Nhưng tôi cũng nhớ Trương tử Kiếm, nhớ đến mức nào. Đã đến mức cực kì đáng khinh rồi.
Cứ như thế, đeo tai nghe nghe âm thanh của anh, nhìn khuôn mặt anh. Tiểu Diệp Tần trong ổ chăn đã cứng không chịu được, trướng đến mức tôi phát đau. Đáng khinh như vậy khiến tôi rất không muốn thừa nhận kẻ đó là mình.
***
Trong khoảng thời gian này tôi đã có chút hiểu một câu, đó chính là mắc nợ thì phải trả.
Tôi hơn mười năm đi ngược cẩu, đúng là ngược cẩu, không phải bị ngược. Tôi với Trương Tử Kiếm đi luôn có đôi có cặp, hơn mười năm mà vẫn ân ái như lúc ban đầu, đi đến nơi nào là nơi đó tràn ngập oán thán.
Sống cuộc sống một mình sắp được hai tháng rồi, tôi rốt cuộc đã biết bị ngược chua sót thế nào. Giờ đi trên đường mà nhìn thấy các cặp đôi tay trong tay là tôi cảm thấy tay mình có chút ngứa, mẹ nó, bà xã tôi cũng không ở bên cạnh, dù muốn hay không thì tôi cũng chỉ có thể đút tay vào túi.
Tính ra thì trong hai tháng chúng tôi chỉ gặp nhau ba lần, chỗ Trương Tử Kiếm khó đối phó hơn so với những gì chúng tôi đoán lúc đầu. Gần đây thân thể mẹ anh cũng không tốt lắm, Trương Tử Kiếm bảo nhìn vẻ mặt có vẻ tốt nhưng không biết có thật không, chúng tôi cũng chả dám kiêu căng.
Một chiêu này của bà quá lợi hại. Chúng tôi nửa điểm đường sống cũng không có, tôi cảm thấy biện pháp đó của bà có thể sử dụng cả đời, Trương Tử Kiếm chỉ cần không nghe lời thì trái tim bà sẽ không ổn. Bà không thoải mái chúng tôi liền sợ, sau đó sẽ không dám làm gì.
Tôi cũng muốn có một chiêu như vậy, không cần thời gian chờ, cứ muốn thì dùng, khiến đối phương bị tổn thương nặng nề, hơn nữa đối phương sẽ không có chiêu nào có thể chế phục tôi. Nghĩ một lát liền cảm thấy khốc không chịu được.
Hôm nay tôi cực kì không muốn quay về căn nhà tối như mực chút nào, mỗi lần về nhà tôi đều cảm thấy mệt mỏi, rảnh rỗi đến hoảng. Thế nên tôi quyết định lúc tan làm sẽ đến thẳng chỗ mẹ.
Bây giờ mỗi ngày tôi đều lái xe đi làm và tan tầm, dần dần cũng quen nhưng tôi phát hiện bản thân sẽ không tự chủ được bắt chước động tác của Trương Tử Kiếm. Ví dụ như tư thế nắm vô lăng của tôi, trước kia tôi đều nghiêm túc nắm, còn Trương Tử Kiếm là thoải mái phóng khoáng đặt lên thôi. Giờ nhạc tôi nghe cũng đều là nhạc anh thích nghe, lúc quay xe một tay gác lên tay vịn một tay xoay vô lăng.
Lúc trước tôi đã từng nói rồi, lúc Trương Tử Kiếm lái xe cực kì gợi cảm, bây giờ tôi đã có bảy tám phần giống anh, không biết có phải cũng dễ nhìn như vậy không, nhưng chẳng có ai xem.
Chỗ nhà mẹ tôi không dễ tìm chỗ đỗ xe, tôi lượn ba vòng mới có một xe lái đi, nên vội vàng dùng vận tốc ánh sáng thế chỗ. Xe này so với xe bình thường thì lớn hơn một vòng khiến tôi mỗi lần đỗ xe đều cảm thấy quá sức.
Tôi sợ nếu mình tự mở cửa thì sẽ dọa sợ ba mẹ nên chọn gõ cửa. Mẹ tôi trông thấy tôi qua mắt mèo, có chút sửng sốt, mở cửa hỏi tôi: “Con trai sao? Sao lại về thế?”
Tôi cười: “Con không thể về sao?”
Mẹ tôi nói: “Thế mà không gọi điện trước? Vẫn chưa ăn cơm phải không? Ba với mẹ vừa ăn xong rồi, để mẹ làm chút gì cho con!”
Tôi đổi giày: “Vâng, nấu đại mì là được rồi mẹ, con không đói, không muốn ăn.”
Mẹ tôi vừa cầm áo ngoài của tôi treo lên giá vừa nói: “Ba con lên trên tầng chơi cờ rồi, mà buổi chiều Tử Kiếm có đến đây, còn mang đến rất nhiều thứ, con lại đây mà xem này, mẹ không nhét được vào tủ lạnh nữa nên đành phải để ở đây! Tý nữa con cầm một ít đi đi, nhà cũng có mở siêu thị đâu biết lúc nào có thể ăn hết!”
Tôi nâng mi: “Anh ấy đến đây á?”
Mẹ tôi: “Đúng vậy, con không biết sao?”
“Không biết, anh ấy chưa nói,” Tôi đi lại nhìn qua, sau đó bật cười, “Anh ấy tự chuyển lên sao?!”
“Không, là do người vận chuyển đưa đến,” Mẹ tôi nhìn đống đồ mà hết sức buồn rầu, “để thế này không được, trong phòng rất nóng, vài ngày sau sẽ hỏng mất.”
Trương Tử Kiếm đúng là đồ ngốc mà, mua tận ba thùng hoa quả, vừa nhìn là biết anh mua ở siêu thị nhập khẩu chúng tôi hay đi, còn mua là thuốc bổ sung calci cho bố mẹ tôi, cho ba tôi hai hộp trà, áo trong giữ ấm, khăn quàng bao tay các loại, mẹ tôi nói trong tủ lạnh còn có thịt dê.
Từ sau khi anh về nhà thì đây là lần đến đầu tiên, tôi không nhịn được gọi cho anh luôn, sau khi nghe thì tôi hỏi: “Như thế nào? Chỉ có vậy thôi?”
Trương Tử Kiếm không hiểu ý tôi, “Hở?”
Tôi nói: “Anh mua cho bố me em nhiều đồ như thế để làm gì, hôm nay anh không đi làm à?”
Anh hắc hắc vui vẻ, “Anh ra ngoài làm việc, một buổi sáng đã xong, anh đã hơn tháng không gặp ba mẹ rồi nên thấy nhớ.”
Mẹ tôi đứng bên cạnh nói: “Tử Kiếm sao, lần sau đừng thế nữa, ba với mẹ có hai người không ăn được nhiều vậy đâu!”
Tôi hỏi anh: “Nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi,” Anh nói, “anh cũng nhớ em, thực ra lúc xong việc anh có do dự một chút, nên đến thăm ba mẹ hay đi gặp em rồi cùng ăn trưa, anh vừa nghĩ đến gặp em nhưng cũng chỉ có thể cùng ăn trưa, gặp như vậy sau đó còn khó chịu hơn, nên anh đi gặp ba mẹ.”
“Ừ, em biết rồi.”
“Này, em có nhớ anh không vậy?”
Tôi nhìn mẹ tôi, mẹ tôi còn cười rất vui vẻ. Bình thường bà mẹ nào nghe thấy con trai và con dâu nói tình thoại cũng sớm lánh đi rồi, đằng này mẹ tôi lại dài cổ nghe hăng say.
Tôi nói: “Nhớ, sao lại kông nhớ chứ, tan làm chưa?”
“Tan rồi, cũng ăn cơm rồi?”
“Vậy cứ thế đã, tôi về sẽ gọi điện cho anh.”
Tôi tắt điện thoại, mẹ tôi cười tủm tỉm, “Gần đây không cãi nhau chứ?”
Câu hỏi này khiến tôi dở khóc dở cười: “Không cãi, ồn ào gì đâu chứ, hai đứa con sao lại muốn cãi nhau chứ.”
Mẹ tôi cảm thấy mĩ mãn đi vào phòng bếp nấu mì.
Lại nói lần trước anh về nhà là cuối tuần lễ thứ hai sau khi anh về nhà, anh chỉ có thời gian hai tuần ây là còn khá tự do vì lúc ấy mẹ anh chưa kêu tim không thoải mái.
Tận một tháng nghiêm chỉnh không hề gặp nhau, sắp phá kỉ lục rồi.
Lúc tôi ăn mì thì mẹ ngồi bên cạnh nhìn tôi, cẩn thận dè chừng hỏi: “Con trai à, mẹ của Tử Kiếm….dạo này thế nào rồi?”
Tôi nói: “Con cũng không biết, anh ấy nói gần đây tim không thoải mái lắm.”
“À…” Mẹ tôi thở dài, “Như vậy thì biết làm sao.”
Tôi tiếp tục ăn mì, nói: “Đi bước nào tính bước ấy, còn biết làm sao được chứ, không có cách nào.”
Mẹ sờ sờ mặt tôi, nói: “Vậy hai con cứ cố lên, đừng làm ầm ĩ, cứ thế mà qua. Nếu chuyện kia…nếu trong nhà Tử Kiếm thật sự không đồng ý….”
Tôi dừng một lát, mẹ tôi nói tiếp: “Nếu có một ngày Tử Kiếm mệt mỏi, chúng đã cũng đừng ép…..duyên phận là thứ đã định trước, cưỡng ép cũng không được.”
Tôi nhắm mặt lại, rồi cười nói: “Anh ấy sẽ không mệt, còn trẻ tuổi như thế thì mệt cái gì chứ.”
Mẹ tôi lại thở dài.
Tối ấy tôi về nhà, lúc cùng Trương Tử Kiếm gọi video tôi liền hỏi anh: “Anh mệt mỏi không?”
Tử Kiếm không hiểu, hỏi tôi: “Gì mà mệt mỏi hay không?”
Tôi nói: “Mẹ em nói nếu anh mệt mỏi thì sẽ để em với anh chia tay.”
“….” Trương Tử Kiếm cực kì hoảng sợ, “Không được đâu! Anh không, bé cưng anh không hề thấy mệt được không! Đừng chia tay, em nói với mẹ anh vĩnh viên không mệt!”
Tôi bị anh chọc cười, “Anh mà dám mệt thì em sẽ vả miệng anh.”
Bây giờ mỗi ngày chúng tôi chỉ có thể gọi video để vơi bớt nỗi nhớ, có thể thấy nhưng không sờ được. Điên cuồng nhất là cuối tuần trước, chúng tôi gọi điện thoại làm một pháo. Nói là gọi video, nhưng tôi có chút ngại, nên chỉ có thể gọi, nó là giới hạn của tôi.
Lẽ giáng sinh mau chóng đến, khắp nơi đều là không khí tưng bừng. Nó càng khiến tôi cảm thấy cô đơn lạnh lẽo hơn.
Những tiểu cô nương trong văn phòng đều lên kế hoạch trong lễ giáng sinh, có người nói muốn liên hoan, bảo là có thể mang người nhà theo được.
Tiểu cô nương lần trước ngồi xe của tôi hỏi: “Này Diệp ca, anh có thể đưa chị dâu đến không? Em vẫn chưa nhìn thấy tận mắt lần nào!”
Tôi cười nói: “Chị dâu em đi công tác còn chưa về.”
Cô rất thất vọng, còn than thở hồi lâu. Cuối cùng ý kiến liên hoan này vẫn không thực hiện được, vì có không ít người muốn trong thế giới hai người. Mà cho dù có liên hoan hay không thì tôi cũng không định đi, so với việc đi ra ngoài liên hoan thì tôi càng tích việc ở nhà gọi video với Trương Tử Kiếm hơn.
Tôi đều nghĩ kĩ rồi, hôm nay Trương Tử Kiếm mà muốn gọi video rồi làm cái kia tôi có thể sẽ đồng ý, vì nếu anh mà ở bên cạnh thì chắc chắn chúng tôi sẽ có một hồi thỏa thuê tràn trề, không chết sẽ không ngừng ba ba ba.
Nhưng mà đêm nay ngay cả video còn không thấy đâu nữa là làm cái kia. Sau khi tôi tan làm về nhà nấu cơm ăn tối xong thì vẫn chờ đến mười một giờ, tôi muốn đi ngủ đến nơi rồi mà Trương Tử Kiếm vẫn chưa gọi cho tôi, tôi gọi điện cho anh thì anh thì điện thoại anh đã tắt máy.
Tôi có chút lo lắng, gửi tin nhắn bảo anh về nhà thì báo cho tôi một tiếng.
Sau đó tôi liền mơ màng ngủ mất, đến lúc rạng sáng bốn giờ tôi tỉnh mới thấy tin nhắn anh gửi cho tôi, chỉ có một câu.
“Bé cưng anh về rồi….”
Tôi nhìn chằm chằm câu nói đó rất lâu, rồi buông điện thoại rời giường đi rửa mặt. Đôi khi bạn hiểu một người đến mức, người ấy nhắn nhiều hơn một dấu chấm bạn cũng hiểu đó là ý gì.
Không có lời giải thích dư thừa, không nói anh đã làm gì, chỉ có im lặng tuyệt đối thay thế. Điều đó chứng minh anh không biết nói gì tiếp theo.
Tôi dùng dao cạo của anh cạo râu, giơ tay lên sờ cằm, nhìn gương rồi cười một cái, bây giờ ngay cả động tác cạo râu của tôi cũng giống anh.
End chương 22.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT