Anh của Đường Ngải Nhu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vả lại, vì sao Đường Ngải Nhu nói có vẻ như cô vừa kết hôn chưa bao lâu?

Tất cả những hoài nghi về quá khứ theo chuyện lần này mà dần dần kết nối với nhau… Những người bên cạnh dường như đều đang giấu diếm cô, rốt cuộc là chuyện gì?

Trong đầu chất chồng bao nhiêu là câu hỏi, không thể tìm ra đáp án từ chồng hay là Chi Hân mà chỉ có thể điện thoại đến người bạn thân còn lại để hỏi, hi vọng có thể có được đáp án mong muốn.

Mạnh Yên Phấn nghe xong câu hỏi của cô liền cười.

- Cậu đúng là thật biết hoang tưởng, theo như nghi hoặc của cậu, vậy Ký Viễn không phải là chồng cậu rồi, nếu để anh ấy biết, anh ấy nhất định rất đau lòng.

- Không phải mình nghi ngờ anh ấy không phải là chồng mình, chỉ là mình cảm thấy…

Mạnh Yên Phấn vừa lật giở tài liệu trên bàn, vừa kẹp điện thoại trả lời:

- Không có ảnh cưới, cũng không có ảnh gì khác làm chứng, chồng dường như không thích cậu đi ra ngoài, lại không để cậu liên lạc với đồng nghiệp... Như vậy kết quả không phải là cậu đang nghi ngờ anh ấy không phải là chồng cậu, vậy thì là cậu nghi ngờ mình đang nói dối cậu có phải không?

- Yên Phấn, cậu biết rõ là mình không phải nghĩ như vậy.

Ôi, cô vốn không phải nghĩ như vậy, tại sao hai người này đều nói như vậy.

- Mình chỉ là có một số thắc mắc hi vọng có người có thể giải đáp giúp mình mà thôi, tuy mình quên đi những chuyện đã qua nhưng không có nghĩa là mình có thể hoàn toàn không bận tâm… Cũng giống như chuyện chiếc xe, đối phương đã động tay động chân vào nó, mình sợ lần sau sẽ liên lụy đến Ký Viễn.

Mạnh Yên Phấn đặt tài liệu xuống, đổi lại dùng tay cầm điện thoại, dường như là chuyên tâm vào giải quyết thắc mắc của người bạn thân.

- Vốn dĩ những chuyện này nên để Ký Viễn nói với cậu, giờ cậu đã tin tưởng mình như vậy, đương nhiên không thể để cậu thất vọng… Hai người thực sự không có chụp ảnh cưới, bởi vì danh tiếng Tôn Ký Viễn khá nổi, anh ấy rất ghét những người chụp ảnh trộm nên rất kín đáo, vì anh ấy nên cậu đã hủy việc chụp ảnh cưới, mình tin rằng anh ấy không nói thật với cậu là vì anh ấy rất yêu cậu nên tuyệt đối không muốn cậu gánh vác trách nhiệm này; chuyện những bức ảnh khác một tấm cũng không có là vì nhà cậu bị hỏa hoạn, nguyên nhân là vì cậu đang nấu nước nhưng nhận cuộc điện thoại phải ra ngoài đột xuất, làm cả căn nhà trở thành ngọn đuốc, tất cả đều bị thiêu rụi, để cậu không cảm thấy áy náy, chắc có lẽ anh ấy cũng không nói với cậu chuyện này.

- Còn về người bạn trai cũ của cậu thì… Chính xác là một tên khốn kiếp, anh ta vô cùng lăng nhăng, nhưng cậu lại như thiêu thân mà lao vào, may mà mình để cho cậu tận mắt chứng kiến cảnh anh ta cùng một cô gái đi vào nhà nghỉ, nếu không một người chung tình như cậu chỉ e là muôn đời muôn kiếp không quay đầu được, vậy nên vợ chồng bọn cậu nên tặng cho mình một phong bì lớn. Sau đó một thời gian, người đàn ông khốn kiếp kia bị tai nạn chết rồi, tuy không nên nói xấu người đã chết, nhưng mình thực sự rất ghét anh ta, mình nghĩ rằng em gái anh ta không biết chuyện hai người đã chia tay từ trước, cứ nghĩ rằng hai người vẫn còn với nhau nên mới hiểu lầm mà nói ra những lời đó, nhưng có điều cả nhà bọn họ đều kiêu căng mà đi làm tổn thương người khác, lời cô ta nói cũng không cần so đo tính toán làm gì, biết chưa?

Lương Thiếu Thanh nghe xong, sự nghi hoặc cuối cùng cũng tìm ra lối thoát, cô thở dài nói:

- Xem ra, con mắt nhìn đàn ông của mình rất tệ.

- Ừ?

- Người yêu cũ lăng nhăng, Ký Viễn thực ra cũng không thua kém gì.

Gần đây cô học được cách dùng máy tính, có thời gian rãnh rỗi liền lên các trang mạng tìm tin tức về chồng mình, thực đúng là “đa sắc đa màu”, Mạnh Yên Phấn mỉm cười, nói thay cho Tôn Ký Viễn:

- Ít nhất mình có thể đảm bảo, sau khi anh ấy quen biết cậu thì không còn lăng nhăng nữa, có thể nói một cách khác, anh ấy cũng rất chung tình… Mình cuối cùng cũng tìm thấy rồi.

- Tìm thấy cái gì?

- Thiệp cám ơn lễ cưới của cậu, lúc trước mình bận đột xuất không tham dự được, Chi Hân lại ra nước ngoài, vì vậy mình nhờ Viện trưởng Từ giúp mình gửi tiền mừng, lúc đó bà ấy mang về hai tấm thiệp cám ơn, mình nhớ là để nó ở công ty, khó khăn lắm mới tìm ra được. Cần mình chuyển phát nhanh đến cho cậu bây giờ, hay là tuần sau đợi khi mình đi công tác về rồi cậu đến xem?

- Không cần phiền phức như vậy, tuần sau mình hẹn cậu đi ăn cơm nhân tiện đến xem luôn cũng được - Cô đương nhiên tin vào bạn thân.

- Vậy luôn tiện có thể cho mình xem ảnh của cậu được không, lúc trước Chi Hân cho cho mình xem qua ảnh của cậu ấy, mình cũng muốn xem của cậu, có tiện không?

Ảnh của cô một tấm cũng đã không còn, ít nhất cũng có thể xem của bạn thân, luôn tiện tìm chút ký ức tuổi xanh của mình.

- Được chứ. Vậy… Đã có được đáp án cho những thắc mắc của cậu chưa?

- Có… Nhưng hình như mình quá hạnh phúc thì phải, có thể sẽ bị Trời phạt không?

Mạnh Yên Phấn sờ trán, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

- Lương Thiếu Thanh, cậu số tốt mới được chồng chăm sóc, mình thuộc tuýp phải đi làm, không làm việc sẽ không có cơm ăn, trừ khi cậu chịu trách nhiệm nuôi mình nửa đời còn lại, nếu không thì phải để cho mình đi làm chứ?

- Được rồi, được rồi, không làm phiền cậu nữa, hôm khác gặp nhau.

Sau khi ngắt điện thoại, Lương Thiếu Thanh đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn, còn về phần Mạnh Yên Phấn thì lại nhíu mày nhìn vào bức ảnh chụp chung trên tay, cô nhấn nút gọi trợ lý vào.

- Mang bức ảnh này làm thành hai tấm thiệp cám ơn khác nhau, ngày kia trước khi tan sở tôi muốn nhìn thấy chúng.

Tuy trợ lý có thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, phải biết rằng một khi là việc của luật sư Mạnh giao, nếu làm không tốt thì chỉ còn việc đợi bị đuổi.

Đợi trợ lý rời khỏi phòng mình, cô nhấn phím gọi điện thoại.

