“ điện hạ, mật báo đưa tin, người đã tới nam triều! “
Trong điện, một người mặc lục y ngồi trên trướng, một tay thon dài cầm cuốn sách, tay còn lại nhẹ chống lên thái dương, ngũ quan anh tuấn xuất thần. Nghe người kia bẩm báo xong, nét mặt thư thái của hắn cũng không có gì thay đổi, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cuốn sách, chỉ đơn giản mở miệng, giọng nói trầm ổn vang lên:
“ Ngươi cảm thấy, Bắc quốc hay là Nam triều, nơi nào tốt hơn?”
Hắc y nhân đang cúi người tự nhiên bị hỏi một câu này, nét mặt thoáng suy nghĩ, sau đó liền ôm quyền nói:
“ Hồi bẩm điện hạ, tiểu nhân cảm thấy, với tình thế hiện tại, Bắc quốc là lựa chọn không tồi, luận về binh lực lẫn tài lực đều so với Nam triều nhiều hơn vài phần, hơn nữa Nam triều hiện tại triều thần lục đục, trung thần thì ít mà gian thần ngày càng lộng quyền, vô pháp vô thiên, nếu cứ tiếp tục như vậy, chuyện soán ngôi cũng là sớm muộn “
Nam tử lục y khoé môi khẽ nhếch, sách trong tay cũng đặt xuống.
“ ngươi nói không sai. Có điều, nếu hai con hổ hợp tác cùng săn mồi, vậy ngươi nghĩ miếng mồi kia nên chia như thế nào đây?”
“ Chuyện này…” hắc y nhân ấp úng, tất nhiên là sẽ phải chia, nhưng hắn chợt hiểu ra một đạo lý, hai con hổ tuyệt đối không dễ nhượng bộ.” Tiểu nhân suy nghĩ nông cạn, mong điện hạ chỉ giáo!”
“ Không vội. Đưa người về rồi suy nghĩ cũng chưa muộn. Đi, chuẩn bị một chút, sau lễ thọ yến của thái hậu thì xuất phát. “
Nam tử lục y phất tay áo, lại tiếp tục xem sách.
……………….
Kinh thành Châu Dương.
Đường phố nhộn nhịp người qua lại, các tiểu thương nho nhỏ cũng tấp nập buôn bán. Trước cửa Kim Dược các, Tiểu Y và Lăng Cảnh đang đi đi lại lại trước cửa tiệm, trong lòng lo lắng không yên. Đã qua một đêm rồi mà các chủ nhà bọn họ vẫn chưa thấy quay trở về, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì bất trắc rồi không? Bọn họ ở nơi đất khách này muốn tìm người cũng rất khó, rốt cục điều duy nhất có thể làm là ở đây chờ đợi.
“ Không được, ta nên đi tìm quanh đây xem thế nào “ Lăng Cảnh cuối cùng không đợi nổi, cậu ta là người trọng tình nghĩa, thấy huynh đệ mới kết nghĩa của mình xảy ra chuyện, nhất định không muốn đứng một bên.
“ Chúng ta đã tìm cả ngày hôm qua rồi, những chỗ có thể đều đã tìm “.
Tiểu Y kéo tay Lăng Cảnh, mắt chợt liếc về phía trong quán. Nhỏ giọng nói:
“ Ta thấy người kia rất kỳ lạ! “
Lăng Cảnh nhìn theo hướng mắt của Tiểu Y, nhìn thấy một nam tử trên người mặc xiêm y màu đỏ thẫm, ngũ quan anh tuấn, trên môi luôn ẩn chứa một nụ cười tà mị. Kể cũng lạ, người này sáng sớm nay đã chạy đến, vừa đi vào cửa liền mở miệng nói hôm nay muốn bao trọn Kim Dược các. Nhưng hắn ta đã ngồi đây cả nửa ngày, cũng không có ai đến tìm hắn, Chẳng lẽ lại rảnh rỗi tới mức này sao?
“ Kỳ lạ? Ta thấy có gì lạ đâu. Mấy người có tiền vẫn hay làm vậy mà! “
Lăng Cảnh gãi gãi đầu nhìn người kia, bộ dáng hắn tuy đẹp, nhưng chẳng lẽ là tự kỷ?
Đúng lúc hai người đang ngó vào trong quán, một thân ảnh màu trắng nhanh nhẹn đi tới, tách hai người ra rồi chen vào giữa mà đi, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó, một mạch đi thẳng vào trong quán, sau đó rất mệt mỏi nằm gục xuống bàn.
Lăng Cảnh thấy vậy liền bực tức, đang định lên tiếng thì bị Tiểu Y ngăn lại. Nàng vừa nhìn một cái đã nhận ra người kia, chỉ là không hiểu vì sao người kia lại bày ra bộ dạng như bây giờ.
“ Muội…”
Dịch Kiếm đang kiểm lại sổ sách, ngẩng đầu liền nhìn thấy người ngồi ở đó, thoáng kinh động.
“ Các chủ. Người đã đi đâu vậy? Sao lại ăn mặc như thế này?”
Tiểu Y chạy theo vào, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiểu Thất.
Lăng Cảnh đứng bên cạnh lúc này chợt rơi vào khủng hoảng, các chủ… sao lại… biến thành nữ nhân rồi? Lâm huynh kết nghĩa của hắn????
Lâm Tiểu Thất đang gục xuống bàn, liền bật dậy, giọng điệu rất nóng giận vang lên:
“ Con mẹ nó, từ giờ ta sẽ không giả nam trang nữa “
Nói về giả nam trang, nàng đúng là thất bại thảm hại. Chỉ trong một buổi tối liền bị tới mấy người chỉ liếc mắt thôi đã phát hiện ra, còn bị người ta trả về nguyên dạng nữa, bảo nàng sao nốt trôi mối nhục nhã này.
Lăng Cảnh lắp bắp, run tay.
“ Lâm huynh… “
Cả ba người còn lại đều nhìn hắn. Họ lại quên mất là tiểu tử này không biết chuyện này.
“ Ách! Ta là…” Lâm Tiểu Thất ấp úng.
Lăng Cảnh lại tràn trề thất vọng, người ta muốn giấu rõ ràng chính là vì không tin tưởng hắn.
“ Đệ không đáng tin hay sao?” Hắn hỏi lại, chân mày nhíu chặt.
“ Không phải! Chỉ là…” Chẳng lẽ lại để nàng nói huỵch toẹt ra sao.
“ Thực ra, là ta quên mất chuyện này, cũng chưa có thời gian nói rõ với đệ. Là lỗi của ta. Ta nhận. Mong đệ đừng trách ta”
Lâm Tiểu Thất thật thà nói, giọng điệu cũng đã dịu đi mấy phần.
Lăng Cảnh cũng là người ưa nịnh, tính khí trẻ con, nghe nàng nói vậy liền cởi bỏ đi nét mặt giận dỗi.
“ Không phải vì không tin đệ là được rồi!” Hắn vỗ vai nàng, lại nói tiếp “ Nhưng mà, tại sao tỷ lại phải giả nam trang? Hay là tỷ đang bị truy nã???”
“ Truy nã cái đầu đệ ấy! “ Lâm Tiểu Thất gõ vào trán Lăng Cảnh một cái, khoanh tay hất mặt nói “ Bộ dáng ta xinh đẹp động lòng người như vậy, giả nam trang để bớt đi phiền phức, có gì lạ?”
“Phụt!”
Nàng vừa dứt lời, trong quán liền vang lên một tiếng cười. Lâm Tiểu Thất ngây người, hoá ra vừa nãy nàng không có để ý, thì ra trong góc bàn phía trong còn có người khác, mà người này, lại còn đang nhìn nàng mà bật cười khiến khuôn mặt nàng nháy chốc đỏ bừng. Đám Tiểu Y cũng không ngờ Các chủ nhà họ bình thường huênh hoang tự luyến, bây giờ cũng biết đỏ mặt cơ đấy.
“ Haha. Tiểu Thất, nàng thật là! “
Quân Thiên Mặc cười vui vẻ, đứng lên đi tới.
“ Là huynh. Sao lại chạy tới đây?”
Lâm Tiểu Thất cũng ngỡ ngàng, nàng không ngờ tên này nhanh như vậy đã biết nàng ở chỗ nào. Lại một sự thất bại nảy lên trong lòng nàng.
“ Tới nhận báo ân a! “
Quân Thiên Mặc cười cười, cũng không có để ý đến có ba cặp mắt đang nhìn hai người bọn họ chằm chằm.
Là phẫn nộ a,coi bọn họ trở thành không khí rồi sao?
“ Báo ân thì để sau đi! Bây giờ ta không có tiền “
Lâm Tiểu Thất phất tay, không vui nói.
“ Nhưng nàng còn có sắc mà, hơn nữa còn xinh đẹp động lòng người như vậy! “
Quân Thiên Mặc làm bộ vô tình nhại lại giọng điệu của nàng ban nãy.
Trong quán, ba luồng khí lạnh đồng thời bị hít vào.
Chọc mù mắt họ đi, có nam nhân nào giữa ban ngày ban mặt lại nói ra lời mờ ám như thế không?
“ Cũng không chỉ mình huynh cứu ta, chẳng lẽ ta cũng phải bán thân trả nợ cho họ ư?” Lâm Tiểu Thất liếc mắt nhìn người ngồi trước mặt, nàng thừa biết hắn đang cố tình châm chọc nàng, nhưng mà, nàng có nói sai chắc?
Quân Thiên Mặc phe phẩy quạt, nhìn nàng thâm tình nói “ Cũng không cần thiết. Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, những người kia ta sẽ thay nàng báo ân!”
Bọn Tiểu Y nhất thời kinh ngạc, hắn đây là đang tỏ tình với các chủ nhà bọn họ sao? Không bảo nhau, ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía Lâm Tiểu Thất, trông chờ câu trả lời của nàng.
Nam tử đẹp như vậy, lại có thể là người có quyền thế, nàng sẽ đồng ý chứ? Bình thường nàng ham tiền như vậy mà, còn suốt ngày nói cái gì mà muốn gả cho hoàng đế vương gia, cuỗm hết tiền bạc rồi ngao du thiên hạ…
Lâm Tiểu Thất lúc này trên môi chợt vẽ lên một nụ cười, khuôn mặt càng trở nên tuyệt diễm, Quân Thiên Mặc nhìn nàng chợt thất thần. Nhưng cũng không được lâu, chỉ muốn nói là hắn trêu chọc nhầm người!
“ Vậy có phải, tới lúc đó huynh sẽ thay ta bán thân báo ân đúng không? Khẩu vị xem ra cũng rất mặn đấy! “
Choáng!
Ba người nào đó đầu óc choáng váng, chân như mềm cả đi, rốt cục chịu không nổi liền đồng loạt bước vào trong hậu viện, trong lòng mỗi người đều cảm thấy rất hối hận khi đã đứng đây hóng chuyện.
Hắc Ưng ẩn nấp ở trên mái nhà cũng suýt chút nữa trượt chân mà rơi xuống. Nữ nhân này…
Trong đầu hắn liền hiện lên tình cảnh Huyết Vương kia lấy thân báo đáp Vương gia nhà mình, da gà da vịt cứ thi nhau mà nổi hết cả lên. Hắn thật sự rất muốn rời đi lúc này, cảm thấy không thể nghe thêm được nữa.
Trong quán lúc này chỉ còn Lâm Tiểu Thất và Quân Thiên Mặc. Mà Quân Thiên Mặc lúc lâu sau cũng không thể thốt lên bất cứ lời nào, hắn biết mình sơ hở một chút liền bị nàng vặn vẹo, cãi không lại nàng. Nhưng mà, sao một nữ nhân lại có thể dễ dàng nói chuyện này với vẻ mặt như vậy chứ. Nàng quả thật rất khác biệt với các nữ nhân mà hắn gặp, mà hắn chính là thích cảm giác khác lạ này!
“ Thôi đi, ta đùa thôi, huynh cũng không cần ôm mộng!”
Lâm Tiểu Thất vẫn chưa hết ý cười trên môi, nhưng nàng chợt nhớ ra gì đó, đảo mắt quanh một vòng. Cuối cùng ảo não nói:
“ Huynh xem, quán của ta vắng khách đến đau lòng như vậy, làm gì có tiền để báo ân a”
“ Hôm nay ta bao trọn! Nên quán của nàng mới không có khách “
Quân Thiên Mặc buồn cười nhìn nàng, sao nữ nhân này cứ luôn miệng nói đến tiền vậy, hay là do hắn chưa từng coi trọng tiền bạc?
“ Thật sao? “
Lâm Tiểu Thất cao hứng đứng bật dậy, nhưng rất nhanh lại buồn bã ngồi xuống.
“ Huynh đến ăn cơm trừ nợ sao? Ta thật rất nghèo mà”
“ Ta đến tìm nàng! “Quân Thiên Mặc không khỏi dở khóc dở cười.
“ Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của huynh!” Nàng vỗ tay vào nhau, ánh mắt long lanh nhìn hắn.
Quân Thiên Mặc khẽ hắng giọng một cái, đáp “ Quân Thiên Mặc “
“ Quân Thiên Mặc? “ Nàng lặp lại lời hắn, bộ mặt ra vẻ suy nghĩ điều gì đó khiến Quân Thiên Mặc không khỏi sốt ruột trong lòng, nàng biết đến hắn sao?
Nhưng mà hắn lại một lần nữa rơi xuống vực sâu muôn trượng.
“ Nghe rất hay, như vậy đi. Dù sao huynh cũng là ân công của ta, hôm nay liền tính rẻ cho huynh nửa giá! Năm mươi lượng bạc! “
Lâm Tiểu Thất ra vẻ hào phóng, nhẹ nhàng giơ lên năm ngón tay trắng như ngọc. Nếu là người khác, nàng sẽ rất cao hứng mà hét giá trăm lượng bạc.
Nhưng nếu đã là chỗ tình nghĩa như vậy, nàng chỉ đưa ra nửa giá thôi. Còn chuyện không lấy tiền, là không thể, tuyệt đối không thể!
“ Nàng… Được, ta trả, nhưng hiện tại ta không đem theo nhiều bạc trên người. Ngày mai sẽ cho người đem tới trả nàng!” Quân Thiên Mặc bất đắc dĩ nói, tay đưa vào ngực áo lấy ra mấy nén bạc, hắn bình thường đều không có đem tiền theo, tất cả đều là thị vệ bên cạnh đem giúp hắn, hôm nay hắn lại nóng lòng ra ngoài một mình mà quên mất điều này, nhưng hắn cũng không nghĩ nàng lại hét giá cao như thế. Bất quá chút bạc lẻ này đối với hắn chẳng có hề gì.
Lâm Tiểu Thất nhận bạc trên bàn, nhìn hắn nói:
“ Chỗ người quen, ta sẽ không lấy lãi. Tiền này coi như huynh gửi ở chỗ của ta đi, sau này ta giàu có, nhất định trả ân cho huynh”
Nàng chung quy vẫn là muốn dùng tiền trả ân cho hắn sao? Hắn chưa từng nói là muốn tiền của nàng! Thậm chí nếu nàng theo hắn, tất cả tiền bạc trong vương phủ hắn đều đem cho nàng, tuyệt không giữ một cắt nào.
“ Nhưng mà này, ta khuyên huynh sau này nếu như không đem theo tiền, đừng có đi bao quán bao các như thế này. Ta là chỗ người quen không để ý, nhưng người ngoài thì sẽ nghĩ huynh không có tiền còn ra vẻ. Thật đấy!”
Quân Thiên Mặc lại cứng họng. Hắn thề, lần đầu tiên hắn rơi vào tình cảnh này. Đường đường là Huyết vương quyền lực của Bắc quốc thịnh vượng, hắn không có tiền thì còn ai có tiền?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT