Ngày thứ 66 của mảnh đại lục kỳ bí, khoảng cách với trung tâm mảnh đại lục đã không còn xa.
Vô Thường đang tu luyện Linh Thể trên chiếc xe gỗ chất đầy đồ vật, nằm trong lòng hắn là một tiểu hồ ly trắng sáng màu tuyết, bấy giờ hắn chợt bình tỉnh nhìn về nơi xa bên phải.
-Hử?
Sau một hồi cảm nhận được những dòng khí tức quen thuộc khi ban đầu mười người Nhân tộc gặp mặt xen lẫn là vài ba cái khí tức khác loại truyên từ bên đó sang, Vô Thường liền lộ ra một vẻ mặt khá cổ quái.
-Là khí tức của người quen, vả lại còn có khá nhiều khí tức chủng tộc khác xung quanh. Hừm, có lẽ là đang tranh giành một thứ gì đó với một vài chủng tộc, và hẳn là sắp đánh nhau.
-Bất quá thì làm sao lại có thể nhỉ?
Vô Thường, hắn bản thân vốn dĩ mạnh mẽ, không sợ bất cứ một quái thú nào nếu xuất hiện trước mặt, cho nên tốc độ di chuyển của hắn trong mảnh đại lục là rất nhanh, cách đây vài chục ngày trước lại còn thu được xe phu Phong thúc liên tục kéo xe mà không biết mệt. Do vậy, nếu đem so tính với các chủng tộc khác phải luôn dè chừng với việc quái thú sẽ bất ngờ xuất hiện, trừ loài biết bay có xác suất gặp quái thú rất ít, hắn hẳn là người có tốc độ nhanh nhất, có lẽ gấp năm lần người khác.
Thế nhưng ngay lúc này, hắn vì sao lại cảm nhận được khí tức của đám người Tiêu Thần cách đây chừng hơn 1km bên phải?
Nhóm ba người Quan Vũ dưới sự dẫn dắt của Phượng Tiên Nhã chỉ vừa đi được đúng lộ trình, theo tính toán sẽ mất thêm nhiều nhất 30 ngày nữa sẽ đến tầm ngang vị trí của hắn, sau đó lại phải đi thêm 10 ngày nữa rồi mới đến được trung tâm mảnh đại lục.
Các chủng tộc kia không nói, nhưng bọn người Tiêu Thần này chẳng lẽ biết “dịch chuyển tức thời”?
-Phong thúc, chúng ta tạm chuyển theo hướng 2h mà đi.
Ra lệnh nam tử quái thú tiến lại gần để xem xét tình hình, Vô Thường nhắm mắt tiếp tục tu luyện Linh Thể.
Trải qua hơn hai mươi ngày tu luyện, nhờ thân thể nguyên vốn là Thiên Địa thể kết hợp cùng với khả năng hấp thụ linh khí kinh khủng của Linh Nhân cảnh tầng 1 có thiên phú một vạn sợi xích, Linh Thể sơ khai theo kiểu tạm bợ với khả năng kháng sát thương của Linh Nhân cảnh 100 sợi xích đã được hình thành.
Có lẽ vì 100 sợi xích là quy tắc bất thành văn của thế giới tu luyện, nên mặc dù Vô Thường có thiên phú một vạn sợi xích vẫn không thể luyện thành Linh Thể có khả năng đề kháng sát thương của Linh Nhân cảnh một vạn sợi xích. Tuy nhiên với năng lực của Linh Thể như vậy cũng đã đủ để hắn đứng bất động trước các công kích của một vị Linh Nhân cảnh 100 sợi xích có tu vi dưới tầng 1.**
**Luyện thể, về sau lại rõ.
Hiện tại, Vô Thường vì trong cùng một lúc vừa phải tăng tiến tu vi, vừa phải rèn luyện, tiến cấp Linh Thể lên Linh Thể của Linh Nhân cảnh tầng 1, buộc tốc độ của hắn đã bị phân đôi nên cảnh giới tiến chiến có phần chậm chạp, nhưng dù vậy nó vẫn rất là khủng khiếp so với tu luyện giả 100 sợi xích.
Lộc cộc lộc cộc…
Chuyển hướng, chiếc xe gỗ có bốn bánh tròn dưới sức kéo không khác “trâu bò thành tinh” của nam tử quái thú liền lăn nhanh rời đi.
…
Tầm 6 phút sau.
-Ồ, khá đông vui nhỉ?
Đứng trên mảnh đất cao hơn gần 200m so với đám người địch – người quen đang ở thung lũng bên dưới, Vô Thường mỉm cười đứng nơi đó nhàn nhạt nhìn, quan sát tất cả mọi thứ đang diễn ra như xem trực tuyến một bộ phim.
-Chi chi.
Tiểu hồ ly bám trong ngực của Vô Thường cũng cảm nhận khí tức có quen, có lạ ở bên dưới, nó liền lập tức lú cái đầu nhỏ nhắn, trắng bạch ra khỏi cổ áo của Vô Thường mà xem xét.
“A, đó không phải tiểu Sư sao, sao hắn lại ở đây?”
Nhìn đến một nam tử có quả đầu bồm chồm, xum xuê, tiểu hồ ly lộ vẻ nghi hoặc.
Ở phía dưới, theo hướng 4h của Vô Thường, đứng vòng quanh một bệ đá có cắm một thanh đao đang ảm đạm, thất sắc nhưng chắc chắn không phải phàm vật và một cái xác te tua, bầy nhầy của một con quái thú to lớn với hình thù kỳ quái không thể xác định được trừ thủ phạm đã giết nó, tồn tại bốn phía là một đám năm loài chủng tộc đang vây quanh theo dạng bốn vòng cung - một điểm chấm.
Bốn vòng cung bao gồm nhóm sáu người Tiêu Thần, một nam thanh niên có màu đen tối, một đại hán to con có quả đầu y hệt sư tử và một thiếu niên mặt trắng. tất cả đều đứng cách nhau trên dưới 20, 25m để đề phòng lẫn nhau.
Một điểm chấm là nhóm hai người một nam một nữ, trên thân thể cả hai đều có mọc lá hoa thực vật, nhìn vào thì ai cũng đều đoán ra được là thành viên của Mộc tộc thuộc Mộc Giới. Họ đứng rất gần so với thanh bảo đao, cách bốn chủng tộc khác khoảng 50m.
-Ha ha ha, lần đầu tiên trong cuộc đời Mắm Tôm ta có cảm giác buồn cười đến như vậy. Nhân tộc đường đường là cái bọn phế phẩm, yếu nhược vậy mà lại muốn tranh giành đồ vật với các chủng tộc khác, đã thế còn là uy hiếp người giao đồ vật. Ha ha ha, buồn cười chết đi được, này thật sự giống như lợn con không biết hang hổ, ha ha ha.
Thanh niên có màu đen tối tựa hắc ám vừa đến không lâu liền nhìn sáu người Tiêu Thần mà vừa chỉ chỏ vừa cười lớn.
-Mắm Tôm? Mẹ nó cái tên nghe mà muốn rơi hết cả hàm răng. Hố hố hố.
Trần Hùng trong nhóm Tiêu Thần nghe vậy liền cũng không quan tâm nội dung sỉ nhục Nhân tộc bọn hắn, ngược lại hắn còn cười to lên vì cái tên của thanh niên.
Bề ngoài có lẽ Trần Hùng trông giống các mãnh phu không có đầu óc khi có thân hình to lớn và sở hữu Long Tượng Lực Tâm Đan, nhưng nếu là một người ngu, vậy thì làm sao có đủ tư chất để lĩnh ngộ Thần thông hay Công pháp mà đạt Linh Nhân cảnh? Nhìn hắn mạnh mồm nói lớn như vậy với thanh niên đen tối, thật ra trong lòng lại rất âm thầm cảnh giác và phân tích sức mạnh của từng nhân vật nơi đây.
-Ha ha ha, dĩ nhiên là phải rớt hàm rồi, tên của ta vừa đẹp lại vừa uy chấn tứ phương, ai nghe thấy mà không rớt này rớt nọ.
Không hề hiểu hàm ý của Trần Hùng, thanh niên Mắm Tôm khoảnh tay oai hùng mà hớn hở.
-Mẹ nó, cái thằng này nó điên rồi. Mắm tôm không phải…
-Đủ rồi, ngươi không cần đôi co với kẻ đó, hắn là Ma tộc ở Ma Giới, còn chúng ta là Nhân tộc ở Nhân Giới, trình hộ văn hóa hay học thức khác nhau là chuyện thường tình.
Trần Hùng phát bực, dự là giải thích cho tên thanh niên kia hiểu ra cái ngu thì Tiêu Thần lên tiếng ngăn cản ý định của hắn.
-Ả? Bọn khỉ này đang nói gì thế, gì mà mắm tôm, mắm tộm. Nếu là tôm thì ta ăn tất đấy, ngoằm ngoằm.
Lúc này, vị đại hán đầu sư tử đối diện nhóm người Tiêu Thần cũng không ngần ngại mà lên tiếng chen ngang với nguyên một bộ hàm răng sắc nhọn vô cùng.
Bên kia, thiếu niên mặt trắng cũng nói.
-Chỉ toàn là một lũ yếu đuối nói nhảm, đến đây tranh giành thanh chiến đao từ tay của Mộc tộc thì sao không nhanh chóng quyết đấu phân thắng bại đi?
-Hay là… để ta giúp các ngươi?
Cười lên đầy nham hiểm, thiếu niên mặt trắng bỗng chốc bộc phát ra khí tức sức mạnh hết sức kinh người của bản thân mà áp về tứ phía xung quanh.
-Ha hả, rất hợp ý của Sư ta, ta nãy giờ cũng rất là ngứa móng, ngứa miệng. Nào nào, tên nào sẽ nằm trong miệng Sư ta đầu tiên a.
Đợi chờ khá lâu khi phải dè chừng tứ phía đối thủ có thể bất ngờ đánh lén nếu bản thân manh động xuất kích về một hướng, đại hán sau khi thấy thiếu niên mặt trắng biểu hiện muốn một trận loạn chiến, hắn cũng liền bộc phát ra sức mạnh vốn có để chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào. Cả cơ bắp trên thân thể của hắn nở ra một vòng lớn, hai tay có mười móng vuốt to hiện ra, miệng lớn mở rộng nhìn một vòng rồi cuối cùng dừng lại tại đám người Tiêu Thần mà chảy dãi miệng.
Trong mắt đại hán, cũng là trong mắt tất cả các chủng tộc có mặt tại nơi đây, nhóm sáu người Tiêu Thần đơn nhiên là yếu nhất, yếu đến nổi mà có lẽ đại hắn chỉ cần dùng đến 70, 80 phần trăm sức mạnh là đã đủ hạ gục hết sáu người vì khí tức sức mạnh phát ra từ họ là quá yếu.
Tuy vậy, đại hán vẫn không vội tấn công, hắn còn cần phải đề phòng thiếu niên mặt trắng và thanh niên đen tối cách không xa nơi hắn đứng. Hai người này rất nguy hiểm đối với hắn.
“Bọn người này rất mạnh, vậy ra đây là sức mạnh của các chủng tộc khác?!”
Tại bên này, Tiêu Thần vốn dĩ là một trong rất nhiều ứng cử viên sáng giá cho chức Tộc trưởng dòng họ Tiêu nên từ nhỏ đã được đào tạo rất kĩ càng về khả năng chiến đấu và mưu kế trước sau. Do vậy, ngay sau khi cảm nhận được hai luồng khí tức năng lượng quá mạnh so với hắn được phóng ra từ đại hán mà có lẽ là Thú tộc và thanh niên đen tối tựa như những gì miêu tả về Ma tộc, Tiêu Thần vội truyền âm cho tất cả năm người Điệp Văn Thanh.
“Hãy tỏ ra sợ hãi theo bản năng đi, chúng ta cần diễn một vở kịch”.
Truyền âm như vậy, Tiêu Thần cũng lập tức làm ra biểu hiện cố trụ vững thân hình trước hai luồng khí sức mạnh đang hù dọa thân thể hắn, trên gương mặt hắn cũng là bất giác rơi xuống vài giọt mồ hôi khó khăn.
Những giọt mồ hôi lăn trên gương mặt Tiêu Thần lúc này không phải là giả, vì nguyên bản cơ thể hắn đúng là cảm thấy sợ hãi với hai luồng khí thế sức mạnh mà hắn chỉ có thể cảm nhận trên người Linh Sư cảnh, chứ không phải giả giỡn. Có lẽ nếu hắn không tung hết sức mạnh của Chiến Thiên Tâm Đan thì dù là một quyền giao tranh với họ, hắn cũng không làm được.
Nhưng cũng rất phù hợp, những giọt mồ hôi lại càng góp thêm cho kế hoạch “rút lui vẹn toàn” của hắn càng thêm hoàn mỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT