Sắc mặt Mặc Như Phi cùng sứ thần các chư hầu khác đều tái nhợt, nhưng vẫn gồng lên dũng khí nói: “Định Quốc vương là đang uy hiếp tiểu thần sao?”
Lá gan người này quả không nhỏ. Lôi Hải Thành mỉm cười nói: “Thiên hạ phân lâu tất phải hợp, chính là thuận theo thiên đạo. Chư vị nếu cùng Thiên Tĩnh ta hợp thành nhất thể, có Thiên Tĩnh bảo hộ, thần dân chư quốc được đảm bảo an cư lạc nghiệp, chẳng lẽ không phải còn hơn vong quốc cả vạn lần sao?”
Hai chữ “Vong quốc” phun ra thật mạnh, mang sát khí vô hình như mây đen, bao phủ hết lòng dạ các sứ thần.
Vừa mới chứng kiến sự phô trương của đại lễ đăng cơ, lại thấy Thiên Tĩnh cùng Tây Kỳ đính hạ liên minh huynh đệ, sứ thần chư hầu không ai dám hoài nghi phân lượng phía sau những lời nói ít ỏi của Lôi Hải Thành.
Mặc Như Phi thu thanh. Mục quang Công tử Du cứ một mực chuyển động qua lại trên người Lôi Hải Thành cùng Công tử Tuyết, thấy kết cục kệch cỡm của Mặc Như Phi, hắn khụ một tiếng, nói: “Định Quốc vương nói rất có đạo lý, tiểu quốc chúng ta có thể cùng Thiên Tĩnh cùng vui cùng buồn, lại còn được lưỡng quốc Thiên Tĩnh Tây Kỳ che chở, chính là hảo sự. Tiểu thần chỉ muốn biết, nếu chúng tiểu quốc ta đều cùng thần phục Thiên Tĩnh, Thiên Tĩnh sẽ xử trí vương tộc các nước như thế nào?”
Lời hắn hỏi chính là vấn đề sứ thần các chư hầu quan tâm nhất, ánh mắt toàn bộ chúng nhân đều chăm chú khóa vào Lôi Hải Thành.
“Phàm đã quy thuận Thiên Tĩnh, quốc chủ chư hầu cũng chính là quận vương hoàng đế Thiên Tĩnh ta tán thành sắc phong. Truyền qua các thế hệ, cùng Thiên Tĩnh hoàng thất ta chung hưởng thiên hạ.”
Chứng kiến biểu tình khẩn trương của nhóm sứ thần không hẹn mà cùng buông lỏng xuống, khóe miệng Lôi Hải Thành khẽ lộ vẻ mỉa mai. Quốc gia đại nghĩa gì gì đó, nói cho cùng, cuối cùng vẫn không bỏ được lợi ích vương tộc, chỉ cần bản thân cùng con cháu thân gia hậu thế có được cuộc sống vinh hoa phú quý.
Cũng chỉ có người kia, mới coi giang sơn xã tắc trọng yếu đến mức không gì sánh được......
Hắn trong nháy mắt, lại có chút hoảng hốt. Bỗng nhiên thấy Công tử Tuyết ngẩng đầu, nhìn hắn liếc một cái. Ánh mắt lạnh lùng, rực rỡ như kiếm khiến hắn tức thì thanh tỉnh.
Sứ thần các chư hầu bên dưới vẫn đang thấp giọng thương nghị với nhau. Lôi Hải Thành ra lệnh cho thị nhân rót đầy rượu cho các bàn, cùng với Minh Chu nâng chén.
“Lời của Lôi mỗ đã hết. Thỉnh chư vị sau khi hồi hương, hãy đem tâm ý của Thiên Tĩnh hoàng đế ta chuyển lời đến quý quốc chủ. Sau một tháng, hoàng ta sẽ lại thiết thịnh yến tại đây, khoản đãi các vị quận vương.”
Một ngụm uống cạn rượu trong chén, hất tay ──
Chén rơi xuống đất, tứ phân ngũ liệt.
Chúng sứ thần ngạc nhiên, kinh nghi bất định.
Lôi Hải Thành đảo mắt nhìn chúng nhân, sang sảng cười nói: “Không sao. Lôi mỗ vì thịnh yến một tháng sau mà đã chuẩn bị đủ sáu chén trà ngọc, so với thứ này còn tinh mỹ hơn nhiều. Chính là Lôi mỗ không thích có thứ gì đó thừa thãi, chỉ mong đến lúc đó sáu chén ngọc đều sẽ có chủ, miễn cho Lôi mỗ mất hứng phải hủy đi một chén ngọc không.”
Chúng nhân đều cùng chấn động, hiểu rõ dã tâm thôn tính sáu chư hầu của Thiên Tĩnh tuyệt đối không xoay chuyển.
Kinh Phu sau khi ngồi vào bàn, liền thủy chung bị quẳng qua một bên, sắc mặt theo phong vân trên điện mà không ngừng tối sầm lại. Mắt thấy Thiên Tĩnh trước thì kết minh Tây Kỳ, sau lại cưỡng ép lục quốc, nàng có tâm muốn phá hoại, lại bị khí thế của Lôi Hải Thành chấn trụ, không dám manh động.
Lúc này, mới lĩnh ngộ được nụ cười chế nhạo của Nhiếp chính vương Phù Thanh Phượng khi sắp sửa đi sứ ──”Ngươi nếu quyết ý muốn thử một lần, thì cứ đi đi! Bất quá, cho dù ngươi đối phó được với tiểu hoàng đế miệng còn hôi sữa kia, cũng chẳng làm gì được với Lôi Hải Thành.”
Nàng nguyên bản không phục. Trong ấn tượng, Lôi Hải Thành bất quá chỉ là thân thủ nhanh nhẹn một chút, dùng mưu mẹo mà đánh bại tên mãng phu Uy Viễn tướng quân Kiều Hành Chi mà thôi. huống hồ dù có lợi hại, không phải là vẫn bị Ngự Diễm bệ hạ bắt về Phong Lăng đó sao.
Thế mà chỉ trong thời gian mấy tháng, Lôi Hải Thành trước mặt nàng giờ phút này, quanh thân đều tỏa ra cuồng vọng bá khí không chút nào che dấu khiến kẻ khác run như cầy sấy.
Nếu như khi ở Phong Lăng, thiếu niên nàng nghĩ vốn nghĩ rằng không đáng để quan tâm, cứ luôn dùng vẻ tươi cười ôn hòa lãnh đạm để ngụy trang, giấu tài. Còn như hiện giờ, Lôi Hải Thành đã hoàn toàn tháo diện cụ xuống, tựa thanh lợi kiếm khao khát uống máu, không hề cố kỵ mà bày ra sự sắc nhọn.
Nàng bắt đầu hối hận, nhưng đã leo lên lưng hổ, thì không thể lui bước. Bàn tay trắng nõn sờ vào một chiếc bình nho nhỏ trong ngực, trấn tĩnh lại.
May sao, Nhiếp chính vương sớm đã có chuẩn bị......
Duyên dáng thướt tha đứng dậy, đi đến dưới thềm ngọc, cuối cùng đối Minh Chu quỳ lạy.
“Bệ hạ, tiểu nữ tử Kinh Phu phụng mệnh đi sứ quý quốc, thứ nhất là hướng bệ hạ chúc mừng. Thứ hai, là Phong Lăng ta hiện gặp phải nạn đói. Kinh Phu khẩn cầu bệ hạ từ bi, cho Phong Lăng ta mượn hai mươi vạn gánh lương thực, cứu giúp tính mệnh quốc nhân ta.”
Phong Lăng sứ thần thình lình hành đại lễ, lại mở miệng mượn lương, Thiên Tĩnh quần thần đều xôn xao nghị luận.
Lôi Hải Thành hơi nhướn mày. Tại hôn lễ, Dao Quang tuy rằng làm nổ lương khố Lâm Uyên thành, nhưng cũng không đến nỗi khiến toàn Phong Lăng lâm vào nạn đói. Huống hồ Phong Lăng vẫn có thể trưng thu lương từ chư hầu, hà tất phải đến Thiên Tĩnh để tự rước lấy nhục?
Hắn trộm nhìn Lãnh Thọ, thấy hắn đang lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Mấy chư hầu của Phong Lăng từ trước đến nay đều cùng bất mãn với sự tàn bạo ức hiếp của Phong Lăng. Hiện giờ bên ngoài đều cho rằng Phong Lăng hoàng đã chết, mấy chư hầu kia hiển nhiên tâm sẽ động, muốn từ nay thoát khỏi sự nô dịch của Phong Lăng, ước chừng cũng có khả năng khiến cho Phù Thanh Phượng sứt đầu mẻ trán một trận. Bất quá cũng không hề nghe thấy thám tử báo Phong Lăng gặp phải nạn đói lớn nào cả.”
“Chẳng lẽ hắn lại muốn tấn công Thiên Tĩnh nhanh như vậy, cho nên trước mới giả bộ mượn lương để làm suy yếu Thiên Tĩnh lương thảo sao?” Lôi Hải Thành cúi đầu cười lạnh.
