Tạ Đạc Duệ là trưởng tử của Tạ gia, nhỏ hơn thì có thêm mấy đứa em họ, hắn chưa bao giờ làm tốt vai trò của một người anh gương mẫu, nổi danh ngoan liệt toàn bộ quân khu đại viện, giỏi đánh nhau ẩu đả. Ở niên đại 90, vị thiếu niên này nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình sẽ ở cái tuổi này vừa bước ra cửa liền vui vẻ thành cha. 

Trong bụi cây rậm rạp là một đứa bé cả người đen ngòm như mực, mặt chôn trong đầu gối nên không thể thấy rõ, nhưng từ những bộ phận lộ ra bên ngoài cũng có thể thấy được cơn mưa to vừa rồi càng làm bộ dáng của nó thêm chật vật, một chút tác dụng làm cho nó sạch sẽ hơn cũng không có. Bởi vậy có thể nói, toàn thân bẩn đến không thể bẩn hơn.

Chính mình đang ôm trái bóng rổ ngồi bên cạnh muốn an ủi đứa bé này.

Tạ Đạc Duệ nhìn cục mực nho nhỏ kia một hồi, xác nhận nó sẽ không bởi sự xuất hiện của mình mà ngẩng đầu lên, vì thế đành phải vươn tay khều khều mấy cái:

“Nè, sao em lại ngồi ở đây?”

Sau đó cục than nhỏ liền ngã.

Tạ Đạc Duệ: “…”

Gương mặt đứa bé nhìn cũng chẳng khá hơn cái thân thể đen thui kia, bởi vì gương mặt quá đen, nên thật sự là không phân biệt được là trai hay gái, Tạ Đạc Duệ chỉ có thể nhìn được đôi môi trắng bệt tương đối sạch sẽ của nó. Đứa bé đã hoàn toàn bất tỉnh, mày nhăn chặt, nhìn giống như bị bệnh, miệng lẩm bẩm "di di nha nha" không biết đang nói cái gì.

“Nè! Tỉnh tỉnh.” 

Tạ Đạc Duệ do dự, chẳng biết từ đâu lấy ra một cái khăn tay, cách khăn tay vỗ vỗ mặt đứa bé kia: “Mau tỉnh lại.”

Đứa bé kia động đậy vài cái, cảm giác được có cái gì đó đang vỗ nhẹ trên mặt, mềm mại ấm áp, nó đang cực kì đói bụng, theo bản năng liền nghiêng đầu liếm liếm một chút.

Không ăn được! Đứa bé mơ mơ màng màng nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn càng chặt hơn.

Tạ Đạc Duệ: “…”

Cho dù cách lớp khăn tay, Tạ Đạc Duệ vẫn có thể cảm giác được xúc cảm nóng bỏng nơi đầu ngón tay. Trong nháy mắt đó, Tạ đại thiếu gia yêu sạch sẽ đến mức chơi bóng cùng bạn bè cũng phải mặc áo dài tay vì sợ trái bóng dụng vào người mình, trên người lúc nào cũng có khăn tay, lúc này cả người đều cứng lại rồi.

Đứa bé kia hồn nhiên chưa hề phát hiện chính mình đã làm cho người nào đó tổn thương sâu sắc, bởi vì nó sốt cao đến mức ngất luôn rồi.

“Tạ Đạc Duệ, cậu ngồi thất thần ở đây chi vậy? Còn muốn chơi nữa không?” Phía sau rất nhanh xuất hiện một thiếu niên cao ngất mặc áo thể thao màu xanh, thiếu niên vỗ vỗ bả vai Tạ Đạc Duệ, theo ánh mắt của Tạ Đạc Duệ nhìn đến cái người đang nằm trên mặt đất, nhất thời ngạc nhiên nói: “Nha? Đây là cái gì?”

“…” Tạ Đạc Duệ: “Người.”

Giản Vưu: “… Tớ biết, nhưng mà đây là ai?”

Tạ Đạc Duệ liếc mắt nhìn mồ hôi trên trán hắn một cái, lấy ra khăn tay đưa cho hắn, lại tiếp tục nhíu mày nhìn cục than nhỏ đang cuộn tròn kia. “Tớ làm sao biết? Chưa gặp bao giờ, Giản Nhị cậu thấy nó lần nào chưa? Cái bộ dạng này của nó không biết làm sao mà trà trộn vào đây được?”

“Không phải là trẻ con ở đây, chắc đại khái là ở khu khác tới? Giống như là bị bỏ rơi ấy.” Giản Vưu ôm quả bóng rổ, “Gọi người tới đi, đứa bé này xem ra đang bị bệnh, cũng không thể cứ bỏ mặc nó như thế.”

“Được, tớ đi tìm người tới giúp, cậu trông nó đi, tớ sẽ mau quay lại.” Tạ Đạc Duệ một lần nữa nhìn thoáng qua đứa nhỏ đang cuộn mình trên đất.

Giản Vưu ôm bóng xoay xoay trên đầu ngón tay, gật đầu nói: “Tốt, cậu đi nhanh đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play