Hoàng hôn trên đỉnh núi, lạnh thấu xương. Cảm giác váng vất theo bầu trời dần tối lại càng thêm rõ ràng. Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền quay vào thạch ốc tránh lạnh nghỉ ngơi.
Việt Tiêu đã muốn cháng váng mê mệt, hữu khí vô lực tựa lưng vào vách núi, trong lòng vẫn ôm tro cốt của Tiêu Vân Khởi. Lôi Hải Thành quăng miếng lương khô cho nàng, Việt Tiêu cũng không ăn.
Lôi Hải Thành cũng chẳng buồn phản ứng lại nàng, cùng Lãnh Huyền ăn xong, nhìn đống xương cốt trắng ở góc tường, chung quy vẫn cảm thấy quỷ dị, hỏi Việt Tiêu: “Cái đống đó là những kẻ nào vậy?”
Việt Tiêu giống như mệt mỏi vô cùng, mí mắt cũng không mở, nói: “Bao năm qua luôn có những kẻ tham lam, biết rõ Chỉ Thiên Phong có Thánh Sư bảo hộ, vẫn là không biết tự lượng sức mình xông vào núi muốn tìm kho báu, kết quả đều thành xương trắng hết.”
Cái chữ “Tham” quả nhiên đã hại người không ít. Lôi Hải Thành lắc đầu.
Sắc trời đã tối đen, hắn muốn nổi đống lửa sưởi ấm cho Lãnh Huyền, nhưng trên núi ngay cả cỏ cũng tìm không thấy, bất đắc dĩ đành phải tìm cách khác, lấy nến từ trong túi ra dùng.
Ánh nến mịt mù, chiếu sáng vẻ mệt mỏi trên mặt ba người.
Lôi Hải Thành nhìn cửa động, bên trong tối đen như mực, cũng không nhìn thấy Vu sư kia là đang làm cái gì.
Hắn có điểm không nghĩ ra được, Vu sư cùng hắc khuyển quanh năm sống trên ngọn Chỉ Thiên Phong trơ trụi này, dựa vào cái thứ đồ ăn gì mà sống đây. Nghĩ lại, nếu Kim Hà vương tộc hàng năm đều vào núi để nghe thần dụ, hơn phân nửa sẽ đưa áo cơm lên cung phụng, cũng đủ cho Vu sư sống một năm.
Bỗng dưng, trong huyệt động vang lên vài tiếng lẩm bẩm của Vu sư, liền sau đó là hai tiếng cười.
Người có bình thường đến mấy, sống đoạn tuyệt với nhân thế, sớm hay muộn không thành tự kỷ thì cũng tự biến thành tính tình cổ quái. Lôi Hải Thành ngược lại không ngạc nhiên, chỉ sợ ba người đi ngủ rồi, Vu sư kia có thể đột nhiên đổi ý, đến ám toán hay không.
Hắn lấy ra kiện nhuyễn bào bông tơ đắp thêm cho Lãnh Huyền, nhẹ nhành nói: “Ngươi ngủ đi, ta sẽ gác đêm. Trời sáng, thì ngươi đổi lượt cho ta ngủ.”
Lãnh Huyền kỳ thật suốt đường đi đều cố nén sự đau đớn ở khắp tứ chi trăm hài, lúc này quả thật đã đến cực hạn, cũng không miễn cưỡng chống đỡ nữa, dựa vào phía sau Lôi Hải Thành chợp mắt.
Cô sơn dã phong, thổi đến cô quạnh. Lôi Hải Thành nghe tiếng thở nhẹ nhàng chậm rãi của Lãnh Huyền, lại cảm thấy yên ổn vô cùng.
Có thứ gì, có thể sánh với việc cùng tựa lưng bên Lãnh Huyền, cùng tồn tại hít thở trong thiên địa nữa đây?......
Hai ngày chờ đợi, ở trong lòng Lôi Hải Thành đặc biệt dài đằng đẵng.
Buồn chán nhàn rỗi, hắn cùng Lãnh Huyền đi vài vòng phụ cận rừng đá, phát hiện trừ bỏ trong huyệt động, ở những tầng nham thạch khác trong núi cũng có không ít khe nứt, hơi nước nóng cuồn cuộn bốc, sương khói mịt mù.
Tầng mây trên đỉnh, dày đặc đen đậm, giống như một vết mực lớn áp sát Chỉ Thiên Phong. Diều hâu đại bàng lại không thấy bóng dáng nữa.
Trong bầu không khí, dường như đang ấp ủ điều gì......
Thể lực Lãnh Huyền vẫn không tốt, dư độc vì môi trường xấu lại có xu hướng trỗi dậy, bắt đầu từ sáng ngày thứ hai liền không còn sức đi lại, để Lôi Hải Thành dìu về thạch ốc nghỉ ngơi.
Lôi Hải Thành lau mồ hôi lạnh đầy mặt cho Lãnh Huyền, một bên âm thầm mắng chửi Kim Hà Vu sư kia không chịu ra tay chữa trị sớm một chút. Bỗng nhiên nghe được thanh âm của Việt Tiêu từ trong huyệt động bay ra ——
“Liệt bệ hạ, Thánh Sư thỉnh hai vị tiến vào.”
Mùi lưu huỳnh trong động so với hai ngày trước lại càng gay mũi. Ánh sáng thập phần u ám, ngọn lửa trong lư hương bốc lên còn cao hơn đầu người, phát ra hào quang xanh tím.
Vu sư ở bên lư hương xoay người, hai ngày không gặp, toàn bộ khuôn mặt trắng trong của hắn đều mơ hồ phát xanh, tôn lên làn môi đỏ sẫm như máu, vô cùng quỷ quyệt.
Nhìn thấy Lôi Hải Thành dìu Lãnh Huyền đến gần, hắn kéo khóe miệng cười: “Độc phát rồi sao?”
Lôi Hải Thành trừng mắt nhìn hắn, đuôi mắt Vu sư cũng không liếc lại hắn, chỉ phân phó nói: “Đỡ hắn ngồi xuống, ta phải làm phép.”
Tốt nhất là đừng có giở trò gì! Lôi Hải Thành hừ nhẹ, theo lời để cho Lãnh Huyền khoanh chân ngồi xuống, duỗi thắt lưng, vừa đúng lúc thấy một điểm tà khí hiện lên khuôn mặt Vu sư.
Một bàn tay, đập thẳng đến ***g ngực hắn, chưởng này căn bản không mang theo tiếng gió, mềm mại như không có khí lực gì. Lôi Hải Thành theo bản năng đưa tay ra đỡ, lại giống như đánh vào gậy sắt, nửa người đều phát tê.
Bàn tay kia của Vu sư, thừa dịp tóm lấy vạt áo hắn, thuận tay quăng cả người Lôi Hải Thành bắn lên không.
Lôi Hải Thành rơi xuống đất, ngã ở bên đầm nước lớn nhất, gân cốt toàn thân đau nhức, trong lúc nhất thời cư nhiên không đứng dậy nổi, không khỏi kinh hoàng biến sắc.
Chiêu đánh của Kim Hà Vu sư này, không phải là một chiêu thức đặc biệt gì, song khí lực quả thật mạnh đến kinh người.
“Hải Thành?” Lãnh Huyền cả kinh muốn đứng dậy, sau gáy lại phát lạnh, một thanh tiểu đao sắc bén đã kề bên cổ hắn.
Việt Tiêu cầm lưỡi dao sắc bén trong tay đứng phía sau Lãnh Huyền, “Chớ nhúc nhích!”
Lãnh Huyền quả nhiên ngồi sững lại, trên khuôn mặt tái nhợt, con ngươi đen sâu đang co rút.
Lôi Hải Thành cố gắng chống nửa người trên dậy, đập vào mục quang, là mặt nước nguyên bản trong như gương kia không còn bằng lặng nữa, vô số bọt khí lớn nhỏ không đồng nhất đang chen lấn dâng lên, tựa như một nồi nước đun sôi.
Hiện tượng này quá mức dị thường, hắn muốn quan sát kỹ càng hơn một chút, Vu sư đã vù một tiếng, phóng qua mặt nước dừng ở bên người hắn, lực chân lớn vô cùng, đá Lôi Hải Thành ngã lăn mấy vòng.
Không đợi Lôi Hải Thành đứng dậy, Vu sư một cước dẫm lên ngực hắn, khuôn mặt xinh đẹp, cười đến có phần méo mó.”Các ngươi giết chết Tiểu Bảo, vậy hãy thay nó lưu lại cùng ta cho đến chết đi!”
Đồ điên! Lôi Hải Thành kinh sợ đan xen, vung đoản đao đâm về phía chân Vu sư đang dẫm trên ngực hắn, lại nghe Việt Tiêu kêu lên: “Lôi Hải Thành, dừng tay!”
Một tia máu tươi từ sau gáy Lãnh Huyền chậm rãi chảy xuống, nhỏ lên trên áo.
Lôi Hải Thành tức khắc dừng thế đao.
Trong mắt Việt Tiêu chớp động vài phần điên cuồng, “Thánh Sư, ngài hai ngày nay đã triệu hồi được hồn phách Vân Khởi về Chỉ Thiên Phong, cầu lão nhân gia ngài nhanh nhanh giúp hắn quay về nhân gian. Trong thân Lãnh Huyền có kịch độc, không thích hợp di hồn, hãy dùng thân thể của Lôi Hải Thành!”
Lôi Hải Thành đang mau chóng tìm kiếm kế thoát thân cho hắn cùng Lãnh Huyền, nghe vậy toàn thân chấn động, tay chân nháy mắt lạnh giá thấu xương.
Nếu hắn không có nghe sai, Việt Tiêu là muốn Vu sư triệu hồi hồn phách Tiêu Vân Khởi di nhập vào trong cơ thể hắn. Bản thân đã từng trải qua Tá Thi Hoàn Hồn, hắn nửa điểm cũng không hoài nghi tính khả thi của việc này
Việt Tiêu nhất định là ngay tại lúc Tiêu Vân Khởi chết, đã liền nảy ý niệm này, nên mới dụ dỗ hắn cùng Lãnh Huyền đến Chỉ Thiên Phong. Nghe ý trong lời của Việt Tiêu, thì vốn dĩ tính toán dùng thể xác Lãnh Huyền, nhưng phát hiện Lãnh Huyền trúng độc, liền đem chủ ý chuyển sang hắn.
Vu sư từ trên cao nhìn xuống quan sát gương mặt xanh mét của Lôi Hải Thành, cười nói: “Nhìn linh quang hồn phách ngươi, ngươi nguyên bản cũng không phải chủ nhân thân thể này.”
Hắn khẽ xoay vòng tay đá đen trên cổ tay phải, vươn bàn tay trong suốt, cúi người thong thả đè lên trán Lôi Hải Thành.”Trước đánh bay hồn phách của ngươi ra, rồi lấy thân thể này để đồ nhi Vân Khởi ta hồi dương, quả là thích hợp.”
Trên mặt Lãnh Huyền lộ vẻ kinh hoàng, bỗng chốc trầm giọng mạnh mẽ hỏi Việt Tiêu ở phía sau: “Ngươi khi trước đến Thiên Tĩnh cầu thân, có phải là đã nghĩ rằng, nếu như được toại nguyện, sẽ đem bổn hoàng lừa đến Kim Hà, thi triển di hồn thuật, tiếp đó mượn thể xác bổn hoàng hiệu lệnh Thiên Tĩnh hay không?”
“Liệt bệ hạ quả nhiên cơ trí hơn người.”
Việt Tiêu đáp lời, mục quang vẫn dán chặt vào tình hình bên phía Lôi Hải Thành, thấy bàn tay Vu sư càng lúc càn tiến lại gần khuôn mặt Lôi Hải Thành, trong lòng nàng mừng như điên, nói: “Liệt bệ hạ quyền khuynh thiên hạ, vốn dĩ là thể xác tốt nhất, chỉ tiếc trúng độc, cho dù chữa khỏi, thân thể xương cốt cũng chung quy cũng không thể so với Định Quốc vương tuổi trẻ cường tráng, a a......”
Lãnh Huyền cố ý dụ dỗ Việt Tiêu nói chuyện, mục đích chính là làm cho nàng phân tâm, thừa dịp Việt Tiêu vô cùng đắc ý, hắn đột ngột cúi đầu, thoát khỏi lưỡi đao kia, gập khuỷu tay trái, dốc sức đánh trúng bụng Việt Tiêu.
Tiếng cười đến một nửa, chuyển thành kinh hô, Việt Tiêu đau đến cong gập thắt lưng.
Một kích dồn sức này của Lãnh Huyền, cũng đã tác động đến gân cốt toàn thân, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vô lực đứng dậy.
Lôi Hải Thành vào thời điểm Lãnh Huyền mở miệng nói chuyện, đã muốn hiểu được dụng tâm của nam nhân. Thấy Lãnh Huyền thoát khỏi vòng uy hiếp của Việt Tiêu, hắn không cần phải sợ ném chuột vỡ đồ nữa, hai tay tức khắc như điện lao ra, bắt lấy cánh tay phải Vu sư, mạnh mẽ quăng ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, Vu sư bị quăng đến đầu kia huyệt động, đập lên vách núi, cùng với gạch đá vỡ vụn rơi xuống, song không chút thương tích, chớp mắt liền từ trong đống đá vụn đứng dậy, sắc xanh trên khuôn mặt hừng hực, nhìn như quỷ ác.
Lôi Hải Thành nhảy lên, đang muốn chạy đến bên cạnh Lãnh Huyền, bất chợt mặt đất dưới chân không báo trước phát ra một trận chấn động kịch liệt.
Mặt nước vốn dĩ cuồn cuộn không ngừng kia lại phun ra mấy cột nước to lớn, gào thét xông lên giữa không trung, bọt nước giống như trăm nghìn lưỡi đao vô hình bắn tung tóe, làm ướt xiêm y bốn người.
Hai chữ “địa chấn” không cần suy nghĩ tiến vào trong óc Lôi Hải Thành, bỗng chốc cũng đã thông suốt hiện tượng thiên văn dị thường mây đen tràn ngập chim chóc bay loạn, chính là điềm báo trước của địa chấn. Chính là hắn cho tới bây giờ tự mình cũng chưa từng trải qua tai họa địa chấn, trong lúc nhất thời lại không hề liên tưởng đến chuyện đó.
