Ngay lúc “tình cảm nóng bỏng” giữa Tiên Nhã và Tiêu Thần đang đến hồi gây cấn, thậm chí Vô Thường cũng đã xém chút nữa biến thành “kẻ thứ ba phá hoại”, Điệp Văn Thanh vốn ít nói lại lạnh lùng bất ngờ lên tiếng với Tiêu Thần.
-Tiêu Thần, ngươi đang dẫn dắt chúng ta hoàn thành trọng trách quan trọng hay là để đứng nghe ngươi nói chuyện yêu đương?
-Thời gian đã qua hơn một giờ đồng hồ kể từ lúc chúng ta đến đây, bọn ta không muốn tốn thêm một chút thời gian nào nữa. Ngươi nếu không tiếp tục dẫn dắt được thì để ta dẫn dắt họ vậy.
Nói xong, Điệp Văn Thanh cũng nói với mọi người.
-Các vị, ta tuy yếu hơn một chút so với hắn, nhưng các thông tin, kiến thức về nơi này đều là tương đương…
-Không cần ngươi làm trò mèo.
Ánh mắt sắc lạnh với Điệp Văn Thanh, Tiêu Thần lần nữa nhìn về hướng Vô Thường đầy sự hăm dọa.
Vài giây sau, Tiêu Thần quay trở lại, hắn tiếp tục công việc lãnh đạo của bản thân hắn.
“Tiện nhân, có thể bây giờ ta còn chưa làm gì được ngươi, nhưng mà sẽ không lâu nữa đâu” Tiêu Thần ác độc trong lòng.
“Biểu ca chỉ có thể giúp muội được như vậy, hy vọng trong nơi này muội có thể tìm đến vài thứ hữu ích trợ giúp cho Lâm thúc” Khẽ liếc mắt lần cuối nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Tiên Nhã sau lưng Vô Thường, Điệp Văn Thanh theo sau Tiêu Thần bước đi.
Nhậm Trúc Vi cũng từ xa chạy lại, nhập vào nhóm Tiêu Thần đồng hành, mục tiêu nhóm họ dĩ nhiên là tất cả các điểm sinh khí có thể đạt được trong khu rừng rậm phía trước.
-Hời…
Nhóm Tiêu Thần đi, Vô Thường thở dài, hắn vội quay người giải thích với Quan Vũ, Mị Ảnh Lam cùng Tiên Nhã.
-Này đứng trách ta, các ngươi cũng biết tên Tiêu Thần đó thực lực ra sao, nếu hắn đánh đến thì ta chính là người chết a. Chết thật đấy, không phải đùa.
-Vô Thường huynh, vấn đề này bọn ta hiểu, ngươi không cần cảm thấy có lỗi đâu.
Quan Vũ bình tĩnh thông cảm. Đứng trước một áp lực lớn đến từ người mạnh hơn bản thân rất nhiều, ai cũng quý tính mạng của mình trên hết, Vô Thường hành động không hề sai.
-Ưm ưm, phải đó, Vô.. Vô Thường ca… không nên xin lỗi.
Mị Ảnh Lam tay còn cầm chặt ba cây hoa tím ấp úng mở miệng, cũng không biết từ lúc nào đã đổi thành danh xưng “Vô Thường ca” đối với Vô Thường, điều này khiến Quan Vũ nghe thấy liền cười thầm trong lòng “tên này hay, thoáng cái tặng vài bông hoa dại đã lấy lòng được một nữ nhân, quả thật bội phục, ta nên học hỏi, tiếc là nàng đã ở bên nhóm của tên ngạo mạn Tiêu Thần”.
Bất quá trong đó, Tiên Nhã chỉ lẳng lặng đứng yên không lên tiếng gì, nhưng từ ánh mắt ấm ức của nàng đối với Vô Thường đã nói lên tất cả.
