*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ở bên kia, tiểu hồ ly gần như đã sắp gục ngã khi chạy trốn, đột nhiên phía trước lại xuất hiện thêm một nam tử quái thú có răng nhọn hoắc, mắt đen tựa đêm tối với tốc độ kinh khủng chạy đến, sức mạnh tỏa ra từ người nam tử là quá mức khủng bố đối với nó, điều này lập tức khiến tiểu hồ ly mặt mũi xám tro bạc mệnh, cả thân thể nhỏ bé cũng đã dừng lại, không còn chạy nữa.
“Kết thúc rồi sao, mệnh của ta chỉ đến đây?”
Khóe mắt rơi xuống vài giọt nước mắt, tiểu hồ ly thẩn người ngồi trên đất, chín cái đuôi xoe tròn cũng trở nên bất động như một vật chết.
Tiểu hồ ly này đúng là một trong mười thành viên của Yêu tộc, nhưng vì lý do mười ngày trước tiểu hồ ly có cãi cọ với thống lĩnh của nhóm Yêu tộc là Thất công chúa của Yêu tộc - một tiểu phượng hoàng nên đã bỏ nhóm rời đi, sống thui thủi một mình nơi mảnh đất kỳ lạ cùng với chiếc mũi có thể phát hiện linh thảo của chính mình.
Cách đây 12 giờ trước, nhờ chiếc mũi nên tiểu hồ ly đã phát hiện ra một loại dược thảo tên là “Yêu Thiên Thảo”, một thảo dược cực kỳ trân quý đối với bất kỳ một yêu thú nào dù là Thánh thú hay hậu duệ của Thần thú vì nó có công dụng nghịch thiên là nâng cao thiên phú cùng Thần thông bảo mệnh của yêu thú.
Bất quá thì ở trong mảnh đất kỳ lạ này thì may mắn luôn tồn tại cùng nguy hiểm, thế là một trận chiến bắt buộc phải diễn ra, kết quả tiểu hồ ly mặc dù đã hạ được đầu lĩnh quái thú nhưng cũng đã phải cạn kiệt hết yêu lực, thậm chí còn bị trọng thương và bị ép biến về nguyên hình hồ ly bé nhỏ.
Hiện tại, tiểu hồ ly chính là mang theo chút sức lực cuối cùng để chạy khỏi năm con quái thú còn lại, nhưng mà nó không ngờ rằng, tại lúc này phía trước cũng bỗng nhiên xuất hiện thêm một con quái thú vô cùng khủng bố với hình dạng như nhân loại chặn đầu, tiểu hồ ly nhìn đến liền đã tuyệt vọng.
Ý niệm “buông bỏ” để thoát ra khỏi mảnh đại lục?
Không phải tiểu hồ ly không muốn làm vậy, nhưng theo quy chế khắc nghiệt của Hoàng gia Yêu tộc thì nếu như một yêu thú tham gia cuộc tranh đoạt sinh khí lại không thể sống qua được 70 ngày bên trong đại lục thì chẳng khác gì làm nhục sức mạnh của Yêu tộc, làm nhục hào khí của Yêu tộc, vi phạm thì sẽ bị đồ diệt cả nhà. Cho nên tiểu hồ ly chỉ có thể cam chịu chết ở đây, nó không thể làm hại gia đình đã luôn yêu thương nó từ nhỏ.
“Cha mẹ, thúc thúc, bá ba, mọi người cho tiểu Ly xin lỗi nha, nếu có kiếp sau con sẽ báo đáp mọi người”.
Nhìn nam tử to lớn đứng ngay trước mặt đang đưa tay to xuống, tiểu hồ ly đáng thương nước mắt càng thêm giàn giụa.
-Chập.
Nắm gọn cái đầu tiểu hồ ly tèm nhem nước mắt, nam tử lập tức quay trở về bên cạnh Vô Thường trong khi năm con quái thú trước mắt lại đang bốc cháy dữ dội bởi một ngọn lửa tím kỳ dị rồi hóa thành tro bụi rơi xuống đất.
-Vù!
Mười giây sau, nam tử xuất hiện bên cạnh xe gỗ rồi giơ tay ra đưa tiểu hồ ly cho Vô Thường.
-Quoa, một mùi thơm thật tinh tế.
Nam tử vừa quay lại, tiểu hồ ly vừa xuất hiện bên cạnh thì Vô Thường đã ngửi đến một mùi thơm kỳ lạ, nó giống như là một thứ gì đó vừa tràn ngập hương vị ngọt ngào thoang thoảng lại vừa ngây ngất, dịu nhẹ, thoải mái cơ thể khi hít phải. Điều này không khỏi khiến Vô Thường đứng hình mà chìm đắm vào hương thơm trong vài giây.
“Ơ, có một giọng nói của trẻ nhỏ? Không thể nào, ta đâu có cảm ứng được sinh mệnh của sinh vật sống nào quanh đây, chẳng lẻ một trong hai thiên phú của tộc hồ ly ta lại nhầm lẫn hay đã biến mất do ta hết yêu lực?”
Bị bàn tay to che mất tầm mắt, tiểu hồ ly chín đuôi bị treo trên không trung bỗng chợt kỳ lạ khi mà quái thú nhân loại kia vì sao chưa giết nó, vả lại giọng nói vừa rồi là từ nơi nào phát ra, vì sao có cảm giác gần đến như vậy.
Bất quá tại ngay lúc này âm thanh non nớt lại lần nữa vang lên, thế nhưng ngữ điệu đã không còn dịu dàng, ấm áp như trước, thay vào đó là sự độc ác vô cùng, đến nỗi mà khi tiểu hồ ly nghe xong cũng trực tiếp ngất xỉu, tứ chi cùng chín cái đuôi đều buông xuôi trong vô vọng.
-Chèm chẹp, lát nữa sẽ có một món thịt nướng đầy thơm ngon a, khà khà.
Nhìn một con đại bàng đang bay qua lại trên đầu, Vô Thường sau khi lè lưỡi liếm liếm môi đầy hung ác liền phóng một tia sức mạnh lên trời giết chết con đại bàng, tiếp đó cách không mò xác con đại bàng về túi.
-Đù, chết rồi?
Đến khi hắn quay mặt nhìn lại tiểu hồ ly trong tay “Phong thúc”, Vô Thường liền trợn tròn mắt.
-Hà.
Lộ ra một cái buồn cười hiếm thấy trên gương mặt, Vô Thường vung tay chữa trị lành các vết thương cho tiểu hồ ly, trả cho tiểu hồ ly một thân thể sạch sẽ và nguyên vẹn, sau đó hắn dùng hai tay đỡ lấy tiểu hồ ly trong tay Phong thúc.
-Cái quái gì thế này, cái cảm này là…
Vừa chạm tay vào bộ lông trắng tuyết của tiểu hồ ly, một cảm giác làm Vô Thường trở nên ngơ người liền truyền lên đôi bàn tay hắn, xung kích lên trí não hắn, khiến hắn như bị lạc bước vào một thế giới mơ hồ chỉ dành riêng cho sự tuyệt diệu của xúc cảm.
-Nơi này là…
Đứng bên trong một không gian trắng sáng, xung quanh chỉ toàn lông trắng là lông trắng ngần, thậm chí dưới chân của Vô Thường cũng là lông trắng sáng. Một mùi hương tuyệt mỹ chợt bay lên mũi của Vô Thường khiến Vô Thường trở nên điên dại, ở miệng nước dãi cũng đã chảy ra ròng ròng.
-Thơm quá, mềm quá… cái quái gì, mùi thơm dễ chịu gì đây, bộ lông quỷ gì thế lày!
Nằm chèn bẹp trên bộ lông trắng, Vô Thường không ngừng úp mặt vào bộ lông la liếm, cơ thể lăn qua lăn lại, thân mình quay trước quay sau, bàn tay bóp chặt liên hồi, sờ mó lung tung khắp mọi nơi bên trong không gian chỉ toàn lông mềm.
-Ôi dễ chịu quá, vui sướng quá, đã quá!
-Này là của ta, của ta, của ta… ối mẹ ơi!
Bên trong thế giới lông trắng mềm, Vô Thường điên cuồng lăn qua bên này, nhảy qua bên kia, trèo đến bên nọ, tay, chân, thân, lưng, mặt,... cái gì từ cơ thể hắn có có thể chạm được vào bộ lông thì hắn liền bất chấp mà chạm vào, thậm chí cởi quần cởi áo.
Còn miệng hắn thì cứ luôn mồm la hét.
-Ố shệt, ố shệt, mềm quá, mềm quá, tại sao nó còn mềm hơn cả ngực của nữ nhân nế này! Trời ơi! Cái xúc cảm sướng khởi quái quỷ gì thế này? Thơm quá, thơm quá, thơm quá…
-Ôi thần linh ơi, chết ta mất thôi!
Vô Thường đang cào cấu bộ lông trong vô thức, thân thể đang thoải mái bay nhảy thì Vô Thường bỗng áp tai lên bộ lông mà nói kì lạ.
-Hả? gì? em yêu nói gì? em yêu thích ta á? Ố ỳe, ta cũng thích em yêu lắm đó nha, cho hôn một cái đi nào… chùm chụp chùm chụp… cho cắn nhẹ cái nha… nhoằm nhoằm…
Bệnh ảo tưởng của Vô Thường bắt đầu tái phát.
“Méo thể tin được, bệnh điên của thằng này kinh hãi thật”.
Vô Thường kia nhìn hành động mắt tỏa sáng, miệng chảy dãi ròng ròng, còn đôi tay thì như điên như dại sờ mó tiểu hồ ly, sờ từ mặt tới chi trước, chi sau, sờ thân, sờ ngực, sờ trọn chín cái đuôi nhỏ, thậm chí sờ luôn cả vùng bộ phận sinh dục của tiểu hồ ly, một cảm giác lạnh người, điện giật kinh hãi lập tức hiện ra bên trong Vô Thường kia, khiến hắn á con bà nó khẩu.
Nhất là cái hành động kinh tởm khi mà Vô Thường đưa tiểu hồ ly lên mặt mà hôn hít, lè lưỡi liếm lên liếm xuống như liếm kem.
-Chi chi… nhá nhe… nha… chi chí…
Thậm chí ngay cả khi tiểu hồ ly đã tỉnh lại (thân thể bị sờ nắn như thế không tỉnh dậy mới là chuyện lạ), mặt nó đỏ bừng như lửa, tứ chi mềm mại của nó vùng vẫy trong bất lực, miệng kêu những tiếng đáng thương đầy tuyệt vọng, chín cái đuôi chụm lại che cơ thể vẫn không đủ sức ngăn cản gương mặt hắn tiến vào vùng tuyệt mật, kín kẽ la liếm kinh dị.
-Nhoa… nhoa… nheo hí…
Mặt đỏ như lửa, nước mắt giàn dụa, tiểu hồ ly không chịu nổi những cú liếm đầy nước dãi của Vô Thường lên vùng hết sức nhạy cảm của nó, nó lập tức rên lên một tiếng kiều diễm ướt át liền bất tỉnh lần nữa.
-Thơm quá, ngọt quá, mềm quá… nhèm nhèm….
“Đệch con mẹ nó, gớm vãi cả chưởng, thôi tao biến đi cho lành”
Không thể nhịn được gương mặt kinh vồn này của Vô Thường, Vô Thường kia lập tức biến mất để tránh phải nhìn thêm.
-Chi chi… nhá!
-Chi chi… nhố!
-Chi chi… ú!
-O ni chi chi…
-…
Cứ thế, mỗi khi tiểu hồ ly tỉnh lại và không thể kháng cự trước sự “cưỡng hiếp” đầy mạnh mẽ của Vô Thường, nó đều kêu rên lên vài tiếng ngọt diễm liền mang theo mặt đỏ ngất đi.
Một giờ sau đó.
-Ể, cái quái gì mà ướt nhẹp vậy!
Tỉnh người, cảm nhận một vật thể như là vừa vớt từ dưới sông lên nằm trên tay, Vô Thường bất giác buông ra, đôi mắt trợn lên nhìn vào thân thể tiểu hồ ly chỉ toàn nước, bộ lông mềm xù đều dán chặt vào người khiến nó vốn đã là tiểu hồ ly thì nay còn tiểu hồ ly hơn.
-Chết bà tôi rồi, nhục quá, nhục quá!
Bình tĩnh lại, trí óc lập tức nhớ về những diễn biến khi nãy, Vô Thường lập tức đưa tay che mặt, bản thân không biết phải làm thế nào với con tiểu hồ ly này, có hay không đem nó đi vặt lông rồi treo lên giá nướng để thủ tiêu nó.
-Aizzz, thì cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, dù sao nó cũng chỉ là động vật nhỏ, chắc cũng không biết nói tiếng người mà kiện tục gì đâu a.
-Hừm, ừm, đúng, nên làm như vậy.
Quyết định nhanh chóng, Vô Thường vội lấy ra cái lắc tay có hai quả chuông bạc đeo vào cổ con tiểu hồ ly xem như đền bù, sau đó dùng linh lực làm khô người nó rồi đặt ở một bên bông gòn mềm mại để nó yên giấc ngủ.
-Đi thôi Phong thúc.
Vô Thường ra lệnh một tiếng, nam tử quái thú liền cầm cán xe gỗ lên rồi kéo đi, tốc độ vẫn như cũ duy trì gấp 10 lần người thường đi bộ.
“Để xem, ta còn có được thứ gì nữa nào”.
Cười nham hiểm một cái, Vô Thường lập tức nằm xuống bên cạnh tiểu hồ ly, hít hương thơm ngọt dịu tỏa ta từ người tiểu hồ ly rồi nhắm mắt xem xét những kiến thức, tri thức, gồm luôn cả trí nhớ đã trộm được của nó.