Khi Lâm Tiểu Thất vừa mới ngả lưng xuống giường, lại nghe tiếng A Bảo ở dưới đất tru nhẹ một tiếng. Tiếp xúc nhiều năm cùng chú sói này làm cho Lâm Tiểu Thất biết có điều gì đó bất thường.

Kể từ sau cái chết của Bạch lão, Đào Hoa Sơn rất quỷ dị. Nàng ở đây học võ mỗi ngày nhưng lại cảm giác nơi này không chỉ có mình nàng. Nhiều lần nàng đã len lén theo dõi nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Cho đến thời điểm hiện tại có tiếng bước chân rất nhẹ và rối loạn. Hẳn là nhiều người, hơn nữa thân thủ cũng không tầm thường!

Thính lực của nàng càng ngày càng tiến bộ, có thể nghe được tiếng nói nhỏ bên ngoài. 

Chỉ thấy một giọng nam đè xuống, dứt khoát!

“ Lục soát kỹ, thấy người, giết!”

Lâm Tiểu Thất vùng chăn, dẫn theo A Bảo bước chân nhẹ như bay đến sau tấm bình phong, bàn tay tìm một khối gỗ nhỏ dấu rất kỹ dưới chân tấm bình phong, khẽ xoay một nhát.

Muốn bắt bà đây? Đừng có mơ!

Đào Hoa Sơn có một mật đạo dẫn ra phía sau núi. Nhiều năm trước Nàng trong một lần nghịch ngợm liền tìm ra được mật đạo này, từ đó mỗi lúc Bạch lão bắt nàng luyện công, nàng liền trốn vào đây ngủ. Căn bản chính Bạch lão cũng không biết rằng nàng tìm thấy mật đạo, chỉ nghi ngờ nàng xuống núi chơi.

Cũng may hiện tại có mật đạo này, nếu không nàng không biết sẽ như thế nào. Nàng có thể dễ dàng chạy thoát, nhưng mà A Bảo không có khinh công nha.

“ A Bảo, nếu ngươi to lớn hơn chút nữa, không chừng có thể trở thành thú cưỡi “

Nàng vừa đi vừa trêu trọc A Bảo, bước chân rất bình thản. Nàng thách đám người kia tìm ra mật đạo!

A Bảo nghe như hiểu, ngoảnh mặt làm ngơ. Ngày nào nàng cũng cho nó ăn cá, không có thịt mỡ, làm sao mà béo?

Có gì đó không đúng, mật đạo này lâu rồi nàng không có vào, sao nến ở đây lại có vẻ rất mới?

Mặc kệ vậy, bây giờ việc quan trọng là nàng phải xuống núi trước đám người kia.

Hẳn chúng có thể phát hiện ra độ ấm trên giường, chắc chắn biết có người.

Ra khỏi mật đạo, nàng dùng khinh công đi thẳng tới nhà của Dư lão.

Nhà của Dư lão cũng chính là nhà Trương Hoành, hắn là con nuôi của Dư lão. Nhà họ lại là một nông gia, nên đến kẻ cướp cũng chẳng thèm ghé thăm.

Lâm Tiểu Thất đập cửa một hồi, một lúc sau mới thấy bộ dạng ngái ngủ của Trương Hoành. Nàng lách người qua người hắn, đi thẳng vào trong phòng. Trương Hoành cũng hiểu ý đóng cửa lại. Trong phòng ngoài nàng, A Bảo, Trương Hoành còn một người nữa, Đó là nương tử mới cưới của hắn. Nhắc đến vị tẩu tẩu này Lâm Tiểu Thất lại thấy tẻ nhạt. 

Nàng ta đang nằm trên giường liền ngồi dậy, thấy người vừa vào là Lâm Tiểu Thất liền lườm nàng một cái, giọng điệu có chút không vui.

“ Muội muội đêm hôm không ngủ tới tìm tướng công ta có chuyện gì?”

Lâm Tiểu Thất chẳng thèm đáp nàng ta, ngồi trước mặt Trương Hoành liếc nàng ta một cái.

“ Lão Trương, nơi này ta không ở được nữa. Hiện tại phải rời đi!”

Trương Hoành ngạc nhiên, hỏi lại “ Giữa khuya như thế này sao muội lại vội vã rời đi? Có chuyện gì xảy ra?”

“ Có thích khách! Lão Trương, sau này sẽ nói rõ với huynh. Hiện tại ta phải đi rồi. Có thể… cho ta mượn ít bạc?”

Nàng nói ngập ngừng, mắt liếc nhìn biểu cảm của tẩu tẩu. Nàng ta chưa kịp thu hồi ý cười khi biết Lâm Tiểu Thất sẽ đi, chợt vì chữ bạc kia mà mặt cứng đờ.

“ Muội muội thừa biết nhà ta nghèo khó, lấy đâu ra bạc cho muội mượn?”

“ Tẩu tẩu, ta là không muốn ở đây ăn bám nhà các người. Đành mượn chút lộ phí đi làm ăn xa. Nếu tẩu không có bạc, thôi thì ta đành ở lại nương nhờ ít hôm”

Lâm Tiểu Thất giọng nói có chút khổ sở kèm theo bất ắc dĩ.

“ Được! Muội ở lại đây. Bạc cần cũng có thể cho muội”

Trương Hoành từng thích nàng, lại trở thành ca ca của nàng, thấy nàng nói vậy tất nhiên không thành vấn đề.

Chỉ có vị tẩu tẩu nào đó nghe vậy liền nhảy dựng lên. Nói thừa, nàng ta đã không ưa Lâm Tiểu Thất, bây giờ so với việc mỗi ngày nhìn thấy nàng, sống cùng nàng, thì chẳng thà cho nàng mượn ít bạc rồi biến đi còn tốt hơn.

“ Ta nhớ lúc xuất giá cha mẹ có cho một chút làm của hồi môn, ta cho muội mượn “

Lâm Tiểu Thất cảm giác chữ mượn kia tẩu tẩu nói rất to còn rõ ràng nữa.

Nàng cũng mượn thôi mà, có xin đâu!

“ Tẩu tẩu thực tốt bụng. Lão Trương, cưới được nương tử như vậy đúng là có phúc!”

Nàng hùa theo, nịnh ả một chút nhanh chóng giao bạc ra.

Lâm Tiểu Thất nhận bạc, tuy không nhiều nhưng chắc đủ để nàng đi đường phòng thân, liền cười hắc hắc nhìn tẩu tẩu.

“ Bạc này ta mượn, qua thời gian tới nếu thuận lợi sẽ đem về trả hai người “

Nàng cầm được bạc liền hớn hở đi ngay. Chợt mắt dừng nhìn đến A Bảo, nghĩ nghĩ một hồi, liền quay đầu đi đến trước mặt Trương Hoành.

“ Lão Trương, hiện tại ta dẫn theo A Bảo không tiện. Huynh thu nhận nó ít hôm giúp ta”

“ Được “

A Bảo như hiểu ý, quấn quýt bên chân nàng. Nàng ngồi xuống vuốt ve vết sẹo đã được nàng vẽ thành hình trăng khuyết trên đầu A Bảo, dặn giò.

“ A Bảo ngoan, chờ ít hôm nữa ta kiếm được bạc, sẽ đến đón mi, đãi mi ăn món gà quay mi thích nhất”

Nói xong, nàng bỏ bạc vào trong ngực. Tà áo đỏ rực liền biến mất ngoài cửa.

…..

“ Thưa thủ lĩnh, đã lục soát kỹ, không thấy người đâu!”

“ Vô dụng. Rõ ràng ta thấy lão yêu vật đó chạy vào nơi này”

Tên thủ lĩnh một cước đạp thủ hạ ngã xuống, giận dữ quát. Nếu hắn không tìm được người, e rằng khi trở về không chết cũng bị chịu tư hình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play