Một trận chiến giữa Thiên Tĩnh cùng Tây Kỳ, khiến quân đội lưỡng quốc đều cùng thương vong thê thảm. Thiên Tĩnh đoạt lại được hai tòa thành trì Khảm Ly, An Nhược năm trước cắt nhường cấp Tây Kỳ, tuy rằng phấn chấn quân tâm sĩ khí, nhưng Liệt đế băng hà nơi chiến trận, khiến triều đình cùng dân chúng kinh hoàng, khắp nơi đều thương tiếc.

“Tây Kỳ hoạ khởi tiêu tường[1], cũng sẽ chẳng vững được lâu đâu.”

Mặt trời nắng gắt như lửa, Lãnh Thọ ngồi ở trong nhà Thủy Tạ giữa hồ trong ngự hoa viên, cùng Lôi Hải Thành đánh cờ. “Nguyên Cửu Trọng cùng hoàng đệ Nguyên Thiên Tuyết vì ngôi vị hoàng đế mà khởi binh gây chiến, vô luận cuối cùng là ai chiến thắng, nguyên khí Tây Kỳ cũng đều sẽ đại thương.”

“Đây là nguyên nhân các ngươi lúc trước cùng Công tử Tuyết âm thầm ước định trợ giúp hắn soán vị sao?” Lôi Hải Thành chậm rãi đem con “Tốt” trước mặt đẩy lên một bước.

Đã qua nửa tháng kể từ cái ngày hắn tỉnh lại, thương thế cũng đã khỏi hẳn. Hôm nay cuối cùng được ngự y tuyên bố là có thể xuất ngoại hoạt động. Giờ là mùa hạ nóng bức, Lãnh Thọ liền cùng hắn đến bên hồ hóng mát chơi cờ.

Bàn cờ là cờ tướng Lôi Hải Thành kêu người chế tác, đem Sở Hán đổi thành “Thiên Tĩnh” cùng “Tây Kỳ”. Trong thời kì nằm giường dưỡng thương, nhàn rỗi đến mức nhàm chán, hắn liền dạy Minh Chu cùng Lãnh Thọ chơi cờ, nhờ đó mà tiêu bớt thời gian.

Thông tin Công tử Tuyết cùng Phù Thanh Phượng vẫn còn sống cũng là trong lúc tĩnh dưỡng được Lãnh Thọ báo cho biết. Sau khi nghe xong, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng vì Công tử Tuyết mà buông xuống, nhưng nghe nói Công tử Tuyết đang triệu tập một ban trọng thần Tây Kỳ, cùng Nguyên Cửu Trọng ngang nhiên đoạn tuyệt, khởi binh thảo phạt, vẫn là phải nhăn mày.

Với tính khí cuồng ngạo cao ngạo của Công tử Tuyết, hẳn là phải coi danh lợi quyền thế như mây khói rác rưởi, sao có thể cố chấp vì đế vị như vậy chứ?

Lãnh Thọ cũng đánh nước tiếp theo, vuốt cằm nói: “Tây Kỳ nếu sinh nội loạn, bên ta hiển nhiên được lợi. Vì thế ngày đó ở Thập Phương thành, sau khi Nguyên Thiên Tuyết bắt được Phù Thanh Phượng quay về, ban đêm có bí mật tới gặp ta cùng Hoàng Thượng, nói ra thân phận, nguyện cùng quân ta liên thủ. Sau khi ta cùng Hoàng Thượng thương nghị, tuy rằng cảm thấy sự tình thật quá bất ngờ, song vẫn cứ đáp ứng.”

Bàn tay đang cầm quân cờ của Lôi Hải Thành dừng ở giữa không trung một chút, mới nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.”Nói như vậy, chiến dịch Thiên Tĩnh ban đêm tập kích Khảm Ly, các ngươi đã sớm biết Đồng Khí Thiên sẽ hỏa thiêu đại quân?”

“Đúng vậy!” Lãnh Thọ hạ cờ, tiếng chạm xuống vang lên như sắt đá va chạm.”Tây Kỳ nguyên tính toán sử dụng tấm hành quân đồ giả kia làm mồi câu, khiến cho quân ta nghĩ rằng Tây Kỳ là đang chuẩn bị bè gỗ tác chiến, rồi lại khiến cho Nguyên Thiên Tuyết cổ súy ta cùng Hoàng Thượng dẫn theo binh tinh nhuệ tập kích trước vào Khảm Ly, lấy mấy ngàn nhân mã dụ đại quân ta vào thành rồi vây đánh hỏa thiêu đại quân chủ lực của ta. Một khi quân ta thật sự ồ ạt tiến công Khảm Ly, binh lực Thập Phương thành nhất định không đủ, chính khi ấy sẽ để mấy vạn binh mã An Nhược thành đến tập kích Thập Phương thành ta.”

Hắn thở một hơi, nói: “Sách lược này nguyên bản không tồi, đáng tiếc Tây Kỳ tính sai một bước, không ngờ được Nguyên Thiên Tuyết lại lâm trận rồi phản chiến, đem toàn bộ mưu kế nói hết ra, để cầu Thiên Tĩnh ta sau này trợ giúp hắn đăng quang ngôi vị hoàng đế Tây Kỳ. Ta cùng Hoàng Thượng liền sau đó quyết định tương kế tựu kế, dẫn hai vạn tinh binh tấn công Khảm Ly, để cho Tây Kỳ tưởng rằng quân ta đã trúng kế. Còn ta suất lĩnh mười vạn đại quân ở Thập Phương thành bày binh bố trận, tuyệt diệt đám tướng sĩ An Nhược đến xâm phạm.”

Hắn vân đạm phong khinh, chân thành kể lại. Lôi Hải Thành tận mắt chứng kiến chiến dịch thảm thiết bi tráng kia, không khỏi vì hai vạn kẻ hy sinh của Thiên Tĩnh bị mang làm vật tế quẳng vào hố lửa kia mà sầu não không nói gì, tim lại càng đập nhanh vì sự lớn mật của Lãnh Huyền.

“Lãnh Huyền hắn không sợ Công tử Tuyết là giả ý quy hàng sao?” Mãi đến hôm nay, hắn vẫn đối với thân phận như chìm trong mây mù sương khói của Công tử Tuyết còn nhiều nghi vấn.

“Ta hiển nhiên cũng có khuyên Hoàng Thượng hành sự thận trọng, Hoàng Thượng lại nói “vào thời điểm đặc biệt thì phải đi nước đặc biệt, hành binh hiểm độc mới có thể khắc địch chế thắng”, hơn nữa Nguyên Thiên Tuyết cũng xuất ra tín vật của Tây Kỳ hoàng thất. Vả lại ──”

Lãnh Thọ nhìn phía Lôi Hải Thành, hơi hơi cười khổ nói: “Lúc ấy ngươi lại cùng Lương Ngũ của Phong Vân thập tam kỵ mất tăm tích. Nguyên Thiên Tuyết lại nói Lương Ngũ là nội ứng của Tây Kỳ, đem ngươi bắt đến Khảm Ly thành. Hoàng Thượng cũng cấp bách nghĩ cách cứu viện ngươi, cho dù Nguyên Thiên Tuyết không đến xúi giục, Hoàng Thượng cũng sẽ phát binh.”

Lôi Hải Thành lại vì lòng dạ thâm trầm của Công tử Tuyết mà chấn động. Giam giữ hắn giao cho Lương Ngũ mang đến Khảm Ly thành, thứ nhất cố nhiên là để ngăn ngừa hắn ở lại Thập Phương thành chém giết An Nhược đại quân, thứ hai là giá họa cho Đồng Khí Thiên, khiến cho Lãnh Huyền càng nóng ruột tấn công Khảm Ly thành, ba là lại có khả năng lấy được tín nhiệm từ Phù Thanh Phượng......

Hắn tin tưởng, nếu không phải vì Phù Thanh Phượng cùng Đồng Khí Thiên quyết tâm muốn giết hắn, chọc giận Công tử Tuyết, Công tử Tuyết ắt hẳn sẽ chờ đợi đến khi thời cơ soán vị đã chín muồi rồi mới trở mặt với Phù Thanh Phượng.

Hắn chăm chú nhìn ván cờ, “May thay mục đích của Công tử Tuyết chính là đối phó Nguyên Cửu Trọng, nếu không Thiên Tĩnh cùng Tây Kỳ chiến tranh, chẳng biết phần thắng sẽ về tay ai.”

Bằng thân thủ của Công tử Tuyết, nếu thật muốn đối phó Thiên Tĩnh đại quân, ở trong thành Thập Phương cũng có thể một tay tóm một người, đem ***g ngực hai người Lãnh Huyền cùng Lãnh Thọ đâm xuyên thấu một lỗ thủng, Thiên Tĩnh sẽ như rắn mất đầu, chắc chắn sẽ thất bại.

Lãnh Thọ cũng nhớ tới thân pháp như thể quỷ mỵ của Công tử Tuyết, gật đầu biểu lộ đồng cảm.”Chuyện này hẳn là trời phật trợ giúp Thiên Tĩnh ta, mới khiến cho trong Tây Kỳ hoàng tộc động binh đao. A, lão hoàng đế ma quỷ Tây Kỳ kia nhất định không nghĩ tới, hắn sinh tiền thiếu nợ phong lưu, hiện giờ liền gặp phải đại phiền toái.”

“Nói vậy là sao?” Lôi Hải Thành sửng sốt.

Lãnh Thọ cười than lắc đầu nói: “Ta cũng là nhờ mấy ngày trước từ chỗ thám tử mới biết được, mẫu thân của Nguyên Thiên Tuyết kia cũng không phải là nữ tử Tây Kỳ, mà là Trưởng công chúa Kính Nguyệt muội muội của Lạc Thủy quốc chủ. Khi còn trẻ đã từng một mình ly khai Lạc Thủy du sơn ngoạn thủy khắp chốn, sớm đã cùng với hoàng đế Tây Kỳ khi ấy kết nhân duyên ngắn ngủi. Sau đó Tây Kỳ hoàng phát hiện nàng không phải nữ tử bổn quốc, hiển nhiên sẽ không nạp nàng nhập cung để gây rối loạn quốc thống. Trưởng công chúa kia sau khi quay về Lạc Thủy thì đã thầm kết châu thai, nhưng lại không dám loan tin, rồi sau khi lén lút sinh con, vì quá uất ức mà mất đi. Lạc Thủy quốc chủ vì muốn che giấu, liền bố cáo hài tử kia là do Vương phi của mình sinh ra.”

Không thể ngờ được thân thế Công tử Tuyết lại có quá nhiều uẩn khúc như vậy, Lôi Hải Thành vì vậy mà sinh đồng cảm. Tư vị làm đứa con rơi tuyệt không dễ chịu, Công tử Tuyết trăm phương ngàn kế muốn đoạt lấy ngai vàng hoàng đế Tây Kỳ như vậy, nhiều ít cũng là để cho hả giận.

Hắn sau một hồi lâu trầm mặc, đưa tay ăn luôn quân xe bên “Tây Kỳ” của Lãnh Thọ, lẳng lặng nói: “Hiện giờ có ba vạn đại quân Thiên Tĩnh âm thầm viện trợ cho quân đội đoạt quyền của Công tử Tuyết, phần thắng của Công tử Tuyết hẳn là so với Nguyên Cửu Trọng nhiều hơn một chút. Bất quá, còn muốn thỉnh Lan vương truyền lệnh cho đại quân không cần phải dốc hết sức, cần phải đem nội chiến Tây Kỳ kéo dài càng lâu càng tốt.”

Lãnh Thọ nghe hắn đột nhiên quan tâm đến việc chỉ huy chiến cuộc, không khỏi ngẩn ngơ.

Lôi Hải Thành hiểu rõ cười cười, nghiêng đầu, nhìn hoa sen đang đua nở bên ngoài Thuỷ Tạ.

Lá xanh biếc muôn trùng, sắc hoa sen rực rỡ. Bên kia bờ hồ, còn có thị nữ hái sen nô đùa.

Hắn ở trong làn gió mát phả vào mặt từ từ khép mi lại.”Thiên Tĩnh mới vừa trải qua chiến loạn, không có một năm rưỡi nghỉ ngơi dưỡng sức thì khôi phục không nổi. Đám chư hầu tám chín phần sẽ thừa cơ làm loạn, chuyện trọng yếu nhất hiện tại của Thiên Tĩnh là chỉnh đốn quốc lực, ổn trong an ngoài. Chờ đến lúc bình định hết đám chư hầu, rồi mới đợi thời cơ làm nên đại nghiệp.”

Lãnh Thọ động dung nói: “Ngươi vẫn muốn cùng Tây Kỳ Phong Lăng khai chiến?”

“Thiên Tĩnh cho dù có không tái chiến, Tây Kỳ cùng Phong Lăng cũng sẽ không ngừng lại.” Lôi Hải Thành đẩy quân cờ lên, sừng sững đứng trong gió, để mặc cho tay áo cùng tóc dài tung bay. Con ngươi phản chiếu ánh chiều tà trên mặt hồ, rực rỡ vô cùng.

“Nếu muốn thế gian thái bình, không còn chinh chiến, chỉ có cách thôn tính chư quốc nhất thống thiên hạ!”

Nếu thiên hạ một nhà, Lãnh Huyền cũng sẽ không chết trận sa trường......

Hắn sờ ngực. Miếng da cất ở sát người tựa như nóng lên, đốt bỏng con tim hắn. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play