Hai người một trước một sau, tiến vào trong thiên điện đặt bức tượng khắc băng ngày đó.

Tượng băng sớm đã tan thành nước, chảy trên mặt đất sạch đến có thể soi bóng, hoàn toàn không còn bất cứ dấu vết nào đã từng tồn tại.

Công tử Tuyết đi đến trước vách tường liền dừng cước bộ lại.

Một tấm bích họa mực đen đậm đặc to lớn, phủ kín toàn bộ mặt tường, khiến người thoạt đầu nhìn hoa cả mắt.

Công tử Tuyết vươn tay tìm vài vòng trái phải tại mắt phải của một con tiểu tước nằm giữa bức họa, sau bức tường liền phát ra một trận tiếng vang thấp nhỏ, từ trên xuống dưới bích hoạ nứt ra một khe hở ở giữa, tách sang hai bên sườn, lộ ra một cánh cửa nhỏ kim sắc.

Lôi Hải Thành quan sát con tiểu tước kia, mới phát hiện chỗ mắt chim tước có hơi gồ lên. Song ở giữa cả một bức bích họa, điểm dị thường ấy căn bản bé nhỏ không đáng kể, nếu không có thị lực hơn người, tuyệt đối khó có thể nhìn ra.

Công tử Tuyết chú ý tới mục quang ngạc nhiên của Lôi Hải Thành, chỉ khẽ mỉm cười, đẩy ra cánh cửa kim sắc nhỏ kia ra, đi hết một đoạn thông đạo ngắn chật hẹp sau cửa, cuối cùng lại là một cánh cửa nhỏ nữa.

Hắn lần này không hề đưa tay đẩy, nắm khuyên hoàng kim trên cửa đập vài tiếng, nặng nhẹ nhanh chậm bất đồng, không bao lâu, cửa liền chầm chậm mở hướng vào trong.

Chúc quang u ám mù mịt theo đó chiếu vào đồng tử của Lôi Hải Thành.

Một gian phòng nho nhỏ, màn gấm giường thêu, sắp đặt cư nhiên cực kỳ xa hoa.

Một thiếu niên ước chừng mười bốn mười lăm tuổi đang cuộn mình, cúi đầu ngồi ở góc phòng. Thiếu niên hình dung tiều tụy, hình dáng lại thập phần tương tự với Lãnh Huyền, đúng là Minh Chu.

Bên trong, còn có hai thanh niên nam tử, thấy Công tử Tuyết đi vào, khom mình hành lễ, hiển nhiên là phụng mệnh ở nơi đây giám thị con tin.

Công tử Tuyết cũng không để ý tới hai người kia, chỉ hướng Lôi Hải Thành nói: “Kia là nhi tử của Lãnh Huyền, lưu cho hắn một hơi, tùy ngươi xử trí.”

Minh Chu nghe được thanh âm, chậm rãi ngẩng đầu, thấy rõ dung mạo Lôi Hải Thành, lại có chút không tin vào hai mắt mình, run giọng nói: “Hải Thành, là ngươi thật ư? Ngươi đến cứu ta sao?”

“Tiểu hoàng đế, ngươi nhiều lời quá đấy!” Huyết khí nơi đáy mắt Công tử Tuyết đột nhiên nồng đậm, ống tay áo mở ra, một cỗ khí lực vô hình đánh thẳng vào ngực Minh Chu.

Minh Chu nôn ra một miệng lớn máu, muốn nói, song lại liên tiếp ho ra máu, giây lát đã khiến phần ngực trên y phục hắn nhiễm một mảng đỏ lớn.

Công tử Tuyết sau khi đánh xong chưởng kia khép hai tay áo lại, lạnh lùng nhìn Minh Chu, không hề lên tiếng.

Lôi Hải Thành lại tiến đến tóm lấy Minh Chu, thưởng cho Minh Chu một trận bạt tai.

Hắn ra tay cực nặng, khuôn mặt Minh Chu tức khắc sưng phồng đến cơ hồ vô pháp phân biệt, hai tai ong ong kêu loạn, trước mắt chòng chành lắc lư, chỉ có nụ cười lạnh tràn ngập khoái ý trả thù của Lôi Hải Thành......

Nguyên lai, Hải Thành vẫn còn hận hắn phái người hành thích Nguyên Thiên Tuyết.....

Vài giọt nước lăn khỏi khóe mắt Minh Chu, trộn lẫn huyết tích bên miệng chảy xuống tay Lôi Hải Thành.

Lôi Hải Thành ngây ra một chút, hết cả hứng thú buông lỏng vạt áo Minh Chu ra. Nói với Công tử Tuyết: “Tiểu quỷ này vừa chạm vào đã chảy nước, đánh cũng chẳng có hứng gì cả, thôi bỏ đi.”

Công tử Tuyết nhíu mày, không tỏ thái độ, xoay người dẫn Lôi Hải Thành rời đi.

Cánh cửa nhỏ im ắng khép lại ở sau lưng, đem tiếng nghẹn ngào cố nén của Minh Chu quẳng xa ra khỏi thính giác của Lôi Hải Thành.

Lôi Hải Thành bị Minh Chu quét sạch hứng thú, sau khi dùng xong bữa tối, thấy Công tử Tuyết lại bắt đầu ngồi thiền điều tức, hắn liền một mình ra ngoài tẩm cung giải sầu.

Thị vệ tứ phía tẩm cung đều đã sớm đổi thành cao thủ Công tử Tuyết mang đến từ Tây Kỳ, chúng nhân đều biết rõ này thiếu niên này là người chủ tử coi trọng, không ai dám ngăn trở hắn ra ngoài.

Hơn phân nửa canh giờ sau, khi màn đêm buông xuống, Lôi Hải Thành tản bộ trở về, còn mang mấy khối bánh ngọt từ ngự thiện phòng về cho Công tử Tuyết, chẳng ngờ lại thấy Công tử Tuyết đã sớm đi ngủ. Hắn ngẩn ra, cũng đành phải bỏ đi, rửa mặt chải đầu xong thay đồ đi nằm.

Ánh hồng đèn ***g lập lòe tối sáng. Lẳng lặng nghe tiếng hô hấp bình ổn quy luật của Công tử Tuyết, xác định người đã ngủ say, Lôi Hải Thành cuối cùng dùng động tác nhẹ nhàng nhất rời giường đi hài, vô thanh vô tức đi đến trước tiểu lư hương thanh đồng vẫn đang tỏa ra huân hương, cho thêm mấy thứ vào bên trong.

Hương hoa mai, càng thêm nồng đậm.

Đêm khuya, vầng trăng bạc chiếu ánh sáng lạnh lên khắp cung thành, tầng tầng mái cong, nguy nga vắng lặng. Giữa lúc vạn vật tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước róc rách[61] phá vỡ yên bình.

Một thân ảnh cường tráng nhanh nhẹn vô cùng lần vào trong thiên điện, hành tẩu nhẹ như sợi bông, không phát ra mảy may âm thanh.

Bóng người trực tiếp tiến đến trước bích họa, mượn chút ánh trăng mờ mịt xuyên qua màn vải thưa tiến vào trong điện, nhanh chóng tìm được con tiểu tước kia.

Tinh quang trong đôi mắt Lôi Hải Thành lưu chuyển, nhớ lại trình tự Công tử Tuyết khi khởi động cơ quan ban sáng, sờ lên mắt phải của tiểu tước.

Xoay trái phải vài vòng, vách tường liền di chuyển.

Hắn thở hắt ra, đẩy cửa vào, lần thứ hai bước trên thông đạo ban sáng đã đi qua.

Cánh cửa thứ hai đập vào tầm mắt, hắn cũng làm tương tự như bức họa, bằng trí nhớ đập khuyên cửa, cánh tay còn lại đã rút đoản đao ra.

Cửa mới vừa mở ra một khoảng chỉ đủ cho một người nghiêng mình lách qua, hắn liền nhanh chóng len qua kẽ hở mà vào.

Hai nam tử canh giữ ngồi ở hai bên bàn, nghe thấy động tĩnh mở cửa, đã đả thông tinh thần. Lại thấy kẻ đến là người ban sáng đi cùng Công tử Tuyết, cả hai ngẩn ra, vừa mới định vặn hỏi, Lôi Hải Thành liền đem khí giới, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh tới ──

Đoản đao lướt một đường thẳng tắp như xén giấy, cắt qua yết hầu hai người, nhanh chóng như đồng thời hoàn thành trong nháy mắt.

Hắn thu hồi đao, hai đường máu tươi từ vết nứt trên yết hầu hai người kia mạnh mẽ phụt ra, bắn đầy trên bờ tường, mặt đất......

Hai người kia, vẫn còn mở nửa miệng, trong ánh mắt ngưng đọng lại, chỉ có kinh ngạc, không có đau đớn ── bởi rằng Lôi Hải Thành ra tay quá nhanh, nhanh đến mức hai người chưa cảm giác thấy đau, đã liền mất đi sinh mệnh.

Mục quang Lôi Hải Thành lướt qua, chứng kiến Minh Chu đầu bù tóc rối vẫn ngồi tại chỗ cũ, tựa hồ bị cảnh hắn giết người hù dọa, ôm lấy đầu, co quắp run rẩy còn kịch liệt hơn cả với ban sáng, ngay cả kêu cũng kêu không nổi.

“Ta giúp ngươi ra ngoài!” Hắn một phen kéo Minh Chu chạy ra ngoài.

Chỉ mong Công tử Tuyết còn chưa có tỉnh lại...... Sau khi lao ra khỏi cánh cửa kim sắc ngoài cùng, tâm trạng Lôi Hải Thành thủy chung treo cao cao cuối cùng cũng hơi hạ xuống.

Người bị hắn lôi đi rất hợp tác vẫn cúi thấp đầu, không hề lên tiếng, Lôi Hải Thành trong vui mừng lại có chút kinh ngạc ── tiểu quỷ này rõ ràng lá gan không hề nhỏ, sao lúc ban ngày có trúng mấy cái tát ra liền rớt nước mắt rồi?

Trọng lượng trong tay, dường như so với lúc ban sáng bị hắn tóm lấy cũng có chút chênh lệch......

“Lôi Hải Thành, ngươi cuối cùng cũng nhịn không nổi rồi.” Một tiếng chế giễu hờ hững bỗng chốc vang lên. Toàn thân Lôi Hải Thành chấn động, dừng thân ảnh lại.

Dưới cột trụ lớn hình rồng phía trước, một người tố y tóc bạc, lẳng lặng đứng im.

Nguyệt quang chiếu từ phía sau Công tử Tuyết, tạo thành một bóng đen hẹp dài dưới chân hắn.

Khuôn mặt Công tử Tuyết hoàn toàn ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt huyết khí hừng hực phô bày giữa bờ mi, áp đảo tâm phách người.

“Động thủ.”

Hai chữ lạnh lùng, vang vọng bên trong điện mênh mông.

Không đúng...... Cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ trong khoảnh khắc cuốn lấy Lôi Hải Thành, hắn đột ngột đẩy Minh Chu, dùng lực nhảy ra, song bên hông vẫn giống như bị kiến càng cắn một nhát.

Chỉ là một chút rã rời, lại khiến cho tứ chi hắn bất chợt vô lực, nửa quỳ trên mặt đất cứng rắn lạnh như băng.

Hắn cố hết sức quay đầu, trong tay “Minh Chu” kia, đang cầm một chiếc trâm dài bén nhọn, tay còn lại vén lên mái tóc dài hỗn độn nguyên bản che khuất hơn phân nửa gương mặt.

Một thiếu niên vóc dáng tương tự Minh Chu, trên mặt cũng có không ít vết dấu tay xanh tím, song dung mạo ánh mắt lại hoàn toàn bất đồng.

Hèn chi người này cứ luôn cúi thấp đầu, không tiếp xúc với mục quang của hắn...... Nguyên lai đã đã bị đánh tráo rồi.

Lôi Hải Thành quay đầu lại, nhìn hai chân Công tử Tuyết đi đến trước mặt hắn, miệng lộ sự chua xót.

“Ngươi sao lại biết ta sẽ đến cứu người vậy?” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play