Lúc này thiên sắc đã gần hửng sáng. Thủ vệ binh sĩ thấy hai con tuấn mã phong trì điện xế[61] lao đến, liền nhanh chóng thức tỉnh, rút ra thắt lưng đao chạy đến cản đường.

“Kẻ nào? Mau dừng lại!”

Lôi Hải Thành chẳng những không ngừng, ngược lại còn thúc ngựa chạy thẳng vào đám binh sĩ, không đợi đám binh sĩ bị doạ ngây ngốc kia phản ứng lại, hắn ở trên ngựa khom người xuống, đưa tay đoạt lấy thắt lưng đao trong tay binh sĩ, dùng khuỷu tay hất bay binh tướng ra ven đường.

Đám tướng sĩ còn lại đại kinh thất sắc, rút ra binh khí xông lên vây lấy hắc mã.

Lôi Hải Thành xoay cổ tay, lấy ra yêu bài Lan vương phủ giơ lên cao, không dừng vó ngựa, hít một hơi xuống đan điền quát to: “Phụng Lan vương chi mệnh xuất thành thi hành chuyện quan trọng, kẻ nào ngăn cản giết không tha!”

Dưới nguyệt quang, yêu bài kim quang lấp lánh.

Tướng sĩ trong kinh thành không ai không biết Lan vương, thủ vệ tướng lĩnh kia nhìn thấy yêu bài liền cả kinh, lại thấy Lôi Hải Thành hào quang khí thế thẳng hướng lao đến, toàn thân ngạo khí, không chút lo ngại, liền không có lấy nửa điểm hoài nghi, lập tức ra lệnh cho binh sĩ mở cửa thành cho qua.

Cánh cửa thành bằng sắt dày nặng vô cùng dưới sự hợp lực của binh sĩ chậm rãi hướng hai bên mở ra.

Lôi Hải Thành thu hồi yêu bài, cùng công tử Du phóng ngựa phi nhanh, chỉ còn cách tầm mười trượng đến cổng thành, bỗng nhiên phía sau vang lên ngàn tiếng vó ngựa loạn xạ phóng tới.

“Mau đóng cổng thành, chớ để cho yếu phạm chạy thoát!”

Thanh âm này...... Lôi Hải Thành quay đầu lại, một đại đội truy binh đông nghịt đang nhanh chóng áp sát.

Cưỡi trên con bạch mã đi đầu quả nhiên là Lãnh Thọ.Trên thân choàng hoàng kim khóa tử chiến giáp, tay cầm tam xích thanh phong đã rút khỏi vỏ, hô lớn: “Lôi Hải Thành, mau xuống ngựa chịu trói, bổn vương cam đoan tuyệt không đả thương chút nào đến ngươi.”

Đồ ngu thì mới tin! Lôi Hải Thành khinh thường không thèm quay đầu lại.

Thủ vệ tướng sĩ nhận ra Lan vương, nghe Lan vương kêu bế môn, trong lòng biết có gì đó kì lạ, hợp lực đẩy cửa, đem cổng thành mới vừa mở ra khép lại.

Nếu không thể thoát ra khỏi cổng thành đã hoàn toàn khép kín phía trước, thì chỉ có đường chết!!

Lôi Hải Thành hít sâu, quyết định tái liều mạng đánh cược một phen. Bất quá lần này, đánh cược chính là tính mệnh của ba người!

Hắn nhìn về phía công tử Du, đối phương cũng đang nhìn hắn, trong mắt đều cùng tràn ngập lời tuyên thệ quyết không chùn bước.

Lôi Hải Thành hiểu ý mỉm cười, yêu đao lăng không chém xuống, uy vũ sinh phong, hắc mã tựa như tiêu thương, phóng như bay về phía cổng thành đang từ từ khép lại──

“Ai ngăn ta đều phải chết!”

Đao quang nhanh như điện thiểm lôi minh, chém ngang hông tên binh sĩ đang chặn đường phía trước.

Máu đào như phi vũ, bắn tung giữa không trung. Hai nửa thượng hạ thân thể binh sĩ lập tức chia đôi, nửa người trên mang theo ruột gan máu chảy đầm đìa văng ra xa rồi rớt xuống bụi cỏ.

Lôi Hải Thành giơ cao thanh yêu đao vẫn còn đang không ngừng nhỏ huyết châu, trên mặt cũng vương vài giọt máu hồng, lãnh tuấn giống như Tu La đến từ địa ngục, mang theo cường liệt sát khí bất khả kháng cự thúc ngựa chạy xuyên qua đám thị vệ canh cổng đang kinh hồn đờ đẫn.

Công tử Du hét lên một tiếng, ôm chặt lấy người trong lòng, theo sát phía sau hắc mã chạy xuyên qua cổng thành.

Hai kỵ binh rời đi chỉ còn lại ánh rạng đông hé lộ ra từ trong tầng mấy, chiếu xuống mặt đất nhiễm đầy máu tươi cùng thi thể binh sĩ đứt thành hai đoạn.

Phương đông bình minh cuồn cuộn, thiên dĩ vi bạch.

Bạch mã ngẩng đầu hí lên một tiếng, Lãnh Thọ cùng đại đội thị vệ của hắn đuổi tới trước bãi máu kia, liền ghìm cương lại.

Thủ vệ tướng sĩ lúc này mới hoàn hồn lại, tất cả đều quỳ xuống đất thỉnh tội.”Thuộc hạ kém cỏi vô năng, thỉnh Vương gia giáng tội.”

“Bỏ đi, chỉ bằng các ngươi, vốn cũng ngăn không được hắn.” Lãnh Thọ giơ tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy. Trên mặt hắn, cũng cùng mọi người giống nhau, đều mang vẻ kinh hãi thần sắc.

Nếu Lôi Hải Thành kia một đao thạch phá thiên kinh chém về phía chính mình, có thể hay không tránh được? Đây là nghi vấn luẩn quẩn trong tâm mỗi người ở đây.

Nỗi sợ hãi không tên tựa như tảng đá lớn đè chặt xuống ***g ngực mỗi người, cơ hồ không thể hít thở nổi.

Sau một hồi yên lặng, một thống lĩnh võ tướng phía sau Lãnh Thọ ngập ngừng lên tiếng hỏi: “Vương gia, muốn hay không thuộc hạ chỉ huy cung tiễn đội đuổi theo bọn họ? Cho dù bọn họ có chạy, bất quá cũng không thoát được thiên tiễn tề phát.”

“Không cần!” Lãnh Thọ tra trường kiếm vào bao, trầm thanh nói: “Bình phó tướng, ngươi dẫn mọi người quay về doanh trại, chỉ để phong vân thập tam kỵ cùng bổn vương đuổi theo đào phạm.”

Võ tướng họ Bình kia liền thất kinh, “Đào phạm hung hãn như vậy, Vương gia thân thể đáng giá vạn kim, không nên dính vào thứ nguy hiểm như thế.”

“Ngươi hoài nghi năng lực của bổn vương?” Ánh mắt uy nghiêm của Lãnh Thọ khiến cho Bình phó tướng không dám tái gián, chỉ có thể lo lắng nhìn Lãnh Thọ dẫn theo phong vân thập tam kỵ thân cận của hắn xuất thành.

“Bình tướng quân, ngươi xem Vương gia hắn là đối thiếu niên kia động tâm, cho nên không chịu bắn tên chặn lại?” Một thị vệ ghé vào bên tai Bình phó tướng bên tai úp mở nói.

Bình phó tướng trầm sắc mặt, trách mắng: “Đừng có nói nhảm! Ngươi không biết sao? Thiếu niên kia chính là người năm trước giết chết Phong Lăng bạch hổ nâng cao quốc uy Thiên Tĩnh ta, tên gọi Lôi Hải Thành. Hào kiệt nhân vật như thế, Vương gia có ái tài, cũng là lẽ thường tình.”

“Nhưng nghe nói, Lôi Hải Thành nguyên bản chính là phường nam xướng, còn dám đến ám sát Hoàng Thượng ──”

“Lắm lời!” Bình tướng quân giận dữ nhìn thị vệ kia, “Dưới trướng Vương gia, chỉ có thể là dũng sĩ xung phong giết địch, không phải là thứ thị phi lắm điều.”

Tên thị vệ mất mặt, hậm hực lui ra sau, vẻ mặt lại vô cùng bất phục tướng quân cư nhiên lại vì cái tên nam xướng kia mà quở trách hắn.

Mục quang Bình phó tướng theo sắc mặt mọi người nhìn lướt qua một loại, thấy không ít thị vệ hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm không đồng ý. Hắn thở dài nói: “Anh hùng chớ có hỏi xuất xứ. Nếu như binh lực Thiên Tĩnh ta khi đối địch, đều có một nửa dũng mãnh của thiếu niên kia, thì Thiên Tĩnh ta làm sao đến nỗi phải hướng Tây Kì cắt đất cầu hòa?”

Một khi nhắc đến sự sỉ nhục bại trận, mọi người nhất thời đều cùng lộ vẻ xấu hổ, im lặng trầm tư.

Sau khi Lôi Hải Thành cùng công tử Du xuất thành, cũng không dừng lại, để tránh làm kinh hãi người qua đường, cố gắng tìm nơi hẻo lánh không người mà đi, một hơi cuồng phi đến bảy tám mươi dặm, quay đầu lại không thấy truy binh, thần kinh căng thẳng mới dần thả lỏng.

Con ngựa của công tử Du phải chở tới hai người, phụ trọng quá nhiều, chân trước đột nhiên ngã gập xuống, quỵ ở ven đường, miệng sùi bọt mép. Công tử Du bất ngờ không kịp đề phòng, cùng công tử Tuyết theo lưng ngựa ngã xuống, hoàn hảo rơi xuống chỗ bụi cỏ, chỉ có bàn tay bị có chút xây sát da.

Hắn vội vàng kiểm tra công tử Tuyết vẫn đang hôn mê bất tỉnh, cũng không thấy bị thương, thở phào, ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Hải Thành dừng hắc mã, cười khổ nói: “Trước tiên hãy nghỉ ngơi chút đã, con ngựa này xem ra là không chạy nổi nữa rồi. A, bả vai của ngươi?”

Y phục bên vai phải Lôi Hải Thành đỏ hồng một mảnh, huyết còn đang chậm rãi rướm ra.

“Vết thương nứt ra rồi.” Khuôn mặt Lôi Hải Thành tái nhợt đến kinh người. Khoảnh khắc dốc toàn lực chém một đao, đã khiến vết thương của hắn lại nứt toác ra, nhưng bởi cần thoát khỏi truy binh, căn bản là không nhàn rỗi dừng lại để băng bó.

Cảm giác váng đầu hoa mắt cũng càng ngày càng nghiêm trọng, huyết khí trong ngực cuồn cuộn, nghĩ muốn nôn ra nhưng tựa như bị thứ gì đó chặn ngang yết hầu...... Đại khái là dược hiệu của giải độc dược đã nhanh chóng hết, không thể tái trấn trụ độc tính phát tác trong cơ thể.

Lần này, hắn đã quá khinh địch......

“Hải Thành, cẩn thận!” Thấy Lôi Hải Thành lảo đảo ngã khỏi lưng ngựa, công tử Du vội đỡ hắn đưa đến ven đường ngồi xuống, từ trong vạt áo lấy ra mấy dược bình.

Kim sang cao, giải độc dược, cũng khá giống nhau, tất cả đều là công tử Du trước khi rời khỏi Lạc Thủy xá quán vội vàng mang theo.

“Cám ơn.” Mất máu quá nhiều khiến cho tay chân đều bắt đầu phát nhuyễn, Lôi Hải Thành buộc lòng phải để cho công tử Du thay hắn đem vết thương thượng dược băng bó lần nữa, nhịn không được thầm khen sự cẩn thận chu đáo của công tử Du.

Sau khi xong việc, Lôi Hải Thành dự định lập tức chạy tới thị trấn gần nhất tìm đại phu trị liệu, nhưng hai con ngựa đều đã mệt mỏi đến lâm vào tình trạng kiệt sức. Lôi Hải Thành cũng đành chịu, trông thấy cách ven đường không xa có một dòng suối nhỏ, liền dắt ngựa đi đến bên, cho ngựa uống chút nước để nhanh chóng khôi phục thể lực tiếp tục lên đường.

Công tử Du một tay ôm công tử Tuyết, một tay vất vả lôi theo con ngựa của mình đến uống nước.

Dương quang xuyên thấu qua những nhánh cây chằng chịt chiếu xuống mặt nước, tạo thành những vệt sáng nông sâu không đồng nhất. Phía trên cao, có con điểu tước truyền ra vài tiếng hót trầm bổng véo von, con ngựa thong thả uống nước...... Chuyện tranh đấu tanh mùi huyết tinh khi trước, dường như đã xa xôi lắm rồi.

Lôi Hải Thành yên lặng nhìn công tử Du đang hất nước lên rửa mặt, nếu không có công tử Du tương trợ, có lẽ hắn đã vì độc phát mà rơi vào tay bọn thị vệ rồi......

“Ngươi có thể bơi lội không?” Hắn đột nhiên hỏi.

“Có thể a!” Công tử Du ngẩng đầu, hồ nghi nhìn khoe miệng khẽ nhếch của Lôi Hải Thành.”Sao lại đột nhiên hỏi vậy?”

“Không có gì.” Lôi Hải Thành cười càng thêm thâm thuý, đương nhiên cũng không có ý định nói cho công tử Du nguyên nhân — lúc này đây, hẳn là sẽ không lại bị mệnh trung phạm thủy, mà bị suy vận đấy chứ?

“Chậc, lại là Tam Tự kinh của ngươi rồi.” Công tử Du nửa đùa nửa thật oán trách.

Lôi Hải Thành vừa định nói, trong giây lát liền thu lại nụ cười, nghiêng tai ngưng lắng thần nghe —

“Hậu diện có người đuổi theo, đi mau!”

Thấy hắn biểu tình ngưng trọng, công tử Du vội vàng ôm lấy công tử Tuyết, xoay người lên ngựa. Hai con ngựa chạy đi bất quá mấy trăm thước, tiếng vó ngựa hậu diện càng ngày càng vang, kèm theo thanh âm vang dội của Lãnh Thọ

“Lôi Hải Thành, ngựa của các ngươi sớm đã thoát lực, đừng có chạy nữa.” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play