Lạc Thủy quốc là nước có diện tích nhỏ nhất trong các chư quốc, lại nằm ở nơi giáp giới với Thiên Tĩnh và Phong Lăng, bị lãnh thổ lưỡng quốc bao quanh, từ trước đến nay luôn là vùng trọng yếu cho Thiên Tĩnh cùng Phong Lăng binh gia tranh đoạt. Hai đại quốc từng vì tranh đoạt Lạc Thủy mà phát động đến mấy chục chiến dịch lớn nhỏ, lần cuối cùng là vào mười ba năm trước, Thiên Tĩnh thắng lợi, từ đó đem Lạc Thủy nhập vào nhóm các nước chư hầu của mình.

Đám người Lôi Hải Thành vì trốn tránh truy binh, tận lực tránh các khu thành trì dân cư đông đúc, chỉ chọn sơn đạo hẻo lánh hành tẩu, nhưng trên đường chung quy cũng khó tránh bị các cửa khẩu thẩm tra. Đề phòng vạn nhất, sau khi độc tính trên người Lôi Hải Thành toàn bộ giải hết liền sử dụng khả năng hóa trang mà trước kia từng học, đem ba người cải trang thành niên lão thương nhân.

Tính hắn trời sinh không ưa làm chuyện lén lút, cho nên lúc trước ở doanh trại huấn luyện, bất kể khoa huấn luyện nào thành tích cũng đều xuất chúng, chỉ có khoá trình hóa trang là xếp thứ nhất từ dưới đếm lên. Hơn nữa ở dị thế cũng không có mặt nạ keo dính, cũng chẳng có tóc giả đạo cụ cho hắn phát huy, chỉ có thể cắt chút tóc của chính ba người làm chòm râu giả dán lên, lại lấy chút bùn ướt trộn cùng bột mì bôi lên mặt, lên tay để biến đổi màu da, rồi lại nhét chút vải rách vào eo lưng làm thành cái bụng lớn mập mạp. Nhìn bóng hình mình trong nước tự bản thân cũng không mãn ý, thấy công tử Du cười lại càng thấy tệ hơn.

Công tử Tuyết trên đường đều trầm mặc kiệm lời, giờ phút này cũng không nhịn nổi mỉm cười.

Hắn từ sau khi chạy thoát khỏi kinh thành, lại có công tử Du ngày đêm khích lệ, lá gan tựa hồ cũng lớn hơn một chút. lúc Vừa mới bắt đầu cưỡi ngựa còn nơm nớp lo sợ ngã xuống đến vài lần, hiện tại đã thập phần thành thạo. Mặc dù vẫn như cũ không nói nhiều lắm, nhưng sự e dè nguyên bản trong mắt cũng dần mất đi, tấm lưng suốt ngày khom xuống cũng thẳng thắn hơn so với ban đầu thẳng, ngược lại trở thành kẻ cao nhất trong số ba người.

“Đừng có cười, ria mép sẽ bị căng ra đấy.”

Lôi Hải Thành sờ chòm râu dê của mình thở dài. Nhớ lại hồi mình còn là học sinh có xem qua “Thiên long bát bộ”, trong sách có cô gái tên gọi A Chu là cao thủ dịch dung, chỉ tùy tiện lấy bông phấn điểm chút bùn chấm chấm xoa xoa là có thể từ thiếu nữ xinh xắn lanh lợi biến thành đại hán, hòa thượng. Thực tiễn chứng minh, không có khả năng.

Hắn chỉ hy vọng, râu giả của ba người lúc đi qua trạm gác không rớt xuống thì đã được tính là thành công rồi.

Dọc đường chẳng dè lại thuận lợi không ngờ như thế. Trừ bỏ lúc ban đầu đi qua một thành trấn có thủ vệ binh sĩ lấy bức họa ba người liếc mắt xem qua loa rồi lại cho đi, mấy thành trì tiếp theo thì đều không thấy có treo hình truy nã.

“Hay là Thiên Tĩnh triều đình phỏng chừng chúng ta không thể chạy thoát nhanh đến thế, nên bức họa còn chưa truyền khắp quốc nội.” Công tử Du cực kỳ lạc quan.

Lôi Hải Thành lại không vô tư như hắn, ngược lại càng thêm cẩn trọng hơn. Lại đi thêm được vài ngày, khi gần được một nửa lộ trình, liền nghe được tin tức Thiên Tĩnh đại quân tấn công Tây Kì.

Lôi Hải Thành nhẹ người. Chiến hỏa đã bắt đầu, Thiên Tĩnh tất nhiên đem toàn bộ tinh thần tập trung cùng Tây Kì tác chiến, không rảnh để ý tới mấy đào phạm, xem ra lộ trình sau này có thể yên bình hơn một chút, ít nhất không cần tái dùng cái thứ giả trang vụng về kia mà đi nữa.

Bất quá tâm tình nhẹ nhõm của ba người không duy trì được bao lâu, đã bị một kinh biến đả phá.

Ngày thứ tư kể từ lúc Thiên Tĩnh cùng Tây Kì khai chiến, Phong Lăng hướng Thiên Tĩnh chính thức tuyên chiến.

Lôi Hải Thành không biết Lãnh Huyền là chưa kịp thực hiện cái kế ly gián kia, hay là kế hoạch đã thất bại, dẫn đến việc Phong Lăng trong thời điểm trọng yếu này phát binh.

Tinh tráng đại quân của Thiên Tĩnh hầu như đều ở tây tuyến tác chiến. Phong Lăng theo phía đông Thiên Tĩnh nhập cảnh tiến công, binh lính Thiên Tĩnh ở đồn trú dọc đường căn bản ngăn lại không nổi, đều bị đánh tan.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mấy toà thành biên cương của Thiên Tĩnh lần lượt bị thất thủ, đều bị quân đội Phong Lăng chiếm hết.

Ba người Lôi Hải Thành trên đường đi về phía đông, đều thấy bách tính Thiên Tĩnh tha lão huề ấu[65], chạy trốn khỏi Phong Lăng đại quân tiến công vào hướng kinh thành.

Ngày hôm đó thiên sắc mù mịt, đến giữa trưa thì bắt đầu có mưa rơi. Ba người cũng đã đi được nửa ngày đường, vừa vặn ven đường có căn miếu hoang đổ nát không người, liền xuống ngựa nghỉ tạm.

Vừa mới ngồi xuống đất lấy ra thanh thủy lương khô chia nhau ăn, bên ngoài liền có tiếng người huyên náo, tiến vào hơn mười người nam nữ lão ấu tránh mưa, trộm coi trang phục thì đều là bách tính bần hàn chạy nạn của Thiên Tĩnh.

Ba người Lôi Hải Thành vì không muốn đi tây bắc lộ tuyến do Phong Lăng đại quân đang mạnh mẽ đánh tới, nên từ ngày hôm qua đã bắt đầu chuyển đi hướng nam, tình nguyện đi xa hơn một chút lộ trình đi Lạc Thủy. Không ngờ được cho dù Phong Lăng đại quân không đi qua nơi này, bách tính tại đây vẫn sợ bị chiến loạn lan đến, hốt hoảng mang gia viên trốn chạy.

Có cả hài đồng sốt cao nóng rực, kêu khóc không ngừng, lại có lão nhân đi đường dài dẫn đến đau chân, nằm trên mặt đất thở ngắn than dài, hỗn loạn bất kham.

Công tử Du bất quá trông coi, liền cầm chút bánh chia cho mấy hài đồng ăn.

Lôi Hải Thành ăn lương khô, trực giác cảm thấy có ánh mắt dừng ở trên người hắn, ngoái đầu nhìn lại, ra là công tử Tuyết.

Mười ngày đi đường qua, công tử Du lo lắng công tử Tuyết thân thể yếu đuối, cứ một mặt cho hắn ăn thịt cá bồi bổ. Hai gò má hốc hác trước kia của công tử Tuyết giờ đầy đặn hơn chút, khuôn mặt hắn vốn là thanh tú, sau khi da thịt thêm vài phần hồng nhuận, lại càng thêm tao nhã.

Thấy Lôi Hải Thành phát hiện, công tử Tuyết cũng không chút hốt hoảng, ngược lại chăm chú nhìn Lôi Hải Thành một hồi nữa, mới thản nhiên nói câu “Cám ơn.” Ngữ khí nhẹ nhàng thong dong, không giống như sự rụt rè lúc trước.

“Cảm ơn cái gì?” Lôi Hải Thành ngạc nhiên, “Ta mang đến cho các ngươi phiền toái, hại các ngươi phải lưu vong, ngươi không trách ta đã là tốt rồi.”

“Ta cảm ơn ngươi, là bởi vì bản thân ngươi đã mang đầy phiền toái, mà lại còn có thể thay hai người huynh đệ ta lo nghĩ, hộ tống chúng ta quay về Lạc Thủy. Thấy ngươi còn tuổi nhỏ, coi như là đã quá cố gắng rồi.”

Nói cái gì chứ? Lôi Hải Thành dờ khóc dở cười. Hắn tự nhận là kẻ nhiều tuổi nhất trong ba người, bởi vậy trên đường đối huynh đệ công tử Tuyết chiếu cố thập phần cẩn thận chu đáo. Chẳng ngờ hiện tại cư nhiên lại nghe từ người rõ ràng là trẻ hơn so với tuổi thật của hắn là công tử Tuyết lão khí hoành thu[66] khen hắn tuổi nhỏ mà xốc vác, khiến hắn phiền muộn vô cùng, hung hăng sờ môi cùng cằm mình —

Vẫn là không có dấu hiệu gì của việc mọc râu cả, da thịt thiếu niên nhẵn nhụi mềm mại khiến hắn phát hỏa. Nghĩ tới hắn kiếp trước vào thời điểm mười tám chín tuổi, nhiều ít cũng có vài sợi nhung mao mọc ra phơi bày nam nhân mị lực.

Công tử Tuyết chậm rãi nói xong rồi không nhìn Lôi Hải Thành nữa, quay đầu chuyển hướng miếu ngoại.

Trận mưa đầu xuân càng lúc càng nặng hạt, dầy đặc như màn lụa, đem thiên địa kết thành một mảng......

“Lưu vong, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Dù cho không có sự xuất hiện của ngươi, với tính cách của Du, cũng sẽ mang ta ly khai kinh thành.”

Thanh âm hắn cũng giống mưa bụi, lạnh lùng không mang theo chút xúc cảm.”Du là hảo đệ đệ, nhưng hắn rất dễ bị kích động, dễ dàng xử trí theo cảm tính. Tính cách này, người thượng vị trị quốc không nên có. Ta thân là chất tử, tự tiện ly khai Thiên Tĩnh, chính làm cho Thiên Tĩnh có cớ xuất binh thảo phạt, diệt Lạc Thủy quốc, đem Lạc Thủy hoàn toàn biến thành một bộ phận của Thiên Tĩnh quốc thổ.”

Lôi Hải Thành lần đầu tiên nghe công tử Tuyết nói với hắn nhiều như thế, hơn nữa cũng vô pháp đem con người lãnh tĩnh trước mắt cùng thanh niên nhu nhược trong Lạc Thuỷ xá quán kia gắn với nhau được.

Mục quang công tử Tuyết, cũng trầm tĩnh thâm sâu, không chút gợn sóng.

Thân hình ấy, mới nhìn thì tựa như là khiếp nhược nhưng bên trong lại chân chính ẩn tàng Lạc Thuỷ quốc thần đồng hơn một chục năm trước......

Lôi Hải Thành tựa như từ trên người công tử Tuyết phảng phất thấy được bản thân mình mấy tháng trước.”Thiên Tĩnh trước mắt thân mình còn lo chưa xong, Lạc Thủy chẳng lẽ không có tự tin nhân cơ hội này thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Thiên Tĩnh sao?”

“Thoát khỏi Thiên Tĩnh rồi sẽ ra sao?” Công tử Tuyết cuối cùng đem mục quang hướng Lôi Hải Thành, “Lạc Thủy quốc tiểu dân nhược, nhất định phải dựa vào đại quốc mới có thể sinh tồn. Nếu không phải Thiên Tĩnh, thì chính là Phong Lăng, thậm chí Tây Kì. Nếu thay đổi không được vận mệnh là nước chư hầu, tất yếu không cần cùng Thiên Tĩnh trở mặt, mang đến vô cùng họa chiến cho Lạc Thủy quốc dân.”

Hắn lạnh lùng cười, “Ta khi mười hai tuổi, thỉnh cầu phụ vương đáp ứng cho ta qua Thiên Tĩnh làm chất tử, đằng đẵng mười ba năm cho đến giờ, kết quả không phải là để cho Lạc Thủy bị diệt vong.”

Lôi Hải Thành nghiêm nghị. Hắn không phải người thời đại này, không có tư cách đánh giá ý nghĩ của công tử Tuyết có phải hay không thật sự hữu ích để cho quốc vận Lạc Thủy được dài lâu, và lại càng vô lý nếu phản bác lại.

Cho dù thời đại tiền thế của hắn, cũng giống như Lạc Thủy vậy, mấy tiểu quốc gia bị mấy siêu cường quốc chỉ đâu đánh đấy đâu đâu cũng có. Văn minh xã hội còn có cường quốc hoành hành, lưu hành bá quyền chính trị, huống chi là ở cổ đại.

Hắn trầm ngâm một hồi, mới hỏi công tử Tuyết: “Ngươi vì cái gì mà nói cho ta mấy chuyện này?”

“Ngươi tán thành kiến giải của ta chứ?”

Công tử Tuyết tựa hồ có thể nhìn thấu lòng dạ Lôi Hải Thành, khẽ cười.”Du nhận định ta nhát gan vô năng, ta cũng vô pháp thuyết phục hắn. Lôi Hải Thành, ngươi nếu đồng ý, thì hãy giúp ta khuyên bảo hắn.”

“Muốn ta thay ngươi làm thuyết khách?” Lôi Hải Thành nhướn cao lông mày.

Hắn đối tài ăn nói của bản thân rất tự tin, nhưng lại không thích cái giọng điệu ra lệnh của công tử Tuyết. Miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nhàn nhã duỗi lưng giãn khai tứ chi.”bản thân ta cũng có một đống phiền toái phải giải quyết, sau khi tiễn các ngươi quay về lạc thủy liền ly khai. Chuyện của ngươi, thứ lỗi cho ta giúp không được gì.”

Nụ cười của công tử Tuyết ngưng tụ trên môi, không phải bởi vì nghe được lời cự tuyệt đã dự kiến trước trong lòng, mà là bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy nụ cưởi tràn ngập mị lực mê hoặc của nam nhân trưởng thành, kết hợp với dung nhan của người thiếu niên, lại hiển lộ sự hài hoà đến kì lạ.

“...... Ngươi, thực đặc biệt.” trong mắt công tử Tuyết chớp động một chút hiếu kì cùng sự tham cứu.”Nghe Du nói, ngươi là Tá Thi Hoàn Hồn? Ngươi nguyên bản, là người thế nào?”

“Đúng vậy, Hải Thành, vào thời điểm ngươi giết người rất có hảo khí thế, kiếp trước có phải hay không là kiếm khách hiệp sĩ gì đó hay là, hì hì, giang dương đại đạo?” Công tử Du chiếu cố cho mấy hài đồng kia ăn xong bánh, đi tới vừa lúc nghe thấy câu cuối của công tử Tuyết, trong lòng cũng thấy ngứa ngáy.

Ngày đó nghe Lãnh Thọ cùng Lôi Hải Thành đối thoại một lúc, hắn như rơi vào đám mây mù, chỉ nghe rõ ràng được mỗi Tá Thi Hoàn Hồn. Nói lúc ấy không bị dọa đến nhảy dựng lên thì là giả, nhưng tin tưởng Lôi Hải Thành tuyệt đối sẽ không hại hắn, liền tự đem nghi hoặc mạnh mẽ ấy chôn xuống đáy lòng.

Thấy hai huynh đệ bốn con mắt cùng nhau nhìn hắn, Lôi Hải Thành cười thầm, trên mặt lại nghiêm trang.

“Là người mổ lợn.”

Công tử Du sửng sốt rồi ôm bụng cười lăn lộn. Công tử Tuyết ngược lại không cười, chỉ lãnh đạm ngắm Lôi Hải Thành, dựa vào tường nhắm mắt lại.

Hai huynh đệ đều hiểu rõ, biết cái gọi là mổ heo gì đó chỉ là nói lấy lệ mà thôi, nếu Lôi Hải Thành không muốn nhiều lời, bọn họ cũng liền xua đi ý niệm tiếp tục truy vấn trong đầu. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play