Tên thị vệ phía trước bị Lan vương chỉ đến đưa tay lần xuống thắt lưng đao, mệnh lệnh hoàng thúc không dám không tuân, nhưng sắc mặt hoàng đế Lãnh Huyền lại lạnh lẽo, khiến hắn lâm vào thế khó xử, không biết có nên hay không đưa cho Lôi Hải Thành bả đao.
Nam tử cao to của Phong Lăng quốc vẫn chăm chú nhìn Lôi Hải Thành, tự lấy ra chủy thủ trong ngực[32] đưa cho Phù Thanh Phượng, thấp giọng nói một câu, chúng nhân ở xa đều không nghe thấy gì, đã thấy Phù Thanh Phượng cầm chủy thủ hướng Lôi Hải Thành đi đến.
“Vị huynh đệ, chủy thủ này tặng cho ngươi.”
Lôi Hải Thành vô cùng bất ngờ. Phù Thanh Phượng cười nói: ” Tùy tùng của ta đối với lòng dũng cảm mưu trí của các hạ thật sự khâm phục, xin các hạ hãy thu nạp đi.”
“Vậy đa tạ.” Lôi Hải Thành hướng nam tử cao to xa xa nói lời cảm tạ. Nếu đối phương có thành ý như thế, hắn lại chối từ thì thật có vẻ làm kiêu.
Nam tử hơi gật đầu đáp lễ. Hắn giống như trời sinh tính thập phần lặng yên ít lời, ngoại trừ thi thoảng cùng Phù Thanh Phượng nói vài câu, còn cả yến hội cũng chưa nói chuyện với bất cứ ai. Bộ dạng cũng bình thản vô kì, chỉ có khi cùng Lôi Hải Thành đối diện, thần thái của đôi mắt dài nhỏ ấy liền hào hứng lên, khiến dung mạo tầm thường của hắn cũng đẹp đẽ hẳn lên.
Từ trong tay Phù Thanh Phượng tiếp nhận thanh chủy thủ đen bóng, nhìn không chớp mắt, vừa tháo vỏ đao ra, một luồng hàn khí tức khắc từ lưỡi đao tán khai. Lôi Hải Thành đã từng tiếp xúc qua các loại vũ khí giết người, chủy thủ cũng là một loại trong đó, chăm chú nhìn một chút, đã biết là loại chủy thủ thượng hạng. Hắn đưa mắt nhìn Phù Thanh Phượng, nói: “Ngươi không sợ ta thật sự lấy nó giết bạch hổ của quý quốc?”
“Bạch hổ chung quy chỉ là súc vật, sao so với mạng người có thể quý bằng? Huống chi các hạ lại là thiếu niên tài mạo song toàn như vậy?” Phù Thanh Phượng nói vô cùng chân thành, ngay sau đó lại mở ra chiết phiến, phóng khoáng quạt hai nhát, liếc mắt nhìn chư vị, nhún nhún vai.”Hơn nữa, hiện tại bạch hổ đã dâng cho Lãnh bệ hạ, sống hay chết, đều cùng ta không quan hệ, ha ha.”
Lôi Hải Thành cũng cười cười, gã họ Phù này quả là có cá tính, hắn rất thích.
Lãnh Huyền từ trên cao cuối cùng cũng kiềm chế không được, cười lạnh nói: “Trần Yên, ngươi cho là, chỉ bằng thân thể kia của ngươi, có thể giết được bạch hổ?”
Tên yêu nghiệt tự xưng là Lôi Hải Thành này, rốt cục có ma lực gì, làm cho ái tử của hắn, hoàng thúc của hắn đều phải động lòng? Hiện tại cư nhiên ngay cả Phong Lăng quốc sứ thần đều không đếm xỉa đến sự tồn tại của hắn, ngay trước mặt hắn cùng yêu nghiệt này kết giao bằng hữu.
Bất kể sự tình gì, tựa như chỉ cần liên quan tới Lôi Hải Thành, sẽ từng bước trở nên thoát ly khỏi sự khống chế của hắn, việc này tuyệt đối là hắn không thể dễ dàng dung thứ.
“Đem hắn kéo xuống!” Lãnh Huyền hét lớn, che dấu sự nóng nảy phập phòng mà mình mới phát giác.
Lôi Hải Thành đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt minh duệ, khiến đám hạ nhân đang định áp trụ đưa hắn vào trong giữ vòng vây vội ngừng lại, chân tay luống cuống.
Tầm mắt lướt qua mọi người, tập trung ngừng lại tại chỗ Lãnh Huyền.”Nếu ta giết được bạch hổ thì như thế nào?”
Lãnh Huyền bị khí thế của hắn làm rung chuyển, sự khinh miệt vốn có cũng không kiềm nổi mà bắt đầu dao động, lại thấy quần thần cùng đám Phong Lăng sứ thần, cả trăm ánh mắt đều trộm coi chờ hắn đáp lại, đâm lao phải theo lao, đành phải nói: “Ngươi nếu có thể giết được bạch hổ, bổn hoàng liền xá ngươi vô tội.”
“Bảy người còn lại ở đây, toàn bộ đều phải phóng thích.” Lôi Hải Thành đưa một ngón tay chỉ đám người Tề Đại.
Lãnh Huyền ngẩn người rồi mới ý thức được Lôi Hải Thành lại dám được đằng chân lân đằng đầu cùng hắn ra điều kiện, hắn chưa từng thấy có kẻ nào dám cả gan làm loạn như thế, dám cùng hoàng đế cò kè mặc cả, khuôn mặt tuấn tú không khỏi tái mét.
“Ngươi không dám đánh cuộc với ta sao?” Lôi Hải Thành không bỏ qua cơ hội tốt cười nhạo Lãnh Huyền, trong ánh nến mãn điện lên tiếng cười dài, cố ý khiêu khích Lãnh Huyền cực hạn.
Rõ ràng chỉ là một người thiếu niên, thế nhưng mọi người trong mắt lại thấy được trong dáng tươi cười quyến rũ đến chết người ấy tràn ngập sự cường đại tự tin của một nam tử trưởng thành, tựa như loài Ma Mỵ chi hoa mặc sức nở tung trong đêm tối, càn rỡ mà đường hoàng, làm cho người ta hoàn toàn quên mất thân phận tử từ của Lôi Hải Thành.
Cho dù là Lãnh Huyền, đối với vẻ tươi cười như thế của Lôi Hải Thành, suy nghĩ cũng không khỏi có khoảnh khắc bối rối, nhưng chạm đến khóe miệng giễu cợt của Lôi Hải Thành, hắn nhanh chóng thanh tỉnh, mười ngón nắm thật mạnh vào long ỷ.
Đáng giận, dám giáp mặt mà thách thức sự uy nghiêm của hắn. Bất quá, nếu muốn dùng phép khích tướng đọ sức đến cùng với hắn thì hoàn toàn sai lầm rồi. Với năng lực tranh đoạt hoàng vị, diệt trừ kẻ chống đối, cuối cùng thượng vị, bản thân Lãnh Huyền không phải là kẻ dễ dàng bị người chọc giận hay xỏ mũi.
Hắn khôi phục vẻ trầm tĩnh của bậc đế vương, lãnh đạm nói: “Trần Yên, ngươi chỉ là kẻ tử tù hèn mọn, căn bản không có tư cách cùng bổn hoàng ra điều kiện. Bất quá –”
Ánh mắt dừng ở trên người Lôi Hải Thành, bọc trong tấm tù y dính đầy huyết tích là thân thể gầy gò vẫn có đôi chút run rẩy, hai má tái nhợt cũng đỏ bừng lên vì bệnh thái......
Hắn biết rõ, khổ hình mà Lôi Hải Thành phải chịu qua, cũng không phải hai ba ngày mà có thể chữa khỏi, huống chi thiên lao sẽ không cung cấp cho tử tù bất kể dược vật gì. Lôi Hải Thành không vì trọng thương mà bệnh tử nơi thiên lao, để hôm nay còn có thể cố chấp đứng ở nơi này, đã coi như là một kỳ tích rồi.
Chỉ sợ gọi một tiểu nhi ba tuổi đi lên nhẹ nhàng một quyền, cũng có thể đem Lôi Hải Thành đánh ngã xuống. Muốn giết bạch hổ? Hừ, nói chuyện viển vông! Hư trương thanh thế!
Suy nghĩ lại, Lãnh Huyền nở nụ cười, nhướn mi khinh thị, “Hiếm khi thấy được người có lòng gan dạ như thế, hắc, bổn hoàng liền cho ngươi một cơ hội. Ngươi nếu có thể giết bạch hổ, bổn hoàng sẽ để tám người các ngươi xuất cung.”
Có văn võ bá quan cùng Phong Lăng sứ thần ở đó, hắn vui vẻ làm bộ khoan dung, biểu hiện một chút đại khí của đế vương.
“Quân vô hí ngôn!” Cuối cùng nghe được kết quả mình muốn, Lôi Hải Thành dứt khoát quay đầu lại, bước từng bước, từng bước, thong thả cũng rất kiên định hướng bọn thị vệ đang vây quanh bạch hổ mà đi đến.
“Lôi Hải Thành!” Khi đi qua đám Tề Đại, hắn nghe thấy Tề Đại gọi, Lôi Hải Thành không dừng lại, chỉ dùng mỉm cười ngăn trở Tề Đại tựa như đang muốn bước ra.
Đây là sự đánh cuộc giữa hắn và Lãnh Huyền, không cần bất luận kẻ nào nhúng tay.
“Hải Thành......” Một thanh âm ngập ngừng khác gọi nhẹ, hắn biết đó là từ Minh Chu phát ra, nhưng vẫn như cũ không quay đầu lại, giữ nguyên tiết tấu tiến lên phía trước.
Tất cả thị vệ liền kinh ngạc nhìn thiếu niên mang vết thương khắp người, kéo theo gông xiềng nặng nề chậm rãi đi tới.
Tấm lưng thiếu niên thẳng thắn như tiêu thương. Thần thái không giống tử tù, ngược lại tựa như đại nguyên soái rong ruổi sa trường, đến kiểm duyệt thiên quân vạn mã của mình.
Có kẻ cước bộ lặng yên lui ra sau, sự kính sợ không lời nhanh chóng truyền sang, bọn thị vệ vô thức lùi về hai phía, để lộ ra khoảng không ở giữa.
Điện thượng mọi người lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng hít thở dồn nén liên tiếp. Tiếng xích chân Lôi Hải Thành vang lên chói tai, mọi người cùng căng thẳng đến vô pháp di dời ánh mắt.
Ở cự ly cách bạch hổ tầm hơn một trượng, Lôi Hải Thành ngừng lại.
Chủy thủ theo áo tù nhân cắt ra một mảnh vải, đem chủy thủ cắn ngang trong miệng, hai tay Lôi Hải Thành nắm lấy mái tóc đen dài vương vãi trước ngực, dùng mảnh vải buộc thành bó trên đỉnh đầu.
Hắn từng động tác đều thập phần thong thả, nhưng lại lưu loát hoàn toàn không có kẽ hở. Hắc mâu từ đầu đến cuối chăm chăm nhìn bạch hổ, dùng khí thế ngăn chặn nó di chuyển.
Đấu thú, chẳng những cần nhờ kỹ xảo cùng thực lực, còn phải có khí phách áp đảo.
Càng là dã thú hung mãnh, đối sự biến đổi tâm lí của con người thì lại càng mẫn cảm. Con người nếu như ở trước mặt mãnh thú mà lộ ra vẻ khiếp đảm, kết cục nhất định là bị mãnh thú giết chết. Chỉ có biểu hiện ra khí thế cường đại áp đảo mãnh thú, mới có thể làm cho mãnh thú không dám manh động.
Đây là điều Lôi Hải Thành được huấn luyện từ trước khi đối diện với loại lang khuyển hung tàn nhất, loài cự hình khuyển có một nửa huyết thống dã lang, mà huấn luyện viên từng trải chỗ hắn theo học đã răn đe. Sau đấy, hắn cũng đã dùng máu và vết sẹo của chính mình để chứng thật chân lý này.
Hắn hiện tại, càng phải cần hơn nữa khí thế cực đại để làm suy yếu sự hung hãn của bạch hổ vừa mới tàn sát người xong. Bởi vì Lôi Hải Thành biết, bằng thể trạng mình bây giờ, tuyệt đối không cân sức cùng bạch hổ triền đấu.
Tạm bỏ qua một bên không đề cập đến hàng chục vết thương lớn nhỏ không đếm hết được trên người, chỉ là liên tục mấy ngày sốt cao không thuyên giảm, đã làm cho hắn suy yếu đến hai mắt luôn chỉ thấy màu đen, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Cho dù đơn giản chỉ là đứng thẳng, hắn đều cơ hồ như đã dùng toàn bộ khí lực để duy trì, không để cho người khác phát hiện hắn kỳ thật bất kể lúc nào cũng có thể ngã ra ngất xỉu.
Bất luận một sơ hở nhỏ nào, hắn đều có thể bị chôn thây trong bụng hổ.
Một người, một hổ, ở giữa mấy trăm người nín thở nhìn chăm chú, im lặng mà giằng co.
Bỗng nhiên, một hồi choáng váng lại kéo đến, SHIT! Hắn âm thầm mắng.
Bạch hổ dưới áp lực mạnh mẽ vô hình của Lôi Hải Thành không dám nhúc nhích, mắt vẫn trợn lên, chờ đợi thời cơ.
Phút chốc, thân thể Lôi Hải Thành hơi run lên, khí thế vững chắc nguyên bản liền xuất hiện kẽ hở. Thân là vạn thú chi vương, bạch hổ điên cuồng hét lên, tóm được kẽ hở của con mồi liền lăng không phi thân nhào đến.
Lôi Hải Thành giống như bị thế công ác liệt của bạch hổ dọa cho ngây người, không nhúc nhích.
“Lôi Hải Thành!” Minh Chu hoàn toàn bất chấp Lãnh Huyền đang trừng trừng nhìn hắn, hét lên chói tai.
Mắt thấy chân trước bạch hổ đụng vào Lôi Hải Thành, rất nhiều quan viên nhát gan đều nhắm mắt lại. Lôi Hải Thành đột ngột ngửa người ra sau, vòng eo dẻo dai khom xuống đến mức kỳ diệu, cả người cơ hồ cùng mặt đất song song với nhau. Thân thể to lớn của bạch hổ chỉ lướt qua trên người Lôi Hải Thành.
Bạch hổ tiếp đất, không bắt trúng con mồi càng thêm cuồng phát hung tính, quay lại gào thét bổ về phía Lôi Hải Thành.
Nhanh chóng đứng thẳng dậy, trong tiếng kinh hô của mọi người, Lôi Hải Thành không lùi mà ngược lại tiến tới, xông lên nghênh tiếp huyết bồn đại khẩu của bạch hổ. Nhắm trúng vào thời điểm bạch hổ cắn xuống trong nháy mắt, nắm lấy xích sắt ngáng ngang miệng hổ, xoay người nhảy lên trên thân bạch hổ. Hai tay quấn chặt xuống lấy gông xiềng khóa lấy miệng bạch hổ, tựa như một chiếc hàm thiếc. Hai chân cũng ra sức ép xuống, lấy xiềng chân đem nửa thân trên bạch hổ ghìm chặt xuống mặt đất.
Thứ xiềng xích nặng nề thường ngày gây cản trở đến hoạt động của hắn, cư nhiên bị hắn biến thành thứ vũ khí tuyệt hảo.
Chân sau bạch hổ ***g lộn lên tựa như muốn hất văng kẻ đang cưỡi trên lưng mình xuống, bất thình lình phát ra tiếng gầm thét kinh thiên động địa. Đám thị vệ cùng chúng nhân vây xem xung quanh liền ồ lên thán phục–
Chủy thủ đen láy, đã có hơn phân nửa sáp nhập vào phần tiếp giáp giữa cổ của bạch hổ.
Hai chân Lôi Hải Thành liều mạng kẹp chặt hổ thân, một tay nắm lấy bì mao đầu hổ, chủy thủ men theo cổ bạch hổ một đường gắng sức cắt, rạch một đường cắt lấy đầu hổ rồi mới nhảu xuống lưng.
Thân thể không đầu, từ cổ máu tươi tuôn trào, còn lao về phía trước vài bước rồi mới ngã rầm xuống đất.
Tứ chi co giật sổ hạ, từ bụng rồi ngực cũng bắt đầu xuất huyết, “Rầm” từ lỗ hổng dài xổ tung ra những ruột với gan.
Tiếng hò reo của bọn thị vệ trong giây lát bị hoảng sợ thay thế, bọn họ đều đã nhớ ra, bạch hổ lúc ban đầu đã nhảy sượt qua người của lôi hải thành—
Nguyên lai trong nháy mắt kia, Lôi Hải Thành đã dùng chủy thủ xẹt qua bụng hổ, cho bạch hổ một nhát chí mạng.
Trong quá trình đó, cần bao nhiêu mưu trí, bao nhiêu suy tính cùng tốc độ chính xác, mới có thể nắm bắt thời cơ, đem sự tập kích của bạch hổ chuyển biến thành cơ hội tấn công có lợi nhất của mình?
Không ai biết được.
Nhưng tất cả ánh mắt thị vệ nhìn về phía Lôi Hải Thành đều đã thay đổi. Khiếp sợ, khâm phục, hổ thẹn...... Các loại biểu tình đều có, nhiều nhất vẫn là sợ hãi. Dù sao thì, trong bọn họ có không ít người đã từng thượng trên thân thể gầy yếu của thiếu niên này mà phát tiết dục vọng quá đỗi Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT