Hồng Vân Tiêu đặt đũa xuống, lão nhìn Vô Thường nghiêm túc nói.
-Vô Thường tiểu huynh đệ, thật ra thì hôm nay ngoài việc hai chúng ta đến đây cảm ơn người thì còn một vấn đề nữa mà ta cần tiểu huynh đệ chứng minh. Vấn đề này không lạ gì, ta chắc Hành huynh và Vô Thường tiểu huynh đệ đều rõ ràng, đó là việc Vô Thường tiểu huynh đệ có thể đánh bại được tên Linh Nhân cảnh có cảnh khả năng tàng hình đã ám sát con gái ta.
-Vô Thường tiểu huynh đệ và Hành huynh cũng xin thứ lỗi cho ta không tin tưởng, nhưng mà thật sự chuyện này quá khó tin, ta cần phải tận mắt chứng kiến, mong hai vị trợ giúp cho a.
Đến lúc này, khí thế mạnh mẽ hừng hực vốn có của một Linh Sư cảnh luôn được Hồng Vân Tiêu áp chế trong người bộ phát ra, phủ xuống không gian xung quanh tạo nên áp lực tâm lý nặng nề đối với bất kỳ một người nào trong phạm vi bán kinh 10m.
Đối với chuyện này, Hồng Vân Tiêu cần dùng sức ép thực lực hơn là ngồi nói lý vì đây là mục đích chủ yếu, cái chính mà hắn muốn thấy.
-Hồng huynh, ngươi làm vậy có ý gì?
Cảm nhận khí thế mạnh mẽ hơn hẳn bản thân, Nhậm Thiên Hành vội phóng thích khí thế Linh Sư ra đồng thời vừa che chắn, đối kháng với khí thế của Hồng Vân Tiêu vừa bảo vệ Vô Thường, làm giảm áp lực Vô Thường nhận vào.
Bất quá thì đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Vô Thường lại rất bình tĩnh gật đầu.
- Được, vậy tiền bối muốn vãn bối phải làm như thế nào mới chứng minh được đây sự thật rằng vãn bối đã đánh bại vị Linh Nhân cảnh đó đây?
Vị trung niên khi nãy bưng khay quà hô lên, hắn tiến lại gần Hồng Vân Tiêu.
Hồng Vân Tiêu nhìn Vô Thường đang có chút chật vật, tự tin trên người là có nhưng lại rất thấp thỏm, lúc ẩn lúc hiện, điều khiến lão rất hài lòng. Hồng Vân Tiêu hoàn toàn bỏ mặc Nhậm Thiên Hành, bỏ mặc trận pháp Nhậm gia bố trí sẵn, bỏ mặc luôn các vị trưởng lão mai phục xung quanh trong bóng tối, không gian này dường như chỉ còn lão và Vô Thường, lão nói.
-Giới thiệu với Vô Thường tiểu huynh đệ, đây là thuộc hạ vừa tấn chức Linh Nhân cảnh của ta, thực lực có thể nói là sàn sàn so với kẻ ám sát tiểu Yên, thậm chí thuộc hạ này còn không có khả năng tàng hình, rất dễ thấy bằng mắt thường a. Vô Thường tiểu huynh đệ chỉ cần đấu với hắn một trận, thắng hay hòa đều chứng minh được thực lực của ngươi, thực lực của một người có thể đánh bại Linh Nhân cảnh. Còn thất bại thì cũng không sao, chỉ là chúng ta có chút tiếc nuối vậy thôi.
Mục đích chính yếu của Hồng Vân Tiêu chỉ là muốn biết thực lực thật sự của Vô Thường, muốn biết khả năng thật sự của một thiếu niên 14, 15 tuổi có đúng là một tồn tại không phải Linh Nhân cảnh lại có thể đánh bại được Linh Nhân cảnh.
Tuy vậy, nhưng nếu Vô Thường thất bại thật, câu chuyện ám sát quận chúa sẽ được Hồng Vân Tiêu suy diễn theo một hướng khác, một hướng mà Vô Thường và kẻ ám sát tuyệt đối có quan hệ gì đó với nhau, hai người cố ý dàn dựng nên cảnh ám sát quận chúa khi người bảo vệ nàng đi vắng để có ý đồ đen tối.
Nếu vậy thì Nhậm gia sẽ nguy hiểm về sau khi bị Hồng Vân Tiêu nhắm vào, hiện tại, đánh với toàn bộ Kiếm Trận Kiếm Phủ sẽ gây bất lại cho bản thân Hồng Vân Tiêu khi chính hắn tự tạo yếu tố thuận lợi cho các kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối bên ngoài kia, bên ngoài Tướng Trận Kiếm Phủ. Cho nên khi Vô Thường có bại, Hồng Vân Tiêu chỉ là mang theo con gái cùng thuộc hạ rời đi khỏi Nhậm gia.
-Hồng huynh…
-Không sao đâu ông nội, chuyện nhỏ thôi, cháu thể tự lo được.
Nhậm Thiên Hành vốn đang định phản bác chuyện nực cười khi mà giữa hai vị Linh Nhân cảnh đều sẽ có năng lực khác nhau thì Vô Thường cười nhẹ nói với lão.
Tiếp đó Vô Thường sau khi nhìn Ngọc Yên xinh đẹp thêm lần nữa liền như lấy hết dũng khí, lòng can đảm, sự kiêu ngạo bản thân “giả” có, hắn tự tin nói với Hồng Vân Tiêu.
-Vãn bối xin được phụng bồi.
Cũng không nhiều lời, nói xong Vô Thường liền bước ra khoảng trống không xa nơi này, rời khỏi trận pháp mà đứng đó chuẩn bị tư thế.
Ngọc Yên dõi mắt đẹp nhìn bước đi của hắn, cộng thêm với “linh” Ngọc Yên giả tạo trí nhớ, cảm xúc vè Vô Thường nên không khiến nàng ta ngớ người, tim đập nhanh.
-Nhớ những gì ta dặn, nếu hắn tệ thì đừng giết hắn.
-Thuộc hạ đã rõ.
Nhận được truyền âm của Hồng Vân Tiêu, trung niên Củng Mạc gật đầu, cơ thể thoáng cái nhảy hai đoạn dài thì đã đứng trước mặt Vô Thường, cách Vô Thường tầm 15m. Đây đã là tầm chuẩn để một Linh Nhân vừa tấn chức như hắn đủ sức “cách không đả vật” lâu dài.
-Mong tiền bối chỉ giáo.
Vô Thường bình tĩnh chấp tay với vị trung niên tên Củng Mạc.
-Ta sẽ cố hết sức.
Củng Mạc chỉ nhàn nhạt đáp lời như vậy.
Đứng không xa bên kia, cách Vô Thường và Củng Mạc chỉ khoảng 40m, Hồng Vân Tiêu thấy cả hai đều đã sẵn sàng liền nói, giọng nói hùng hồn của lão truyền đến.
-Hai các ngươi đã sẵn sàng vậy thì khi ta đếm đến ba sẽ bắt đầu.
-Khoan đã…
Nhậm Thiên Hành dự định nói gì nhưng khi nhìn ánh mắt “yên tâm” của Vô Thường đằng kia liền nuốt lời xuống.
-Hành huynh có ý kiến gì sao?
-Không có gì, Hồng huynh bắt đầu đi thôi.
Từ khi Vô Thường sinh ra, kể từ lúc Vô Thường bị xem là phế vật vì không có Tâm Đan, giữa Nhậm Thiên Hành và Vô Thường chưa từng có vài lần tiếp xúc cho đến ba ngày trước khi mà Vô Thường hiển lộ tài năng trong chiến đấu. Bởi vậy, Nhậm Thiên Hành có lo lắng lúc này nhưng nhận được ánh mắt của Vô Thường, lão chỉ đành để hắn tự ý quyết định.
-Dĩ nhiên.
Hồng Vân Tiêu bắt đầu đếm.
-1…
Trong lúc này, ở bên kia, Vô Thường nhìn Củng Mạc có vài phần ngạo mạn cùng khinh thường nói, âm thanh không lớn nhưng đa phần tất cả các vị Linh Nhân cảnh dù ngoài sáng hay ẩn nấp trong tối xung quanh đều nghe được.
-Tu vi của vãn bối không cao, có điều nhờ vào cơ duyên nên đã ăn được một loại linh dược kỳ lạ, nhờ nó mà khối cơ thể của vãn bối có được thực lực tầm Linh Nhân cảnh. Do vậy nên vãn bối mong vãn bối ra sức, đừng kinh thường vãn bối rồi trút lấy trái đắng cho mình.
Lời hắn vừa hết, trong lòng tất cả mọi người nghe được đều khác âm nhưng về nghĩa cực kỳ giống nhau.
“Ra là vậy, có lẽ nhờ thế tên tiểu tử này mới đánh thắng được tên ám sát Linh Nhân cảnh kia?”
“Mà linh dược nào mà lại có công dụng siêu phàm như vậy nhỉ?” Hầu như đa số mọi người đều lục tìm ký ức về các loại linh được mà tra qua một lần.
“Thú vị, nhưng để ta xem như thế nào trước đã” Hồng Vân Tiêu thầm quyết định, sau đó lão tiếp tục đếm.
-2…
-Tiểu tử, dù ngươi có được khối thân thể đó thì cũng đừng quá ngạo mạn khinh thường một Linh Nhân cảnh, đến khi đó ta lỡ có làm gãy tay, gãy chân ngươi thì đừng oán trách ta độc ác.
Bị Vô Thường dùng thái độ khinh thường như vậy, Củng Mạc đơn nhiên cảm thấy tức giận. Hắn dự định đơn thuần là nhử Vô Thường để Vô Thường có tất cả thực lực gì đều đem ra, hiện tại hắn thiết nghĩ nên thêm cho Vô Thường vài thương tích để nhớ đời.
Khi lời nói Củng Mạc vừa dứt, mọi người trong tối, trong sáng cùng Ngọc Yên quận chúa mắt đẹp vừa làm đầy đủ sự tập trung chú ý, Hồng Vân Tiêu mạnh mẽ chuẩn bị đếm đến số cuối cùng.
“Xem ra ta lại phải bày ra thêm ít thực lực rồi”.
Trước khi số 3 được Hồng Vân Tiêu đọc ra, cơ thể Vô Thường yên lặng đột ngột động, một luồng lực lượng gọi là “khí công” được hắn xem như một trong các con bài tẩy đã giấu đi nay đành phải lộ ra để giảm bớt việc hiển thị quá rõ ràng về khả năng của Linh Thể.
Khí công bắt đầu vận chuyển, nhanh chóng chảy xuôi tất cả các kinh mạch trong người Vô Thường, sẵn sàng cho Vô Thường điều động.
“Phực phực… phực”
Dưới lớp áo trắng thư sinh của Vô Thường, từng khối cơ bắp trên cơ thể hắn bỗng dưng nổi to lên một cách kỳ dị.
-Xoạc!
Không chịu nổi sức ép chật ních của từng khối cơ thịt, chiếc áo trắng của Vô Thường bỗng nứt ra, rách thành từng mảnh lớn, chúng vô tình làm lộ lên cơ bắp hoàn mỹ ẩn hiện bên dưới.
Vụt.
Mạnh tay xé chiếc áo rách trên người ném xuống đất, người trần bắp thịt lộ ra từng cục, từng cục, mọi người trông thấy đều phải giật mình.*
*Có thể lấy Songoku gồng lực ra hình dung.
“Cái gì, biến hình à?”
“Tên tiểu tử này là cuồng nhân rèn luyện cơ thể cho cường tráng à, cơ thịt kinh thật, bất quá rõ ràng lúc nãy thân thể hắn xẹp lép, làm gì có to như vậy?”
“Uống đan dược chăng, nhưng không thấy hắn làm động tác gì, cũng không có sự ba động của dược lực?”
Nhiều người cao tầng trong Nhậm gia ẩn nấp đều kinh ngạc trố mắt. Còn Nhậm Thiên Hành, Hồng Vân Tiêu, Củng Mạc, lão giả đều nhìn mà líu lưỡi.
“Thật to, thật rắn chắc quá đi”
Ngọc Yên quận chúa mắt đẹp nhìn đến mà không khỏi che miệng bật thốt.
Phải nói đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của tất cả mọi người có mặt nhìn nơi đây nhìn thấy một con người tu luyện thân thể đạt đến trình độ kinh hồn như vậy.
-Hừ, đừng tưởng thân thể to ra, cơ bắp lớn ra liền có thể đối chiến với Linh Nhân cảnh!
Củng Mạc nhìn Vô Thường hừ lạnh.
-Tiền bối chờ xem liền sẽ rõ thôi.
Ở đối diện, Vô Thường chỉ cười khẩy với lời này của Củng Mạc, sau đó hắn làm tư thế cử động vai, cử động chân, cử động tay, cử động hai cơ ngực nảy nảy vài lần (cơ vú), cuối cùng hai tay để ngửa đẩy từ dưới lên ngang vai rồi lại để tay ấp từ vai đi xuống dưới ngang bụng, hai mũi cũng thở ra một hơi dài.
-Lại đây!
Vô Thường dùng tay phải để ngửa hướng Củng Mạc vẩy vẩy đầy ngạo mạn.
-Thằng nhóc chết tiệt!
Củng Mạc dù nhìn không hiểu Vô Thường ý gì, nhưng mà cái vẻ láo toét của Vô Thường lúc này đã hoàn toàn chọc giận vị trung niên Củng Mạc. Trong lòng lão không khỏi thầm kêu lên “sao lâu vậy Vương gia, số 3 đâu, nhanh lên, để thuộc hạ làm thịt tên chó con này”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT