Thoải mái nằm ngủ thẳng cẳng suốt một đêm, sáng hôm sau Triệu Vân tay thì thoăn thoắt bày biện số thảo dược còn sót lại bào chế mấy chục viên thuốc bổ thận tráng dương, miệng thì ngồm ngoàm nhai một cái chân gà, phải nói là người ở đây giỏi nấu nướng thật. Liếm liếm môi, Triệu Vân còn có chút thòm thèm vét hết mấy giọt nước sốt trong đĩa, uống cạn thêm cốc nước trên bàn, bấy giờ cô mới thoả mãn xách theo bọc ni lon đựng mấy chục viên thuốc đi ra ngoài bán.

Gõ cửa phòng hai cặp vợ chồng sát vách, dù sao đều là hàng xóm, nếu cô đã có thuốc tốt, cũng nên chiếu cố một chút. Giống như cái câu: Anh em xa không bằng láng giềng gần sao?

Trắng ra là Triệu Vân thấy hai người này cũng rất chịu chi tiền, bao nhiêu tiền lương kiếm được đều đổ vào việc mua thuốc rồi mua rượu bồi bổ thận cho anh chồng. Ay, bọn họ đã tội nghiệp như vậy, thế mà cái đám gian thương còn bán mấy thứ cặn bã với giá cắt cổ nữa chứ. Đúng là tiền mất tật mang.

"Cô có chuyện gì?" Mở cửa ra là anh chồng, hôm nay là ngày chuyển ca nên buổi chiều hắn mới đi làm. 

"Tôi có thuốc bổ gia truyền muốn bán, anh có mua không? Nếu anh mua hơn  mười viên thì tôi sẽ tặng cho anh một viên, xem như là khuyến mãi cho khách hàng đầu tiên..."

"Khoan, khoan, cô nói cái gì mà tôi không hiểu. Thuốc bổ gì? Tôi không có bệnh." Sáng sớm đang ăn sáng thì bị làm phiền, Quách Hoàng An không kiên nhẫn nhăn mày, thật ra còn một nguyên nhân nữa là cô gái trước mắt thật sự quá xấu, mỡ từng tầng từng tầng làm hương vị thịt bò cà ri trong miệng biến mất hầu như không còn.

"Thì là thuốc bổ thận tráng dương đó. Không phải ngày nào vợ anh đều chê anh yếu sinh lý sai?" Người này vậy mà còn mắc bệnh trì độn. Aiz, cũng phải thôi, thiên tài như cô quả thật ngàn năm mới có một, cô phải hạ thấp tiêu chuẩn giao lưu xuống thôi.

Gân xanh trên trán giật giật, Quách Hoàng An nghiến răng nghiến lợi nói một câu:"Cô nghe lầm!" Rồi đóng cửa phòng cái "Rầm!"

Xoa xoa cằm, Triệu Vân âm thầm cảm thán:

"Hoả khí quá vượng, uống nhiều cặn bã quá nên sinh ra tác dụng phụ đây mà."

Thôi, đợi khi nào cô vợ về thì mình lại sang, đàn ông ở đây coi bộ cũng thẹn thùng quá, không thể bàn được việc này a.

......

Ở trên cầu ngắm phong cảnh, mấy người già đang tập chạy bộ liên tục quay đầu nhìn tấm biển: Bán thuốc bổ thận tráng dương! Thật ra đã đến tuổi này, ai cũng muốn khoẻ mạnh một chút để khoe khoang với mấy ông bạn già khác, nhưng cho dù có muốn đến đâu, sạp thuốc tự mở của Triệu Vân thật sự nhìn không đáng tin tí nào. Có ai bán thuốc quý như vậy lại bỏ vào bọc ni lon nhăn dúm dó thế kia không? Chưa kể người bán lại là một cô gái mập mạp xấu xí.

Ngồi chán chê cũng không thấy ai tới mua, Triệu Vân tiếp tục lôi một hộp bánh socola ra gặm, tay còn lại thì cầm cuốn truyện tranh Đô rê mon xem. 

"Cái túi thần kỳ của con linh sủng này là một pháp bảo không gian bị lỗi sao?"

"Còn cái máy thời gian nữa? Lại có thể trở về quá khứ? Không biết là do Đại sư luyện khí nào chế tạo ra, quả thật là thông minh sắp bằng mình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play