Phong Nguyệt Lam nhìn Mạnh Thiên Kỳ đang đi tới thì cười trừ, chết rồi!

Phụ thân ơi! Cứu con! Đen là Phong tướng quân không có ở đây mà dù ông có ở đây là cũng mặc kệ nàng, ông dù sao cũng muốn gả con mình cho vị Thái tử này, hắn nhất định sẽ cho nàng hạnh phúc..

- Cái gì mà bỏ chàng chứ? - Phong Nguyệt Lam nhìn hắn

- Chẳng phải nàng bảo do ta quyết định vị trí Thái tử phi sao? Ta chọn nàng, mà nàng nói không cần đấy không là bỏ ta là gì?

Phong Nguyệt Lam nhìn Mạnh Thiên Kỳ nhất thời không biết nói gì, hắn đây là tỏ tình đấy hả?

Hừm..hình như đây là lần thứ hai thì phải! Mạnh Thiên Kỳ cốc đầu nàng một cái rồi quay sang nói với hoàng thượng

- Phụ hoàng, nhờ người chọn ngày...

Nói xong liền kéo nàng đi mất, Mạnh Diễm gọi theo

- Hoàng huynh, thế là xong đấy hả? Ai cho huynh cướp Lam tỷ của muội??

- Ta không cướp thì sẽ có thằng khác cướp, vợ mình là của mình ngu gì cho thằng khác cướp mất! Muội từ giờ gọi nàng là tẩu tẩu đi..- Mạnh Thiên Kỳ quay lại nói

Nhất thời mọi người không biết nói gì, chỉ lặng yên nhìn hai người đi mất. Mạnh Diễm chớp mắt

- Hoàng huynh thế là gọi đóng dấu chủ quyền đấy hả? - Mạnh Diễm liếc nhìn đám nữ nhân kia - Các người cũng nghe hoàng huynh ta nói rồi đấy! Tẩu tẩu của ta chỉ có tỷ ấy thôi, mọi người không cần cố gắng. Lương Thục cô nương, tuy ta nợ cô một ân tình nhưng chuyện này coi như ta đã trả, chúng ta không ai nợ ai, ta càng không thể giúp cô..

Mạnh Diễm nói xong liền đi mất, hoàng huynh..huynh nhất định phải cố gắng mà giữ lấy tỷ ấy đấy! Hoàng thượng ngẩn người ra một chút rồi cười ha hả, bỏ mọi công việc đi chọn ngày thành hôn cho hai người..

********************************

Phong Nguyệt Lam bị mang về phòng của Mạnh Thiên Kỳ. Sắc trời cũng đã tối, hắn liền ôm nàng lên giường ngủ. Phong Nguyệt Lam có thể thấy hắn đang tức giận như nào

- Chàng..không sao chứ?

- Nàng nói xem...- Mạnh Thiên Kỳ ấm ức nói

- Ta..xin lỗi, chỉ là..- Phong Nguyệt Lam cúi đầu xuống, gục mặt vào lồng ngực hắn

- Lam nhi, nàng đến cuối cùng cũng không tin ta? Ta tin ta yêu nàng thật sự sao?- Mạnh Thiên Kỳ ôm nàng

- Ta..

- Bỏ đi! Chỉ cần nàng không rời xa ta là được, điều mà ta sợ nhất chính là nàng bỏ ta mà đi!

Phong Nguyệt Lam ôm chặt hắn hơn, Mạnh Thiên Kỳ không phải là ta không tin chàng mà là ta sợ. Sợ rằng yêu chàng quá nhiều, đến nỗi tâm can này có bị phế bỏ cũng không muốn xa chàng, cũng không ngừng yêu chàng được..

Mạnh Thiên Kỳ áp chế nơi nào đó xuống, cố gắng nhẫn nhịn. Phong Nguyệt Lam thấy hắn hơi bất thường liền hỏi

- Chàng sao vậy?

- Không sao! Nàng mệt rồi ngủ đi..

Phong Nguyệt Lam mơ hồ nhìn hắn mà không biết ánh mắt của nàng càng làm hắn thêm dục vọng. Mạnh Thiên Kỳ cúi xuống hôn nàng, không nên nhịn nữa dù sao trước sau gì cũng được ăn mà thôi! Phong Nguyệt Lam ôm cổ hắn, đáp lại..

Bàn tay khẽ vuốt thân thể nàng khiến nàng hơi run lên, nàng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mạnh Thiên Kỳ nhả môi nàng ra, giọng hơi khàn khàn nhưng lại mê hoặc

- Lam nhi..

- Ừm..

Mạnh Thiên Kỳ từ từ cởi bỏ y phục của nàng, y phục rơi đầy trên mặt đất lộ ra thân hình trắng mịn nhỏ nhắn của nàng, mắt Mạnh Thiên Kỳ bây giờ chỉ còn dục vọng bao phủ càng thêm mê ly khó cưỡng lại. Phong Nguyệt Lam ngượng ngùng, chỉ muốn rúc vào đâu cho đỡ mất mặt, nàng không ngờ có một ngày nàng lại như này trước mắt hắn..

Mạnh Thiên Kỳ hơi cười nhìn nàng, hắn cúi xuống tỉ mỉ hôn nàng, động tác rất nhẹ nhàng như sợ nàng đau. Da thịt mềm mại tiếp xúc với nhau, cảm giác thật kì diệu..

- Chàng..có thể bỏ mặt nạ không? Ta muốn xem, không thì thôi..dù sao..- Phong Nguyệt Lam hơi mím môi nói, nàng rất muốn nhìn thấy khuôn mặt hắn

- Được..- Mạnh Thiên Kỳ mỉm cười, tay gỡ chiếc mặt nạ xuống

Khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trong màn đêm dưới ánh trăng huyền ảo lại thêm yêu nghiệt. Đôi mắt sâu thẳm bị che đi bởi dục vọng nhưng vẫn mang vẻ kì bí, âm u. Mũi cao cân xứng giữa khuôn mặt, môi mỏng nở nụ cười bán nguyệt mê hoặc. Mạnh Thiên Kỳ mang vẻ ôn nhu nhưng cũng nguy hiểm kì bí

- Chàng đẹp trai như này, ta sao nỡ để chàng đi mất đây? - Phong Nguyệt Lam bị sắc đẹp dụ dỗ, cười thở dài

- Ta là chỉ để cho nàng ngắm thôi! - Mạnh Thiên Kỳ cười cụng đầu mình vào trán nàng, âm thanh chiều chuộng vô hạn

- Ta là để cho chàng chiều chuộng thôi! - Phong Nguyệt Lam cười đáp lại

- Không chiều nàng ta biết chiều ai bây giờ? - ánh mắt mang theo ý cười ngọt ngào khiến nàng bị trầm luân trong đó

Mạnh Thiên Kỳ từng chút từng chút đều rất nhẹ nhàng, chậm rãi bởi hắn không muốn nàng đau, không muốn nàng tổn thương. Phong Nguyệt Lam ngọt ngào ôm lấy bả vai rắn chắc của hắn, nam nhân này nàng mãi yêu..

Ánh trăng nhè nhẹ chiếu rọi lên hai con người đang quấn quít với nhau trong phòng, một đêm xuân tiêu trầm luân không muốn rời..

Phong Nguyệt Lam mệt mỏi dựa vào lồng ngực của hắn, lần đầu thật sự là rất đau..

- Đau sao?- Mạnh Thiên Kỳ khàn khàn hỏi, ánh mắt không che dấu dục vọng

Phong Nguyệt Lam không nói gì liền gật đầu, nàng muốn ngủ. Mạnh Thiên Kỳ ôm nàng, lại khai chiến

- Làm vài lần là hết đau thôi..

Phong Nguyệt Lam nghiến răng, chưa kịp mở miệng đã bị chặn lại, hô hấp trở nên dồn dập hơn. Không khí trong phòng lại bắt đầu nóng lên..

Cả đêm ấy, Phong Nguyệt Lam được thấu hiểu cái gì gọi là xuân quang vô hạn, nàng bị Mạnh Thiên Kỳ hành hạ sắp chết rồi đây này! Nhưng dù sao cũng là do nàng can tâm tình nguyện, ai bảo hắn là người nàng yêu chứ?

Ánh nắng nhè nhẹ chiếu rọi vào gương mặt nàng khiến nó thêm kiều diễm, yêu nghiệt. Phong Nguyệt Lam từ từ mở mắt tỉnh lại, đôi mắt khẽ quét xung quanh thấy Mạnh Thiên Kỳ đang ôm mình ngủ say, nàng hơi mỉm cười...

Đôi tay trắng nõn mờ mờ những vết thâm màu đỏ và tím khẽ vuốt ve khuôn mặt Mạnh Thiên Kỳ, khuôn mặt này thật yêu nghiệt..

- Nàng đừng lộn xộn, hậu quả ta không biết đâu..- Mạnh Thiên Kỳ không mở mắt nhàn nhạt mở miệng, nhưng rõ ràng nơi nào đó đã ngóc đầu lên..

- Chàng đừng có đen tối như vậy được không? - Phong Nguyệt Lam đập hắn, bàn tay mát lạnh chạm vào da khiến hắn muốn bùng nổ

- Là nàng khơi mào đấy! - Mạnh Thiên Kỳ xoay người đặt nàng dưới thân, cúi xuống hôn nhẹ

- Thái tử gia à, nô tỳ biết lỗi rồi, tha cho nô tỳ đi..- Phong Nguyệt Lam cười hì hì cầu xin

- Muộn rồi..- Mạnh Thiên Kỳ cười mờ ám

- Này..ưm..

Phong Nguyệt Lam sáng ra đã bị ăn sạch không cam lòng nhìn con người đang ôm mình đầy thỏa mãn kia. Hừ..

Nàng mệt mỏi ngủ tới trưa, mùi thơm từ thức ăn đánh thức nàng dậy. Mơ mơ màng màng thấy Mạnh Thiên Kỳ ngồi ở bàn, trên bàn là một đống đồ ăn ngon, nàng liền mở mắt..

Nhìn đống y phục đã bị rách kia, nàng lườm lườm nhìn hắn. Phong Nguyệt Lam ngồi dậy đầy khó khăn, Mạnh Thiên Kỳ đi tới tủ lấy cho nàng một bộ y phục đơn giản còn tự tay mặc vào cho nàng. Phong Nguyệt Lam hất tay hắn ra đầy cảnh cáo, hắn nhướn mày 

- Có chỗ nào của nàng mà ta chưa nhìn thấy chứ?

Phong Nguyệt Lam hận không thể đập cho hắn một trận, bây giờ ngay cả đứng lên nàng còn khó khăn chứ đừng nói đến đập hắn một trận ra hồn. Nàng như này là tại ai hả? Mạnh Thiên Kỳ cười cười, hôn nhẹ nàng rồi đỡ nàng ra ăn

Phong Nguyệt Lam tùy tiện gắp một miếng cá cho vào miệng

- Đầu bếp hôm nay nấu ngon hơn thường ngày thì phải..

- Ta nấu đấy..- Mạnh Thiên Kỳ đen mặt nói, đồ ăn hắn tự tay làm cho nàng mà dám nói là của người khác làm

- Khụ..khu.. - Phong Nguyệt Lam ho sặc sụa, Mạnh Thiên Kỳ nấu ăn á?

- Thời gian nàng không có ở đây ta học nấu ăn, dù sao cũng muốn nấu cho nàng ăn. Muốn cho nàng biết, ta sẽ không thua bất kì nam nhân nào. Họ có thể cam tâm vì nàng mà nấu cơm thì ta vẫn có thể...- Mạnh Thiên Kỳ biết nàng ngạc nhiên liền giải thích, hắn nói như thể mình làm chuyện rất cỏn con vậy

- Chàng..- Phong Nguyệt Lam mím môi, nàng rất muốn nói rằng hắn không cần làm gì cả, nàng đã thấy hắn đặc biệt hơn rất nhiều nam nhân khác rồi

- Được rồi, dù sao ta đây là lần đầu ta nấu cho nàng chắc là ngon hơn khi nàng về nấu cho ta ấy nhỉ..- Mạnh Thiên Kỳ nói đầy ám chỉ

- Ai mượn chàng thời gian đó kén ăn đâu? - Phong Nguyệt Lam chột dạ nhưng vẫn cứng họng

- Không có nàng, cái gì cũng không ngon...

Phong Nguyệt Lam bất ngờ bị đớp thính liền không biết nói gì, được rồi, hắn thắng. Mạnh Thiên Kỳ cùng nàng ăn bữa trưa ngon lành, có lẽ đây là lần đầu nàng ăn ngon như vậy đấy..

*****************

Đến chiều Mạnh Thiên Kỳ dẫn nàng tới một nơi. Không đi xe ngựa, không dẫn theo hộ vệ chỉ có hai người cưỡi ngựa đi mà thôi, thế giới chỉ có hai người..

Phong Nguyệt Lam bị bịt mắt tới một chỗ, Mạnh Thiên Kỳ đi đằng sau cười cười nhìn nàng. Đến nơi, Phong Nguyệt Lam bỏ khăn ra, nàng bị choáng ngợp bởi cảnh trước mắt. Cả một vùng hoa đào rực rỡ, từng cánh hoa hồng nhạt xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống đất, nền đất trải dài một màu hồng nhạt xinh đẹp..

Sắp sang hè rồi mà vẫn có cả rừng hoa đào như này..

- Sao chàng tìm được chỗ này vậy? - Phong Nguyệt Lam cười đùa đứng dưới một gốc cây, từng cánh hoa rơi xuống tóc và y phục nàng

- Vì nàng...- Mạnh Thiên Kỳ cười lấy từng cánh hoa xuống cúi xuống hôn nhẹ nàng

Vì nàng..

Chỉ cần là điều nàng thích ta đều có thể thực hiện..

Tất cả đều là vì nàng mà thôi..

- Mạnh Thiên Kỳ, ta yêu chàng..- Phong Nguyệt Lam càng ôm chặt hắn hơn

- Năm nào ta cũng sẽ dẫn nàng tới đây ngắm hoa đào..

Hai người ôm nhau giữa vùng hoa đào đầy xinh đẹp ấy, cơn gió mát làm lay động từng cánh hoa khiến chúng rời cành rơi xuống nền đất tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp

Đằng sau cánh rừng hoa đó là một bờ vực, từ đó có thể nhìn thấy tất cả khung cảnh của thành đô, hoàng hôn dần buông xuống, mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống dần nhường chỗ cho mặt trăng huyền ảo..

Mạnh Thiên Kỳ dẫn nàng đi chơi đêm, khung cảnh thành đô ban đêm thật sự rất đẹp. Không phải ngày lễ gì nhưng không khí vẫn xôn xao, vui vẻ như vậy, nhiều cặp tình nhân nắm tay nhau đi dạo mua đồ. Phong Nguyệt Lam nhìn bàn tay mình được Mạnh Thiên Kỳ nắm lấy, hạnh phúc dâng trào không thể tả..

Mạnh Thiên Kỳ đưa nàng một cây kẹo hồ lô, nàng cắn một miếng, thật sự rất ngon hay vì nàng quá hạnh phúc nữa. Mạnh Thiên Kỳ ôm nàng vào lòng, để nàng dựa lưng vào mình nhìn ra hồ

- Bên nàng thật tốt, chẳng cần lo nghĩ gì cả..

Phong Nguyệt Lam mỉm cười dựa cả người vào lồng ngực của hắn, ước gì thời gian hãy cứ vậy mà ngừng trôi, nàng muốn khoảnh khắc này mãi mãi được dừng lại. Mạnh Thiên Kỳ lấy ra một miếng ngọc trắng muốt, bên trên có khắc đóa hoa mộc lan tinh xảo đặt vào tay nàng

- Mẫu thân ta nói, chỉ cần ta yêu ai thì lấy miếng ngọc này tặng cho người đó. Vì nó chính là trái tim của ta, bây giờ nàng đã nắm giữ trái tim ta rồi..

Phong Nguyệt Lam cười, cầm lấy miếng ngọc xem xét, nó thật sự rất đẹp. Nàng liền đeo vào cổ, lấy tay hắn đặt vào chỗ để miếng ngọc

- Bây giờ trái tim chàng là do ta cai quản, nó sẽ mãi ở đây..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play