Vu sư lau sạch bọt nước đầy đầu, cư nhiên cất tiếng cười to, thì thào nói: “Hỏa long đã không còn chờ được nữa, hôm nay sẽ hủy đi Chỉ Thiên Phong này sao? A a a, đến đây đi!”
“Thánh Sư, ngươi nói hỏa long gì vậy? A ──” Việt Tiêu hoảng sợ hỏi. Mặt đất đang rung mạnh, nàng đứng không vững, té ngã trên đất.
Trăm ngàn khe hở nham thạch vốn đã tồn tại trên mặt đất kia lại càng nứt rộng, toác ra bốn phương tám hướng, với tốc độ kinh người leo lên vách huyệt động.
Nước suối sôi ùng ục, nhưng lại mang theo sắc đỏ sậm, phụt ra mùi lưu huỳnh đậm đặc khiến kẻ khác hít thở không thông.
Lôi Hải Thành chứng kiến cảnh này, nghĩ đến hai chữ hỏa long, toàn thân phiếm lạnh ── ngọn Chỉ Thiên Phong này, e rằng chính là một ngọn núi lửa.
Thiên tai đại họa mà Vu sư ngày đó nói cho Kim Hà quốc chủ, nguyên lai là chỉ núi lửa phun trào.
Chạy trốn, là lựa chọn duy nhất. Nếu chờ dung nham phá tan lớp vỏ đất, hắn cùng Lãnh Huyền, nháy mắt sẽ bị dung nham nóng chảy hòa tan.
Hắn chạy tới bên đầm nước trước mặt, cõng lấy Lãnh Huyền, xoay người lao ra ngoài cửa động.
“Thánh Sư, đừng để cho bọn họ chạy thoát! Vân Khởi còn chưa có hồi dương a, Thánh Sư!” Việt Tiêu bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo vừa đuổi vừa cất tiếng kêu to.
Vu sư gầm lên giận dữ: “Các ngươi hại chết Tiểu Bảo, ta muốn các ngươi phải chôn cùng.”
Muốn thì tự mình đi theo đi, Lôi Hải Thành thầm mắng, mắt thấy đã đến cửa động, hắn gia tăng tốc độ, song cơn chấn động thứ ba đã kéo tới.
Lần này, chân chính là núi rung đất chuyển. Vô số đá vụn từ trên cao rớt xuống huyệt động.
Có một khối cự thạch nặng đến mất tấn, rơi ngay trước cửa động, chặn lại lối ra, chỉ lưu một khe hở chật hẹp vừa đủ cho một người miễn cưỡng nghiêng thân len qua.
“Ngươi đi trước!” Lôi Hải Thành buông Lãnh Huyền, đẩy nam nhân lách ra ngoài theo kẽ hở, bản thân cũng len người đi theo.
Mới vừa qua được nửa thân, cánh tay hắn đã bị tay phải Vu sư chặt chẽ tóm lấy, dùng sức lôi về.
Lôi Hải Thành đang bị kẹp giữa cự thạch cùng cửa động, căn bản không thi triển được động tác nào, huống chi khí lực của Vu sư lại lớn một cách thần kỳ. Lôi Hải Thành liền cảm thấy cánh tay mình đau vô cùng, dường như sắp bị Vu sư xé đứt cả da lẫn xương từ bả vai xuống.
Hắn nhíu mày quát thấp giọng quát: “Ngươi không muốn thoát thân sao? Để cho ta qua, ngươi mới có thể thoát khỏi sơn động.”
Vu sư cười lớn, thê lương vô cùng.”Các thế hệ Vu sư đều phát lời thề độc, phụng dưỡng sơn thần cho đến chết, không rời Chỉ Thiên Phong. Nếu có thể đi, ta đã sớm ly khai chốn này.” Tay trái lao nhanh, chặn cổ họng Lôi Hải Thành.
Hai mắt Lôi Hải Thành tức khắc biến thành màu đen. Trong lúc choáng váng, tứ phía lại rung giật một trận, mấy măng đá phía trên gần cửa động cũng bị rung rơi xuống.
Một thanh trong đó lớn như miệng bát, dài đến nửa trượng, đỉnh nhọn như chủy thủ, thế rơi cực mạnh, vô tình cắm phập qua lưng Vu sư, xuyên nửa thanh màu đỏ lộ ra trước ngực hắn.
Vu sư ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra, đã bị đoạt mất hô hấp, hai tròng mắt vẫn còn mở to, dường như khó có thể tin bản thân lại chết dưới măng đá.
Ngón tay kẹp ở cổ họng Lôi Hải Thành, chậm rãi buông lỏng ra. Nhưng tay phải giữ lấy cánh tay Lôi Hải Thành, vẫn nắm chặt không buông.
Lôi Hải Thành muốn ra khỏi cửa động, thì phải hất tay Vu sư ra, đạp hai ba phát đều kéo không ra. Tình thế khẩn cấp, không để cho trì hoãn, hắn dứt khoát vung đao, huyết quang phun ra, chặt đứt từ khuỷu tay phải Vu sư.
Thi hài Vu sư sụp ngã xuống đất. Lôi Hải Thành kéo đoạn tay bị đứt quăng đi, vừa mới cõng Lãnh Huyền lên, bất chợt kinh hoảng khi thấy mái tóc đen cực dài kia của Vu sư cấp tốc biến thành hoa râm.
Hắn tưởng rằng bản thân hoa mắt, nhìn kỹ lại, thấy phần da thịt trên khuỷu tay bị đứt của Vu sư cũng bắt đầu biến hóa, làn da nguyên bản trơn nhẵn hiện từng vệt nhăn nheo. Gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Vu sư nổi nếp nhăn, hai gò má căng tròn cũng teo tóp lại. Chỉ chớp mắt, giống như đã già đi cả chục năm.
Quả thực, là không khác gì kỹ xảo điện ảnh của phim khoa học viễn tưởng chiếu trên màn ảnh rộng. Lôi Hải Thành không tin nổi nhướn cao mi, mục quang kinh hãi, phát hiện cánh tay cụt kia của Vu sư lại vẫn trắng như ngọc y như lúc trước.
Vòng tay đá đen, nhiễm vài giọt máu tươi, hiện ra ánh sáng gần như bạch sắc, giây lát lại khôi phục ánh âm u như lúc ban đầu. Mà mấy điểm huyết tích kia, đã tan biến không thấy đâu nữa.
Tâm Lôi Hải Thành khẽ động, nhanh chóng tháo vòng tay ra, mang lên cổ tay trái Lãnh Huyền.
Mất đi vòng tay, cánh tay đứt của Vu sư tức khắc khô héo già nua.
Xem ra, vòng tay này chính là bảo vật...... Lôi Hải Thành thầm nghĩ, cõng Lãnh Huyền, lao khỏi thạch ốc.
Mây dày đặc hết đỏ lại đen cấp tốc cuồn cuộn, hoàn toàn bao trùm khắp không trung. Dãy núi không ngừng chấn động, sụp đổ...... giống như tận thế.
Lôi Hải Thành dùng tốc độ băng qua rừng đá đã muốn thành đống đá vụn, chạy qua mấy trăm bậc thang đá, lao tới bên cây cầu dây thừng hắn dựng lên ngày đó.
Dây thừng dài rung giật trong cuồng phong, yếu đuối như thể chỉ trong giây kế tiếp sẽ bị gió giật đứt đoạn.
Tính mạng của Hắn cùng Lãnh Huyền, phải dựa vào chiếc dây thừng ấy.
Lôi Hải Thành dùng thừng móc vòng qua hông mình cùng Lãnh Huyền, buộc chặt lại. Lại lấy ra một bộ thừng bọc da, thắt chặt một đầu vào cổ tay mình.
Đúng lúc này, Chỉ Thiên Phong truyền đến nổ trời long đất lở, cơ hồ chấn động đến muốn điếc hai tai Lôi Hải Thành.
Dung nham đỏ thẫm rít gào phóng lên cao, phun đến cả ngàn mét, như thần long cuồng nộ, xé rách mây trời bên trên. Phút chốc sau hóa thành huyết vũ khôn cùng, tàn bạo bổ xuống vạn vật thế gian.
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng núi lửa phun trào hoành tráng ở cự ly gần, Lôi Hải Thành bị sức mạnh thần kỳ của thiên nhiên này làm cho chấn động, khiến cho ngơ ngẩn.
“Lôi Hải Thành!” Tiếng kêu lớn sắc nhọn của nữ nhân bỗng dưng vang lên, đánh thức hắn.
Y phục của Việt Tiêu đã bị đá vụn móc rách tơi tả, ôm chặt tro cốt Tiêu Vân Khởi, tóc tai bù xù, giống như bị điên xông đến bên cây cầu, khàn giọng giận dữ nói: “Ngươi giết chết Thánh Sư, hại Vân Khởi của ta không thể hồi dương, ta muốn cả hai người các ngươi đều không có nơi chôn thây!!!”
Nàng giơ đao, chém xuống dây thừng.
Không còn thời gian nữa! Đồng tử Lôi Hải Thành co rút lại, hai chân liên hoàn, lăng không đá.
Một cước đạp rớt dao nhỏ, một cước nữa, đá bay bọc tro cốt của Tiêu Vân Khởi. Liền sau đó dùng lực đạp vào vách núi, lướt về phía ngọn núi đối diện.
Khi hai người treo thân trên vực sâu, nham thạch rực cháy đã muốn ùn ùn bao trùm lên đỉnh Chỉ Thiên Phong, dọc theo triền núi chảy nghiêng xuống.
“Vân Khởi! Vân Khởi ──” Việt Tiêu dường như hoàn toàn không thấy dòng dung nham cuộn trào chảy tới, chỉ liều mạng kêu gào, quay đầu đuổi theo tro cốt Lôi Hải Thành vừa đá bay, trong phút chốc, đã bị dòng dung nham đỏ hồng chảy qua cắn nuốt chôn vùi ngay trước mắt Lôi Hải Thành.
Chỉ cần hơi chậm một bước, hắn cùng với Lãnh Huyền cũng khó trốn khỏi thảm họa bị vùi vào lòng dung nham. Lôi Hải Thành mới vừa thở hắt ra, trái tim lập tức lại căng thẳng ──
Nham thạch cực nóng chảy qua đầu buộc thừng ở bên Chỉ Thiên Phong, lập tức liền hòa tan khuyên sắt.
Cây cầu đột ngột đứt đoạn.
Lôi Hải Thành hét lớn một tiếng, nhanh chóng đưa hai tay lên nắm chặt dây thừng. Hai người dưới trọng lực tác động lao thằng vào ngọn núi cách đó ba trượng.
Lần này, nếu đâm vào, hai người sẽ liền đứt đoạn gân cốt.
Mắt thấy sắp va chạm, “keng” một cái, sắt đá đua tiếng, đốm lửa bắn ra bốn phía. trường thương huyền thiết đâm thẳng vào thân núi, cắm ba phần vào đá, giữ lại thân hình đang lao vào của hai người.
Dung nham đỏ rực xuôi dòng tới chân núi Chỉ Thiên Phong, nhuộm kim hà thành một dòng sông đỏ chói, như dời núi lấp bể tràn qua mỗi tấc đất, hủy diệt hết thảy dấu tích, cuồn cuộn về hướng Kim Hà hoàng cung xa xa.
Cả tòa cung điện nguy nga lộng lẫy, phút chốc đã rơi vào biển lửa.
Thiên địa như hoả lò, cuồng liệt thiêu đốt. Luồng hơi nóng bức phả thẳng lên Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền, hun cháy sém đuôi tóc hai người.
Lôi Hải Thành thu hồi tầm mắt khỏi cung thành Kim Hà đã muốn hóa thành hư ảo, quay đầu nhìn Lãnh Huyền phía sau.
Lãnh Huyền cũng đang ngóng nhìn hắn.
Phía trên không trung huyết sắc, dưới chân vực sâu không đáy, bên người núi đá hừng hực lửa, trong mắt hai người, lại chỉ có thấy nhau.
Cho dù thế giới hủy diệt, vẫn muốn được cùng người trước mắt đi đến tận cùng thiên địa.
◇◇◇
Gió đông dần tàn, đầu xuân ấm áp vẫn mang hơi lạnh, một hồi sương giáng, phủ trắng mặt đất hoàng đô Phạm Hạ Tây Kì.
Hai con ngựa tung vó chạy nhanh, mang theo gió lạnh ban mai, sau khi vào thành lại càng không trì hoãn, ngẩng đầu lao về chốn nguy nga nhất trong hoàng đô ──cung thành Tây Kì.
“Lan vương nhất định không thể ngờ được chúng ta lại đột nhiên đến thăm. Hiện tại, hắn hẳn là vẫn đang cùng lão bà ngủ ngon, a a......” Lôi Hải Thành cười khẽ trong lúc tuấn mã chạy như bay.
Sau thiên tai núi lửa phun trào tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn cùng Lãnh Huyền ly khai đô thành Kim Hà, quyết định hồi Thiên Tĩnh.
Cân nhắc việc lại xuyên qua sa mạc, quay về bằng đường cũ quá lãng phí thời gian, hai người liền từ Kim
Hà trực tiếp chọn đường đi Tây Kì. Gần Phạm Hạ, hai người nhớ tới Lan vương từ lúc trấn thủ Tây Kì, đã lâu chưa gặp mặt, chẳng bằng tiện đường đến thăm nom.
Lãnh Huyền cũng cười cười. Từ lúc tiến vào lãnh thổ Tây Kì tới nay, ven đường chứng kiến, biên cương thái bình, lòng dân cũng coi như ổn định. Có thể thấy rằng trong hơn một năm Lan vương nhập trú cai quản Tây Kì, quả thật đã dùng hết tâm tư, mới có thể đem Tây Kì từ sau chiến tranh trong một thời gian ngắn ngủi tu sửa lại được gọn gàng tinh tươm.
Hai người một đường vung roi, ở bên ngoài cửa cung ghìm cương dừng vật cưỡi.
Lan vương Lãnh Thọ nhận được thông báo của thị vệ, kinh hỉ đan xen.
Chuyện Lãnh Huyền trúng độc, từ trước đến nay vẫn giấu Thọ Hoàng thúc, lúc trước độc phát đến Mạc Bắc, cũng dặn dò Minh Chu phong tỏa mọi tin tức thật, đối ngoại chỉ báo thái thượng hoàng du lịch. Lãnh Thọ chỉ nghĩ rằng hai người Lãnh Huyền là dạo chơi ngang qua, đích thân xuất cung, đón Lãnh Huyền cùng Lôi Hải Thành vào cung thành.
Lãnh Thọ mặc dù ở trong hoàng cung, chưởng quản triều chính Tây Kì, nhưng để tránh miệng lưỡi người khác, hắn cũng không ở tại tẩm cung của Tây Kì hoàng đế, mà sai người dựng một phủ đệ khác ở ngự uyển để sinh sống.
Ba người ngồi vào đại sảnh. Thị nữ mới vừa dâng nước trà, thái hậu đã nghe được tin tức từ mấy nha hoàn hầu hạ, vội vàng chạy tới.
Dung nhan nàng vẫn diễm lệ như trước, thậm chí khí sắc so với khi ở trong cung Thiên Tĩnh còn hồng hào thêm vài phần, giống như trẻ ra vài tuổi.
Lôi Hải Thành lại nhìn kỹ Lãnh Thọ, phát hiện bên hông Lãnh Thọ cư nhiên béo ra thêm một vòng, hắn nhịn không được cười thầm. Xem ra, cuộc sống của thái hậu cùng Lãnh Thọ ở Tây Kì quả thật rất thoải mái.
Thái hậu sau khi hướng Lãnh Huyền hành lễ, liền cho lui những người khác, ngắm nghía Lôi Hải Thành, thấy “nhi tử” ngày càng trổ mã rắn rỏi tuấn mỹ, trong lòng nàng vui mừng, quả muốn tiến lên ôm một cái, nhớ lại sự lãnh đạm đối với nàng trước kia của Lôi Hải Thành, lại không dám khinh suất.
Nàng kêu một tiếng “Ngôn nhi” xong liền ngồi xuống bên người Lôi Hải Thành, không ngừng hỏi han ân cần tình hình sinh hoạt gần đây của hắn. Nhìn thấy y phục trên thân Lôi Hải Thành mỏng manh, liền vội vã lột kiện áo choàng chồn đen Lãnh Thọ đang khoác, kiên quyết muốn Lôi Hải Thành mặc vào.
Lôi Hải Thành ngại giao tình với Lãnh Thọ, bất đắc dĩ nhịn xuống, phủ thêm áo choàng.
Lãnh Thọ sợ thái hậu lại làm hành động gì khiến Lôi Hải Thành không vui, liền lấy cớ muốn cùng Lãnh
Huyền đàm luận quốc sự, tiễn thái hậu đi.
Chính ngọ mở thịnh yến trong sảnh, Lãnh Thọ cùng vài quan lại Thiên Tĩnh đến tiếp, mời hai người Lãnh Huyền cùng Lôi Hải Thành tiếp phong tẩy trần.
tiếp phong tẩy trần: thiết đãi người từ xa đến.
Mấy quan lại kia đều là những người năm trước cùng Lãnh Thọ đến trấn thủ Tây Kì, vốn là bách tính bình dân Thiên Tĩnh, bộc lộ tài năng trong đợt thi tuyển, được Minh Chu ban chức quan, sau khi tới Tây Kì lại lập chiến tích lớn lao, được Lãnh Thọ lưu lại Phạm Hạ làm trợ thủ đắc lực. Giờ phút này gặp được đích thân thái thượng hoàng đến Tây Kì tuần sát, đều cùng xốc lại tinh thần, hướng Lãnh Huyền bẩm báo thế cục Tây Kì trước mắt.
Tân chính Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền vạch ra, đều đã lần lượt thi hành tại Tây Kì, tương đối thấy có hiệu quả.
Ảnh hưởng từ mối quan hệ thông gia giữa Thiên Tĩnh đế cùng quận chúa Tây Kì, người Tây Kì cùng di dân Thiên Tĩnh cũng bắt đầu ngày càng có nhiều cuộc thông hôn. Chiếu theo xu thế phát triển này, cách ngày “Thiên hạ một nhà” mà Lôi Hải Thành dự tính cũng không còn xa xôi.
Lãnh Huyền mỉm cười vuốt cằm, đơn giản thăm hỏi cổ vũ chúng nhân vài câu.
Mấy người kia mừng rỡ, nhao nhao nói: “Bệ hạ quá khen ty chức rồi, có thể san sẻ giải trừ âu lo cho Liệt bệ hạ cùng Hoàng Thượng, là phúc phận của chúng thần.”
Buổi tiệc rượu này, khách chủ đều vô cùng vui vẻ, chúng nhân uống đến ngà ngà say bảy tám phần mới dừng chén cáo lui.
Lãnh Thọ sớm đã ra lệnh cho tôi tớ thu dọn xong một gian sương phòng đẹp đẽ, tan tiệc rồi liền dẫn hai người Lôi Lãnh đến sương phòng nghỉ ngơi.
Khi ba người đi qua hành lang uốn khúc, có mấy thị nữ đối diện đi tới, hướng ba người chỉnh đốn trang phục hành lễ.
Tâm Lôi Hải Thành đột nhiên hơi động, nhớ tới Phiêu Âm.
Sau khi nhập phủ, còn chưa thấy qua bóng dáng tiểu nha đầu kia, cũng không gặp nàng hầu hạ bên người thái hậu.
Hắn hỏi Lãnh Thọ, Lãnh Thọ cười nói: “Nha đầu kia vài năm trước cũng đã lấy chồng. Ngươi nếu nhớ nàng, ta sẽ sai người truyền nàng ngày mai hồi phủ tới gặp ngươi.”
“Cũng không cần đặc biệt gọi nàng về, chính là, nàng là gả cho người Tây Kì sao?” Phiêu Âm mảnh mai yêu kiều kia, nếu thực sự gả cho hán tử Tây Kì thô lỗ, thực ủy khuất cho nàng.
Lãnh Thọ cuống quýt lắc đầu nói: “Bích Kiều thích nhất là nha đầu đó, nào có thể chịu đem nàng gả cho mấy gã Tây Kì thô lỗ. Vị hôn phu của nàng là một thống lĩnh trẻ tuổi dưới trướng ta, tuyệt đối xứng đáng với nàng, ngươi cứ việc yên tâm.”
Lôi Hải Thành nhẹ lòng, “Vậy là tốt rồi.”
Lúc này ba người đã đi đến trước phòng nghỉ, Lãnh Thọ liền cáo lui.
Lôi Hải Thành cùng Lãnh Huyền bước vào phòng, mới vừa đóng cửa phòng lại, bên hông đã liền bị Lãnh Huyền ôm ngang lấy.
Làn môi lửa nóng của nam nhân dừng ở trên tai hắn, liếm láp vành tai hắn, rồi bất chợt há miệng cắn một nhát.
“Làm gì thế?” Lôi Hải Thành bất ngờ không kịp đề phòng, ôm lấy bên tai đau kêu lên.
“Ngươi quả thực là quan tâm đến tiểu nha đầu kia.” Hơi thở Lãnh Huyền mang theo hương rượu mạnh nhẹ nhàng thổi qua sau tai hắn, thanh âm vẫn nhất quán trầm thấp êm tai. Song Lôi Hải Thành nghe ra, lại chính là cảm thấy có nhiều vị chua hơn.
Hắn dở khóc dở cười, “Ngươi không phải là ghen đấy chứ?”
“Ngươi nghĩ thế sao?” Lãnh Huyền cười khẽ, ngậm lấy vành tai bị hắn cắn thành cả dấu răng của Lôi Hải Thành, mút nhẹ giống như dỗ dành, chân lại đi về hướng chiếc giường lớn đàn mộc buông rủ cẩm trướng ở giữa phòng.
Hai người, dây dưa, ngã vào trong đệm chăn mềm mại. Vị rượu, nô đùa quấn quýt trên đầu lưỡi......
Kết thúc một nụ hôn dài đến mức cao thủ môn lặn cũng phải thấy mặc cảm, Lôi Hải Thành đẩy Lãnh Huyền vẫn đang đè trên người hắn ra.”Lần này, chung quy là nên để cho ta tới đi.”
Nói ra thật mất mặt, từ sau khi Lãnh Huyền tỉnh dậy khỏi trạng thái chết giả, chuyện phòng the giữa hai người, đã bị Lãnh Huyền đoạt quyền chủ động.
Từ Kim Hà quốc đến trên đường tới Tây Kì, Lãnh Huyền cứ ba ngày hai lần lại kéo hắn vào ôm hôn.
“Chết” qua một lần, nam nhân thật sự đã hoàn toàn cởi bỏ được bế tắc trong lòng, thoát khỏi bóng ma, không còn mang theo gánh nặng hổ thẹn cùng áy náy đối diện hắn nữa.
Lôi Hải Thành chứng kiến sự chuyển biến của Lãnh Huyền, đương nhiên thật cao hứng, nhưng mỗi lần đều bị Lãnh Huyền đè ép đến gắt gao, còn cứ tiếp tục như vậy, thì thật không ổn.
Hôm nay, nói gì thì nói cùng phải đoạt lại chủ quyền. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT