Minh Chu vẫn còn khóc, mãi cho đến khi bóng dáng của Lôi Hải Thành hoàn toàn tan biến vào trong đêm tối, hắn cuối cùng mới đình chỉ thút thít, cặp mắt sưng đỏ hung hăng nhìn chằm chằm Lãnh Huyền vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế không chút động đậy.
“Phụ hoàng, ta hận ngươi! Ngươi không phải đã ‘chết’ rồi sao? Vì cái gì còn muốn để cho Hải Thành phát hiện ra ngươi? Còn muốn hại Hải Thành thương tâm, bức Hải Thành ly khai ta?”
Toàn thân Lãnh Huyền đều vì sự oán hận dày đặc trong ngữ khí của Minh Chu mà khẽ chấn động. Lãnh Thọ liền lớn tiếng trách cứ nói: “Chu nhi, ngươi sao lại có thể nói chuyện như vậy với phụ hoàng ngươi chứ? Ngươi ──”
“Ngươi câm miệng, hoàng thái thúc! Đây là chuyện giữa ta cùng phụ hoàng, không cần ngươi quản!”
Minh Chu ngắt lời, không đếm xỉa đến Lãnh Thọ tức giận đến thất khiếu sinh yên[18], hắn tiến đến nắm lấy vạt áo Lãnh Huyền dùng sức giật, “Vì cái gì ngươi cứ luôn muốn giày vò Hải Thành? Nếu ngươi ngay từ đầu đem Hải Thành ban cho ta, Hải Thành tuyệt đối sẽ yêu thích ta! Đều là do ngươi! Ngươi đem Hải Thành trả lại cho ta!”
“Chu nhi, ngươi điên rồi?!” Lãnh Thọ nổi giận quát. Lại thấy Lãnh Huyền nhắm chặt hai mắt lại, khi mở ra, ánh mắt liền lộ sự lãnh khốc đậm đặc.
Một cái tát vang dội, cắt ngang sự rống giận thao thao bất tuyệt của Minh Chu.
Minh Chu ôm lấy khuôn mặt sưng phù, không tin nổi nhìn Lãnh Huyền, “Ta đã là hoàng đế Thiên Tĩnh, ngươi cư nhiên dám đánh ta?”
“Chính bởi vì ngươi là hoàng đế, mới càng phải nên đánh.” Lãnh Huyền mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: “Phụ hoàng trước kia đã dạy ngươi thế nào, đã quên toàn bộ rồi sao? Thân là đế vương, trọng yếu nhất chính là biết khống chế bản thân. Muốn cái gì, cũng không thể dựa vào sự bố thí của người khác, phải học hỏi làm sao để khiến cho bản thân trở nên càng mạnh mẽ hơn, thì mới có năng lực để giành lấy thứ ngươi muốn bảo hộ.”
Tay trái hắn đập xuống tay vịn ghế dựa, lạnh giọng nói: “Ngự trên ngôi vị hoàng đế, ngươi sẽ không thể hành động tùy hứng nữa. Bằng không, phụ hoàng có thể cho ngươi lên làm Thiên Tĩnh hoàng đế, thì cũng có thể phế truất ngươi, để cho Thọ hoàng thúc thủ nhi đại chi[19]. Bằng ngươi hiện tại, căn bản là không đủ tư cách khiêu chiến cùng phụ hoàng, đã hiểu chưa?”
Chỗ bị tát trên mặt Minh Chu vẫn còn tím bầm đau nhức, khí sắc ngược lại trắng bệch ra. Lâu nay ở dưới uy thế của Lãnh Huyền, dũng khí để bộc phát ra sự căm hận ngập đầu mới nãy cũng đã tiêu hao không ít, dù cho có không cam lòng, cũng không dám chống đối lại Lãnh Huyền.
Hắn gắt gao cắn môi, bỗng dưng hét to một tiếng phát tiết hết ra, xông ra khỏi điện.
“Ta hận ngươi!!!!!”
Thanh âm chói tai của thiếu niên quanh quẩn bên trong điện vắng vẻ, hồi âm từng trận.
Minh Chu khí giận công tâm, ra khỏi Khai Nguyên cung men theo bờ hồ chạy bừa, một đường đụng ngã mấy tên tạp dịch gác đêm trong cung cũng không ngừng lại.
Chạy mãi đến khi hai chân mỏi nhừ hắn mới ngừng bước, khom lưng xuống thở dốc không ngừng. Vô tình lại nhìn thấy cách mình phía trước tầm trăm bước, có một người cô quạnh đứng bên hồ.
Dáng lưng kia, chính là Lôi Hải Thành.
Không biết bản thân bằng cách nào ra khỏi được Khai Nguyên cung, khi ý thức của Lôi Hải Thành hơi rõ ràng lại, liền phát hiện mình đã đứng ở ven hồ.
Mây mù che khuất vầng trăng, hình ảnh như dần hiển lộ trong làn gió.
Vạn cảnh như nước chảy, ở trước mắt hắn lặng lẽ lướt đi xa dần.
Hắn nhớ tới sau khi Trạm Phi Dương chết, hắn ở bên hồ trong phủ trấn Thập Phương thành tưởng niệm. Là Lãnh Huyền đưa hắn từ trong hồ nước ngập đầu lôi lên bờ.
Cũng chính là một đêm kia, cái chạm nhẹ của Lãnh Huyền khẽ lướt trên môi hắn khiến cho tấm chắn phòng ngự trong tim hắn nứt ra, phải chạy đến trối chết......
Nhưng sao có thể trốn thoát nổi nữa? Cho dù đi đến chân trời góc biển, tâm của hắn, ngay lúc nãy, cũng giống như tấm da người kia, vỡ vụn thành trăm ngàn miếng, tan tác ở bên chân Lãnh Huyền.
Sự nhiệt tình mà hắn dùng sinh mệnh hữu hạn[20] này dấy lên, cũng đã bị nụ cười mỉm lạnh như băng của nam nhân dập tắt.
“Những thứ ngươi lưu cho Thiên Tĩnh,...... cũng là đủ rồi...... Không còn cần ngươi nữa......”
“A a......” Hắn nghe thấy bản thân đang thầm cười thấp.
Không sai. Thân trúng mộng chập, không bao lâu nữa, hắn hẳn là sẽ bị ác mộng hoàn toàn khống chế, sẽ biến thành kẻ điên phân không rõ hiện thực hay là cảnh mộng.
Hắn khi ấy, xác thật là không còn giá trị lợi dụng.
Thân ảnh thẳng tắp đột ngột nghiêng ngả, ngã sấp xuống bên hồ. Minh Chu vội kêu lên sợ hãi hướng Lôi Hải Thành chạy tới.
Một thân ảnh không biết từ chốn nào thình lình lao tới, nhanh như quỷ mị lướt qua Minh Chu, không chút khó khăn đem người nằm trên mặt đất ôm vào lòng.
Dưới nguyệt quang, người nọ một thân tố y không dính bụi, bên trong khuôn mặt thanh tú mang theo kiếm khí lạnh lùng. Liếc nhìn Minh Chu một cái, xoay người bước đi.
Minh Chu nhận ra người nọ chính là Tây Kỳ hoàng đế Nguyên Thiên Tuyết, ban sáng ở trên kim điện cùng Thiên Tĩnh đính hạ minh ước.
Hắn cũng không biết ước định giữa Lãnh Huyền cùng Nguyên Thiên Tuyết, chỉ thấy Lôi Hải Thành vô thanh vô tức nằm trong vòng tay người nọ, hai mắt nhắm nghiền, tơ máu uốn lượn bên khóe miệng. Minh Chu vừa sợ vừa sốt ruột, nắm lấy ống tay áo của Lôi Hải Thành, hướng Công tử Tuyết phẫn nộ nói: “Mau buông hắn ra!”
Công tử Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đem Minh Chu đá ngã bổ nhào, khẽ cười lạnh nói: “Tiểu hoàng đế, ngươi không xứng chạm hắn.”
Hắn xoay người đi, đột nhiên lại tựa hồ nghĩ ra gì đó, vươn tay lấy tiểu bình hắc ngọc từ trong ngực Minh Chu ra, mở nắp bình đưa lên mũi ngửi thử, sắc mặt liền khẽ lộ vẻ vui mừng.
Thấy có mấy thân hình xuất hiện đằng xa, khi thị vệ tuần đêm phụ cận nghe được tiếng hô hoán của Minh Chu vội vàng chạy tới, thì Công tử Tuyết đã sớm ôm Lôi Hải Thành lẩn vào trong bóng đêm mênh mông.
Minh Chu trợn trừng nhìn về phía Công tử Tuyết biến mất, chậm rãi lấy mu bàn tay lau bùn đất cỏ dại dính ở trên khuôn mặt, mục quang hung ác vô cùng.
Lãnh Thọ cùng Lãnh Huyền ngồi đối diện, mục quang dừng lại nơi tấm da bị cắt thành cả trăm ngàn mảnh nhỏ.
Thật lâu sau, Lãnh Thọ mới ôm mặt thở dài. “Hắn lúc này, thật sự là chuyên tâm trợ giúp Thiên Tĩnh, ngươi ta thế nhưng lại dùng mảnh da giả để lừa gạt hắn......”
Tay trái Lãnh Huyền vẫn cứ luôn đặt trên tay vịn ghế dựa cũng vô lực buông xuống bên cạnh người.
Trên tay vịn gỗ đàn hương, đã có rất nhiều vết cào nhỏ mảnh.
Lãnh Huyền cúi đầu, chăm chú nhìn đầu móng tay đỏ sậm những máu của mình, buồn rầu cười. “Thọ hoàng thúc, ngươi là đang trách ta sao? Đừng quên rằng hắn đang trúng mộng chập, giả sử lời của Nguyên Thiên Tuyết không phải là giả dối, độc này không có giải dược trị tận gốc, chỉ có đến Tây Kỳ, cứ cách mười ngày lại dùng bảo vật trong cung Tây Kỳ ── nhựa lá Mộng tiên đằng mới có thể áp chế, mà Mộng tiên đằng thì lại rất khó cấy trồng ở nơi khác.”
Lãnh Thọ bi thương nói: “Ta chính là biết lợi hại trong đó, nên mới có thể đồng ý cùng ngươi bố trí ván cờ này. Nhưng câu nói cuối cùng của ngươi với hắn kia thật sự là quá tàn nhẫn.”
“Nếu không nói như vậy, sẽ vô pháp khiến cho hắn hết hy vọng mà rời đi......” Lãnh Huyền ngửa đầu, khép chặt bờ mi lại.” Ta vốn tưởng rằng ‘chết’, có thể khiến cho Lôi Hải Thành ly khai Thiên Tĩnh mà không có chút vướng bận, ai ngờ khéo quá lại hóa vụng.”
Một tia ý cười nhàn nhạt hiện lên bên khóe môi, hắn thỏa mãn than nhẹ. “Hắn vốn là tuyệt không nguyện lưu lại Thiên Tĩnh, hiện giờ lại bằng lòng vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy, thế là đã đủ rồi. Thọ hoàng thúc, cuộc đời này của ta đã muốn thỏa lòng thỏa dạ rồi.”
Lãnh Thọ vẫn là lần đầu chứng kiến Lãnh Huyền lộ ra nét cười này, trong lòng một trận chua xót, thấp giọng nói: “Ngươi thật sự cam tâm cứ như vậy mà buông tay sao? Để mặc hắn vĩnh viễn hận ngươi ư?”
Lãnh Huyền không lập tức trả lời, vẫn cứ ngửa đầu. Lồng ngực theo sự hô hấp kéo dài mà phập phồng, sau một lúc lâu mới cúi đầu, hỏi lại Lãnh Thọ: “Nếu ngươi là ta, người trúng mộng chập là Thái hoàng thái hậu, Thọ hoàng thúc, ngươi sẽ làm thế nào?”
Lãnh Thọ cùng Bích Kiều lén giao hảo nhiều năm, việc này Lãnh Huyền sớm đã biết được, lúc tại vị đã đem nhược điểm của hoàng thúc nắm trong tay, hai chú cháu đều hiểu lòng mà không nói ra. Lúc này Lãnh Thọ đột nhiên nghe hắn đề cập tới, sau khi ngại ngùng cũng liền buồn bã ──
Nếu như là hắn, hắn quả thật cũng sẽ đưa ra quyết định giống như vậy.
“Không sai, nói gì chăng nữa ta cũng muốn cứu nàng, chẳng ngại nàng sẽ hiểu lầm ta, hận ta cả đời. Không, triệt để quên ta đi thì lại càng tốt.”
Nghe Lãnh Thọ lẩm bẩm một mình, vẻ mặt Lãnh Huyền có chút khẽ biến khó có thể phát hiện ra, sờ lên tay áo bên phải trống rỗng của mình, khẽ thở dài.
“Có một số việc, vĩnh viễn cũng không thể quên được......”
Tựa như những khuất nhục tổn thương hắn từng gây ra trên người Lôi Hải Thành, cho dù Lôi Hải Thành nguyện ý lãng quên, hắn ngược lại vô pháp quên đi được, vô pháp giả bộ chưa từng phát sinh ra bất cứ chuyện gì.
Chẳng có ai biết, không ít những nửa đêm vắng người, hắn đều từ trong giấc ngủ bị tiếng kêu thảm thiết thống khổ cùng mục quang ngập tràn oán hận khắc cốt của thiếu niên, khiến cho giật mình tỉnh giấc.
Khi tỉnh lại, trái tim vẫn đang đau nhói.
Hắn không hề trúng mộng chập, nhưng kí ức lại sớm đã như một mầm độc, cắm sâu vào trong óc.
Vô luận bù đắp như thế nào, hắn đều xóa không nối những thương tổn bản thân đã gây cho Lôi Hải Thành. Hắn không tin, Lôi Hải Thành có thể thoát khỏi sự ràng buộc của bóng ma quá khứ.
Nếu như ở cùng một chỗ chỉ khiến cho cả hai nhớ lại những hồi ức kinh khủng ấy, thế thì hắn thà lựa chọn ly biệt.
Cho đến chết, cũng không tương kiến. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT