Editor: SherryTan

Beta-er: Yulmi2704

Hạ Tu không thèm xem thông báo đang nhảy liên tục trên Weibo mà lập tức nhắn tin cho Giản Ngôn.

Nam Tư: Xin lỗi sư phụ, đừng tức giận mà [Uỷ khuất]

Đường Chỉ: [Cười]

Nhìn thấy Giản Ngôn gửi lại khuôn mặt cười nhạt, Hạ Tu lập tức thở dài. May là cô vẫn còn để ý tới anh, không giống như anh đã cho Đường Chính vào danh sách đen rồi.

Nam Tư: Xin lỗi, tôi sai rồi [Uỷ khuất]

Đường Chỉ: [Cười]

Nam Tư: Ngày mai cô muốn ăn gì, tôi đem cho cô nha φ(゜▽゜*)

Đường Chỉ: 🙂

Nam Tư: Sư phụ muốn tôi phải quỳ bàn giặt mới tha thứ cho tôi sao [Nước mắt]

Đường Chỉ: Đề nghị này nghe được đấy

Nam Tư:…

Đường Chỉ: Nhà anh có bàn giặt không? Không có thì nói với tôi, tôi tặng cho một cái.

Nam Tư:…

Giản Ngôn nói xong bèn thực sự lên mạng tìm bàn giặt, có một cửa hàng chuyên bán bàn giặt dùng để phạt quỳ, lượt bán khá cao. Cô cực kì hăng hái bấm vào sản phẩm, đọc bình luận.

“Bàn giặt siêu tốt luôn! Lão chồng quỳ cực kì thống khổ, mị rất vui!”

“Gói hàng kĩ, đặc biệt cảm ơn ông chủ đã khắc cho mị dòng chữ ‘Vợ luôn luôn đúng’, hahaha, 5 sao.”

“Bàn giặt siêu dễ thương, mua về tặng bạn trai đi! Lúc anh ta nhận được liền nhìn mị bằng ánh mắt không thể tin nổi, thật muốn trông thấy khuôn mặt anh ấy khi dùng thử aaaaaa~!”

“Các cô gái, yên tâm mua về để lão chồng hay anh người yêu quỳ nha! Tuyệt đối đau, rất có hiệu quả!

“Trên bàn giặt có hai chỗ lõm vào, quá nhân tính rồi, không vui! Nhưng mà mị đã rắc một ít đá vụn lên, hahahaha!”

Giản Ngôn: “…”

Cô đọc một hồi đều là bình luận khen cả.

Cô không do dự mua một cái bàn giặt, điền địa chỉ của trung tâm thương mại Tinh Quang cùng số điện thoại mà Hạ Tu đã cho cô.

Mong giám đốc Hạ sớm nhận được món quà này.

Mua xong cái bàn giặt, Giản Ngôn cảm thấy trong người có chút mệt, hôm nay lại ngủ muộn, vừa hay ngày mai là ca tối nên cô có thể ngủ nướng.

Haiz, mình càng lúc càng hư hỏng.

Tối hôm đó Đường Chính cũng ngủ rất muộn, sau khi uống say ở quán bar, Lâm Trân đưa hắn về nhà, chẳng qua hôm nay thật sự quá say nên phải ngủ lại trên sopha nhà Lâm Trân cả đêm. Tỉnh lại sau cơn say, đầu Đường Chính rất đau, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, từ trên ghế sopha ngồi dậy, tấm chăn đang đắp trên người cũng trượt xuống sàn.

Hắn nhặt tấm chăn lên, nhìn xung quanh một lượt, tốt, lại là nhà của Lâm Trân. Đường Chính lấy di động ra xem giờ, phát hiện có tin nhắn của Hạ Tu gửi đến.

“Tình bạn của chúng ta đã đi đến tận cùng, không hẹn gặp lại:)”

Đường Chính: “…”

Cậu ta lại bị cái gì thế? Cái gì mà tình bạn đi đến tận cùng vậy trời!

“Giám đốc Hạ, cậu là học sinh tiểu học hả?”

“Tin nhắn đã gửi đi, nhưng đối phương không chấp nhận.”

Lịch sử kinh hãi kia lại tái hiện.

Hắn càng nghĩ thì đầu càng đau, nhưng vẫn muốn gọi cho Hạ Tu. Điện thoại kêu chừng 10 giây thì có người nhận: “Cậu không thấy tin nhắn tôi gửi à?”

Giọng nói lạnh lẽo tựa băng của Hạ Tu vang lên, Đường Chính rét run người: “Chính là thấy rồi mới gọi điện thoại hỏi cậu, tôi đã làm sai cái gì à?”

“Chính mình làm sai mà còn không nhớ?” Hạ Tu cười nhạt, nói.

Đường Chính cảm thấy mình rất vô tội: “Chẳng lẽ là bởi vì hôm Giáng Sinh tôi chưa tặng quà cho cậu sao?”

Hạ Tu: “…”

Anh trực tiếp cúp luôn điện thoại.

Đường Chính kiên nhẫn gọi lại cuộc thứ hai: “Cái này cũng không phải, vậy là cái gì? Hôm qua tôi cũng có chọc đến cậu đâu, cậu nói cậu không rảnh tham gia nhạc hội hôm Nguyên đán, tôi cũng đồng ý mà!”

Hạ Tu đáp: “Cậu có còn nhớ tối qua mình đã làm gì không?”

“…” Đường Chính lau mặt một cái: “Nếu là phụ nữ hỏi tôi câu này thì tôi còn có thể có chút manh mối, còn loại đại lão gia như cậu… thì tôi cảm thấy rất phức tạp.”

“Haha” Hạ Tu cười lạnh, ý lạnh trong nụ cười dường như đã xuyên qua ống nghe, chạm vào người Đường Chính: “Để tôi giúp cậu nhớ lại nhé, có phải hôm qua cậu ở chung với Lâm Trân hay không? Cậu đã nói cái gì với cô ấy nhỉ?”

“Tôi nói cái gì?” Đường Chính hỏi lại, đột nhiên nhớ ra mình đã nói vài thứ không tốt về Hạ Tu, chẳng lẽ Lâm Trân lại đi nói lại? “Được rồi, tôi đã nói vài thứ không tốt về cậu, cậu không đến mức nhỏ mọn như vậy chứ?”

“Nói vài câu? Cậu nói với cô ấy tôi là Nam Tư, giám đốc Đường không nhớ một chút gì sao?”

“…” Đường Chính ngẩn ra: “Không thể nào!”

“Lúc trước tôi cũng không nghĩ rằng cậu ngu xuẩn đến mức này, nhưng sự thật đã chứng minh, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.”

“Đường Chính: “…”

“Đây, đây rõ ràng là có sự hiểu lầm, cậu đợi tôi một lát, tôi đi hỏi cho rõ.” Đường Chính cúp điện thoại, leo lên lầu tìm phòng của Lâm Trân.

Lâm Trân bị tiếng đập cửa của hắn đánh thức, không chịu được phải ngồi dậy xỏ dép, đi tới mở cửa: “Mới sáng sớm ra, anh tới đòi mạng hả?”

Đường Chính đáp: “Thật sự xảy ra chuyện liên quan đến mạng người rồi!” Hắn nghiêm mặt nhìn Lâm Trân: “Cô có nhớ tối qua tôi nói gì với cô không?”

“A?” Lâm Trân ngáp một cái: “À, anh nói Hạ đại công tử chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt, còn nói anh ta chính là Nam Tư.”

Đường Chính: “…”

Cái giác bị sét đánh giữa trời quang này mấy người không hiểu nổi đâu.

Hắn vẫn giãy giụa, hỏi lại: “Cô xác định là tôi nói?”

Lâm Trân cười một cái: “Không phải anh nói, vậy là heo nói hả?”

Đường Chính: “…”

Hắn thề từ nay sẽ bỏ rượu.

Đường Chính nắm tóc mình, giật giật, nói với Lâm Trân: “Chuyện này… là tối qua tôi say rượu lỡ lời, nhưng thân phận của Hạ Tu có chút đặc biệt, chuyện này cô nghìn vạn lần không được nói với ai đâu đấy.”

Lâm Trân gật đầu một cái: “Anh yên tâm đi, chuyện đó tôi hiểu mà, tôi chưa nói với ai, chỉ nói với Giản Ngôn thôi.”

Đường Chính: “…”

Dường như hắn đã hiểu được vì sao Hạ đại công tử lại giận dữ đến như vậy.

Nhìn bóng lưng chán nản rời đi của Đường Chính, Lâm Trân nghiêng nghiêng đầu, đóng cửa phòng ngủ tiếp.

Đường Chính vừa quay về phòng khách, Hạ Tu đã chủ động gọi điện thoại qua, trái tim nhỏ bé của Đường Chính run lên, nuốt nước bọt nhận điện thoại: “Hạ đại công tử.”

Hạ Tu hỏi: “Hỏi rõ rồi sao, tôi đâu có trách oan cậu đâu nhỉ?”

“Ha ha ha ha.” Đường Chính cười khan, đáp: “Xin lỗi, là do tối qua tôi uống say, cậu đừng tức giận nữa được không?”

Hạ Tu cảm thấy lời này rất quen tai, khóe miệng hơi trễ xuống, nói với hắn: “Tôi sẽ tham gia đêm nhạc hội Nguyên Đán, cậu có thêm vào được không?”

“Được! Chắc chắn được!” Đường Chính mười phần chân chó đáp.

“Cứ như vậy đi.” Hạ Tu nói xong liền cúp điện thoại.

Đường Chính: “…”

Tuy rằng không hiểu vì sao Hạ Tu đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng Đường Chính liền lập tức gọi điện thoại báo thay đổi lại hoạt động. Đêm ca nhạc Nguyên đán chính là phúc lợi nội bộ của công ty, Nam Tư có thể tham gia, bọn họ cầu còn không được.

Phòng thiết kế lập tức vẽ lại poster, trên weibo cũng lập thức viết lại thông báo mới, trên poster mới đều là tên của Nam Tư, tất cả đều nhận được thông báo mới, ai cũng vui mừng cả.

Tận đến buổi chiều, lúc ăn cơm, Hạ Tu mới mở weibo lượn một vòng, sau đó nhìn chằm chằm vào lối vào của canteen.

Đúng giờ, Giản Ngôn đến canteen, chỉ là sau khi nhìn thấy Hạ Tu, cô liền vòng qua bên kia ngồi xuống. Trái tim của Hạ Tu tan nát một nửa, đi đến bên bàn của Giản Ngôn, ngồi xuống: “Chào buổi chiều.”

Giản Ngôn ngước mặt nhìn anh một cái, đáp: “Chào buổi chiều.”

Thái độ cô rất lạnh lùng, nhưng Hạ Tu cũng không tức giận, anh mở hộp cơm của mình ra, cười với Giản Ngôn: “Tôi nhớ em nói em thích canh thịt bò và sườn chua ngọt, hôm nay tôi đặc biệt làm đấy.”

Thế mà Giản Ngôn chỉ ngẩng đầu lên, cười với anh: “Ừm, không cần đâu.”

Hạ Tu: “…”

Phần trái tim còn lại cũng vỡ nốt.

Ba ngày tiếp theo, Hạ Tu làm nhiều món khác nhau, chính là muốn Giản Ngôn thử một chút. Nhưng Giản Ngôn ngoan cường chống lại sự mê hoặc từ thức ăn, bởi vì cô đang đợi, đợi cái bàn giặt mà cô mua cho Hạ Tu được gửi đến.

Hôm nay là ngày Giản Ngôn được nghỉ, cô thật sự cảm thấy rất may mắn, nếu ở trung tâm thương mại thì cô thật sự lo là giám đốc Hạ nhịn không được sẽ trực tiếp đến Mộng Huyễn Y Thụ đánh người.

Mỗi ngày cô đều theo dõi thông tin vận chuyển, nếu không có chuyện xảy ra thì hôm nay đồ sẽ đến được tay Hạ Tu.

Hạ Tu nắm rõ thời gian làm việc của Giản Ngôn như lòng bàn tay, biết hôm nay cô được nghỉ, anh cũng lười đi đến canteen, liền bảo thư kí kêu giùm một phần cơm ở bên ngoài, đưa đến tận phòng làm việc.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Hạ Tu cầm điện thoại lướt nhanh nhìn màn hình, là một dãy số lạ. Đây là số điện thoại cái nhân của anh, thường thì số lạ anh sẽ không nhận, nhưng nó cứ vang lên mãi, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bắt máy.

“Alo?”

Giọng nói bên đầu kia rất to, trong câu hỏi mang theo giọng cười: “Là Hạ Cẩu Đản sao? Anh có bưu phẩm chuyển phát nhanh.”

Hạ Tu: “…”

Thường thì bưu phẩm gì đó các thứ của anh đều do thư kí nhận giúp, nhưng đồ của hôm nay, anh nhất định phải đích thân xuống dưới nhận.

Trung tâm thương mại Tinh Quang có một khu chuyên nhận bưu phẩm, lúc Hạ Tu đi xuống, trong căn phòng nhỏ đang chất đầy đồ. Bảo vệ nhìn anh vài cái, liền buông đôi đũa trong tay xuống: “Giám đốc Hạ, anh xuống lấy bưu phẩm ạ?”

Hạ Tu cười cười: “Đúng vậy, các anh ăn cơm đi, đừng để ý đến tôi.”

“Không không không, hay là tôi giúp anh tìm nhé, đồ đạc ở đây loạn lắm!”

Hạ Tu đè tay người bảo vệ lại, tiếp tục mỉm cười: “Thực sự không cần đâu, anh đi ăn cơm đi.”

“…” Vị bảo vệ bị nụ cười của anh làm cho lạnh sống lưng, chậm rãi rút tay về: “Thế anh cứ tự nhiên ạ.”

Ánh mắt Hạ Tu đảo thật nhanh xuống đống bưu phẩm, sau đó rất chính xác phát hiện gói đồ có ghi ba chữ lớn “Hạ Cẩu Đản”

Thừa lúc bảo vệ không để ý, anh cầm gói đồ đi mất.

Sau khi trở về phòng làm việc anh mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm. Người biết số điện thoại cá nhân của anh không nhiều lắm, vả lại đối phương còn đặc biệt ghi người nhận là Hạ Cẩu Đản, nên chắc chắn anh có quen biết người gửi món đồ này.

Anh xoa xoa lông mày, đôi mắt lạnh lẽo mở gói hàng.

Mở cái hộp giấy lại lấy ra mấy lớp giấy giảm xóc, một cái bàn giặt được thiết kế rất dễ thương xuất hiện trước mắt.

Mặt trên còn viết: “Dụng cụ phạt quỳ chuyên dụng”

Hạ Tu: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play