Đêm..

Phong Thanh Cung

Sở Mộc Di hồi hộp nắm chặt chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay, gáy toát mồ hôi lạnh. Liên Liên đứng cạnh thấy Sở Mộc Di như vậy cũng thấy kì lạ, trong chiếc hộp đó có gì mà công chúa căng thẳng vậy? Không nhịn được liền hỏi

- Công chúa, đồ trong chiếc hộp đó là gì vậy?

- Ngươi từ khi nào lại thích xen vào việc của ta?- Sở Mộc Di khó chịu lên tiếng

- Nô tỳ không dám, công chúa thứ tội..- Liên Liên sắc mặt trắng bệch vội quỳ xuống

- Được rồi, ngươi đứng dậy đi!Chuyện ta dặn đã làm xong chưa?

- Dạ rồi, toàn bộ căn phòng đã được tưới dầu hỏa rồi ạ..- Liên Liên gật đầu

Sở Mộc Di cho nàng ta lui ra ngoài, còn mình thì ngồi bên trong nhìn khắp căn phòng, Sở Mộc Pi ngươi tốt nhất nên cầu bình an đi, qua đêm nay thôi ngươi sẽ không còn trên thế giới này nữa. Sở Mộc Phi rất đúng giờ hẹn mà tới

- Đại tỷ, mảnh ngọc đang ở đâu?- Sở Mộc Phi tự nhiên bước vào hỏi thẳng luôn

- Sở Mộc Phi, ngươi muốn ta đưa thì mang thứ đó ra..- Sở Mộc Di không chịu lép vế

- Tỷ nghĩ mình nắm quyền chắc..- Sở Mộc Phi khinh thường

Sở Mộc Di cắn răng, phải nàng ta không có quyền lợi gì trong vụ giao dịch này, nàng ta hoàn toàn ở thế bị động. Sở Mộc Di lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ đặt lên bàn, Sở Mộc Phi cũng tiện tay vứt một chiếc lọ nhỏ lên trên rồi lấy chiếc hộp gỗ. Sở Mộc Di thấy chiếc lọ thì hốt hoảng vội cầm vào

- Sở Mộc Di, ngươi thế mà lừa ta! - Sở Mộc Phi mở nắp hộp thấy bên trong chỉ có một viên đá đen xì to đùng, hoàn toàn không có mảnh ngọc nào

- Ta vốn không tìm thấy nó..- Sở Mộc Di nhún vai khinh bỉ nói

- Ngươi..- Sở Mộc Phi chỉ tay vào mặt Sở Mộc Di, cả ngày không nói lấy thêm từ nào - Sở Mộc Di ngươi nghĩ mình có thể thoát chắc, chỉ cần ta nói chuyện này cho Sở Mộc Lan biết ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây..

- Ngươi nên nghĩ xem mình sẽ nói như nào với phụ hoàng đi đã..- Sở Mộc Di cười nhạt, tay hất cây nến vào rèm cửa

Lửa cháy bùng bùng, bắt đầu lan tỏa ra khắp căn phòng, khói bụi mù mịt. Chỉ trong chốc lát căn phòng vốn xa hoa đã trở thành nơi khói bụi mù mịt, không đâu là không có lửa lửa lan tỏa khắp nơi thiêu dụi đi tất cả. Mà Sở Mộc Di lại cười nhạt, nụ cười ẩn hiện sau làn khói bỗng chốc thêm phần quỷ quái nguy hiểm

- Sở Mộc Phi, ngươi hôm nay tới đây là gây sự với ta vì trong tiệc sinh thần hoàng hậu ta mắng ngươi, không làm gì được ta ngươi mới tức giận hất cây nến đi ai ngờ lại khiến cả căn phòng chìm trong biển lửa. Ngươi nên giải thích với phụ hoàng thế nào đây?

- Sở Mộc Di..ngươi dám gài bẫy ta..- Sở Mộc Phi nghiến răng nhìn con người trước mặt

- Là ngươi tự chuốc họa vào thân mà thôi, ngươi xem ngươi năm lần bảy lượt gây chuyện với Sở Mộc Lan, bây giờ lại to gan đốt cháy Phong Thanh Cung của ta, ngươi nghĩ phụ hoàng sẽ xử lý như thế nào a..- Trong đám lửa rực rỡ, tiếng nói của Sở Mộc Di vang lên càng thêm đáng sợ

Sở Mộc Phi run người, chuyện này nhất định khiến nàng ta không còn vị trí nào trong hoàng thất. Hoàng thượng trước nay không thích nàng ta, bây giờ há chẳng phải là có cái cớ để trị nàng ta đó sao? Nhẹ thì giam lỏng, chép phạt nặng thì..chết. Nghĩ đến cảnh mình uống ly rượu độc Sở Mộc Phi càng thêm sợ hãi...

Vì lửa lan quá nhanh, nên chỗ hai người đứng bắt đầu cháy mạnh hơn, nhiệt độ tăng lên rất nhiều. Sở Mộc Di nhanh chân chạy đến chỗ một chiếc bàn chưa bị cháy, đập đầu vào thành bàn khiến đầu chảy ra máu, vết thương trông khá nặng, nàng ta để cho váy cháy một chút rồi hét to

- Người đâu! Cháy rồi! Cháy rồi!

Đám hạ nhân không biết từ đâu chạy vào vẻ mặt rất hoảng sợ vội đưa hai người rời khỏi nơi này, sau khi để họ an toàn bên ngoài đám nô tỳ mới vội vội vàng vàng kiếm nước dậy lửa, kẻ dội nước người hò hét, khung cảnh rất hỗn độn. Sở Mộc Di không còn vẻ hoảng sợ thay vào đó là sự đắc ý nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sở Mộc Phi

- Tứ muội, sau đêm nay thôi..

Sở Mộc Phi căm hận nắm chặt tay nhìn Sở Mộc Di đầy phẫn uất..

Giữa đêm khuya thanh vắng yên tĩnh mà Phong Thanh Cung lại ầm ĩ, hỗn độn, ngọn lửa không ngừng bốc lên cao cháy sáng cả một vùng. Tiếng hò hét, tiếng dội nước không ngừng vang lên cùng nhau tạo thành một khung cảnh ồn ào..

Đám hạ nhân làm việc không ngừng nghỉ, dội nước mãi đám cháy mới ngơi đi được một chút. Hoàng thượng, hoàng hậu biết tin liền vội vàng chạy tới xem xét đến nơi chỉ thấy một đám tro tàn vẫn còn hừng hực ngọn lửa cháy. Sở Mộc Lan đang ngủ thì bị thức giấc, nghe tin liền vội vàng thay đồ rồi nhanh chóng tới chỗ Sở Mộc Di, Lâm Mạnh Quân cũng biết tin nhưng lại bình tĩnh đi tới tỏ vẻ không quan tâm cho lắm..

- Đại tỷ..- Sở Mộc Lan vừa tới thì thấy Đế Hậu đứng đó, nàng hành lễ rồi nhanh chóng đi tới cạnh Sở Mộc Di một thân lôi thôi ngồi phía xa

Sở Mộc Di sợ hãi ngồi một nơi, có lẽ đám cháy này là đả kích lớn nên sắc mặt nàng ta tiều tụy khó coi. Gương mặt xinh đẹp lấm lem đủ chỗ, quần áo xộc xệch bẩn thủi vài chỗ còn cháy trông rất tàn tạ đáng thương, vết thương trên trán trông lại càng đáng sợ hơn không ai có thể nhìn ra nàng ta là một công chúa cao quý đầy vẻ xinh đẹp. Sở Mộc Phi ở bên kia sắc mặt không hơn là bao, quần áo xộc xệch..

- Lan nhi..- Sở Mộc Di sợ hãi nhìn Sở Mộc Lan, cả người không ngừng run lên trông rất đáng thương

- Tỷ tỷ, chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại cháy?

- Chuyện này..ta..- Sở Mộc Di cắn môi ấp úng khó nói nhìn sang Sở Mộc Phi

- Tứ muội..- Sở Mộc Lan quay sang nhìn Sở Mộc Phi giọng nói có vài phần tức giận

- Tỷ tức giận cái gì? Ta có làm gì đâu..- Sở Mộc Phi đứng dậy phủi phủi quần áo, nụ cười chế giễu hiện lên trong ánh sáng của lửa càng thêm nguy hiểm

- Rốt cuộc chuyện này là sao?- Hoàng thượng đi tới khó chịu nói, ông đã không thích Sở Mộc Phi nên bây giờ nghe thấy cái giọng chế giễu của nàng ta lại thêm bực bội

- Phụ hoàng, chuyện này là lỗi của con, người không nên khó chịu với tứ muội, nàng còn nhỏ không hiểu gì..- Sở Mộc Di đi tới quỳ xuống nói

- Di nhi, con đứng lên đi. Nói ta nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì..

- Vừa rồi, tứ muội có sang phòng con nói vì sao lại mắng con trong sinh thần của mẫu hậu, muội ấy không làm gì cả vậy mà con lại trách muội ấy trước mặt bao nhiêu người khiến muội ấy mất mặt. Con chỉ nói muội ấy làm thế là sai, con chỉ nhắc nhở vài câu mà thôi. Không ngờ..không ngờ..muội ấy lại tức giận, hất nguyên cái bàn xuống khiến cây nến văng ra cháy lên cả rèm cửa. Lúc đầu lửa còn nhỏ nên con bảo muội ấy cùng con mau dập lửa nếu không sẽ gây hậu quả nghiêm trọng. Nhưng..muội ấy không chịu, nói..- Sở Mộc Di nói lại, mang theo vài phần ủy khuất uất ức

- Nói gì?- hoàng hậu nghiêm mặt, dù sao đây cũng là con gái của nàng sao có thể để nàng ta gặp nguy hiểm chứ, lại còn bị bắt nạt chứ

- Nói..Phong Thanh Cung này đẹp hơn chỗ muội ấy ở muội ấy từ lâu đã chán ghét con không muốn con sống ở nơi tốt hơn muội ấy. Con không biết làm sao, bảo nếu muội ấy thích con sẽ nhường cho muội ấy nhưng muội ấy không nghe, chỉ đứng đó nhìn đám lửa cháy. Mãi lâu sau đám lửa cháy to quá, con mới kéo muội ấy ra ngoài. Không ngờ..muội ấy lại hất tay con ra đẩy con vào trong, con đứng không vững nên mới đập đầu vào bàn, không may ngọn lửa lan đến suýt chút nữa là cháy..- Sở Mộc Di khóc lóc lên tiếng, lại thêm gương mặt đáng thương nên ai cũng tin

Hoàng đế tức giận sai người bắt Sở Mộc Phi lại, ép nàng ta quỳ xuống. Sở Mộc Phi không kêu không la không bất mãn, chỉ cười nhạt lạnh lùng nói

- Sở Mộc Di, ngươi ỷ mình được mọi người tin tưởng nên mới bày ra một câu chuyện như vậy, ta suýt thì bị ngươi lừa..

- Nghiệt chủng..ngươi còn dám nói như vậy! Ngươi xem ngươi đã làm gì đi..- hoàng hậu tức giận quát

- Làm gì? Chẳng phải nàng ta đã nói rồi sao? Ta nói làm gì cho tốn nước bọt! Ừ đấy, do ta làm thì sao? Các người muốn làm gì ta thì làm..

- Ngươi..

Thấy Sở Mộc Phi không sợ hãi mà còn rất thản nhiên, Sở Mộc Di đâm ra lo lắng trong lòng nhưng nghĩ đến nàng ta sẽ chết lại thấy thoải mái hơn nhiều. Hoàng thượng thấy mình không thể làm gì với đứa con ngỗ nghịch này đành sai người mang nàng ta tới thiên lao sáng hôm sau sẽ ban chiếu, tuy tội không nặng nhưng Sở Mộc Di lại thêm mắm muối lên thành ra Sở Mộc Phi bị ép vào tội cố ý mưu sát người trong hoàng thất ban cho chén rượu độc...

Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đội nước hò hét của những người đang dập lửa, ngọn lửa dần vơi đi trong buổi sớm mai...

Sở Mộc Lan thức dậy, thay bộ y phục đơn giản rồi tới thiên lao thăm Sở Mộc Phi, nàng để Thủy Trúc bên ngoài còn mình thì vào trong. Cai ngục dẫn đường, Sở Mộc Lan thấy Sở Mộc Phi tiều tụy ngồi trong góc phòng, khung cửa sổ chiếu những ánh sáng yếu ớt lên khuôn mặt nàng ta, đôi mắt vô hồn không cảm xúc khắc hẳn vẻ nguy hiểm hàng ngày..

- Sở Mộc Phi, khỏe không?

- Ngươi tới đây chế giễu ta? - Sở Mộc Phi từ từ quay người lại nhìn nàng

- Không, ta tới thăm ngươi..lần cuối, thánh chỉ được ban ra, chốc nữa sẽ có kẻ mang rượu độc đến cho ngươi..

- Ừ...

Phản ứng của Sở Mộc Phi khác xa với tưởng tượng của nàng, nghe tin mình sắp chết Sở Mộc Phi lại chỉ ừ một tiếng nhẹ nhàng, bộ dạng nàng ta trông rất vô tư hoàn toàn ngạc nhiên như thể biết sắn như thế. Sở Mộc Lan hít một hơi dài

- Ngươi..vì sao lại làm như vậy?

- Sở Mộc Lan, ngươi có biết ta rất ghen tị với các ngươi không? Hai người các ngươi và nhị tỷ đều được phụ hoàng yêu thích, ta thì không. Khi còn nhỏ mỗi lần Sở Mộc Di được phụ hoàng khen đánh đàn hay ta đều rất ngưỡng mộ nàng, ta hàng ngày đều đánh đàn đến nỗi tay bị thương chảy máu, ta muốn nghe phụ hoàng khen ta một câu nhưng người không bao giờ nói, người lúc nào cũng trách mắng ta. Không biết ngươi còn nhớ không, ngày sinh thần của phụ hoàng ta đã đàn một khúc cho người nghe, nhưng lại bị mắc nhiều lỗi sai khiến người rất tức giận còn trách mắng ta, kể từ đó ta rất ghét đàn..

- Người chắc không biết vì để tặng khúc đàn đó cho người, ta bỏ cả cơm để luyện tập, tập rất nhiều lần, nhiều đến lỗi tay ta bị thương ngón tay chảy máu. Thúy ma ma nói ta không thể đánh đàn được nữa. Ngươi có biết ta lúc đó đau khổ đến cỡ nào không, nhưng ta vẫn cố vì để tặng cho phụ hoàng nên ta mới tập. Nhưng không ngờ lúc đó tay ta lại rất đau nên không thể đánh hay được..lại còn bị phụ hoàng trách phạt...

- Sở Mộc Lan, ngươi không phải người ở thế giới này phải không?

Sở Mộc Lan đứng đó nghe Sở Mộc Phi nói, bỗng dưng nghe câu nói này giật mình nhìn nàng ta bằng ánh mắt khó tin. Sở Mộc Phi hơi cười

- Ngươi rất khác ngày xưa..ngươi ngày trước đều rất thích ở một mình, ở những nơi tĩnh lặng, không hay nói chuyện với người khác nhưng từ khi ngã từ trên cầu thang xuống lại trở nên khác hẳn. Ta còn nghĩ ngươi bị ma nhập..

- Ngươi..sao lại nghĩ ta từ nơi khác tới..

- Cảm nhận thôi, ngươi có lẽ rất khác xưa đi..

Người mang rượu độc đến, Sở Mộc Phi cần ly rượu lên nói

- Tỷ tỷ, đây là lần cuối cùng ta gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ. Khi nào về chỗ phụ hoàng tỷ nhớ nói với người ấy ta rất yêu người, kiếp sau vẫn muốn làm con của người..

Sở Mộc Phi uống rượu, máu từ trong khóe miệng tuôn ra, cả người nàng ta ngã xuống, Sở Mộc Lan vội chạy lại đỡ

- Tỷ..tỷ..kiếp sau..ta muốn..muốn làm..muội..muội của tỷ, được..không? - Sở Mộc Phi yếu ớt nói

- Được, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ là tỷ muội..- Sở Mộc Lan mỉm cười nhưng thực ra nước mắt đã rơi tự thuở nào

- Tỷ tỷ..kiếp sau, đừng...đừng..sinh vào nhà đế vương..ta muốn..một mái nhà bình thường..

- Được, kiếp sau chúng ta sẽ không vào hoàng thất..

- Tỷ..tìm một mảnh ngọc.. tên.. Lưu Niên Thủy, nó..có..có màu trắng trong như nước, bề..mặt có khắc..khắc..một đóa mộc lan..lan..trắng muốt. Nếu..nếu..tỷ trọn đúng..ngày trăng rằm..khi..khi..mặt trăng..xuất hiện..một vầng..màu xanh nhạt..thì..lấy..mảnh ngọc ra..nhỏ máu..của mình lên..nó sẽ..sẽ giúp..tỷ..quay về..thế..giới của mình....- Sở Mộc Phi cười tươi, một nụ cười ngọt ngào đầy hạnh phúc..- Tỷ..muội..mệt lắm rồi..muốn ngủ..

Đôi tay Sở Mộc Phi buông thõng, đôi mắt dần khép lại, khép lại một kiếp người. Sở Mộc Lan trơ mắt nhìn nàng ta nhắm mắt lại, lúc tỉnh lại sau cơn hoảng thì Sở Mộc Phi đã chết, nhưng miệng vẫn cười, nụ cười đẹp nhất...

Sở Mộc Lan ôm người ngồi đó rất lâu, nước mắt không ngừng rơi. Sở Mộc Lan nàng biết, biết tất cả..biết vì sao Sở Mộc Phi lại trở nên như vậy, dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Sinh ra trong hoàng thất, là một công chúa nên rất phiền phiền nhiều chuyện, trong đó tình thương là điều quan trọng nhất..Sở Mộc Phi là con của phi tần mà không được sủng ái cho lắm, từ nhỏ cũng không có gì đặc biệt nên không được hoàng đế chú ý đến..

Ngược lại Sở Mộc Lan và Sở Mộc Di từ nhỏ đã tinh thông cầm kì thi họa, một người thiên hạ đệ nhất vũ cơ là con của người được sủng ái nhất lục cung, một người thiên hạ đệ nhất mĩ nhân Nam Sở, tài đánh đàn không ai sánh bằng đích nữ của hoàng hậu, bảo sao lại được sủng ái nuông chiều..Sở Mộc Phi vì thấy dù mình có cố gắng đến đâu vẫn không được phụ hoàng khen, vì phụ hoàng mà tập luyện cầm sáng khuya đến nỗi tay bị thương, đến cuối cùng sinh lòng ghen ghét với Sở Mộc Lan và Sở Mộc Phi..

Sở Mộc Lan thở dài, tay vuốt nhẹ lên mặt Sở Mộc Phi

- Phi nhi..kiếp sau, ta sẽ cho muội một gia đình hoàn hảo, chúng ta sẽ không dính vào nhà đế vương, sẽ không...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play