- Ổn rồi, em đã giúp anh giải quyết xong, nhưng có lẽ chỉ là tạm thời… Nếu lại có chuyện rắc rối nữa, cô ấy chắc chắn sẽ phát hiện ra chân tướng sự việc, qua vài ngày nữa cô ấy có thể sẽ đến chỗ em lấy thiệp cám ơn, nếu vẫn giấu không được vậy chi bằng nói sự thật, như thế sự việc sẽ đơn giản hơn một chút. Nếu anh tiếp tục như vậy em chỉ sợ cô ấy không chỉ hận anh mà còn ghét cả em… Đã… Em biết tất cả đều là lỗi của em, là em không nên giấu chuyện này, nhưng anh không có tư cách trách móc em, vì anh là người trong cuộc.

- Hơn nữa, chuyện này đối với anh có gì không tốt, thậm chí em đã vì anh mà dối gạt người bạn thân nhất của mình, vì sao không thể tha thứ cho lỗi lầm không có chủ tâm này của em chứ? Chẳng lẽ anh cho rằng em muốn nhìn cô ấy trở thành như vậy sao? Dù sao em chỉ giúp được đến ngang đây, em còn việc phải làm, tạm biệt.

Cô vội vã ngắt điện thoại, kết thúc một đống hốn loạn khác, rồi tựa đầu vào ghế.

Chồng của bạn thân đã từng là người cô thích, biết rõ là không nên mà vẫn cứ dấn thân vào, nên cô không có tư cách để chỉ trích người bạn đang lao vào như thiêu thân của mình, vì bản thân cô cũng là một con thiêu thân.

Sự ngu ngốc của phụ nữ, thực ra đều là do một tay họ tạo thành.

Vào một buổi chiều nhàn nhã, Tiểu Phan lại vội vã chạy đến cầu cứu sếp.

Tôn Ký Viễn vô cùng bực mình, Lương Thiếu Thanh biết được nỗi khổ của Tiểu Phan liền bảo với chồng.

Dù gì vợ đã nhờ vả, tất nhiên ý nghĩa sẽ khác, anh đương nhiên vui vẻ chấp nhận.

Không có sự giám sát của chồng, Lương Thiếu Thanh lại trở về cuộc sống đơn độc trước kia. Hôm nay, cô đến quán cà phê gần đó thưởng thức cà phê và tận hưởng sự nhàn nhã hiếm có, đến trưa nhận được tin nhắn của chồng bảo tối sẽ về ăn cơm, cô nhìn điện thoại mỉm cưởi, thanh toán xong cô đi thẳng về nhà.

May mà hôm qua cô có đi mua thức ăn, chồng đã không thích cô tiếp xúc với những người trong quá khứ, cô cũng cố gắng làm theo, vì vậy không đến lại siêu thị đó nữa, mà chuyển qua đi siêu thị mới mở.

Đầu óc cô chỉ lo nghĩ chuyện buổi tối sẽ nấu gì, vì vậy quên chú ý đến chiếc xe đang lao đến, đến khi cô nghe được tiếng xe thì đã không kịp tránh, may mà có người kéo tay cô lại, nếu không lần đụng này thực không phải chuyện vừa, chiếc xe màu đen kia rõ ràng là nhằm vào cô, bởi vì từ đầu đến cuối nó đều không đạp phanh, dường như là muốn lấy mạng cô cho bằng được.

- May mà tôi kéo tay cô kịp! Cô Tôn, đi đường phải cẩn thận một chút, con đường này rộng rãi vậy nên thường có người lái rất nhanh, nhưng chiếc xe kia cũng lái quá nhanh rồi.

Lương Thiếu Thanh quay đầu lại, nhìn thấy cô Trương hàng xóm lầu dưới.

- Cô Trương, cám ơn cô.

Từ sau chuyện thịt sườn, họ thường trao đổi về cách nấu ăn của mình cho nhau.

- Không cần khách sáo, nhớ là lần sau phải cẩn thận một chút, tạm biệt.

Chiếc xe màu đen kia hoàn toàn là nhằm vào cô mà lao tới, Lương Thiếu Thanh không thể tưởng tượng nếu lúc nãy không có cô Trương kịp thời kéo tay cô thì sẽ có hậu quả như thế nào, trên mặt đường hoàn toàn không có dấu vết phanh xe… Bỗng chốc cô cảm thấy lạnh toàn thân, hai tay ôm ngực chạy vội lên lầu.

Đến khi cửa đã đóng lại, cô vẫn không ngừng run rẩy, nên vội pha một cốc sữa sô cô la.

Không chỉ vì vừa trải qua một màn nguy hiểm, mà cô càng sợ là vì chiếc xe BMW màu đen kia… Tuy rằng không nhớ biển số xe, nhưng cô nhớ kiểu dáng của chiếc xe, đó là xe của chồng cô, cô nhớ rằng anh nói rất thích loại xe này.

Chiếc xe có ý đụng chết cô lại giống như đúc của chồng.

Khả năng này rốt cuộc cao bao nhiêu?

Tại sao lại trùng hợp như vậy?

Chẳng lẽ là… Sự nghi ngờ thoáng qua trong đầu, cả người cô bỗng chốc cảm thấy ớn lạnh.

Không… Không thể nào, nhất định là cô đã nhìn nhầm, đã nhớ nhầm.

Tuyệt đối không thể có liên quan đến Ký Viễn, chắc chắn là gần đây ngủ không ngon, nghĩ lung tung quá nhiều nên mới tạo ra sự hiểu lầm như vừa nãy, ôi… Chắc là vậy, cô cảm nhận được chồng yêu mình như thế nào, đã thế, sao anh phải hại cô?

Suy nghĩ lung tung đúng là gây ra sai lầm, cô không nên nghĩ nhiều.

Ding Dong!

Trong bầu không khí yên lặng bỗng vang lên tiếng chuông cửa lanh lảnh, hù cho Lương Thiếu Thanh suýt chút nữa đánh rơi chiếc cốc sứ, cô bất động một lúc, rồi đặt ly xuống đi đến mở cửa, sau nhìn qua chiếc lỗ nhỏ trên cửa nhận ra là chồng mới mở cửa.

- Sao anh về sớm vậy?

- Mỗi ngày đi làm và tan tầm đúng giờ là điều kiện của anh, họ không đồng ý vậy thì tìm người khác, bọn họ thực ra cũng chỉ là muốn mượn anh ra mặt để trấn áp những ông chủ lớn chịu chi tiền đó thôi.

Tôn Ký Viễn đi vào phòng, cởi áo khoác ra, lúc này mới chú ý đến sắc mặt có chút xanh lét của cô, liền nâng cằm cô nhìn dò xét.

Lương Thiếu Thanh bị động tác bất ngờ của anh làm giật mình, vội vã né tránh, lúc này đến lượt Tôn Ký Viễn cảm thấy vẻ lạ lùng.

- Xin lỗi, lúc nãy em đang suy nghĩ, vì vậy mới vị giật mình…

- Nghĩ chuyện gì?

- Em đang nghĩ… Tuần sau có thể đi gặp Yên Phấn được không, cô ấy nói sẽ mang cho em xem những bức ảnh trước kia.

Tôn Ký Viễn đi vào phòng bếp rót cho mình cốc nước chanh mát, uống một ngụm to rồi nói:

- Đương nhiên là được. Anh đâu có chuyên chế bá đạo như vậy, chỉ là anh hay lo lắng, anh rất sợ em sẽ xảy ra chuyện…

Ánh mắt sâu thẳm khóa chặt cô, tràn đầy tình nồng ý đượm.

Lương Thiếu Thanh nhìn đáp lại ánh mắt của chồng, dường như tất cả đều rơi vào im lặng, nếu như nói ánh mắt này của anh có tia sát ý, vậy thì người bị lừa gạt cũng sẽ rất hạnh phúc?

- Ký Viễn, lúc trước anh lái có phải chiếc xe BMW màu đen không?

- Ừ, nhưng chiếc xe đó là của Tiểu Phan, xe anh bị hỏng, sau đó cũng không có thời gian đi mua xe mới, cậu ấy cho anh mượn một thời gian, tuần trước anh đặt một chiếc xe mới, vì vậy chiếc BMW vừa trả cho cậu ấy vào ngày hôm trước, sao vậy? - Tôn Ký Viễn vẻ mặt tự nhiên giải thích, khuôn mặt không có chút biểu hiện lạ nào.

Cô nhìn chồng, hít thở sâu rồi nói:

- Em… Vừa nãy suýt chút nữa bị xe đụng chết.

- Em nói cái gì? Vậy có bị gì không?

Tôn Ký Viễn lập tức xông đến trước mặt Lương Thiếu Thanh, hai tay giữ chặt vai cô, vội vàng hỏi.

- Không sao, may mà có cô Trương kéo tay em lại - Cô mỉm cười lắc đầu nói.

- Có nhìn được biển số xe không?

- Không có, em sợ quá nên chỉ nhìn được đó là một chiếc BMW màu đen thôi…

Cô nói đến đây liên im bặt, ngẩng đầu lên nhìn chồng.

Tôn Ký Viễn sững mấy giây mới hiểu ra ý của cô.

- Em nghĩ là anh muốn giết em.

- Xin lỗi! Em không muốn nghĩ như vậy, nhưng chiếc xe đó thực sự rất giống xe anh, em cũng không biết sao lại nghĩ đến anh nữa… Em xin lỗi!

Cô khóc, những giọt nước mắt rơi vào lòng chồng.

Anh căn bản không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cho nó tùy tiện phát sinh.

- Vậy em cho rằng anh muốn giết em sao?

Anh càng để tâm hơn chính là chuyện này, nếu Thiếu Thanh không thể tin tưởng mình, vậy nó nói lên rằng anh vốn dĩ vẫn chưa có được lòng tin của cô.

- Em biết là anh không thể giết em, em tin anh, thật lòng tin anh, xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh… Chỉ là sự việc xảy ra quá đột ngột, em cũng chỉ nhớ việc anh có loại xe này, vì vậy… Nhưng em biết không thể là anh, tuyệt đối không phải anh!

Cô ôm chặt chồng, mong từ trong lòng anh có được sự can đảm.

Tôn Ký Viễn bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

- Không cần phải xin lỗi, em lúc trước xảy ra chuyện, cái gì cũng không nhớ, khó tránh khỏi việc suy nghĩ sai sót, hơn nữa đối phương có lẽ muốn giá họa cho anh nên mới chọn loại xe giống anh. Về việc là ai muốn gây bất lợi cho em, anh đã nhờ người đi điều tra, tin rằng rất nhanh sẽ có được đáp án, em đừng nghĩ quá nhiều, tạm thời rời nơi này chuyển đến ở khách sạn ở một thời gian, như vậy anh cũng…

- Không, em không muốn ở khách sạn. Em thà ở trong nhà, nơi này mới có thể cho em cảm giác an toàn, Ký Viễn, xin anh đừng đưa em đến khách sạn, em sợ…

- Việc này…

Tôn Ký Viễn có vẻ khó xử nhưng cuối cùng cũng đưa ra quyết định:

- Thôi được, vậy thì em ở nhà, nhưng không được ra ngoài, cũng đừng nghe điện thoại, có việc gì thì anh sẽ trực tiếp tìm em hoặc thông qua Tiểu Phan, biết chưa?

- Em biết rồi.

Anh nâng mặt cô lên, nhìn vẻ mặt suy sụp của cô, anh vô cùng đau lòng.

- Thiếu Thanh, hãy tin anh, sau cơn mưa rất nhanh trời sẽ lại sáng, anh nhất định sẽ bảo vệ em.

Cô mỉm cười, lần nữa nép vào lòng anh.

Đối với chồng, cô toàn tâm toàn ý tin tưởng, không có bất kỳ nghi ngờ nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play