Phượng Tiên Nhã sinh ra không những có Tâm Đan dị chủng mà còn có thể chất đặc thù, mọi thứ xuất phát từ người nàng đều có sức hấp dẫn vô hạn với bất luận một ai (người yếu hoặc cao hơn nàng chút ít) tồn tại nhìn vào nàng, do vậy từ nhỏ cho đến bây giờ nàng vẫn luôn được mọi người yêu thương, bảo bọc hết mình. Thế nhưng lúc này gặp phải Vô Thường, ngay từ đầu Tiên Nhã diễn giải về mảnh lục địa kỳ bí đến việc dùng ánh mắt đáng thương dụ hoặc “Vô Thường yếu nhược” che chở nàng trước ánh mắt của Tiêu Thần, nàng đều thất bại, Vô Thường như một tên “thái giám” không chút thương hoa tiếc ngọc giúp đỡ nàng, điều đó khiến nàng rất khó chịu, đồng thời cũng ấm ức vì Vô Thường ban đầu lộ ra vẻ “anh trai, đại ca tốt” khiến nàng tin tưởng, vậy mà bây giờ hắn xoay người 180 độ khiến nàng như bị sụp chân vào cái hố lớn, hụt hẫn vô cùng.
“Lạy hồn, mẹ trẻ giận chồng chạy đến đây núp, lấy ta ra hứng đạn, ta vì mệnh nên đã không hứng đạn thay liền oán trách ta. Mẹ nó, cái chân lý khỉ gì đây, trên đời còn có công lý hay không?”
Thấy ánh mắt Tiên Nhã thoáng liếc mình, Vô Thường có cảm giác oan ức, tuy vậy bề ngoài hắn vẫn lộ biểu hiện cười nhẹ.
-Cảm tạ Quan Vũ huynh, Ảnh Lam muội hiểu cho, ta là thân bất do kỉ.
Sau đó Vô Thường nhìn Tiên Nhã bình thường nói.
-Tiên Nhã tiểu cô nương, không biết vì cớ gì mà cô nương lại đến nhóm chúng ta, cô nương cũng biết nhóm ba người bọn ta rất yếu, trọng trách với Nhân tộc hay Nhân Giới có chín phần là không thể thực hiện được, người có thiên phú như cô nương ở lại đây sẽ chỉ bị ba người bọn ta kéo lại phía sau chứ không phải cô nương sẽ kéo chúng ta vượt lên đâu.
Tiên Nhã nhìn Vô Thường bằng mắt tròn, to đen tựa bảo thạch, trong lòng nàng cố nén lại cảm xúc tức giận Vô Thường mà bình tĩnh đáp.
-Tiên Nhã trước khi đến đây đã được các vị trưởng bối Thánh Vương Điện chỉ dạy rất nhiều kiến thức về nơi này, có Tiên Nhã thông tin, mọi người sẽ sống sót lâu hơn và có cơ hội lấy được nhiều điểm sinh khí cho Nhân Giới hơn, với lại…
-Với lại, Tiên Nhã thích ở đâu là quyền của Tiên Nhã, không cần ngươi quan tâm.
Dứt lời, Phượng Tiên Nhã cũng lập tức quay lưng với Vô Thường một cách đầy sự lạnh lùng.
Nếu như Phượng Tiên Nhã là thiếu nữ ít nhất 14 tuổi, Vô Thường sẽ xem hành động này như một điểm dễ thương, hấp dẫn của nàng, tiếc là Tiên Nhã chỉ vừa tròn 11 tuổi, độ tuổi không thể có khả năng thức tỉnh máu “dê” trong người Vô Thường.
-Được, tốt thôi.
Tiếp đó Vô Thường nhìn cả ba người, hắn nói.
-Vậy trước khi chúng ta lên đường, bắt đầu hành trình vĩ đại vì Nhân tộc, hãy bắt tay nhau xem như củng cố tình bằng hữu, tình hợp tác, tình liên minh, vì Nhân tộc, vì Nhân Giới.
Vô Thường bước lại gần Quan Vũ mà giơ tay ra.
-Quan Vũ huynh.
-Vô Thường huynh.
Quan Vũ mặt cười không ngần ngại bắt tay với hắn.
-Ảnh Lam muội.
-Ưm.
Mị Ảnh Lam tuy có chút ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng đưa tay ra để hắn nắm.
-Tiên Nhã tiểu thư.
-Hừ.
-Tiên Nhã tiểu thư.
-Hứ.
-Tiên Nhã tiểu thư.
-Hư.
-Bắt tay đi, lát ta cho cây kem, đảm bảo ngon miệng.
-Hửm, cây kem là loại cây gì?
Phượng Tiên Nhã tức thì mắt tròn hiếu kỳ hỏi. Cũng không riêng gì nàng, Quan Vũ và Mị Ảnh Lam nghe từ “cây kem” đều hiếu kỳ, loại cây thụ này họ chưa từng nghe qua.
-Bắt tay với ta, ta hứa lát nữa sẽ cho nàng cây kem, thề.
Vô Thường giơ tay cánh tay phải duy nhất từ nãy đến giờ luôn để ở bên ngoài lên trời.
-Thường huynh, cây kem là loại cây quý hiếm gì, ta hình như chưa bao giờ nghe qua hay biết đến?
Quan Vũ không kiềm lòng được hỏi.
-Vậy chỉ cần Vũ huynh khiến Tiên Nhã tiểu thư bắt tay với ta, ta liền cho các ngươi thấy cây kem có hình dạng ra sao, ngon dở thế nào.
-Hừm, nếu Tiên Nhã bắt tay ngươi rồi, ngươi không cho Tiên Nhã cây kem thì đừng trách Tiên Nhã ức hiếp ngươi bằng vũ lực.
Không đợi Quan Vũ làm ra hành động, Tiên Nhã mắt đẹp uy hiếp Vô Thường, tiếp đó liền chỉ giơ ra một ngón út tựa như ngó sen lên, gương mặt ngoảnh đi hướng khác không nhìn muốn nhìn Vô Thường.
-Ể, ta nói là “lát nữa” chứ không phải bây giờ. Nên là lát sau đi.
Cũng vội dùng ngón út móc ngoéo với Tiên Nhã.
-Vậy thì nhớ đó cho Tiên Nhã, hừ hừ.
Chỉ để ngón tay Vô Thường chạm đúng hai giây, Tiên Nhã vội rút tay về rồi quay lưng đi qua một bên.
Bất quá cũng do hành động như vậy nên cũng không ai trong ba người Vô Thường có thể thấy được một cái tiếu ý hồng hồng kì lạ của Phượng Tiên Nhã.
“Mẹ thằng ấu dâm!”
Dù vậy, Vô Thường kia ẩn sâu trong Vô Thường vẫn nhận ra được điều bất thường của Phượng Tiên Nhã đối với Vô Thường.
“Gì nữa thánh, liên quan gì con nữa? Chuyện kia xưa quá rồi mà sao cứ nhắc lại hoài vậy?”
Vô Thường không vui trao đổi với Vô Thường kia, bên ngoài thì Vô Thường lần đầu tiên đưa tay trái ra bên ngoài, hắn hướng ba người Mị Ảnh Lam nói.
-Thật ngại quá, số là cái nhẫn giới của ta đã chứa đầy tài vật có giá trị trong phạm vi Linh Nhân cảnh, trước đó ta dự tính lấy ra chế đồ nhưng tự dưng bị ném đến nơi này nên không có kịp thay đổi cái nhẫn giới khác. Có lẽ từ giờ trở đi sẽ có rất nhiều đồ tốt có ích cho ta trên đường đi, nên ta hướng các vị mở lòng từ bi cho ta vay một cái nhẫn giới, ta hứa sẽ gìn giữ tốt và trả lại đúng ngày đúng giờ.
Nói ra lời này Vô Thường thật chất chỉ hướng về phía Mị Ảnh Lam cùng Phượng Tiên Nhã, vì hắn biết chắc các nàng sẽ có rất nhiều nhẫn giới trong nhẫn giới để chứa đồ tìm được trong cuộc tranh giành này. Về Quan Vũ, hắn ngay cả áo mặc cũng không có chứ đừng nói đến nhẫn giới.
“Tao không có nói về chuyện kia, tao đang nói chính là chuyện lúc này đây. Mày thử nghĩ lại xem, tiểu cô nương Phượng Tiên Nhã đã biểu hiện những gì trước mặt mày và tại sao nàng lại làm như vậy?”
-Thường huynh à, ngươi may mắn còn có thứ để đeo, ta áo ngoài còn không có để mặc, trên tay chỉ có một cái vòng lạ thì lấy đâu ra nhẫn giới cho Thường huynh mượn đây.
“Ừmm… quả thật có điều kỳ lạ, tao nhớ lúc đầu nàng ta trông rất giống tiên nữ hạ phàm, trên người tỏa ra đầy sự nghiêm trang lễ độ, trông chẳng khác gì một người cao quý trên cao, rất khó với tới. Thế nhưng là từ lúc tự dưng chạy đến chỗ tao, núp sau lưng tao một cách khó hiểu mà đôi co với thằng chồng tương lai, biểu hiện của nàng ta biến thành một tiểu cô nương tinh nghịch, hay giận dỗi… chết mịa, đừng nói với tao là…”
Quan Vũ khổ sở vừa thở dài hết câu thì bất chợt một nụ cười như tiếng chim ríu rít cạnh bờ suối vang lên đến từ Mị Ảnh Lam.
-Hi hi hi, hai huynh đừng lo lắng, trước khi đến đây mẹ ta đã cho ta rất nhiều nhẫn giới, để ta lấy cho hai huynh mỗi người hai cái nha.
Tay đẹp đeo nhẫn ngọc khẽ động, lòng bàn tay tuyết trắng của Mị Ảnh Lam liền xuất hiện bốn chiếc nhẫn ngọc tương tự cái nàng đang đeo.
-Vậy thì còn gì bằng, ta và Quan Vũ huynh cảm ơn Lam muội sâu sắc.
Lộ vẻ hết sức vui mừng, Vô Thường liền không ngần ngại cách không lấy bốn chiếc nhẫn, ném cho Quan Vũ hai cái, hắn giữ hai cái đeo vào tai phải.
“… Với tao là… biểu hiện đầu tiên của nàng là do nàng ta cố ý diễn ra để khiến bản thân trở nên cao quý trước mặt chồng tương lai, giờ không có hắn ở đây liền lộ ra bản chất thật, tính tình vẫn là tiểu nữ hài 11 tuổi bình thường?”
-Cảm ơn Lam muội, ta yêu muội chết mất.
Nhận được hai chiếc nhẫn giới, Quan Vũ mừng đến nổi vô ý nói loạn khiến cho Mị Ảnh Lam chợt đỏ mặt, tiếp đó nàng cũng vô ý rụt rè nói nhỏ, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng bốn người đều là Linh Nhân cảnh, khoảng lại rất gần, chỉ vài mét đứng nên ai cũng nghe thấy rất rõ ràng.
-Không được đâu, ta… ta có người trong lòng rồi.
-À không, xin lỗi Lam muội, đó là do ta lỡ lời, ta vô ý thôi, không có ý gì hết đâu, muội đừng để tâm.
Quan Vũ vội giật mình giải bày, hắn không muốn mình bị hiểu lầm một chút nào.
“Thôi tao quỳ, chắc mày thái giám nhiều năm quá nên ngu con mẹ nó tình cảm nam nữ rồi. Cút, biến”.
Nói xong lời cuối này, Vô Thường kia cũng hoàn toàn mất tăm hơi.
-Ưmmmm.
Nghe Quan Vũ giải bày như vậy, Mị Ảnh Lam càng thêm lúng túng, đỏ mặt, nàng đứng một chỗ đưa ngón tay vân vê tà áo tựa như lụa nhưng thật chất lại là Linh Giáp của mình.
“Tình cảm nam nữ? Mày điên con mẹ mày rồi, mặt tao nhìn thì bình thường, quần áo lạ lùng, tính tình dỡ dỡ ương ương, lúc này tốt, lúc kia xấu, lúc thiện lương, lúc gian xảo, đặc biệt ham sống sợ chết, nữ nhân nào mà thích ta, vả lại nàng ta chỉ 11 tuổi a… ờ mà hình như 11 tuổi là biết yêu lâu rồi thì phải… cơ mà đều đó không quan trọng, quan trọng là hai người chúng ta chỉ mới tiếp xúc vài phút, đối thoại vài câu, làm thế quái nào xảy ra cảm giác yêu thích?. Khùng rồi, biến hộ, đừng khiến bố mày thêm nhức đầu”
Vô Thường lý luận rất sắc xảo, nói lời cũng rất có lý, nhưng tiếc là hắn lại đã quên mất hoặc không biết đến hai điều tối quan trọng.
Thứ nhất, Vô Thường đã lột xác, thân thể của hắn đã không giống người thường, khắp cơ thể đều tỏa ra một loại hấp dẫn kì lạ, lôi kéo tất cả mọi nữ nhân đến gần hắn, thời gian càng lâu, nó càng lớn, dần dần sẽ khiến nữ nhân bám riết lấy hắn không muốn rời xa.
Thứ hai, nữ nhân thích một nam nhân không phải là vì người đó tuấn tú, tài giỏi hay mạnh mẽ, thứ mà thật sự khiến nữ nhân thích ở một người nam nhân đó là “khí chất” của người nam nhân đó. Bề ngoài thấy một nữ nhân yêu một kẻ giàu có, yêu một tu luyện giả mạnh mẽ nhưng thật chất nữ nhân đó yêu chính là khí chất giàu sang, khí chất của một cường giả mạnh mẽ, không phải thân xác của họ, nếu một ngày nam nhân nghèo đi, nam nhân từ cường giả trở thành phế nhân, liệu rằng có mấy nữ nhân tồn tại trên đời còn có thể ở bên người nam nhân đó đến hết đời?
Trong hoàn cảnh đang đứng chung với ba người Mị Lam Ảnh, Vô Thường bề ngoài trông mặt mũi bình thường, tính tình lại được duy trì theo kiểu lúc này lúc nọ, ham sống sợ chết, nhưng khí chất đặc thù của hắn, khí chất của một kẻ tự tin cực độ, chúa tể mọi thứ, không sợ bất cứ thứ gì cho dù là cái chết (ngoại trừ mất đi người hắn yêu thương) và đặc biệt, đó là một tấm lòng tốt đẹp giản dị, không xen vào chuyện không đâu, một tấm lòng không hề gian ác vô cớ, tất cả chúng đều đang tỏa ra ngoài, hấp dẫn mọi thứ có thể hấp dẫn.*
*Vì vậy, nên về sau Vô Thường rất dễ cưa gái, chưa đ-ng gái nhìn đã yêu. (thật ra tác yếu vấn đề này nên buff con bà nó cho nhanh)
Nữ nhân bình thường có lẽ không thấy Vô Thường có sự khác biệt, nhưng là với Phượng Tiên Nhã có Hoặc Thiên Thể (thể chất có thể mê hoặc cả trời), càng trưởng thành, càng mạnh mẽ, nàng càng có sức mê hoặc, mê hoặc từ con người, tu luyện giả, mê hoặc đến linh khí, đến lực lượng, đến vật vô tri, đến tất cả mọi thứ. Phượng Tiên Nhã có thể nhìn ra được khí chất của Vô Thường, nàng ngay từ lần đầu thấy hắn, giảng giải thông tin cho hắn thì đã bị hắn hấp dẫn mất rồi, không còn có khả năng chống cự và không thể biết hành động kỳ lạ của chính mình.
Ở bên kia, Phượng Tiên Nhã vừa mới lấy ra hai chiếc nhẫn liền nhìn thấy Mị Ảnh Lam hành động, trong chớp mắt nàng vội thu hồi chúng lại, không để ai biết.
-Tốt rồi, chúng ta cũng nên đến lúc xuất phát, sẵn tiện trên đường lại nhờ Tiên Nhã tiểu thư cùng Lam muội hướng dẫn chi tiết thêm về nơi này.
Vô Thường dẹp loạn ý nghĩ trong đầu với Vô Thường kia, hắn nói xong cũng là người dẫn đầu đi trước, tiến thẳng về con đường trống trải rộng lớn phía trước, xa xa là đồi núi, cây xanh ẩn hiện.
-Để ta xem thử quái thú trong đây mạnh mẽ thế nào, tộc khác hình dạng ra sao a.
Quan Vũ gần như đã khỏi thương thế, hắn sau vài lần khởi động các khớp cơ thân thể liền mang theo niềm mong chờ được diện kiến, được chiến đấu với bât cứ thứ gì lạ mặt xuất hiện trước mặt mà đi đến, sánh vai bên phải với Vô Thường.
-Nơi này tuy không biết rộng lớn bao nhiêu, nhưng…
Mị Ảnh Lam cũng tiến đến, sánh vai bên trái của Vô Thường bắt đầu chia sẻ tất cả những thông tin mà nàng biết được.
Riêng Phượng Tiên Nhã, nàng không nói gì ngoài việc lủi thủi đi theo sau lưng ba người chờ đợi câu hỏi để trả lời. Với nàng, ba người Vô Thường là một nhóm, còn nàng chỉ là người ngoại, nàng vẫn là không nên chen chân vào cuộc trò chuyện của ba người thì hơn, nhưng dù vậy thi cũng đã tốt hơn phải đi chung với Tiêu Thần, một người nàng rất hận, cực kì căm hận, hận đến nỗi muốn diệt cả gia tộc họ Tiêu, nhưng tiếc là nàng không đủ sức lực để làm điều đó.
Bất quá đang lúc nàng cô đơn nhìn bóng lưng Vô Thường, Vô Thường bỗng dưng dừng lại, quay người mỉm cười lộ sự ấm áp nói với nàng.
-Này Tiên Nhã tiểu thư, tiểu thư là người biết nhiều thông tin nhất lại đi ở sau lưng sao?
-Đây, đi trước người ta này, nếu không lát nữa mà ta có gặp bất trắc gì, cây kem hứa với tiểu thư liền không có kịp đưa ra a.
-Hừ, ngươi nếu không cho Tiên Nhã cây kem như lời hứa thì đừng trách Tiên Nhã.
Lời nói bề ngoài lạnh lùng, thế nhưng Phượng Tiên Nhã cũng vòng ra đằng trước, bước đi uyển chuyển phiêu động trước mặt Vô Thường, hương thơm muôn hoa từ người của nàng không ngừng tỏa ra xung quanh, phần lớn đều được Vô Thường vô tình hít vào.
-Lam muội, phiền muội tiếp tục nói hết những gì muội biết, tiếp đó lại nhờ Tiên Nhã tiểu thư giảng giải thêm.
Không quan trọng hương thơm tràn ngập mũi, Vô Thường bình tĩnh nhờ Mị Ảnh Lam.
-Ưm, theo như mẹ ta từng nói, quái thú có thể…
Mị Ảnh Lam có đôi mắt bị tóc che đi nhanh chóng tiếp tục cung cấp thông tin cần thiết.
Hành trình vì Nhân tộc, Nhân Giới của nhóm bốn người Vô Thường chính thức bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT