Kiếm Trận Tướng Phủ là địa phương rất lớn với rất nhiều phân khúc, trạch viện được phân chia đầy đủ cho cả bốn đời con cháu Nhậm gia, số lượng lên đến hàng trăm. Vô Thường muốn từ trạch viên của bản thân mà đi ra bên ngoài đường Châu Nam thành thực thi kế hoạch ít nhất cũng phải mất khoảng 15 phút mới đến được cánh cửa gần nhất.

Không may hơn, hôm nay lại như mọi khi, Vô Thường vẫn luôn bị người chặn đường kiếm chuyện sinh sự.

-Ồ, lại là tên phế vật làm mất mặt tướng phủ Nhậm gia ta.

-Mẹ nó, hễ ta gặp mặt tên phế vật này là y rằng xui xẻo sẽ xuất hiện.

-Thật là mất hết mặt mũi Kiếm Trận Tướng Phủ.

Phía trước con đường nhỏ trong phủ mà Vô Thường đang đi chợt xuất hiện ba người thiếu niên chắn lối, hai nam một nữ. Hai nam đều khá tuấn tú, độ tuổi xấp xỉ 15, 16 tuổi hiên ngang kiêu ngạo, thiếu nữ thì xinh đẹp, làn da trắng mịn tựa bông gòn với cặp mắt phượng tràn đầy khinh thường nhìn Vô Thường.

Ba người này điều con cháu Nhậm gia nhưng xét về bối phận đều thua kém Vô Thường vì cha Vô Thường là con thứ hai của Nhậm Thiên Hành, trong khi ba người đều chỉ là con của phân nhánh, không phải mạch chủ Nhậm gia hiện tại.

Vô Thường khẽ liếc mắt ba người, sau đó cười nhạt tiếp tục tiến đến.

-Cười? Cười cái gì thằng rác rưởi?

-Đứng lại cho ta!

Thấy Vô Thường cười, hai tên thiếu niên nổi máu giận lên quát về phía hắn. Về phần thiếu nữ có thể xem là biểu muội của Vô Thường cũng giận nhưng lại có thêm phần kinh ngạc khi Vô Thường hành động quái lạ, không giống mấy lần trước kia chạm mặt.

Bình thường trong trường hợp gặp dạng gây sự lúc này, Vô Thường luôn nhanh chóng chuồn đi tránh mặt, nhưng hôm nay lại rất khác, hắn vẫn bình tĩnh bước chân tiến lại gần ba người.

“Tên phế vật hôm nay dường như có gì đó khác khác, hắn không lẽ muốn ăn đòn?” chính là suy nghĩ trong đầu của thiếu nữ.

Vô Thường như không nghe, không thấy ba người quát, hắn vẫn như thế tiếp cận bọn họ.

-À à, ra là ngươi thích ăn đòn.

Một trong hai thiếu niên chợt cười dữ tợn, hai tay không ngừng chà xát nhau rồi tiến về phía Vô Thường, khoảng cách chỉ là gan tất.

Thiếu niên và thiếu nữ còn lại hiểu ý cũng đứng bất động chờ xem kịch vui.

Trong Kiếm Trận Tướng Phủ, việc ăn hiếp giữa đám con cháu sẽ không có ai can thiệp nếu không cí tình huống quá nghiêm trọng, vì tất cả các cao tầng, người trưởng thành trong phủ đều cho rằng làm như vậy sẽ kích thích được tiềm năng chiến đấu, xác định được ý chí của con cháu là cường giả hay là kẻ yếu đuối chờ chết, ngoài ra cũng góp phần dễ dàng đào thải những con cháu yếu kém hơn. Đó là lý do vì sao ba người trước mặt không hề kiêng kỵ bất cứ điều gì mà bắt nạt Vô Thường.

-Mấy lần trước ngươi chạy trốn xem như nhanh, hiện tại xem ngươi chạy đi đâu.

Thiếu niên “biểu đệ” của Vô Thường dù hơn Vô Thường 1 tuổi nhưng chiều cao cũng chỉ bằng Vô Thường, hắn đứng trước mặt đối mắt dữ dằn với Vô Thường, ngay sau đó tay phải hắn dồn lực thành quyền rồi tức khắc đấm thẳng vào bụng của Vô Thường.

-Phế vật mà dám láo!

Trong tư tưởng của vị biểu đệ này đều luôn xem Vô Thường là phế vật tựa phế nhân, một quyền hắn đánh ra chắc chắn khiến Vô Thường đau đớn muốn chết rồi sẽ trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ. Cho nên dù quyền chưa đến nhưng hắn đã dùng giọng điệu khoái trá kêu lên.

Bất quá thì mong chờ nhiều, thất vọng cũng sẽ nhiều.

Bập

Một quyền quá mức đơn giản đến từ biểu đệ không làm Vô Thường nảy sinh quá nhiều hứng thú, Vô Thường chỉ là bình thản duy trì ánh mắt đạm mạc đối nhãn với biểu đệ, trong khi phía dưới bụng Vô Thường, một quyên của biểu đệ hắn đã bị bàn tay cứng chắc của hắn mạnh mẽ giữ lại.

-Cái… á á…

Thiếu niên biểu đệ còn chưa kịp phản ứng ngạc nghiên thì bàn tay cứng của Vô Thường chợt bóp mạnh lại, tạo nên cảm giác đau đớn khó tin khiến vị biểu đệ này ngoài việc kêu rên thì không còn làm được gì, sức lực hầu như mất hết.

Vụt… Bốp

Không để biểu đệ đau đớn quá lâu và kêu la quá to, Vô Thường tranh thủ biểu đệ mất sức liền dùng lực tay kéo mạnh nửa thân trên của biểu đệ xuống, tay trái chớp mắt đưa lên cao rồi nện xuống thẳng vào đầu biểu đệ, tiễn biểu đệ vào giấc ngủ say im ắng.

Lúc này nếu không phải thiếu niên là biểu đệ của Vô Thường, lại còn đang ở trong tướng phủ thì kết quả không phải chỉ là ngất đi mà là giấc ngủ vĩnh hằng.

Vù!

Vô Thường không để hai vị em họ còn lại kịp làm ra hành động khác thường liền phóng đến.

-Làm sao có khả năng, tên phế vât… hự…

Khoảng cách quá gần, chỉ khoảng 5m, Vô Thường chưa mất đến hai giây liền đã tiếp cận mục tiêu cậu em họ còn đang ngỡ ngàng rồi trực tiếp cho một quyền cực nhanh vào bụng cậu em họ khiến cậu em họ ôm bụng đau đớn.

Vụt!

Thẳng tay đưa lên trời, Vô Thường vung ra một “nhát chém bằng thịt” vào gáy cậu em họ, đưa cậu em họ lạc vào giấc mơ yên bình trên mảnh sân gạch trắng lạnh lẽo.

Vù!

Vô Thường vẫn chưa dừng lại vì dù sao vẫn còn cô em họ xinh đẹp đang ngẩn người, không tin vào những điều chính mắt mình vừa nhìn thấy. Vô Thường thoắc cái biến mất, khi hiện ra thì đã ở sau lưng cô em họ.

-Biểu muội, im lặng.

Nói nhẹ một hơi vào tai cô em họ, Vô Thường lập tức dùng tay bịt miệng nhỏ của nàng lại, tay còn lại thì mạnh mẽ ôm thân thể mềm mại không xương cùng với hương thơm ưu nhã vào lòng.

-Ưm ưm ưm…

Bất ngờ bị anh họ “phế vật” xuất hiện sau lưng bịt miệng, thiếu nữ đơn nhiên là hoảng hồn kêu la không ngừng, nhưng mà miệng nhỏ đã bị bàn tay rắn chắc che lại nên chỉ phát ra âm thanh cực không rõ nghĩa.

Vô Thường ôm nàng, hít một hơi hương thơm thiếu ữ như u lan tỏa ra từ cơ thể của biểu muội sau đó nói

-Biểu muội, ta nhịn ngươi là tiểu nữ nhân nên không chấp nhất với ngươi, nhưng mà nếu chuyện này còn có lần sau thì đừng trách ta nam nhân vô tình, không biếc thương hoa tiếc ngọc, yêu thương biểu muội xinh xắn là gì.

Nói xong, Vô Thường buông thiếu nữ ra rồi quay người bỏ đi, mặc cho thiếu nữ đứng đằng sau cắn môi nhìn hắn đầy giận dữ.

-Dám hâm dọa ta, ngươi… ngươi chờ đấy.

Tức giận nói một câu, thiếu nữ nhìn hai thiếu niên nằm gục trên đất thầm mắng một câu “phế vật” liền bỏ đi.

-Thật sự là mềm, mềm hơn bên kia rất nhiều.

Cảm thụ lại cảm giác mềm mại không xương của thân thể biểu muội, Vô Thường không khỏi lấy làm cảm khá tự hỏi tại sao nữ nhân bên thế giới này lại mềm mại hơn gấp mấy lần bên thế giới pháp thuật kiếp trước của hắn như vậy.

-Haizzz.

Nghĩ mãi cũng không tra ra được nguyên nhân, Vô Thường thẳng tiến đến một trong số các cổng phụ của Kiếm Trấn Tướng Phủ mà thoải mái đi ra ngoài du ngoạn.

Một năm trước, cha mẹ của Vô Thường nhận được thánh chỉ mang theo một vạn đại quân ra chiến trường tại biên cương Đông Bắc trấn thủ, phòng ngừa Thủy Lam Quốc kế bên đem quân xâm nhập lãnh thổ, tiến hành âm mưu xâm lược. Kết quả chưa được 10 ngày trấn giữ, cha mẹ hắn đều đã vong mạng trên chiến trường do thất thủ trước sự tấn công bất ngờ của đại quân Thủy Lam Quốc.

Bề ngoài vụ việc xem như rất bình thường, ngay cả gia gia Nhậm Thiên Hành của Vô Thường cũng không lên tiếng gì ngòai nỗi đau đớn khi mất đi con trai và con dâu mà mà mình yêu thương nhất, nhưng đối với Vô Thường, dựa theo khả năng xem xét, suy luận của hắn thì lại hoàn toàn có vấn đề bất thường trong đây.

Điểm bất thường đầu tiên, gà chiến không chọn, chọn gà con.

Vào thời điểm năm quái, không những Châu Nam thành mà còn khắp các thế lực tiếng tăm trong Hồng Long Quốc đều biết cha Vô Thường, Nhậm Vô Biên vẫn luôn là thiên tài có tiềm lực lớn nhất của Tướng Trận Kiếm Phủ, bản thân chỉ gần 100 tuổi mà tu vi đã đạt cảnh giới Linh Sư, là Linh Sư trẻ tuổi nhất khắp Hồng Long Quốc, khả năng trong tương lai chắc chắn sẽ là người thừa kế chức vị gia chủ thay Nhậm Thiên Hành, chưởng không Kiếm Trận Tướng Phủ.

Trấn thủ biên cương là chuyện trọng đại có an nguy đến cả một quốc gia, người trấn giữ nếu không đủ mạnh và kinh nghiệm sẽ rất dễ thất thủ trước địch thủ lão luyện, vậy tại sao hoàng đế lại giao trọng trách cho một Linh Sư vừa tấn chức không lâu, khả năng điều binh khiển tướng không phải tệ nhưng tuyệt đối không có quá nhiều kinh nghiệm như cha Vô Thường, trong triều đình không phải vẫn còn rất nhiều lão tướng an nhàn vừa có chiến lực cao hơn Nhậm Vô Biên vừa có kinh nghiệm sa trường dày đặc?

Điểm bất thường thứ hai, thời gian cái chết bị thay đổi.

Người đưa thông tin cũng như thi thể cha mẹ Vô Thường về phủ, kể lại diễn biến cuộc xâm lược biên cương. Quân địch tấn công, cha mẹ Vô Thường cầu chi viện, chi viện tính theo đúng lịch trình phải mất ba ngày đường đến nơi cứu viện nhưng lúc đó cha mẹ Vô Thường đã không chống đỡ nổi mà chết. Dưa theo dữ liệu này thì tính toán tổng thời gian mà cha mẹ Vô Thường tử trận cho đến ngày mang thi thể về mất tổng cộng bảy ngày.

Nhưng mà sau khi nhìn lần cuối thi thể cha mẹ, Vô Thường đoán họ chết ít nhất đã 15 ngày. Tình trạng chết bảy ngày như hiện tại chắc chắn đã bị người đ-ng tay chân.

Điểm bất thường thứ ba, không thể phát triển thêm.

Dường như các thế lực quan liêu trong Hồng Long Quốc đang trên đà phát triển mạnh mẽ liền gặp phải tai nạn, không phải con cháu thiên tài khó gặp chết thì cũng bị trúng độc thành phế nhân.

Tiêu biểu nhất là con trai có thiên phú nhất của Thái Hồng Vương gia, chắc chắn dưới 100 tuổi sẽ đột phá Linh Sư cảnh không ngờ bị chết bất đắc kỳ tử mà không hề tìm ra được hung thủ.

Điểm bất thường khác còn khá nhiều, nhưng tổng hợp lại ba điểm bất thường kia cũng đã đủ để Vô Thường biết cha mẹ hắn vì sao lại chết, ai mới thật sự là hung thủ ám hại hai người.

Gia gia của Vô Thường sợ người, vả lại cũng còn chăm lo cho sự bình yên Nhậm gia nên dù có lẽ biết do ai gây ra cái chết cho con trai của lão, lão cũng chỉ cắn chặc tim đau mà cho qua, bất quá Vô Thường lại không thể như lão.

Cha mẹ Vô Thường từ khi sinh hắn ra không ngó ngàng, quan tâm hắn nhưng chỉ riêng cái hành động xin cho hắn được ở lại trong phủ, không bị đuổi đi, không phải kiểm tra sát hạch gia tộc cũng đã đủ để hắn biết tình cảm họ dành cho hắn ra như thế nào, họ chẳng qua chỉ là vì hoàn cảnh đứa con phế vật mà thôi. Họ chết, Vô Thường làm con tất có đạo “thù giết cha mẹ tất phải báo”, không băm tên đó ra trăm vạn mảnh, lòng Vô Thường không thoải mái.

Biết được người đó là kẻ vừa có quyền vừa có thế, tu vi lại cao thâm khó lường, tính ra là thuộc hàng cao thủ đứng đầu Hồng Long Quốc uy nghiêm thiên hạ, nắm trong tay cường giả kinh thế dưới trướng không dưới 100 người, không người nào là không khiếp sợ một phương lãnh vực trong Hồng Long Quốc. Vô Thường sức một người tất không thể làm được gì, chưa kể bản thân hắn hiện tại cũng chỉ là một Phàm Nhân đang trong giai đoạn chờ đột phát Linh Nhân mà thôi, so với đối phương là một vị Linh Sư cấp cao một tay có thể hủy cả một toà thành trì thì sức lực nhỏ bé của hắn chỉ như là “muỗi chích sắt thép”, không chút giá trị.

Vô Thường cần một thế lực, một thế lực của chính hắn, do hắn tài bồi, dưỡng dục và đạo tạo.

Mà muốn có thế lực thì trước hết phải có tài nguyên và tiền bạc, không có hai thứ này thì mạng hắn còn lo không được chứ đừng nói đến việc nuôi người khác. Vô Thường rời phủ cũng là vì lý do này, hắn đến lúc nên trổ tài kiếm tiền.

Tiền tại thế giới tu luyện này được phân chia chủ yếu làm hai loại, tiền bạc và tài vật.

Tiền bạc là vật cần thiết để mua sắm các thứ thiết yếu cho cuộc sống như thức ăn, đất đai, nhà cửa,… loại tiền này là loại tiền đầu tiên Vô Thường phải đạt được.

Tài vật là những thứ có thể trợ giúp cho tu luyện giả tăng cường sức mạnh như là linh dược, đan dược, thịt yêu thú,… với tình trạng hiện tại, Vô Thường chưa có khả năng đạt được nhưng cũng sẽ không mất thời gian quá lâu kể từ khi có tiền bạc.

Châu Nam thành rộng lớn, khắp nơi đều nổi lên các cửa hàng, thanh lâu, quán ăn,… Vô Thường từ hai bàn tay trắng cộng thêm vẻ ngoài tuấn tú, lịch thiệp liền có thể dễ dàng kiếm tiền nhờ làm thuê cho người khác hoặc hắn chịu khó bỏ ít vốn liếng mua giấy bút làm họa sĩ, làm thi nhân, mua dao điêu khắc làm nghệ nhân,…Nhưng tiền về kiếm về sẽ rất ít, kế hoạch vĩ đại của hắn phải mất rất nhiều thời gian.

Muốn kiếm tiền một lần nhưng lại nhiều, tại đất Châu Nam thành này thì chỉ có một cách, đó là đi Đấu Trường Phong Ba, dùng mạng để đổi tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play