Hai người vẫn đang giao đàm, Minh Chu đã một hơi cự tuyệt thỉnh cầu của Kinh Phu.
Kinh Phu cũng không nản lòng, khẽ khàng dịu dàng nói: “Phong Lăng nhiếp chính vương ta còn có kiện bảo vật ra lệnh cho Kinh Phu dâng lên bệ hạ, thỉnh bệ hạ vui lòng nhận cho.”
Một tiểu bình hắc ngọc từ thị nhân trình đến trước mặt Minh Chu. Minh Chu hồ nghi nói: “Là gì vậy?”
Kinh Phu mím môi cười khẽ, ánh mắt lại liếc về phía Lôi Hải Thành. “Nhiếp chính vương tệ quốc nghe nói Định Quốc vương gần đây tinh thần sút kém, liền vô cùng quan tâm, đặc biệt vì Định Quốc vương mà pha chế dược này! Định Quốc vương nếu cảm thấy loại dược này hữu dụng, Nhiếp chính vương tệ quốc sau này sẽ dâng lên phương thuốc. Còn chuyện mượn lương, xin thỉnh quý quốc suy nghĩ lại.”
Giải dược của mộng chập?
Lôi Hải Thành, Lãnh Thọ cùng Minh Chu đều chấn động không nhỏ. Bên tai lại nghe thấy một tiếng “Ba” khẽ vang lên.
Là Công tử Tuyết, đang từ từ buông lỏng bàn tay đang xiết chặt.
Chén rượu đã vỡ thành hơn chục miếng, rớt xuống đất.
Ánh nến hồng lay động, chiếu vào hắc ngọc bình, ánh lên vài phần quỷ dị.
Lôi Hải Thành cùng Minh Chu cởi xuống triều phục ban sáng, mặc vào khinh nhuyễn bào, mặt đối mặt ngồi ở bên án thư, cau mày nhìn hắc ngọc bình trên bàn.
“Bỏ đi, Hải Thành, đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Ta trước tiên cứ đem dược đưa cho nhóm ngự y xem thử, hẳn không phải là Phù Thanh Phượng lại đem bình độc dược đến hại ngươi đâu!” Minh Chu cuối cùng đập tan trầm mặc, cầm dược bình đứng dậy.
Hắn cùng Lôi Hải Thành cũng không tin tưởng Phù Thanh Phượng lại hảo tâm như vậy, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng có thể cứu Lôi Hải Thành, Minh Chu cũng không muốn bỏ qua. Vì thế hắn lúc sáng ở cung trên kim điện nhận bình dược này, cũng đồng ý mười ngày sau sẽ cấp cho Kinh Phu một lời phúc đáp.
“Cũng tốt.” Sinh cơ thình lình đưa tới trước mắt, biết rõ là không quá đáng tin, nhưng thấy Minh Chu đầy mặt hưng phấn kỳ vọng, Lôi Hải Thành cũng không đành lòng lờ đi tâm nguyện của hắn.”Vậy giao cho ngự y đi. Ngươi hôm nay cũng đã mệt mỏi rồi, hồi tẩm cung nghỉ ngơi sớm đi.
“Ta không có mệt. Ngươi vì đại lễ hôm nay mà ngày đêm lao lực, mới là thật vất vả.”
Minh Chu nhìn vẻ mệt nhọc không hề che giấu giữa hàng lông mày dưới chúc quang của Lôi Hải Thành, lòng đầy xót xa, nắm lấy cánh tay Lôi Hải Thành, thần tình nghiêm túc nói: “Hải Thành, ta giờ đã chân chính là hoàng đế. Sau này, Thiên Tĩnh hãy giao cho ta, ta không muốn ngươi lại phải vì ta lo lắng như thế nữa.”
Giao cho tiểu quỷ này, bảo hắn làm sao yên tâm cho được? Trong lòng Lôi Hải Thành cười khổ.
Lại thêm cái nắm tay vô tâm kia của Minh Chu, tóm ngay vào vết đao thương trên tay trái hắn. Lôi Hải Thành bị đau, lại không tiện biểu lộ ở trên mặt, miễn cho Minh Chu thấy được lại hô to gọi nhỏ dằn vặt hết nửa ngày, hắn đành phải gật gật đầu, đuổi Minh Chu sớm rời đi.
Lần này hướng Lôi Hải Thành biểu lộ tình ý, cư nhiên lại không bị cự tuyệt, Minh Chu mừng rỡ, cước bộ khi đi cũng liền nhẹ nhàng hẳn lên. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT