Vô Thường không phải người tốt gì, hắn không rãnh để cứu giúp bất cứ một ai không cần thiết, điều kiện để được Vô Thường giúp ít nhất cũng phải là quân cờ trên bàn của hắn, còn không thì dù có là tiên nữ hạ phàm lõa thể cầu xin hắn cũng thế. Hắn bất quá không cầm lòng được thì ăn xong liền chuồn, vô cùng khốn nạn.
Đứng dậy, Vô Thường đưa chiếc nhẫn chạm vào giường tựa ngọc thạch huyền bí mà động ý niệm.
-Thu.
Chiếc giường lập tức biến mất chỉ còn lại bộ quần áo đỏ.
Vô Thường đứng thẳng lưng lần nữa nhìn một vòng xung quanh thạch động, nhìn cả lên cái lỗ trên cao, nơi hắn từ bên ngoài nhảy xuống.
-Sự trôi dạt kiến trúc sao?
Từ những khía cạnh, những hiện vật trước mắt, nội dung bên trong tờ giấy, cộng thêm kiến thức, sự suy diễn và lý luận khách quan của Vô Thường. Vô Thường có thể đoán ra được vì sao thạch động này lại tồn tại dưới lòng đất của Bách Thú Lâm mà không phải là nơi khác, đồng thời hắn cũng là người đầu tiên phát hiện ra nhờ vào sự trợ giúp của “bốn linh” nữ tử ngày trước.
Ban đầu con gái của Diễm Long lão tổ bị trúng ma chưởng, ma khí rất nặng, lão sợ sau khi chết thì Ma Hồng Thiên Quân trả thù con gái lão, đồng thời cũng muốn làm ngưng động ma khí ăn mòn sinh mệnh con gái nên đã phong ấn con gái vào cổ quan tài bằng vật liệu quý hiếm kia, sau đó dựng trận pháp che giấu khí tức, chôn cả xác lão và con gái xuống lòng đất, chờ đợi năm tháng qua đi qua, Ma Hồng Thiên Quân chết, trận pháp suy yếu, thạch động sẽ hiện thế lần nữa, mong chờ có hậu bối nhận được đồ vật lão để lại sẽ cứu con gái lão.
Thời gian gió thoảng mây bay, trận pháp bên dưới lòng đất bị tác động của con quay lục địa nên dần dần bị chuyển dời, không nằm ngay vị trí cũ nữa. Cho đến hiện tại thì đã trôi đến dưới chân Bách Thú Lâm, trận pháp cũng đã sắp đến lúc tàn, thạch động đang ngày càng nhô lên khỏi mặt đất, chuẩn bị hiện thế lần thứ hai.
Bất quá thì trước khi hiện thế, trận pháp quá yếu, một chút ít khí tức đã truyền ra ngoài nên hấp dẫn Huyền Kim Xà đến, thế là nhờ linh khí quá mức nồng đậm nên Huyền Kim Xà bắt đầu lột xác tiến cấp. Cái hố trên kia dĩ nhiên là do Huyền Kim Xà đào ra để chui xuống dưới đây.
Còn về bốn “linh” nữ tử kia thì hẳn là bị quăng xác vào Bách Thú Lâm, sau đó bị yêu thú tha xác đến gần khu vực này nên các nàng mới biết được bí ẩn.*
*Có thể đem về cho con ăn.
-Bố mày thông minh vãi cả nồi.
Tự khen bản thân như một kiểu tự “thẩm”, Vô Thường đi đến bên cạnh cỗ quan tài thủy tinh, nhìn vào thiếu nữ vận trang phục trắng tuyết nằm bên trong.
Một giây trôi qua, hắn bất giác nói.
-Khoan, lời khi nãy không tính, ta nghĩ lại rồi, ta…
Nhìn thấy bên trong quan tài là một thiếu nữ, không, phải nói là yêu tinh mỹ miều chuyên mê hoặc nam nhân thì đúng hơn khi mà nàng ta không những có dung mạo quá mức xinh đẹp, hoàn mỹ, mà còn có dáng người lồi lõm trên cao dưới thấp đạt tỷ lệ trên cả tuyệt vời, Vô Thường ngây người biến sắc.
Tóc hồng bí ẩn tô sắc hương, mặt đẹp kiều diễm khiến muôn hoa phải rạng rỡ khoe sắc màu, núi non đầy đặng cao lớn chập trùng đung đưa theo từng hơi thở nhẹ nhàng của l-ng ngực, chân ngọc lả lướt thon dài lại trông mềm mịn, sáng loáng được lộ ra trong bộ váy trắng ngắn tinh tế ôm sát đường cong mĩ miều của cơ thể. Sắc đẹp này đã không còn từ nào để tả, quá mức kinh người, quá mức điên cuồng người.
Chỉ là một cái nhíu mày đau đớn trong giấc ngủ yên tĩnh cũng đã đủ khiến Vô Thường mắt đỏ rạo rực, cổ họng khô khan thiếu nước, phần dưới kim thương dựng trại. May là Vô Thường đã dạng cáo già trải nhiều nhân sinh, tâm tình vững chắc gian ác, không thì chắc hắn đã điên cuồng mở nắp quan tài, bất chấp nữ nhân thương tật, tỉnh hay ngủ đều phải phát tiết chất trắng nhầy một hồi trên thân thể ngọc ngà kia.
-Ta nghĩ là phải thay từ “đéo” bằng từ “không bao giờ” sẽ đúng hơn.
Nói xong, Vô Thường tức thì quay người đi về phía hồ nước nhỏ có bán kính chừng 30m, hắn đã đến lúc đột phá Linh Nhân cảnh.
Còn về nữ nhân xinh đẹp kia, Vô Thường không muốn dính dáng đến, một chút cũng không muốn.
-Không phải nước… thật ấm áp.
Đưa tay sờ vào dòng nước dường như đang sôi lại không phải nước đang sôi, cả cơ thể Vô Thường đều như được tẩy rửa mọi thứ, mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Không chỉ thế, Vô Thường dù chỉ vừa chạm vào một giọt, linh khí nồng đậm xung quanh bỗng cấp tốc chui vào cơ thể Vô Thường, linh lực nhanh chóng được hình thành, thậm chí cả giọt nước cũng chui qua da, trực tiếp nhập vào cơ thể Vô Thường, giúp hắn có thêm một ít linh lực bằng với, không, gấp vài lần kích thước giọt nước. Vô cùng diệu kỳ.
-Tuyệt, rất tuyệt.
Vô Thường mỉm cười.
-Vốn dĩ nghĩ rằng ta sẽ không thể hoàn thành được bước đầu tiên liền đã đột phá Linh Nhân cảnh, nhưng giờ có thứ chất lỏng nồng đậm này trợ giúp, cơ thể của ta sẽ chân chính lột xác.
-Chờ đi, ta sẽ cho tất cả các ngươi, tất cả các tu luyện giả dù mạnh hay yếu miễn là tồn tại trên đời thấy được, một con quái vật được tạo ra là như thế nào. Ha ha ha… há ha ha…
Cởi quần rách, Vô Thường nhảy thẳng xuống hồ nước, biến mất bên trong không còn bóng dáng.
…
Thời gian quay trở về thực tại, mười ngày sau kể từ khi Nhậm Tuyết Nguyệt Liên được Lãng Phong mang đi.
Hai người đã bay qua tổng cộng bốn cái quốc gia lớn nhỏ, dự kiến với tốc độ hiện tại, hai người sẽ còn phải mất khoảng một tháng thời gian mới đến được Trúc Sơn Đảo nằm ngoài biển rộng.
Trên đường đi này, Lãng Phong cũng giới thiệu nhiều thứ, nhiều kiến thức mới mẻ cho Nguyệt Liên biết, tình cảm hai người cũng dần được cải thiện, không còn im lặng như một hai ngày đầu.
-Phong thúc thúc, nơi kia là nơi nào, thật đẹp quá…
-Nơi kia à, nơi kia là…
-Phong thúc thúc, con gì đang bay đằng trước vậy, trông thật đáng yêu…
-Đó là Tiên Hạc…
-Phong thúc thúc, tại sao bên kia luôn có sấm chớp…
-Tự nhiên thôi, chúng do thiên địa tạo thành, là một cái sấm chớp chi địa có tác dụng rất lớn đối với tu luyện giả hệ Lôi, ngươi nhìn bên trong đó xem, còn có vài người đang hấp thu lôi lực đấy…
-Phong thúc thúc…
-Ơ, ờ, cái này, cái kia…
-…
“Con gái của mẹ ơi, mẹ nhớ con nhiều lắm…”
Nguyệt Liên đang say sưa hỏi “Lãng Phong thúc thúc” nhiều thứ kỳ lạ nàng bắt gặp được trên đường đi thì bất chợt một giọng mềm mại lộ vẻ hết sức yêu thương, mong nhớ cực độ vang lên trong đầu của Nguyệt Liên.
-Ai đó?
Nguyệt Liên buộc miệng kêu lên.
-Hả?
Lãng Phong kinh ngạc quay sang dự hỏi Nguyệt Liên có chuyện gì, thế nhưng là bất ngờ, Nguyệt Liên không biết từ khi nào đã biến mất, thân ảnh đã không còn ngay bên cạnh hắn nữa, nàng như là chưa bao giờ ở bên cạnh hắn vậy.
-Chuyện quỷ gì?
Lãng Phong ngây người trợn mắt tại chỗ, sắc mặt cấp tốc biến đổi trắng xanh đỏ vàng liên hồi.
Bất quá chỉ một giây thoáng qua, Lãng Phong liền trở nên ngây ngốc, khóc hiểu, hắn bỗng ngớ ngẩn tự hỏi.
-Ta đang tìm thứ gì vậy nhỉ?
-Nhanh quay về Trúc Sơn Đảo, nếu để cha xuất quan chạy đến tóm cổ đi về thì chết mất.
Lãng Phong đã quên hết tất cả mọi chuyện về Nhậm Tuyết Nguyệt Liên như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra mà tăng tốc rời đi. Trong trí nhớ của hắn, hắn chỉ biết bản thân có hứng thú với một tiểu tử, bất quá tiểu tử đó ngu quá nên chết mất rồi, hắn thế là tiếp tục lên đường quay trở về Trúc Sơn Đảo.
Đứng trên tầng mây cao hơn vài chục mét so với Lãng Phong, bên trong một màn thánh lực bảo hộ, ngăn cách mọi thứ với bên ngoài, Nhậm Tuyết Nguyệt Liên mắt đẹp ướt đẫm ôm chặc lấy thân ảnh một nữ nhân tuổi chừng đôi mươi vô cùng xinh đẹp và trông rất giống Nguyệt Liên nếu như nàng cũng ở độ tuổi như thế.
-Mẹ, mẹ… con nhớ mẹ lắm… hu hu…
Nguyệt Liên khóc, khóc vì quá vui mừng, thậm chí nàng còn không thể kịp suy nghĩ rằng mẹ nàng, Mộng Huyền Huyền năm ngoái rõ ràng đã chết cùng với cha nàng Nhậm Vô Biên, vì sao lúc này lại đứng đây, không chỉ thế, tu vi ngày trước của Mộng Huyền Huyền chỉ là Linh Nhân cảnh đỉnh phong, hiện tại lại là Thánh Cảnh cấp bậc, một ánh nhìn liền xóa tan mọi trí nhớ về Nguyệt Liên, về Nhậm gia của Lãng Phong đây?
Vả lại Mộng Huyền Huyền ngày trước không trẻ như bây giờ, cũng không có xinh đẹp bằng bây giờ mặc dù ngày trước nàng cũng có danh hiệu “Đệ Nhất Mỹ Nhân” Hồng Long quốc. Nếu ghép hình ảnh hai người trước và nay song song, thật mới đúng như hai mẹ con ruột.
-Mẹ cũng vậy, mẹ nhớ rất nhớ con Liên nhi của mẹ.
Mộng Huyền Huyền cũng rơi lệ, ôm trầm lấy Nguyệt Liên đầy hạnh phúc.
Vài phút tình cảm mẹ con sau, Nguyệt Liên bỗng nhớ ra, nàng vội dùng ánh mắt lấp lánh nói với Mộng Huyền Huyền.
-Chúng ta nhanh về nhà đi, ông nội cùng với các ca ca rất muốn gặp lại mẹ đó.
Bình tĩnh lại, Nguyệt Liên không vội hỏi nguyên nhân vì sao Mộng Huyền Huyền đã chết lại vẫn còn sống, một năm qua vì sao không về nhà khiến gia gia, các vị thúc, bá, ba vị ca ca cùng nàng nhớ thương. Nguyệt Liên muốn mẹ nàng trước hết về nhà để gia đình sum họp, vui vầy, lúc ấy mới hỏi.
Bất quá nghe Nguyệt Liên hỏi vậy, Mộng Huyền Huyền lệ lại càng tuôn ra, nàng ôm chặc con gái mình mà cố gắng nói.