Mất ăn mất ngủ bao lâu, cuối cùng Phong cũng quyết định chọn được nghỉ phép về thăm gia đình dăm hôm. Cậu không muốn vì chuyện của mình với An mà bỏ lỡ đi cơ hội được ở lại nhà và hội ngộ cùng anh em bạn bè sau khoảng thời gian dài xa cách. Phong biết mọi người vẫn đang mong mình lắm lắm. Từ dạo lên đây chơi đến giờ, cứ hễ có cơ hội gọi điện về nhà là y như rằng bố mẹ và bà lại hỏi han về vụ này suốt thôi. Vả lại, Phong cũng muốn gặp mặt một lần cho An được hả hê đánh đấm, mắng chửi và nói rõ mọi chuyện với nhau. Phải như thế, cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm được ít phần. 

Có điều, Phong tuy đã quyết về và sẽ chẳng né tránh Bảo An nhưng cậu lại không hề báo trước với con bé lấy nửa lời. Là bởi vì, Phong muốn dành trọn vẹn ngày đầu tiên vui vẻ ở bên gia đình và sau đó, cậu cũng muốn được thoải mái tâm trí một chút để say sưa cùng đám bạn thân. Tối nay, đông đủ mọi thành viên hội “Lượn” đã quyết định tụ tập ở nhà một cậu bạn nọ, kê bàn kê ghế ra trước hiên nhà và tự tay chuẩn bị một bữa ra trò gọi là chào mừng Hoài Phong trở về ít hôm. Có như vậy, mới thực sự ý nghĩa và thêm phần thắt chặt tình cảm anh em, bạn bè. Cũng chính vì lẽ ấy nên câu chuyện buồn phiền và nặng lòng kia, Phong hẵng muốn gác lại sau đó ít ngày. Có điều, tuy đã sắp xếp rõ ràng lịch trình như thế nhưng rốt cuộc thì hai ngày qua, Hoài Phong vẫn canh cánh nghĩ tới An từng phút từng giờ. Chẳng trách, dù đang được ngồi đây cạn chén với những người bạn chí cốt bao ngày vắng mặt và nhâm nhi những món đã lâu không được đụng đũa nhưng trong đầu Hoài Phong vẫn đầy những u sầu. 

Đồ nhắm đã chẳng còn ngon và rượu đưa vào miệng cũng nhạt đi mấy phần, ấy vậy mà Hoài Phong lại được thêm một phen suýt chết nghẹn khi bắt gặp bóng dáng ai ở bên kia đường. Thấy thằng bạn thân cứ đờ người mãi chưa nâng được chén rượu kề môi, cậu Trí ngồi cạnh mới phóng ánh mắt dòm theo cái hướng mà Hoài Phong đang chăm chú đến mất cả hồn. Bắt gặt Bảo An ăn mặc xúng xính điệu đà và ngồi vắt chân trên chiếc xe ga đầy sang chảnh, Trí ta cũng được một phen giật mình, cắn luôn cả vào lưỡi một cái đau điếng: 

“Ái dà…” 

Vì đã được Phong tin tưởng tâm tình về câu chuyện chia tay giữa cậu với An nên Trí cũng hiểu được ít nhiều những khó xử của Hoài Phong lúc này. Huých huých vai Phong, Trí khẽ thì thầm vào tai cậu mấy tiếng: 

“Ê… ê… An kìa mày…” 

Chẳng cần Trí phải mở lời nhắc nhở, Hoài Phong đương nhiên vẫn nhận ra cô gái trước mặt là An, dù cho so với lúc trước, con bé đã thay đổi đi mấy phần. Phong chẳng thể nào tìm thấy được cặp má phính ngày xưa, gương mặt nhỏ xíu xiu kia, cậu thực sự không ưng chút nào. 

“Má ơi là má… giấu đi đâu rồi không biết.” 

