editor: may18 + beta: 96875

Từ sau khi Hoa Chiêu ra mắt, Chu Tiểu Ngư cảm thấy chính mình càng ngày càng có sứ mệnh, mỗi ngày đều phải ra sức phát huy năng lực chiến đấu đến bùng nổ, phong phú vô cùng.

Làm một người hâm mộ thâm niên của Yêu Diễm Minh Châu, mới vừa rồi lại đi tham chiến xong một trận, nhịn không được mà gọi điện thoại cho nữ thần kể công lao to lớn này.

"Chị Âm Âm, có phải bây giờ chị rất hot rồi phải không?"

"Làm sao thế?" Hoa Chiêu còn đang trong giờ nghỉ ngơi ở phim trường.

"Bởi vì dạo gần đây em đã cùng với rất nhiều người trên mạng tranh luận, mắng chửi lẫn nhau đó, đây gọi là người nổi tiếng thì nhiều thị phi trong truyền thuyết đi."

"Ha ha ha, Tiểu Ngư nói đúng lắm."

"Nếu không, em đến thăm ban chỗ chị nhé?"

"Tên Trần Trì nhà em sẽ để cho em đến đây chắc? Nếu em đến được đây, có một người bạn mới rất đáng yêu muốn giới thiệu cho em làm quen."

"Người bạn nào vậy, nam hay nữ, có đáng yêu giống như em không?" Chu Tiểu Ngư cảm thấy rất hứng thú, trong giây lát lại trở về vẻ mặt oán giận, "Tên đàn ông keo kiệt bủn xỉn kia nếu mà còn dám không cho em đi, thì em sẽ chia tay hắn, đi đến cậy nhờ chỗ chị."

"Chu Tiểu Ngư, em nói lại một lần nữa xem." Âm thanh buồn bực ở đầu bên kia vang lên.

"Anh làm gì, anh......A...... Trần a Trì, tin anh mới có quỷ!"

"Tút." Âm thanh từ điện thoại biến mất, dập máy.

Hoa Chiêu vui vẻ nở hoa trong bụng, đại loại cảnh tiếp theo là chế gục cùng với bị chế gục, rốt cuộc thì người nào bị chế gục, vậy thì phải rửa mắt đón chờ.

Xuân Lệ ghé sát đến Hoa Chiêu, mắt nhìn không chớp, "Chị cười gì vậy? Làn da thật đẹp."

Hoa Chiêu đã quá quen với phong cách nói chuyện của Xuân Lệ rồi, lời trước và lời sau hoàn toàn không có tí liên quan nào cả, Hoa Chiêu sờ sờ cái cằm nhỏ xinh của cô bé, "Của em cũng rất đẹp mà."

Xuân Lệ lắc đầu, "Em rất đen. Giản Dị nói rằng em chính là một hạt đậu đen. "

"Đậu đen cũng là đậu tốt, là loại dinh dưỡng cao cấp. Giản Dị là tiểu bạch kiểm, đừng cùng hắn so đo."

Xuân Lệ nghiêm túc nghĩ ngợi, "Tiểu bạch kiểm? Anh ấy giống như thế sao. Vậy về sau em sẽ gọi anh ta như thế luôn."

Hoa Chiêu sửng sốt, " Ha ha ha ha! Giản lão nhị chắc chắn sẽ thích cái tên đấy."

...

Quả nhiên, hai ngày sau liền xuất hiện một biệt đội nhỏ đến thăm ban.

Ai bị chế ngự, ai là người trấn áp, nhìn xem một cái là biết ngay.

Chu Tiểu Ngư vui vẻ tung tăng đi ở đằng trước, nếu có thêm cái đuôi chắc có lẽ giờ nó đã vểnh lên tận trời mà vẫy loạn, ở phía đằng sau là tên Trần Trì mặt than, cả người toả ra không khí lạnh lẽo. 

Không khí trong phim trường ngay lập tức nóng lên, đây là lần đầu tiên nhân viên công tác ở Thượng Thừa nhìn thấy ông chủ của mình đi đến thăm ban cơ sở.

Thăm ban người nào? Nhìn xem vợ của ông chủ là biết liền, một đường chạy thẳng đến chỗ Hoa Chiêu.

Trần Trì tự giác mà ngồi sang bên cạnh chỗ đạo diễn.

Trong lòng Trần Sâm Lâm xúc động, tuy rằng chính mình thành danh là một người đạo diễn đã lâu, nhưng dựa vào cây đại thụ Thượng Thừa này nhiều năm đến nay, Giản tổng cùng Trần tổng còn chưa bao giờ có tự mình đến thăm ban qua cả, nhà làm phim thì thi thoảng mới đến đây đi dạo.

Trong lòng ông đương nhiên cũng hiểu rõ, người ta đến đây cũng chẳng phải đến thăm ông.

Nhìn tình hình này, lại nhớ đến hôm sửa kịch bản đủ loại lần trước, Hoa Chiêu chắc chắn là người của Ân tổng, lại còn không phải đơn giản chỉ là một tình nhân bình thường.

...

Nơi góc nghỉ ngơi riêng biệt của Hoa Chiêu đúng là càng ngày càng náo nhiệt.

Tần Văn Trọng vừa thấy một bầy toàn con gái, cũng chạy đi đến bên chỗ đạo diễn, đi tiếp nhận lấy đống khí lạnh rửa tội.

Chu Tiểu Ngư còn mang thêm đến đây hai túi đồ ăn, Xuân Lệ lập tức bắn ra tình cảm nồng nhiệt đến cô.

Vì thế, Chu Tiểu Ngư im thin thít ngồi nhìn chằm chằm Xuân Lệ ăn cả thế giới, nhìn chằm chằm đã hơn 5 phút rồi.

Dao Dao và chị Vân đã được Xuân Lệ mở mang kiến thức từ hôm trước rồi, lúc đó Xuân Lệ chính là một mình ăn tận ba tô cơm, nhìn nhiều rồi cũng quen.

Một hồi lâu sau, Chu Tiểu Ngư ngẩng đầu lên dùng khẩu hình miệng hỏi Hoa Chiêu, "Cô ấy ăn khoẻ thật."

Ba người còn lại không hẹn mà gặp, tất cả đều cùng nhau gật đầu thật mạnh.

Xuân Lệ chiếm lấy vị trí bên trái của Hoa Chiêu, Chu Tiểu Ngư nhìn sang vị trí bên phải, Dao Dao.

Dao Dao nhìn thấy bà chủ đích thân đến, có một lúc lâu vẫn chưa nói chuyện, hơi mất tự nhiên hướng sang bên cạnh Hoa Chiêu rụt rụt.

Chu Tiểu Ngư bỗng cảm thấy chính bản thân mình đã bị thất sủng, tâm tình cảm thấy mất mát.

Xuân Lệ giơ lên con mực, đưa đến bên miệng cô, "Tiểu Ngư, cô ăn cá nè."

Tức khắc, Chu Tiểu Ngư cảm thấy vô cùng buồn bực, tủi thân mà muốn oà khóc lên.

Hoa Chiêu cười ha ha ha không ngừng.

Mặt Tiểu Ngư nghẹn đến mức đỏ bừng, "Chị Âm Âm, chị còn như thế, em sẽ không báo tin cho chị."

Hoa Chiêu không cười nữa, "Tin gì cơ?"

"Tối hôm qua." Chu Tiểu Ngư nhìn xem trái phải, chị Vân cùng Dao Dao vội vàng cúi đầu nhìn di động, không quan tâm đến chuyện bên ngoài.

Cô nhỏ giọng, "A Trì nói hắn nhìn thấy có người nào đó cùng với nữ thư kí ôm ôm ấp ấp."

Ánh mắt Hoa Chiêu hơi lóe, "Thế hả."

...

Đứng dậy đi diễn tiếp một phân cảnh mới nữa.

Xuân Lệ dừng tay đang ăn mấy thứ đồ này lại, tìm khăn giấy lau lau, rồi lấy ra di động.

Chu Tiểu Ngư lấy ghế dịch đến bên cạnh, ngồi song song cùng cô nhìn xem, xem cô điều chỉnh tiêu điểm ảnh, "Cô quay cái này làm gì? Cô thích Lý Gia Văn?"

Xuân Lệ nghi hoặc, "Lý Gia Văn là ai?"

Chu Tiểu Ngư trợn mắt trắng 🙄, "Chính là chàng đẹp trai mà cô đang quay đó."

"Hắn ta là khác phái." Xuân Lệ đọc lại yêu cầu của nhiệm vụ, cùng với những người khác phái nhất định phải quay lại, còn lại thì tự bản thân cô xem nên quay hay không quay mà làm.

Chu Tiểu Ngư: "........ tôi tất nhiên biết hắn là khác phái."

Xuân Lệ kỳ quái mà liếc mắt nhìn cô một cái.

Chu Tiểu Ngư không bình tĩnh nổi, vừa rồi cô ấy là có ý gì? Ghét bỏ? Ngu ngốc?

Cô thực bi thương, từ lúc đến đây đến bây giờ vẫn luôn thực bi thương, thế nên lúc buổi tối có bị Trần Trì xách trở về khách sạn, cũng không có phản kháng gì nhiều. 

Ở chỗ Hoa Chiêu bên này là cảnh diễn buổi đêm, vẫn luôn liên tục diễn đến 4-5 giờ sáng.

Cùng đoàn người ăn bữa ăn sáng đơn giản, rồi lại trở lại khách sạn tắm rửa, xong xuôi tất cả thì cũng đã hơn 6 giờ.

Hoa Chiêu gọi điện thoại cho Ân Thiên Lãng.

"Chưa ngủ sao?" Giọng nói người nào thật tỉnh táo.

"Anh có vẻ nắm rất rõ giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của em như trong lòng bàn tay nhỉ."

"Hừ!"

"Anh dậy rồi? Sớm vậy."

"Ừ, muốn đến công ty. Ngoan, ngủ đi. Ngủ dậy sau lại nói."

Vốn dĩ trong lòng Hoa Chiêu có ngứa ngáy, muốn hỏi chuyện về nữ thư kí, nhưng vẫn là nghe lời của hắn, cúp điện thoại.

Tuy rằng có tâm sự, nhưng là mắt ríp đến mở không nổi, rất nhanh đã ngủ rồi.

...

"Đùng đùng đùng!" Hoa Chiêu còn đang nằm mơ bỗng bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.

Cô nhìn di động, mới hai giờ chiều.

Mặc lại quần áo, đi ra mở cửa nhìn xem, là Chu Tiểu Ngư, còn có Trần Trì.

Ở phòng cách vách cũng có cả Xuân Lệ, cả đầu tóc ngắn loạn tung đứng ở cửa, cùng với Chu Tiểu Ngư mắt to trừng mắt nhỏ.

Hoa Chiêu vuốt vuốt lại nếp tóc cho cô, "Không có chuyện gì, em đi vào ngủ tiếp đi."

Xuân Lệ "Dạ" một tiếng, ngoan ngoãn trở về phòng.

Vẻ mặt Chu Tiểu Ngư không được vui, "Chị Âm Âm, em phải về."

Hoa Chiêu ngáp một cái, "Ừm, hoan nghênh lần sau lại đến đây chơi."

Chu Tiểu Ngư tủi thân vô cùng, "Chị Âm Âm, có phải chị có tân hoan nên đã quên luôn cũ ái hay không."

Hoa Chiêu không thèm quan tâm đến Trần Trì đứng ở phía sau đang run rẩy khoé miệng, sắp rút gân đến nơi, hào phóng mà mở ra vòng tay, "Sao có thể thế được? Đến, chúng ta ôm một cái tạm biệt nào."

Mặt mày Chu Tiểu Ngư lập tức hớn hở, một đầu chui thẳng vào trong vòng tay ôm ấp của Hoa Chiêu.

Trần Trì khinh thường mà quay mặt đi.

Chu Tiểu Ngư được một tấc lại muốn tiến một thước, "Vậy chị đưa em ra sân bay nhé?"

Hoa Chiêu nghĩ thầm, đứa nhỏ này là không có cảm giác an toàn, thôi được rồi, đằng nào cô cũng đã tỉnh ngủ.

Trần Trì ngược lại không từ chối, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu.

Lên đến trên xe, Hoa Chiêu và Chu Tiểu Ngư ngồi ở ghế đằng sau.

"Chị hỏi Ân lão đại chưa?"

"Còn chưa có kịp hỏi."

"Trần Trì nói, không có mèo nào lại không ăn vụng cá tanh."

Hoa Chiêu híp mắt nhìn cái gáy của Trần Trì ở phía trước, "Hắn cũng ăn vụng à?"

"Cho nên hắn ăn cá."

(Ngư = cá. Ý của Chu Tiểu Ngư là vì thế nên Trần Trì mới đến với cô.=))))

Dm tên reup truyện của bản cô nương)

"......" Hoa Chiêu thế nhưng không có lời gì để nói.

"Tuy nhiên, em vẫn rất tin tưởng Ân tổng. Trong ba người huynh đệ bọn họ, em tin tưởng nhất vẫn chính là Ân tổng."

"Không phải Trần Trì à?"

Chu Tiểu Ngư chẹp chẹp miệng, "Khó mà nói được."

Trần Trì sâu kín quay đầu lại, liếc nhìn cô một cái.

Cô cũng không cam lòng yếu thế, "Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng có cho là em không biết tiền án, tiền sự của anh! Phụ nữ ở bên cũng đủ cay đi?"

Khoé miệng Trần Trì giật giật, không dám nói tiếp nữa.

Xe ngừng lại ở bên ngoài một toà khách sạn xa hoa.

Hoa Chiêu nhìn ra bên ngoài, "Không phải đi sân bay à?"

"Đưa một nửa đường là được rồi ạ! Chị Âm Âm, sinh nhật vui vẻ." Chu Tiểu Ngư lấy một bộ tranh nhỏ từ trong ba lô ra, "Em mất cả một ngày để vẽ đó."

Trong lòng Hoa Chiêu ấm áp, ôm cô một cái, "Tiểu Ngư, em đúng là mặt trời nhỏ của chị."

"Chị Âm Âm, cố lên, mặc kệ chị làm gì em đều sẽ ủng hộ chị!" Chu Tiểu Ngư cười xán lạn như hoa nở, vươn tay ra đẩy mở cửa xe giúp cô, "Có người đang đợi chị nha, 1806."

Hoa Chiêu cầm bức tranh của Chu Tiểu Ngư xuống xe.

Nhất định là hắn.

Buổi sáng lúc gọi điện thoại cũng không tiết lộ ra, Hoa Chiêu oán trách trong lòng, rồi lại ngăn không được trái tim thình thịch đập nhanh hơn, khoé môi cũng không tự chủ được mà cong lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play