từ người Lệ Quân Ngự làm kinh sợ, cũng không dễ dàng mở miệng.

Thật vất vả, mới tìm về thanh âm của mình:

"A, haha... Kia, không biết cậu với Manh Manh nhà chúng tôi là có quan hệ gì? Gần đây có không ít tin đồn không hay về nó, thân là bà nội tôi cũng nên biết đôi chút."

Bà Nguyễn là muốn tìm mọi cách cho Lệ Quân Ngự thừa nhận hắn chính là kim chủ của Nguyễn Manh Manh

Bởi vì câu hỏi của bà Nguyễn, ngũ quan thâm thuý tuấn mỹ của Lệ Quân Ngự phủ một tầng sương lạnh.

Sau đó, hắn cất giọng lãnh đạm nói:

"Tôi là anh......"

"Anh yêu..... Sao anh lại tới đây? Em không phải đã nói với anh là sẽ về nhà một chuyến sao. Thật là, mới tách ra chưa đến vài giờ, anh cư nhiên liền tìm đến đây...... Anh như vậy là nhớ em sao!"

Âm thanh thiếu nữ mềm mại bỗng nhiên vang lên, đánh gãy lời Lệ Quân Ngự còn chưa nói xong.

Ngay sau đó, thân ảnh nhỏ xinh từ trên cầu thang chạy xuống, không chút e dè chui vào trong lòng nam nhân.

Nguyễn Manh Manh nhảy lên sô pha, tay nhỏ vòng qua cổ Lệ Quân Ngự, người ngồi ở trên đùi hắn, như một chú koala đáng yêu bám người không buông.

Khuôn mặt phấn nộn nho nhỏ cọ cọ vào cổ của hắn, thân mật làm nũng.

"Làm ơn làm ơn, ngàn vạn lần đừng nói cho bọn họ thân phận thật của anh. Chuyện của mẹ em, không thể cho họ biết."

Nguyễn Manh Manh dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được, lặng lẽ xin giúp đỡ.

Kỳ thật, nàng có chút khẩn trương, trong lòng bất ổn, không biết Lệ Quân Ngự có thể phối hợp hay không.

Vài giây sau, nàng cảm giác tay trái của Lệ Quân Ngự đang đặt trên vai nàng trượt xuống, rồi đột nhiên dừng ở trên eo nàng.

Ngay sau đó, tay phải chạm nhẹ vào cằm nàng, rũ mắt nhìn nàng không chớp mắt.

Ân, có ý tứ gì?

Trong lúc Nguyễn Manh Manh đang ngốc lăng, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đưa sát lại gần nàng.

Lệ Quân Ngự...... Lệ Quân Ngự cư nhiên làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nâng cằm nàng lên, nhìn thật lâu vào cánh môi hồng phấn nộn của nàng, sau đó thật mạnh hôn xuống.

"Bảo bối, em nói đúng...... Anh nhớ em, tới đón em về nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play