Lại cả mái tóc dài đen mềm mại hôm nao nữa chứ, An đã cắt nó ngắn đến ngang vai mất rồi. Và vì biết Hoài Phong đặc biệt dị ứng với việc nhuộm tóc nên sau khi đường ai nấy đi chẳng còn vướng bận, Bảo An cũng đã phủ lên đó một màu vàng chói lói và cực kỳ thu hút ánh nhìn? Chỉ có điều, đối với Hoài Phong thì nó lại nhức mắt và khó coi quá nhiều. Nắm chặt bàn tay thành hình quả đấm, cậu chàng cứ vậy vô thức trề dài đôi môi ra đầy dỗi hờn. 

“Cố tình không muốn để mình nghịch tóc nữa đây mà.” 

Và Bảo An, tuy hơi bánh bèo và điệu đà nhưng nàng ta có khi nào thích diện váy vóc ra ngoài bao giờ đâu. Phong nhớ có lần An từng nói “Mặc váy vướng lắm, đi đứng hay thậm chí là ngồi thôi cũng phải khép nép giữ ý, chẳng được thoải mái. Tớ ghét.” Ấy vậy mà bây giờ con bé lại đang… Tuy bộ váy mang vẻ đẹp dịu dàng, kín đáo nhưng thú thật, Hoài Phong chẳng thấy ưng tẹo nào và nó khiến cơn ghen tuông trong cậu được phen dậy sóng, mặc cho cả hai đã chẳng còn liên can gì tới nhau nữa rồi… 

“Chắc đang hẹn hò chứ gì.” 

Nhưng công bằng mà nói, dù An có giữ nguyên phong cách đáng yêu đến xiêu cả lòng như hồi còn thân hay thay đổi theo cái lối mà Hoài Phong vốn chẳng ưa bao giờ thì trong mắt cậu, con bé vẫn cứ bị… 

“Xinh quá thể đáng ý.” 

“Con cái nhà ai mà xinh thế này.” 

“Em ơi…” 

Bấy giờ, nghe thấy mấy tiếng rú hét đầy phấn khích của đám bạn khi trông thấy Bảo An đang từ bên kia đường bước lại, Hoài Phong mới giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ riêng mình. Liếc mắt lườm tất cả lũ đó, đỉnh đầu cậu chàng thực sự nóng lắm rồi đây. Nhận ra sự bất thường trên gương mặt Phong, Trí mới nhanh ý hét toáng lên rằng: 

“Ơ, An à? Ngồi xuống đây cùng bọn này cho vui.” 

Vừa nói, Trí vừa vẫy tay mời chào Bảo An hết sức nhiệt tình. Chẳng những thế, cậu ta còn vỗ vai Hoài Phong vẫn còn đang trong cơn phẫn nộ mấy cái và cố tình lớn tiếng bảo: 

“Tao tưởng mày mời An đi riêng, hóa ra lại gọi đến từ lúc nào thế?” 

Trí làm thế, cốt cũng vì muốn ngầm thông báo tới những kẻ chưa biết tới An một điều rằng, con bé là đối tượng mà bọn họ không được phép đụng tới. Quả nhiên hiệu nghiệm tức thời, lời Trí vừa dứt, ai nấy đều hiểu được mối quan hệ giữa Phong và cô gái nọ. Rồi thay vì cứ mãi chằm chằm nhìn thẳng vào An đầy khiếm nhã, tất cả bọn họ đều đồng loạt gọi An một tiếng “chị” thật ngoan ngoãn và thi nhau mời con bé nhập hội. 

Còn An, sau khi quét ánh mắt hết một lượt và dừng lại ở phía Hoài Phong đang ngồi đánh mặt sang hướng khác, con bé bỗng thấy tim mình thắt lại vài hồi. Mím môi xót xa, An chợt nhìn ra những vết sứt sẹo chằng chịt hai bên cánh tay Hoài Phong cháy nắng. Và cậu chàng cũng đã gầy đi trông thấy, thật chẳng giống vói những lời cậu đã từng khoe về một thân thể cường tráng lúc trước chút nào. Là Phong vốn dĩ đã tụt cân từ dạo mới vào hay do gần đây bị những căng thẳng vì câu chuyện chia tay kia bu bám cả ngày nên cậu mới thành ra như vậy? An chẳng biết nữa. Chỉ biết rằng, dù lý do có là gì đi chăng nữa và mặc cho Phong đã từng phũ phàng với An biết bao nhiêu thì ngay lúc này, con bé thực rất muốn ôm chầm lấy Phong và òa lên nức nở. Huống hồ, chiếc vòng cổ chữ Phan kia, An trông thấy Phong vẫn đang đeo trên người. Chính lúc một dòng suy nghĩ miên man trong An được dịp vươn mình trỗi dậy, con bé lại thoáng giật mình bởi ồ ạt bởi những tiếng mời gọi nhiệt tình của đám con trai: 

“Chị, chị… ngồi xuống cùng bọn em cho vui…” 

“Chị ngồi xuống ghế này, cạnh anh Phong.” 

“Thằng kia vào nhà lấy thêm bát đũa đi chứ.” 

Nhưng An lại làm mình làm mẩy từ chối. Giấu nhẻm những mong muốn bản thân vào góc khuất trong tim, con bé mới hất tóc kiêu kỳ và cao giọng hách dịch đáp lời: 

“Vỉa hè được dùng để dựng xe và dành cho người đi bộ, chứ nào phải là chỗ để các người bê bàn bê ghế làm tiệc ăn mừng. Cảm ơn nhưng tôi không ngồi đâu.” 

Rồi thở dài một tiếng phiền lòng trước khung cảnh đường phố toàn xe cộ, An mới phẩy phẩy tay trước mũi mấy cái và có lời nhắc nhở với Phong cùng bạn bè của cậu một câu thế này: 

“Ăn uống thế này thì bụi chết, mất vệ sinh lắm đấy.” 

Dứt lời, con bé liền ngúng nguẩy quay gót tạm biệt. Nhắm thẳng hướng cái nhà hàng to to ngay gần bên bàn lẩu của anh em hội Phong, An cứ thế bước thẳng một mạch, chẳng thèm ngoảnh mặt nhìn lại lấy nửa giây. 

Thoạt tiên là mê mẩn trước nhan sắc của An, kế đó là thái độ nem nép ngoan hiền, còn bây giờ, trừ Trí và Phong ra thì tất cả những người còn lại, ai ai cũng cảm thấy nóng mặt với An lắm nhé. Đập bàn đạp ghế, mấy chàng thanh niên kia liên tục chửi thề và đánh giá Bảo An. Thấy vậy, Trí mới huých nhẹ vai Phong và bảo: 

“Chẳng phải nể mày thì hôm nay An ‘xác định’ với mấy thằng kia rồi.” 

Khẽ bật cười một tiếng, Hoài Phong mới đưa chén rượu lên uống cạn, trong đầu không ngừng bán tin bán nghi hai luồng giả thiết vừa xoẹt qua đầu: Hoặc là An đã thay đổi thật sự, hoặc là do con bé cố tình diễn kịch để trêu tức cậu mà thôi. Nhưng dù thế nào đi nữa thì Hoài Phong cũng quyết mặc kệ An từ phút giây này. Dám từ bỏ và dùng giọng điệu chê bai để dè bỉu văn hóa ẩm thực đường phố – thứ đã gắn liền trong suốt những dịp hẹn hò của cả hai dạo trước – để lựa chọn một nhà hàng có hẳn một bãi gửi xe ở bên kia đường, Phong nghĩ con bé đã chẳng còn muốn dính dáng gì đến mình nữa rồi. Nhớ lại cái cách An vẫy gọi anh bảo vệ đến dắt xe vào bãi thành thạo thế kia, Phong cho rằng con bé đã quá quen với việc lui tới những hàng quán kiểu này. 

Dặn lòng phải thế nhưng rốt cuộc Hoài Phong cũng chẳng thể ngăn nổi bản thân thôi quan tâm đến An. Suốt bữa nhậu, ánh mặt cậu không ngừng săm soi phía cửa ra vào của nhà hàng – nơi An mới vào lúc trước. Phong thực sự muốn biết, người mà An hẹn hò là ai, mặt mũi như thế nào, liệu có đáng để tin tưởng,… Có như vậy, cậu mới cảm thấy yên tâm một chút trong lòng. Nhưng đợi mãi, tới khi tiệc mừng đã tàn lúc hơn chín rưỡi khuya, Hoài Phong vẫn chưa thấy Bảo An xong bữa và đi ra ngoài. Bỗng dưng có linh cảm không hay, cậu chàng buộc phải nói lời chia tay vụ Karaoke hát hò với anh em bạn bè để đích thân đi vào trong kia tìm hiểu. 

Vừa đặt chân tới cửa nhà hàng, Phong đã trông thấy An đang ngồi bên cái bàn đặt ở giữa quán, với đầy những đĩa bát đã sạch trơn sau một vụ “càn quét”. Nhưng sao… nom mặt con bé lại nhăn nhó khó coi vậy chứ? 

Là do ăn uống tham lam quá độ nên cơn đau dạ dày mới lại tái phát? Hay do cãi nhau với anh người yêu nên giận dỗi ngồi lì chẳng buồn đi về? 

Chịu không nổi, Phong quyết định lại gần hỏi cho ra nhẽ. Ngồi phịch xuống cái ghế đối diện phía An hết sức tự nhiên, Phong mới chống tay lên bàn và hỏi: 

“Sao? Chê ngoài kia nhiều bụi mất vệ sinh nên chẳng thèm ngồi. Thế vào đây ăn rồi mà mặt vẫn cau cau vậy hả? Khó chiều thật đấy.” 

Giật mình bởi giọng nói châm chọc của ai kia thân quen, An mới vội vàng ngẩng phắt đầu lên và bắt gặp Hoài Phong đang ngồi phía trước, đôi môi nhếch lên nụ cười đầy khiêu khích. Nghiến răng nghiện lợi từng tiếng ken két, ánh mắt An đang từ to tròn ngơ ngác bỗng chốc chuyển sang thể viên đạn ngay tức thì. Cơ mà vẫn như mọi lần thôi, Hoài Phong chẳng thấy sợ hãi tẹo nào. Trái lại, cậu còn phải cố mím môi để không để thoát ra tiếng cười vô duyên nữa cơ. 

Sau khi lườm chán lườm chê anh người yêu cũ, An mới đập bàn một cái và định lên tiếng quát nạt đuổi đi. Ngờ đâu, miệng còn chưa kịp hé, con bé đã bị một ai khác chặn lại. Là anh nhân viên của quán. Đặt cái điện thoại ngay trước mặt An, anh chàng nói: 

Thì ra ban nãy, vì vội chạy đến đây trêu tức Hoài Phong nên An đã quên luôn cả việc phải đem theo ví và mang điện thoại. Lại sẵn cái dịp chưa ăn bữa tối nên con bé cũng có chút quá đà trong việc gọi món. Mãi tới lúc mọi thứ đã được bày biện đẹp đẽ trên bàn, An mới sực nhớ ra bản thân đang trong tình trạng không một xu dính túi. Nhưng dẫu sao thì đồ cũng đã gọi, thôi thì An tính cứ nên ăn no trước đã. “Có thực mới vực được đạo”, bụng phải căng, An mới đủ minh mẫn mới nghĩ được kế thoát thân. Nào ngờ, xin được vào trong dọn dẹp đền bù không được, mà đặt xe máy ở lại làm của thế chấp cũng chẳng xong. Thành thử ra, từ nãy tới giờ An mới phải ngồi lại đây trong cái nhìn săm soi của cả khách lẫn người trong quán. Nhục ơi là nhục! 

Giờ cầm cái điện thoại anh nhân viên cho mượn trên tay, An cũng chẳng biết phải gọi cho ai mới được. Mẹ thì đang đi du lịch tuốt tận Nga chưa về, số của những người khác quen thân thì An lại chẳng nhớ. Đang giữa lúc không biết phải hành xử ra sao thì anh nhân viên kia lại một lần nữa ngỏ lời gợi ý: 

“Thế cậu này là ai đây? Người yêu à? Vậy trả tiền hộ cô bé luôn đi chứ.” 

Bấy giờ An như đứng trước hai lối rẽ đầy phân vân khó chọn. Ngẩng phắt đầu dậy và dùng ánh mắt tha thiết nhờ vả Hoài Phong? Như thế thì mất mặt An lắm, chẳng phải mọi người vẫn thường nói “Miếng ăn là miếng nhục” đó sao. Huống hồ lúc trước, con bé còn tỏ vẻ kiêu ngạo khinh người nữa mà. 

Nhưng nếu lắc đầu nguây nguẩy từ chối thì cũng không xong, vì Phong lúc này thật chẳng khác nào tia hy vọng cuối cùng mà An có được. Thôi thì con bé cứ cúi gằm mặt và mặc cho Phong tự đưa ra quyết định hợp lý cho cả hai vậy. An tin, cậu sẽ không nỡ bỏ mặc con bé đâu. Và tuy như thế thì cũng mang nhục lắm chứ nhưng dẫu sao An nghĩ đó vẫn là sự lựa chọn tốt hơn cả. 

Chẳng cần anh nhân viên phải nói lời nhờ vả hộ An, bản thân Hoài Phong khi biết chuyện cũng đã sẵn sàng rút ví ra ngay lúc đầu. Chỉ có điều vì mải mê ngắm nghía gương mặt đỏ hơn trái gấc của An và tủm tỉm cười thầm trong lòng nên mãi một lúc sau, Phong mới có thể cất lời. Nhìn An bằng ánh mắt chứa đầy những sự nhớ thương và âu yếm, Phong bèn cố tình nói thật to mấy câu thật ngọt: 

“Anh xin lỗi vì đã lỡ hẹn và bắt em phải ăn tối một mình thế này.” 

Như thể, cậu chàng đang muốn chữa ngại cho con bé vậy. Quả thật, khi nghe Phong nói vậy xong, ai nấy đều chẳng hẹn mà cùng cho rằng thì ra cả hai vốn đã lên lịch hẹn hò ăn tối tại đây nhưng do cậu bận việc không đến nên An mới rơi vào tình cảnh khốn đốn vừa xong, chứ nào phải do con bé có ý định ăn quỵt như mọi người cứ tưởng. 

Thoạt đầu An vẫn ngỡ Hoài Phong sẽ nhân cơ hội này để bày trò làm khó con bé, hòng đáp trả lại vụ việc vênh váo của An vừa xong. Ai dè, cậu lại chơi trò cao tay thế này. Người ngoài không biết mới tưởng Hoài Phong cao thượng nọ kia, chứ thực chất, cậu ta chỉ đang cố tình đẩy sự xấu hổ và cơn nhục nhã trong An dâng cao hơn nữa mà thôi. An biết thừa. Nhưng không sao, với An… 

“Quân tử trả thù mười phút chưa muộn. Đợi một lát nữa xem, tôi sẽ cho anh nát bét.” 

Hoài Phong sau khi nói lời đường mật với An và cố tỏ ra là một vị soái ca trước mặt mọi người xong xuôi, liền quay sang phía anh nhân viên xin được thanh toán: 

“Anh đưa hóa đơn đây, hết bao nhiêu để tôi trả?” 

“Vừa tròn 600 nghìn ạ.” 

“Hả?” 

Không thể tin vào những điều tai vừa nghe thấy, Phong mới bật người ngồi thẳng lưng dậy và giật vội tờ hóa đơn trên tay anh nhân viên. Có nằm mơ Phong cũng chẳng thể ngờ một mình cái dạ dày của An lại có thể nhét được những gì được ghi trong đây. Và nếu sự thật đúng là như thế thì Phong lại cho rằng đồ ăn ở nhà hàng này thật quá đắt đỏ đi. Bánh khoái, bánh bèo, gỏi mít, nem công, chả phụng, bún bò Huế và cả một cốc chanh leo, Phong dám lấy cả lòng tự tôn của mình ra để thề thốt rằng cậu làm còn ngon và đẹp hơn nhiều. Chi phí bỏ ra đương nhiên cũng sẽ “mềm mại” biết bao nhiêu. 

Đã to mồm đòi thanh toán và lại cũng chẳng thể bỏ mặc An ở lại với đống nợ kia, Hoài Phong đành phải nhắm mắt và móc từ trong túi quần ra hai tờ 500 nghìn rồi đưa cho chị nhân viên ở quầy thu ngân. Khoảnh khắc chị ấy đưa trả lại Phong 400 nghìn tiền dư, Bảo An đứng bên cạnh mới bất ngờ dựa đầu vào vai cậu và nũng nịu nói: 

“Mình có nên để lại tiền thừa cho nhà hàng không anh? Dù sao thì em cũng đã ngồi lì ở đây lâu lắm đấy.” 

“Sao… Sao cơ?” 

Có thể An cố tình trêu tức Hoài Phong, cũng có thể là do con bé thật lòng muốn thế. Xét cho cùng, nếu không phải An ngồi chiếm chỗ và gây phiền phức suốt mấy tiếng đồng hồ thì có lẽ nhà hàng đã nhận được thêm một khoản tiền kha khá từ những đối tượng thực khách tiềm năng khác nữa. Hoài Phong cũng chẳng rõ, cậu chỉ biết rằng, lời đề nghị kia quả như tiếng bom nổ trên đỉnh đầu. 

“An ơi là An, em nghĩ thằng lính quèn như anh có nhiều tiền lắm hả?” 

May thay, có chị nhân viên kia kịp thời lên tiếng giải vây giúp Phong: 

“Dạ không cần đâu ạ. Bọn mình không được phép thu thêm những khoản tiền khác bên ngoài hóa đơn.” 

Và cả anh nhân viên ban nãy nữa chứ: 

“Các bạn cứ yên tâm về đi. Nhà hàng cũng đóng cửa ngay bây giờ đây.” 

Chỉ chờ có thế, Hoài Phong liền kéo tay Bảo An ra ngoài ngay tức thì. Bấy giờ là hơn mười giờ khuya, chẳng cần dò hỏi gì nhiều, Phong cũng biết rằng An cố tình đến đây để trêu tức mình mà thôi. Con bé không hẹn hò với ai, đường xá lại vắng vẻ thế này, Hoài Phong nghiễm nhiên sẽ tự cho phép mình lái xe đưa An về. Nào ngờ vừa dắt xe ra khỏi bãi gửi, cậu chàng lại nghe được từ An một tin sét đánh thế này: 

“Anh Phong, đã giúp thì giúp cho trót. Khi nãy đi vội quá, em chưa kịp đổ xăng. Giờ bình xăng cạn sạch rồi. Anh giúp em dắt xe về nhà với.” 

Nghe vậy, Phong mới giật mình đến mở toang cả mắt và nhìn xuống kiểm tra ngay. Phát hiện kim đỏ chỉ đúng điểm chữ E mà lòng Hoài Phong thấy hoang mang quá nhiều. Tuy thế nhưng chẳng cần nghĩ ngợi đến quá ba giây, cậu chàng đã gật đầu nhận lời với An: 

“Ừ, nghĩa vụ mà.” 

Chỉ chờ có vậy, gương mặt vốn đang mếu máo tội nghiệp của An liền tươi tỉnh trở lại ngay tức thì. Vỗ vỗ tay hoan hô Phong dăm tiếng lẹt đẹt, An mới vờ thở dài tiếc rẻ và nói: 

“Chán quá, giá mà bọn mình vẫn còn được như lúc trước thì bây giờ em đã thơm má cảm ơn anh rồi.” 

Nói xong, An còn chun mũi cười khì, thật khiến Hoài Phong dù cố cách mấy cũng không ngăn nổi đôi tai và hai bên má bất giác đỏ bừng. Mất một lúc để bình tĩnh lại con tim loạn nhịp đang đập bùm bụp bên trong, Hoài Phong cuối cùng cũng ho khan lên khụ khụ rồi tự tay chấm dứt chủ đề khiến cậu khó xử này: 

“Đi thôi.” 

Hoài Phong vốn định tạm gác câu chuyện chia tay sang ngày mai hẵng tính, bởi cậu nghĩ dẫu sao giờ An cũng thấm mệt rồi, sẽ không thích nhắc tới những điều phiền muộn kia đâu. Vả lại, cậu cũng muốn được tham lam, gặp mặt Bảo An thêm một lần nữa. Thành thử ra từ nãy tới giờ, Phong nào có dám hé răng nói năng nửa lời, cậu sợ bản thân sẽ vô tình nhắc tới chuyện kia hoặc do An cố tình lái sang vấn đề đó. Thấy không khí ngột ngạt quá, An chẳng chịu được, bèn bày ít trò hành hạ Phong cho vui. Thoắt cái ngồi xụp xuống đường, An chun mặt nhăn nhó và than: 

“Đau chân quá, chắc em tháo đôi giày cao gót này ra rồi đi đất mất thôi.” 

Liếc mắt nhìn xuống chân An, Hoài Phong cũng chau mày tỏ vẻ chẳng ưng. Bảo An vốn ghét đi giày gót cao, chẳng hiểu vì sao bỗng dưng lại thay đổi thế này? Dù bực lắm nhưng Phong vẫn có nín nhịn làm bộ không quan tâm, từ nãy tới giờ cậu đã đi trái với lời tự hứa tránh xa An quá nhiều rồi. Nào ngờ đi được mấy bước, An lại than đường bê tông làm chân đau rát. Cực chẳng đã, Phong mới nhắm mắt và hét lên rằng: 

“Mệt em quá! Lên xe ngồi hộ cái.” 

Đề nghị kia cũng chính là những toan tính của An lúc đầu. Thật không ngờ, chưa kịp nói ra, Hoài Phong đã nhanh chóng có lời mời luôn rồi. An ưng, An ưng! Chẳng đợi chờ thêm nữa, con bé liền hí hửng leo lên xe ngay tắp lự. 

Rồi An mới chỉ vào chiếc vòng trên cổ Hoài Phong và tò mò hỏi: 

“Anh vẫn đeo nó à? Em cứ sợ anh vứt nó đi thôi. May thật!” 

Song, làm sao Phong có thể mang hết những lời đó ra để nói với An lúc này. Cố gắng động não nghĩ ngợi, cuối cùng, cậu chàng cũng đưa ra cho An được một lý do phũ phàng: 

“Đợi có ai đó tặng anh một cái mới để đeo, anh sẽ bỏ nó đi thôi. Đang đeo quen, giờ bỏ ra lại thấy thiếu thiếu nên anh cứ dùng tạm vậy đã.” 

An lại hỏi, thẳng thắn và có chút reo vang vui mừng: 

“Vậy là anh chưa có người mới?” 

Mắt vẫn chăm chăm hướng về phía trước, Phong gọn lỏn đáp đúng một từ: 

“Chưa.” 

Rồi nghĩ thế nào, cậu chàng lại quyết định hỏi thêm: 

“Nhân cái tiện thì… em đã tìm được người nào đó tốt hơn anh rồi chứ?” 

Đôi chân đung đưa từng nhịp nhàn rỗi, An thật thà trả lời: 

“Người tốt hơn anh thì đầy nhưng mà em chẳng yêu ai cả.” 

Khẽ “hừ” một tiếng khó chịu, Hoài Phong cứ vậy quay phắt mặt sang ngang, chẳng thèm để ý đến An đang phá lên cười trên xe đầy tự đắc. Có điều, chẳng giận dỗi ý trước trong lời An nói được lâu, Hoài Phong liền thay đổi thái độ chuyển sang mừng thầm trong lòng ngay tức thì khi biết con bé vẫn chưa tìm được chàng trai nào khác. Cắn chặt bờ môi để không thoát ra tiếng cười sung sướng, Phong chợt thấy bản thân mình… 

“Sao mày ích kỷ thế hả Phong?” 

Mải mê với những niềm vui riêng của mình, An và Phong cũng vì thế mà chẳng nói thêm điều gì với nhau. Mãi tới một lúc sau, khi đã ngưng được việc ngửa mặt lên trời và cười vô ý tứ, An mới tiếp tục cuộc hội thoại của cả hai người: 

“Anh không có gì để nói với em à? Không tò mò muốn biết cuộc sống của em hiện tại như thế nào ư?” 

“Có, có chứ…” 

Khẽ phì cười trước sự vồn vã của Phong, An nói tiếp: 

“Vậy anh hỏi đi?” 

“…” 

“Hình như anh có nhiều thắc mắc quá nên chưa biết bắt đầu từ đâu nhỉ? Để em giúp anh vậy. Anh thấy em có xinh hơn không?” 

Cau mày và quay sang nhìn An, Phong chẳng nể nang gì mà tuôn ra cả tràng dài giáo huấn, y hệt một bà cô ế chồng khó tính: 

“Không, không đẹp gì hết. Ai cho phép em giảm cân? Đã hứa là không tăng được thì cũng sẽ giữ nguyên rồi cơ mà? Mặt teo má tóp thế kia thì xinh xắn nỗi gì. Lại còn nhuộm tóc nữa chứ, hỏng hết cả da đầu. Nói chung là anh không thích.” 

Phong đã sắp bắt đầu bốc hỏa thế kia, An mới nhân cơ hội mà hành hạ tâm trạng cậu thêm một chút nữa. Bằng chất giọng “gợi đòn” nhất có thể, Bảo An vênh mặt lên cong cớn và nói: 

“Rồi sao? Không thích thì anh định làm gì?” 

“Chẳng sao sất.” Dỗi mình, Phong có hơi lớn tiếng gắt gỏng, hai hàng lông mày xô lại vào nhau trông thật đanh đá. 

Với giọng điệu nửa thật nửa đùa, An nghiêng mặt nhìn sang phía Phong và thẳng thắn đề nghị: 

“Quay lại làm người yêu em đi và anh sẽ có quyền bắt em thay đổi theo ý anh muốn.” 

Sững người bởi những lời An nói, Phong thực không nghĩ con bé có thể bình thản được đến như vậy. Cậu cũng chẳng rõ con bé là thực lòng muốn tái hợp hay đang bày trò tinh nghịch gì nữa. Có điều, Phong tự biết bản thân mình không xứng với tình cảm An trao chút nào. Tránh ánh mắt của An, Phong vẫn chẳng hề nhúc nhích gương mặt quay lại nhìn vào con bé. 

Nói thẳng chẳng xong, An nghĩ mình phải nói vòng dài dòng một chút mới được. Trong khi Phong đang tự trách cứ chính mình, An liền lên tiếng giải thích cho cậu chàng hiểu: 

“Tóc này là em nhuộm bằng phấn thôi, gội đi cái là sạch ấy mà. Chẳng qua hôm nay ở trường có sự kiện nho nhỏ nên mới điều đà chút thôi. Còn việc em sụt cân và trở nên gầy gò thế này,… tất cả đều tại anh đấy.” 

“Anh xin lỗi.” 

“Chỉ xin lỗi suông vậy sao? Phải có hành động cụ thể chứ. Bọn mình quay lại đi. Làm vậy rồi em sẽ tha lỗi cho anh.” 

An đã hạ mình là thế, ấy vậy mà Hoài Phong dù lòng đau đến tột cùng vẫn nhất quyết thốt ra một chữ “Không” phũ phàng. Thật khiến An nghe xong chỉ biết bật cười chua xót. 

“Anh tin là em hiểu rõ lý do vì sao anh quyết định như vậy. Anh thực sự không xứng…” 

“Em là quả bóng để anh thích thì giữ lại, không thích thì đá sang cho người khác à? Em cũng chẳng cần anh nữa.” 

Nhảy vội xuống xe, An gạt phắt Phong ra một bên và vùng vằng tự dắt xe về nhà. Nếu như đoạn đường còn xa thì mặc cho An mắng chửi, đánh đập thế nào, Phong cũng nhất quyết không để con bé chịu cực vậy đâu. Nhưng cổng nhà An đã ngay phía trước kia rồi… 

“Thôi thì chia tay từ đây.” 

Trước khi dắt hẳn xe vào bên trong nhà, An mới quay lại và thẳng thắn tuyên bố đoạn tuyệt với Phong: 

“Để cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ, em chấp nhận làm theo lời đề nghị cuối cùng của anh. Em sẽ yêu một người khác tốt hơn anh. Một người như… Tuệ Minh chẳng hạn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play