“Ngọc Đường, mừng ngươi trở về.” Đặt bút xuống, người trong phòng quay đầu lại nhìn về phía bạch y nhân vừa mới bước vào, nở một nụ cười ôn nhã. Như gió như mộc.
Bạch Ngọc Đường vẫn đang đóng cửa, giũ giũ tuyết đọng trên áo tơi.
Đoạn cởi áo khoác ra vắt lên bình phong.
“Ừ, ta về rồi đây. Miêu đại nhân đang luyện chữ sao?”