Chàng bỗng thở dài một hơi.

Dường như một mũi tên nhọn đã lao đi xuyên qua tấm màn u tịch, âm thanh hò hét dâng lên như đợt thủy triều, ngay lập tức vang vọng cả đất trời. Gió tuyết thét gào, tiếng kêu la, tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng mũi tên bật khỏi dây cung, khiên giáp kêu loảng xoảng, tiếng mũi đao  bén ngót trảm thấu da thịt  vào xương, tiếng máu tươi bắn tung tóe... Sôi trào như biển cả, chôn vùi con người ta trong tiếng gầm long trời lở đất của biển cả, chôn vùi hết thảy hoàng thành trong một cuộc tàn sát này đây.

Tấm giáp bạc của quân doanh tinh nhuệ phản chiếu cả hơi lạnh của tuyết, đây là quân đội do chính Hoàng Đế thống lĩnh, ngoại trừ mỗi năm hai mùa xuân thu đều được huấn luyện trong kinh đô, chưa một lần nào được nếm qua cái cảm giác lâm trận giết địch, lại càng chưa một lần trải qua một cuộc chiến tranh quyết tử đẫm máu như vậy. Thế những mỗi một binh sĩ trong quân tinh nhuệ, ngay cả khi quân địch mấy lần giáp vào mình, vẫn cứ anh dũng mà xông lên không có gì cản nổi.

Bóng tuyết trắng  thảm đạm phản chiếu lên tia sáng lạnh lẽo của những chùm binh khí giao nhau. Lớp lớp khiên giáp bàng bạc ngã xuống, lại lớp lớp khiên giáp sáng rực từ phía sau xông lên. Đạo quân của Duệ Thân Vương khí chất nhẫn nại, vẫn cứ  quyết hạ từng lớp từng lớp giáp bạc kia mà sáp vào.

Xác chết hai quân đều chất cao như núi, quân doanh tinh nhuệ sau cùng phải bắt buộc lui về mười trượng... Lúc bấy giờ, mọi người ai nấy đều cố hít sâu một hơi, chợt nghe tiếng hô “Vạn Tuế”  dội lên như thủy triều.  .. thì ra Hoàng Đế thân đứng nơi bậc thềm son cao cao phía trên, dựa cung mà đứng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị  dường như ánh lên bóng tuyết lạnh, áo khoác chồn tía bị gió thổi tung bay, để lộ hoàng bào gấm lụa bên trong.

Dường như một nguồn khích lệ cực lớn ào qua, quân doanh lập tức phấn chấn tinh thần, dũng mãnh cùng ồ lên phản công ào ạt.

Lưỡi đao bén ngót nặng nề đâm thủng áo giáp khiên sắt, thọc vào trong da thịt, âm thanh kia cơ hồ chọc thủng màng tai con người. Thế mà quân tinh nhuệ từ đầu đến cuối vẫn không hề rối loạn trận pháp, ngay cả lúc cục diện càng ngày càng mong manh, cuối cùng đã dàn thành bức tường chắn ngang giữa quân địch cùng cửa điện Chính Thanh, ngăn cản tấm cờ sắc đen đang phần phật trong gió tuyết bên người Duệ Thân Vương  không cho tiến lên nửa bước.

“Vương gia?”

Giọng nói trong trẻo của kẻ đứng bên người vang lên ý dò hỏi.

Duệ Thân Vương khe khẽ gật đầu.

Người nọ lập tức rút trong người một múi tên kêu (tên bắn ra có tiếng), chỉ nghe một tiếng vút ngắn ngủi, trong màn âm thanh chém giết rung trời, vẫn bén nhọn xuyên vào lỗ tai.

Ánh lửa phụt một tiếng bừng sáng, chói lóa như chọc mù con mắt của mọi người, hàng ngàn hàng vạn đốm lửa rơi ào ào như một trận mưa sao băng, lại giống như hằng hà sa số những con châu chấu sắc vàng chóe bay tùa cả lên. Những vệt cháy cắt xé màn đêm đen thẳm, nở rộ trên không trung vô số những đóa hoa cực lớn màu vàng, chỉ nghe ùng ùng như sấm rền vang dội quả đất, con rồng lửa vĩ đại đã uốn éo rừng rực bốc lên.

Trong thoáng chốc quân tinh nhuệ đã bị bốn năm con rồng lửa chia tách, giáp bạc trong ngọn lửa bừng bừng kia cháy bỏng biến thành một cực hình tàn khốc, rất nhiều người đã phải rống lên bi thảm. Sau đó lại càng nhiều người trong rừng lửa hùng hổ tiến vào, lặng lẽ mà xông về trước, rốt cuộc  nương vào lửa cháy mà vạch chém mở đường máu. Hơn mười kỵ binh nhanh như chớp luồn theo kẽ hở đó mà qua, quân tinh nhuệ nhanh chóng liều mạng khép lại trận thế, trận chém giết lại một lần nữa nổi dậy.

Ngày vẫn chưa rạng, đêm dài đen như mực, chỉ nghe gió bắc gào thét, Duệ Thân Vương nghĩ, tuyết lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn trong một đêm nay?

Khắp ngoài cửa điện Chính Thanh đều đẫm máu tươi, dòng máu đỏ thẫm ngấm vào trong bãi tuyết đọng, xác chết ngổn ngang, máu ấm hòa tuyết lạnh, hóa thành một vũng nước tuyết đỏ màu máu, sau đó đông lại thành lớp váng băng. Trên bậc tam cấp dính đầy những lớp váng nhầy nhụa như thế, giẫm chân lên chẳng khác nào đạp vào một lớp keo, đóng chặt lấy đế giày.

Mùi máu tanh lợm xông thẳng vào trong họng, làm người ta chỉ muốn ói mửa. Chàng vẫn từng bước từng bước một, nhanh nhẹn tiến thẳng lên bậc thềm, mà tòa cung điện nguy nga hùng vĩ nhất chốn hoàng thành, đang từng khắc từng khắc một, bị chàng giẫm ở dưới chân.

Một mũi tên bắn lén từ sau lưng bay đến, “vút” một tiếng sượt qua bên tai chàng, cong cong giắt ngay trên cánh cửa nửa đóng nửa mở trước mặt.

Cửa chính điện, mười sáu phiến gỗ đàn hương sơn son thếp vàng với chín con rồng xoay đầu vào nhau. Có một vài phiến đã bị long ra, trông như hàm răng khuyết của một con mãnh thú hung tợn, bất kỳ lúc nào cũng có thể há miệng ngoạm lấy người ta. Trong cửa điện, nền nhà lát gạch vàng, chi chít những mũi tên lạc rơi chồng chất, như thể dùng tên vũ mà rải thành một con đường, còn chàng, cứ từng bước từng bước một đạp lên cái lối đi đầy tên ấy mà vào.

Hoàng Đế chỉ bị một vết thương nhẹ, do trúng tên, ngay trên cánh tay trái, cũng chẳng buồn băng bó, cứ để cho máu kia tùy ý giọt xuống từng giọt trên nền gạch vàng. Rất nhẹ, “tích” một tiếng, tựa như đồng hồ rỉ nước.

Triệu Hữu Trí quỳ một bên, phỏng chừng đã phát khóc lên rồi.

Nhìn thấy Duệ Thân Vương tiến đến, bọn thị vệ xông ồ lên, che chắn trước mặt Hoàng Đế, mà mười tướng đi sát bên người Duệ Thân Vương, cũng lăm lăm lá chắn, bảo hộ cho Duệ Thân Vương.

Duệ Thân Vương thản nhiên như không, đưa tay gạt máu bắn tung tóe trên mặt, cách nhiều người như thế, khóe miệng Hoàng Đế khẽ cong lên, tựa hồ nở một nụ cười.

Ngàn vạn người ở ngoài kia vẫn liều mạng chém giết, hò hét, đấu đá, gục chết, mà trong đại điện ánh nến vẫn chập chờn lay động, dường như là cả một thế giới ngăn cách hoàn toàn với cảnh máu me bên ngoài.

Hoàng Đế cười nhẹ:

“Ngươi tới quả là nhanh.”

Duệ Thân Vương đáp:

“Ta đã lỡ một lần, dĩ nhiên lần này không thể sai.”

Hai người đều thoáng trầm mặc, Hoàng Đế lạnh lùng đối mặt Duệ Thân Vương:

“Trẫm biết, ngươi chờ một ngày này đã lâu.”

“Ngươi cũng đợi một ngày này đã lâu.”

Trong giọng điệu của Duệ Thân Vương không giấu sự mỉa mai:

“Rất lâu trước kia, ngươi đã lo nghĩ làm sao một kiếm mà giết ta.”

Hoàng Đế bất ngờ cười vang, rút soạt thanh kiếm:

“Tới đi!”

Lưỡi kiếm loang loáng như nước hồ thu, phản chiếu bóng đèn giữa điện, giống như rồng cuộn lóe lửa, ánh lên giữa mù sương rét lạnh. Đường kiếm vẽ ra nửa vòng tròn, đầu lông mày thấp thoáng một vẻ ngạo nghễ. Người hầu chung quanh đều từ từ lùi tản ra sau, Duệ Thân Vương cũng chậm rãi  tuốt gươm.

Từ thời Thái tổ Hoàng Đế dùng vó ngựa cung tên mà giành được thiên hạ, các chư hoàng tử đều đã tập cười ngựa bắn cung ngay từ tuổi ấu, cùng ngồi tại điện Văn Hoa mà nghe thái phó giảng giải kinh điển, ngoài ra mỗi vị hoàng tử cũng đều có một vị sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung riêng của mình.

Dựng nước hơn ba trăm năm nay, luôn luôn có hoàng tử lĩnh binh ra trận, lưu danh với sử sách, dĩ nhiên là nhờ công dũng mãnh chinh chiến giết giặc. Các triều đại đi qua trong chiến tranh liên miên không dứt, cũng bởi Đại Ngu từ trước nay trọng võ khinh văn, phàm là hoàng tử, không một ai mà không tập võ.

Sau hơn mười chiêu, hơi thở của Hoàng Đế dần trở nên nặng nề, trường kiếm trong tay cũng lỏng lẻo, dù sao thì trên tay vốn đã có thương tích. Mà đường kiếm của Duệ Thân Vương thì thư thái linh hoạt, không sốt ruột cũng chẳng nóng nảy, có vẻ như thiên về công ít mà thủ nhiều.

Triệu Hữu Trí hoảng loạn tâm thần, chỉ thấy dưới ánh nến, bóng hai người thoắt xoay thoắt chuyển, mũi kiếm đâm ra rút về, lập lòe chớp nhoáng, vạt áo bị gió cuộn tốc lên, phất phơ ánh đèn tranh sáng tranh tối.

Thình lình một tiếng quát khẽ vang lên,  đèn đuốc bị kình phong bạt mạnh, đồng loạt trở nên lù bù, mấy cây nến gần đó trong nháy mắt tắt lụi. Trong lòng Triệu Hữu Trí chợt thót lên, quả nhiên, ngực trái của Hoàng Đế đã bị Dự Thân Vương đâm một kiếm, máu tươi chậm rãi trườn theo hoa văn dệt trên cẩm bào, song rốt cuộc Hoàng Đế vẫn đứng thẳng thân mình. Bọn thị về đăm đăm nhìn chàng, chỉ sợ chàng bị thương nặng.

Duệ Thân Vương hạ kiếm xuống, môi bạc thoáng nhếch:

“Một kiếm này, là vì Lâm Nguyệt.”

Toàn thân Hoàng Đế chấn động, giọng nói chợt đượm vẻ châm biếm:

“Ngươi đừng có mà nhắc đến nàng... ngươi không xứng đáng được nhắc đến nàng.”

“Sao ta không thể chứ?”

Duệ Thân Vương cười khẩy:

“Ngươi có biết vì sao nàng đồng ý gả cho ngươi không?”

“Trẫm biết... trẫm vẫn luôn biết, là vì ngươi.”

Trong khoảnh khắc ấy, dưới ánh nến, con ngươi của chàng như bị phủ một tầng hơi mỏng, nhìn không rõ lắm.

“Nhưng đến cuối cùng, nàng cũng chưa từng phụ ta, chỉ có ta nợ nàng.”

Giọng nói của chàng bỗng trở nên thật dịu dàng:

“Nhưng hết thảy những gì giữa ta với nàng, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể biết.”

Duệ Thần vương chưa bao giờ trông thấy vẻ mặt chàng như vậy, bất giác hơi kinh ngạc.

“Năm đó, lần đầu tiên ở Bạn Hương Các ta gặp nàng, chính là một buổi tối tuyết rơi đầy  ...”

Chàng ngẩng đầu, nhìn lên ô cửa sổ giấy phản chiếu ánh lửa, bờ môi không kìm được khẽ mỉm cười:

“Đêm đó đêm Nguyên Tiêu, đèn đuốc sáng rực cả trời đen, người trong cả thành ai cũng kéo nhau đi xem đốt đèn, chỉ có mình nàng ngồi một mình nơi góc ấy uống rượu cùng hoa mai, tuy nàng giả nam trang, nhưng ta liếc mắt một cái cũng nhận ra nàng là con gái.

Tiểu thư khuê các, thế nhưng lại giả con trai ngồi trong quán mà nhắm rượu, vì thế ta cố tình tiến đến bắt chuyện.

Mặc dù nàng còn nhỏ, song cách ăn nói phóng khoáng, cùng ta bàn chuyện trên trời dưới đất, trong câu chữ đều trí tuệ nho nhã, không hề thua kém một đấng mày râu. Từ giây phút ấy, ta mới biết được, thì ra trên đời còn có một người con gái như vậy, có thể cùng mình tri âm tri kỷ. Mà hai canh giờ ngắn ngủi ấy được ở cùng nàng, càng làm cho ta khẳng định, cái gì là tâm đầu ý hợp, lòng thấu hiểu lòng. Ta vui, đều vì nàng mà vui,  nàng vui, ta cũng thấy vui.

Trên đời này sẽ không còn ai hiểu lòng ta như nàng đã từng, chỉ là, trên đời này cũng đã không còn có nàng.”

Trong mắt chàng vô bi vô hỉ, nhìn Duệ Thân Vương:

“Sau này ta biết nàng là con gái họ Mộ, mà Mộ đại tướng quân dĩ nhiên không muốn gả con gái cưng làm vợ lẽ cho ta. Ta đã quỳ xuống mà cầu xin phụ hoàng, nhiều năm như vậy, đó là lần đầu tiên ta vì việc riêng mà cầu phụ hoàng, chung quy cũng được toại nguyện.

Có thể lấy được nàng, chính là hạnh phúc của cả đời ta, cho dù mới đầu nàng vì ngươi mà gả cho ta, nhưng đến cuối cùng nàng vẫn đem trái tim mình trao cho ta. Mà thiên hạ giàu có của trẫm, từ ngày nàng tạ thế, mới biết cái gì gọi là mất đi, không ai có thể thay thế nàng.”

Duệ Thân Vương lại tỏ vẻ thờ ở như chẳng buồn để ý, trong điện yên ắng nghe được cả tiếng gió vù vù bên ngoài. Ô cửa sổ vốn được dùng giấy bông mà căng kín, song có một cánh bị mũi tên lạc bắn thủng vài lỗ. Trong điện thắp mấy ngọn đèn lớn, hốt nhiên có trận gió lùa qua khe thủng tràn vào, một ngọn đèn lớn chập chờn, cuối cùng tắt ngấm, làn khói xanh lừng lững tản ra. 

Một nửa khuôn mặt gã  ẩn trong bóng tối, tựa như cũng đã mất hút, thấy không rõ.

Qua rất lâu sau, gã mới nói:

“Là ngươi hại chết nàng.”

Trong mắt hun hút lóe lên tia lạnh cắt người.

“Ngươi là Hoàng Đế, vạn vật trong thiên hạ với ngươi đều là “ta cần ta cứ lấy”! Ngươi luôn miệng nói cái quái gì mà tâm đầu ý hợp, ngay cả nàng ngươi cũng không tha!”

“Trẫm không thể không làm. Nếu ngươi không cấu kết với Mộ thị, nếu ngươi không buộc trẫm bất đắc dĩ phải ra tay trước một bước, Lâm Nguyệt sẽ không chết.”

Chàng cười lạnh:

“Năm đó ngươi chắp hai tay dâng Lâm Nguyệt cho ta, là có cái ý đồ gì đây?”

Mũi kiếm nhọn chợt lóe sáng, đường  kiếm của Duệ Thân Vương hung hăng đâm tới, Hoàng Đế giơ kiếm lên đỡ, “keng!” một tiếng hai mũi kiếm giao nhau. Hơi thở của Hoàng Đế bắt đầu hổn hển:

“Ngươi chưa từng mất đi, trước giờ ngươi chưa từng biết cảm giác mất mát nó như thế nào. Thế nhưng ta đã quá rõ, ta hiểu rất sâu sắc, cho nên trẫm từng thề tuyệt đối sẽ không để cho bản thân phải mất đi bất kỳ cái gì. Ngươi bức bách trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho ngươi toại nguyện.”

“Bởi vậy ngươi mới cướp ngôi!”

Do dùng sức, nơi mu bàn tay Dệ Thân Vương đã hằn gân xanh, song giọng nói vẫn rõ ràng bình tĩnh:

“Phụ hoàng vốn có di chiếu, nếu như tiên đế không có con nối dõi, sẽ cho ta được kế thừa ngôi vị.”

Hoàng Đế vận  sức vào cổ tay,cuối cùng đã hất văng thanh kiếm của  Duệ Thân Vương, chàng ngửa mặt cười ầm lên:

“Di chiếu? Té ra  ngươi đúng là đã dùng cái thứ đó mà thuyết phục lão Thập Nhất mở cửa thành đây.”

Đôi lông mày của chàng khẽ nhếch:

“Hao phí công sức tìm tòi bao lâu, thì ra đúng là vẫn còn nằm trong tay ngươi. Hai năm qua, quả thực ngươi giả trang rất khéo.”

Duệ Thân Vương cười gằn:

“Ngươi không ngại đầu độc chết mẹ đẻ của chính mình, lại kê biên tài sản cả nhà họ Mộ, chính là vì một thứ này đây. Đáng tiếc người tính chẳng bằng trời tính, nó đã sớm bị Mộ đại tướng quân đưa ra vùng quan ngoại, Mộ Duẫn thoát được một mạng mà đi thu hồi di chiếu, công bố cho toàn thiên hạ ngươi là cái đồ loạn thần tặc tử cướp ngai vàng!”

“Loạn thần tặc tử?”

Hoàng Đế cười khẽ:

“Ngươi là con trai phụ hoàng, ta cũng là con trai phụ hoàng, vì sao ngươi được làm Hoàng Đế, còn trẫm đây lại cướp ngôi? Trẫm muốn giành lại toàn bộ thiên hạ này, trẫm sẽ cho ngươi sáng mắt ra,  cho phụ hoàng  trên kia cũng sáng mắt ra  - hôm nay ngươi khởi binh làm loạn, chính ngươi mới là cái đồ loạn thần tặc tử!”

Hoàng Đế nheo nheo con mắt:

“Theo luật thì tử hình lại cái chắc, nhưng trẫm còn muốn chậm rãi mà lăng trì cho ngươi dở chết dở sống.”

Duệ Thân Vương cười ha ha:

“Hôm nay giết ngươi, chính ta mới là bậc đế vương trời chọn, mà ngươi cũng chỉ là loại phản tặc cướp ngôi mà thôi!”

Đường kiếm vạch xéo, hướng thẳng phía ngực Hoàng Đế mà đâm, Hoàng Đế giơ kiếm, song Duệ Thân Vương biến chiêu cực nhanh, mũi kiếm xé gió, Hoàng Đế rốt cuộc trong mình mang thương tích, chống đỡ hơi chậm, một kiếm của Duệ Thân Vương đã trùng trùng đâm vào trên vai phải của Hoàng Đế, mọi người ai nấy đều thót một hơi. Trong hỗn loạn còn nghe cả tiếng hít vào gấp gáp của phụ nữ, Duệ Thân Vương xoay tay, “soạt” một cái đã cắt phăng dây rèm.

Cô gái mặc váy hoa đứng sau rèm phỏng chừng là bị bất ngờ không kịp đề phòng, một đôi con ngươi đen kịt nhìn gã, lại không chút sợ hãi. Con ngươi ấy trong vắt tựa đáy hồ ngàn thước, lạnh lẽo chẳng khác nào tuyết rơi  ngoài kia.

Duệ Thân Vương chỉ đơn giản một kiếm là có thể lấy được mạng nàng, thế nhưng lại bị luồng hơi lạnh trong mắt nàng áp đảo, lưỡi kiếm thoáng trì trệ một giây, mà khoảnh khắc trì hoãn ấy, nàng đã vọt nhanh đến trước mặt Hoàng Đế.

Hoàng Đế cho là nàng vì quá kinh hoàng sợ sêt, bèn chìa cánh tay còn lại chưa hề bị thương, muốn ôm lấy nàng. Mà đôi tay nàng cũng thoáng giơ lên, tựa như cánh bướm, vạt áo lông điêu thật dài lướt nền gạch sáng bóng như gương, tựa như dải ráng chiều cuồn cuộn nơi phía chân trời, nhanh nhẹn nhào vào trong ngực chàng.

...

“Phập!” 

Một âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy khe khẽ vang lên, Hoàng Đế như chưa hề có cảm giác gì, cánh tay vẫn choàng lấy vai nàng, sau một hồi lâu, thanh kiếm trên tay chàng mới “keng” một tiếng rơi trên mặt đất.

Nàng chậm rãi trượt xuống từ trong lòng chàng, nửa ngồi nửa quỳ trên đất. Máu ồng ộc phun ra. Nàng ngửa mặt nhìn chàng, toàn bộ thị vệ đều đã bị biến cố bất thình lình dọa cho điếng người, ngay cả Duệ Thân Vương cùng với đám thân vệ cũng đều ngây phỗng nơi đó. Hoàng Đế lảo đảo về trước, gắng sức nhổ phắt  thanh đoản kiếm nơi ngực mình, máu tươi bắn  trên quần áo nàng, trên mặt, trên tóc...

Chàng nhìn chuôi đoản kiếm chạm trổ hoa văn thếp vàng, máu vẫn tràn qua kẽ ngón tay... Chàng chỉ nhìn đăm đăm hai chữ “Ngàn xa”, dường như nhìn thấy một điều gì đáng sợ nhất trên đời, khó mà tin, nhưng lại không thể không tin.

“Sống chết ngàn xa

Cùng người thề nguyện”

Làm sao sẽ là nàng?

Chàng vét chút hơi tàn cuối cùng, mới  có thể phát ra âm thanh:

“Là nàng?”

Nàng vươn hai tay bao lấy mình, chậm rãi, cẩn trọng, dán khuôn mình lên vạt áo của chàng. Máu theo tấm áo khoác của chàng mà trườn xuống, chảy lên mặt nàng. Dòng máu nóng hổi, hình như chính là nước mắt, làm sao có thể, nàng đã không còn nước mắt. Trong giọng nói đượm một nỗi bi ai lạnh lẽo khó nói thành lời, nhưng dịu dàng tựa hồ hết thảy đều chưa từng phát sinh:

“Là ta, ta vẫn luôn luôn chờ, nhưng không chờ được chàng.”

Chàng vượn tay đến, dường như muốn chạm vào khuôn mặt nàng, vết máu vẩn  nhuốm lên hơn phân nửa hai gò má của nàng, thế nhưng dung nhan nàng vẫn thuần khiết như vậy, vẫn  như bóng hình trong trí nhớ của chàng.

Nàng nắm chặt tay chàng, tựa như sẽ không bao giờ có thể buông ra nữa. Nàng nói:

“Ngày đó ta sinh ra, ánh trăng rơi đầy mặt đất tựa thanh sương, cho nên tên của ta là Như Sương.”

Miệng chàng khẽ cong lên, hình như là muốn cười, lại tác động đến miệng vết thương, càng làm cho máu phun mạnh ra...

Giữ thật chặt, sẽ không bao giờ có thể buông ra nữa, thật dịu dàng mà gọi tên nàng:

“Như Sương...”

Chàng lại siết thanh đoản kiếm, máu loang cả lên hàng chữ trên chuôi kiếm.

“Sống chết ngàn xa“

Sống chết ngàn xa, cùng người thề nguyện...

Nước mắt nàng rốt cuộc cùng ào ạt tuôn rơi, hòa trong máu và nước mắt, tầm nhìn của nàng cũng mơ hồ một khoảng, lại không thể thốt nên lơi nào nữa, cho đến hôm nay, tất thảy cũng đều thành uổng phí.

Chàng tựa hồ muốn nói gì, lại không thể nói được, chỉ đơn giản là cầm lấy tay nàng, siết lấy tay nàng thật chặt, có một giọt nước mắt thật lớn, chậm rãi trào ra nơi khóe mắt. Chàng cứ ngỡ bản thân sẽ không bao giờ còn khóc, mà giọt lệ kia chảy dài, vương trên mái tóc đen của nàng. Chàng từ từ buông lỏng ngón tay, nàng muốn bắt lấy cái gì mà vô ích, chỉ kịp níu lấy góc áo chàng. Chàng nặng nề mà chậm chạp ngưởng mặt, ngưởng mặt thế rồi ngã xuống, ngã vào trong vũng máu.

Triệu Hữu Trí gầm lên một tiếng ngắn ngủi tuyệt vọng, nhặt thanh kiếm trên mặt đất của Hoàng Đế, điên cuồng hướng về sau lưng Như Sương mà đâm. Như Sương vẫn nằm sấp nơi đó, không tránh không né, mắt thấy một kiếm của lão nhất định sẽ găm xuyên qua người Như Sương, chỉ nghe “phập” một tiếng.

Chính là một gã thân vệ đứng bên Duệ Thân Vương giương cung bắn, một mũi chuẩn xác đã xuyên thấu sau lưng lão. Lão đổ phịch người trên nền gạch, co giật liên hồi, trong chốc lát thì tắt thở.

Như Sương vẫn phủ phục ở đấy, không hề nhúc nhích, trong điện im ắng như tờ, chỉ nghe bên ngoài tiếng gào thét, tiếng chém giết đan xen vang vọng.

Duệ Thân Vương nhìn Như Sương gục trên vũng máu, nàng vẫn nắm chặt góc áo của Hoàng Đế, như một con thú nhỏ, cuộn mình nơi ấy, hay chăng cũng chỉ như một bức tượng gỗ bất lực, không chút sức sống dầm mình trong vũng máu đỏ.

Trên mặt Hoàng Đế vẫn cực kỳ sạch sẽ, dường như chàng chỉ đang say ngủ mà thôi, nàng cũng chưa hề phát ra một âm thanh nào. Phía sau lưng bọn họ, chính là lớp lớp mành bạc vây quanh kim loan bảo tọa.

Cửu ngũ chí tôn, đỉnh cao huy hoàng, thềm son thắm đỏ, mà gã đang từng bước từng bước tiến lên. Chiếc ngai vàng kia giống như cực cao cực xa, còn gã thì vẫn từng bước từng bước, hướng về nó mà đi đến.

Cuối cùng đã đứng trên vạn người, bảo tọa cửu long vàng ngọc này đây, tựa như tháp thờ thần linh. Y chậm rãi quay người, hướng mặt về phía nam, hàng ngàn hàng vạn đốm lửa ngoài kia cũng đều biến ảo thành biển lửa mông lung, tràn ngập một màng sáng ấm áp. Mọi người trong điện đều đã quỳ xuống, rốt cuộc có một người hô lên:

“Vạn tuế!”

Lập tức kéo theo những tiếng tung hô nối tiếp:

“Vạn tuế, vạn vạn tuê!”

Càng lúc càng nhiều người dập đầu ở dưới, mấy tên nội quan, người hầu chưa chịu quỳ lạy tức khắc bị lôi ra chém sạch.

Từ nay về sau, thiên hạ phục tùng, ngự cực bốn bể. Trong lòng y dâng lên một sự thỏa mãn phi thường, phải nói là sảng khoái không có ngôn từ diễn đạt, cúi nhìn về đầu mút xa xa kia. Sẽ không, sẽ không còn một kẻ nào có thể nổi loạn,  không còn một kẻ nào có thể đoạt đi, hôm nay, hết thảy đều đã là của y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play