Một tu luyện giả muốn từ Tông cảnh đột phá đến Tướng cảnh thì không chỉ cần linh khí, linh lực mà nó còn cần một cái tối trọng yếu nhất nữa, đó là “phương hướng và cách thức tu luyện”.
Và tất nhiên thì cái “phương hướng và cách thức tu luyện” này sẽ không có một ai đủ độ ngu hay đủ lòng tốt để chia sẻ nó cho một người không thân, không thích, chẳng mối quan hệ.
Bách Thế là một người hoàn toàn xa lạ mà lại muốn đòi phương hướng và cách thức tu luyện để đạt đến Tướng cảnh? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
- Ờ hừm. Mọi người bình tĩnh lại.
Trong lúc mọi người đang căng thẳng vì yêu cầu muốn được ăn đập của Bách Thế, Lâm Chấn Hải khẽ ho khan một tiếng, chấn định tâm tình mọi người.
Lâm Chấn Hải nhìn Bách Thế nói.
- Yêu cầu của ngươi quá mức vô lý, tốt nhất đừng nên lặp lại một lần nào nữa. Bây giờ thì hãy mau giải thích cho các vị cao tầng trưởng lão biết sự thật nguyên nhân ngươi đánh bại Thanh Minh.
- Đúng vậy, ngươi đừng có mà mượn cớ trốn tránh. Mau khai ra sự thật đi.
Trung Huân cũng thêm dầu vào lửa, ép buộc Bách Thế phải trả lời nghi vấn mà ai cũng đều tò mò ngay từ đầu.
Nghe được những lời này, Bách Thế chợt cúi nhẹ đầu để cười, cười một hồi lại thành ra cười như điên như dại.
- Ha… ha ha… ha ha ha…
Vài giây thỏa mãn qua đi, hắn nhìn mọi người nói.
- Đệ đây thật là quỳ với độ hài hước các vị sư huynh. Các vị sư huynh không hề muốn bí mật của bản thân bị bại lộ lại muốn tiểu đệ phải nói ra những bí mật của mình?
Đến đây, hắn chợt đổi sắc mặt thành lạnh lùng nói.
- Các vị có bị điên không?
Toàn trưởng bỗng chốc lầm vào một trận im lặng nhất thời.
Một giây sau, Trung Huân lấy nhanh lại phản ứng liền quát lớn lên.
- To gan, ngươi dám…
- Câm miệng chó mày lại!
Bách Thế ngay lập tức nhìn hắn quát lạnh. Tiếp đó hắn lại nói thêm, nhưng phạm vi lời nói dường như đã không phải chỉ một mình Trung Huân mà là bao gồm cho cả toàn bộ những người có mặt trong phòng nghe.
- Các vị đều đã biết ta vốn chỉ là Tông cảnh tầng 1 nho nhỏ, trong lúc chiến đấu với Thanh Minh cũng chẳng hề có một dị động sức mạnh bất thường nào. Vậy việc ta làm thế nào thắng được Thanh Minh là chuyện bí mật của riêng ta, ta không cần phải giải thích hay chia sẻ bất cứ điều gì cho các vị. Các vị muốn biết thì làm ơn tự động não giúp cho.
- Tông chủ, người là một người anh minh, công bằng. Người nói ta làm vậy là đúng hay sai?
Đến đây, Bách Thế vội chuyển ánh mắt cầu án qua Lâm Chấm Hải, đồng thời khiến hắn trở thành một kẻ cực kỳ gian xảo trong mắt mọi người.
Ban đầu hắn là xấc xược với các vị cường giả, chửi họ, khiến họ đều nổi lửa giận trong lòng, chuẩn bị làm thịt hắn thì bất ngờ hắn lại chuyển bánh xe “công lý” lên người của Lâm Chấn Hải, đặt Lâm Chân Hải vào tình thế quyết định người đúng, kẻ sai trong sự tình mà không ai có thể phản bác hay chống đối, thậm chí hành động sắp làm thịt hắn của họ cũng phải bị nhịn xuống vì Tông chủ.
Nhờ đó, hắn tin rằng dưới cương vị Tông chủ của Lâm Chấn Hải và tính lý trong lời của hắn, hắn sẽ được trắng tội, ngang nhiên an toàn rời khỏi phòng này ngay sau khi đã chửi cả một đống cường giả Tướng cảnh là bị điên.
Một con người quá mức tinh ranh.
- Hi… hi hi…
- Tiểu sư đệ, ngươi thật khá đó nha.
Điều đó lập tức khiến một nữ nhân cao tầng xinh đẹp liếm liếm môi, ánh mắt câu dẫn hướng Bách Thế khen ngợi.
Bách Thế cũng không ngại liếc mắt đưa tình lại với nữ nhân đẫy đà thịt da này nói.
- Sư tỷ quá khen.
Rồi lại “vừa đấm vừa xoa” một cách chân thành với những vị cường giả khác.
- Xin lỗi các vị sư huynh, sư tỷ vì khi nãy đệ đã bực tức nói mọi người điên, nhưng mong các vị sư huynh, sư tỷ thông cảm giúp đệ. Bắt ép một người phải khai ra bí mật thì ai cũng đều phải có lúc không kìm được xúc động.
- Hay cho cái giỏi ngụy biện. Vậy lúc nãy ngươi vừa mắng ta cái gì?
Trung Huân ở một bên tức giận nói. Sát khí trong mắt hắn lúc này đối với Bách Thế là đã rất dày đặc, nếu nơi đây là rừng hoang núi vắng thì chắc chắn hắn đã tiễn Bách Thế về trời ngay bây giờ.
Nghe vậy, Bách Thế liền nghi hoặc hỏi.
- Ủa, ta có gì nói gì ngươi sao?
Nửa giây sau đó hắn lại như ngờ ngợ, phát hiện ra điều bất ngờ nói.
- À, nhớ rồi. Vừa nãy ta có nói “câm miệng chó mày lại” nhưng mà ta đâu có ý định nói ngươi câm miệng chó của ngươi lại, chẳng lẽ ngươi tự nhận như thế, tự cho rằng mình là chó nên câm miệng lại?
Một lối chơi chữ và mắng người trực diện vô cùng cao siêu của Bách Thế, nó tức thì khiến Trung Huân cứng họng vai giây, sau đó liền tràn ngập lửa giận đùng đùng, một chưởng lập tức được hắn đánh ra giết về Bách Thế không thương tiếc hay nhiều lời.
- Trung Huân. Nơi đây không phải là nơi ngươi được tự tiện chém giết người, nhất là cường giả của tông.
Một lần nữa, Lâm Chấn Hải lại ra tay phủi một phủi, dập tan luồng công kích của Trung Huân và nói.
Trung Huân vội cãi ngay.
- Tông chủ, rõ ràng hắn dám chửi ta, ta phải giết hắn!
- Mồ, tiểu Trung Huân, Bách Thế hắn đâu có nói sai. Ngươi là tự nhận chứ hắn có chửi gì ngươi đâu.
Vị nữ nhân Tướng cảnh đá xéo một cách vũ mị với Bách Thế, nói giúp Bách Thế.
Khiến Trung Huân nghe thấy mà trong lòng thầm dữ tợn “con tiện nhân thèm trai, ngay cả một thằng xấu như hắn cũng không bỏ qua. Đúng là một con điếm chính tông, ngươi đáng lý nên vào Vu Loan Tông tu luyện thì đúng hơn”.
Lâm Chấn Hải tiếp đó lại lớn giọng nói với Bách Thế và Trung Huân.
- Ta không cần biết hai ngươi đã có ân oán gì nhưng ở đây không phải là nơi để hai người các ngươi cãi cọ. Ta không muốn thấy thêm một xích mích, tranh cãi nào nữa nghe rõ chưa?
- Vâng.
Bách Thế thì vâng lời gật đầu như đứa trẻ ngoan.
Còn Trung Huân bề ngoài gật gù, cố gắng chấp nhận im lặng. Nhưng trong lòng hắn lại không khỏi tức giận đến đen mặt.
“Hừ, nếu không phải cha ta vắng mặt, ngươi dám lớn tiếng với ta như vậy sao. Nể tình ngươi là cha vợ tương lai, xem như lần này ta bỏ qua cho ngươi, không nói với cha ta. Lần sau ngươi còn bênh vực hắn nữa thì đừng trách”.
Lâm Chấn Hải ngẫm nghỉ một hồi liền nói.
- Lời Bách Thế nói là không sai. Bí mật thì ai cũng có, hắn nếu đã không che giấu sức mạnh, đường đường chính chính thắng Thanh Minh bằng sức lực của bản thân, dù là rất lạ nhưng đó cũng được xem là bí mật của hắn. Vậy thì là cao tầng, trụ cột của cả một Tông, chúng ta cũng không thể mặt dày, mày dạng ép buộc đệ tử trong bổn tông phải nói ra bí mật của mình.
- Các vị có ý kiến gì không?
Lâm Chấn Hải hỏi thì hỏi vậy thôi, chứ hắn nếu đã nói lời quyết định thì cũng chẳng ai có thể thay đổi được, dù là kết luận của hắn có phi lý.
Và có lẽ trong đây, mười hai vị tai to mặt lớn đều đã biết điều đó nên không ai là người phản đối.
- Ta không có ý kiến.
- Đây là chuyện dĩ nhiên.
- Tông chủ đã nói sao thì nó như vậy.
- …
Vài giây sau, Lâm Chấn Hải nhìn Bách Thế nói.
- Các vị cao tầng đều đã không có ý kiến. Ngươi về đi.
- Vâng. Tạm biệt Tông chủ và các vị cao tầng.
Bách Thế khom người lễ phép một vòng các vị cường giả Tướng cảnh, đặc biệt là dừng lại tại vị trí của nữ nhân xinh đẹp đã nói giúp hắn, nói.
- Cảm tạ tỷ tỷ xinh đẹp, đệ xin cáo từ.
Khẽ cười dâm, đá lông nheo đưa tình một cái khiến người người nhìn thấy không khỏi nổi da gà, kể cả nữ nhân hắn đang chào cũng phải sởn gai óc, miệng méo méo không nói nên lời.
Bách Thế nhanh chóng xoay người rời đi.
- Trung Huân, nơi đây cũng không còn việc của ngươi, ngươi cũng đi đi.
Tiếp đó, Lâm Chấn Hải đuổi Trung Huân. Trung Huân cũng tự biết thân biết phận nên lập tức rời đi, về nhà tính kế chơi chết Bách Thế. Để lại trong phòng bấy giờ chỉ còn lại 12 người có địa vị gần như là cao nhất trong Bát Huyền Tông chỉ sau Hộ Pháp và Lão tổ.
Lúc này, cuộc trò chuyện thật sự của họ mới chính thức được bắt đầu.
Lâm Chấn Hải cười nhạt nhìn mọi người hỏi.
- Thế nào, các vị thấy Bách Thế là người ra sao?
Vị nữ cường giả Tướng cảnh vừa nói giúp Bách Thế không lâu trước, tên Hà Mộc Yên lập tức mỉm cười nói.
- Tiểu muội không có đến quan chiến hắn đánh với tiểu tử Thanh Minh, nhưng mà chỉ dựa vào việc hắn không bị mê hoặc bởi mị thuật của muội, muội cho rằng hắn không phải nhân vật tầm thường đâu. Cách hắn chửi người trông cũng rất cơ trí nữa nha.
Thật chất trong 12 vị cường giả nơi đây thì chỉ có duy nhất 5 người bao gồm cả Lâm Chấn Hải là có mặt tại Chiến Vân Đài quan chiến Bách Thế đấu với Thanh Minh.
Việc họ tụ tập lại trong phòng này tra hỏi Bách Thế về cách hắn chiến thắng Thanh Minh chỉ là một vở kịch nhỏ được họ dựng nên, hắn trả lời cũng được, không trả lời cũng không sao. Còn thật chất bên trong lại là mượn ánh mắt lão luyện, kinh nghiệm của các vị cường giả để đánh giá con người Bách Thế. Xem thử hắn là người như thế nào, có tính cách gì, thuộc loại người ác hay hiền, có nên nuôi ở trong tông hay sớm ngày loại bỏ hắn,…
Đó cũng là lý do tại sao Bách Thế lại được trả tự do nhanh đến như vậy mà không ai điên máu lên, lao ra đè hắn xuống hiếp tại đương trường.
Người xưa thường có câu “gừng càng già càng cay”. Câu này nếu đặt ở trên người của tầng lớp cao tầng Bát Huyền Tông mà nói thì thật sự chẳng hề sai một chút nào.
Một vị trung niên trông khoảng ngũ tuần nối tiếp lên tiếng nhận xét.
- Từ khi hắn bước vào đây, đứng trước mười hai ánh mắt của chúng ta, ta cảm nhận được hắn không hề có một tia sợ hãi.
- Đúng, tên này hắn rất tự tin, hắn dường như đã biết trước chúng ta sẽ chẳng làm gì hắn nên mới như vậy.
Một vị lão giả khác cũng nói.
Đến lúc này, vị nam tử trông dáng vẻ chừng 35 tuổi từ đầu đến cuối khi Bách Thế bước vào đều có nét mặt âm trầm, không nói một lời nay bỗng chợt lên tiếng.
- Tính cách thì mỗi người mỗi khác. Người thì có kẻ thông minh, có kẻ ngu dốt. Cái chúng ta cần là đưa ra kết luận có nên để hắn phát triển trong tông hay loại bỏ ngay bây giờ chứ không phải ngồi xem xét hắn có não hay không có não.
- Ý ngươi là bỏ phiếu giữa chấp thuận và không chấp thuận?
Một lão giả Tướng cảnh khàn khàn giọng lên tiếng.
Nam tử đáp nhanh.
- Không sai. Chúng ta ở đây có 12 người, vậy thì dựa theo quan điểm tổng kết của mỗi người mà đưa ra quyết định. Số quyết định bên nào lớn hơn, mạng tiểu tử kia sẽ nghiêng về bên đó.
- Thật nhảm nhí.
Một nữ tử trung niên bỗng nhàn nhạt nói.
- Hắn là một trong rất ít cường giả Tông cảnh chúng ta có được trong thời kỳ thiên tài khó tìm. Hắn chỉ vừa đến Bát Huyền Tông hơn một tháng và dường như chưa có làm ra hành động gì xấu, bất thường. Thế ngươi lại đang định bảo chúng ta bỏ phiếu để giết hắn? Đây không phải là cách Bát Huyền Tông chúng ta làm việc.
- Hoàn sư muội nói không sai.
Một lão giả khác nối tiếp nói.
- Mặc dù có rất nhiều dấu chấm hỏi xung quanh hắn, kể cả việc hắn sau khi cứu Huyền nhi lại bỗng dưng đòi đền đáp bằng cách được vào tông, Tông chủ vì trả ơn nên cũng đành chấp thuận cho hắn vào mà không thông qua bất kỳ một bài kiểm tra thực lực nào. Nhưng chỉ với bấy nhiêu vẫn chưa đủ để chúng ta tình nghi hắn là kẻ xấu đang có ý định đột nhập vào tông để làm chuyện mờ ám, tệ hơn là làm gián điệp cho kẻ thù.
Lão khẽ dừng một chút rồi đổi giọng nói.
- Hắn là người thông minh, chúng ta ai cũng đều có thể thấy điều đó. Vậy, các ngươi có bao giờ nghĩ rằng nếu hắn muốn làm nội gián vậy tại sao hắn không nhân cơ hội để tiếp cận, chiếm lấy tình cảm của Huyền nhi và khiến mọi chuyện được trở nên dễ dàng hơn cho hắn. Thay vào đó hắn lại lựa chọn một cách rất khó có thể chấp nhận, giống như hắn chính là đang thách thức tất cả chúng ta giải đố hắn, nghi ngờ hắn vậy?
Lâm Chấn Hải ngay lúc này cũng nghiêm nghị khẳng định.
- Không hề sai, hắn chính là đang thách thức chúng ta. Mà đúng hơn, hắn chính là đang đùa giỡn trên mặt của chúng ta mà chúng ta chẳng thể, không hề và chắc chắn không làm gì được hắn.
Nghe hết câu, mọi ánh mắt kinh ngạc, nghi hoặc tức thì đều hướng về Lâm Chấn Hải, hướng về vị Tông chủ của họ.
Lâm Chấn Hải tiếp tục nói.
- Các ngươi hẳn là cũng để ý đến, hắn khi đứng trước mặt chúng ta thì không có bất cứ một tia sợ hãi hay kinh sợ nào, đúng chứ?
- Nhưng mà sai rồi, hắn thật ra chẳng cần sợ chúng ta. Chúng ta mới là người nên sợ hắn thì đúng hơn.
- Tông chủ, người nói hơi quá rồi. Chúng ta, những vị Tướng cảnh lại phải sợ một kẻ Tông cảnh như hắn hay sao?
Nam tử 35 tuổi nhàn nhạt chen lời nói.
- Tông chủ, không lẽ người đã sợ hắn?
Lâm Chấn Hải khẽ cười rồi nói.
- Đúng, ta sợ hắn. Và ngươi rồi cũng sẽ sợ hắn mà thôi.
Sau đó Lâm Chấn Hải hướng mọi người hỏi.
- Các ngươi nhớ xem, tu luyện giả chúng ta vì sao không sợ hãi khi đứng trước một người?
- Tông chủ, là thực lực và bối cảnh mạnh mẽ.
Một lão giả nhanh miệng trả lời.
- Không sai. Và điều ta sợ ở hắn chính là bối cảnh sau lưng của hắn.
Lâm Chấn Hải trầm trọng nói.
- Hãy nghĩ thử, nếu hắn không có bối cảnh to lớn, có lẽ ít nhất là Đế cảnh thì hắn tại sao lại chỉ với tu vi Tông cảnh lại không sợ chúng ta?
- Hắn là Tông cảnh, hắn không sợ chúng ta vì đơn giản là hắn biết rằng khi chúng ta đụng vào hắn, chúng ta sẽ bị người của hắn đồ diệt. Lý do chỉ đơn giản như vậy, và sự tự tin của hắn cũng bắt nguồn từ đó.
- …
Ở cùng thời điểm Lâm Chấn Hải cùng mười một vị cao tầng Bát Huyền Tông đang đến hồi kết cuộc chuẩn đoán thân phận của Bách Thế. Trên con đường trở về địa phận trú ngụ thuộc tầng lớp trưởng lão của bản thân tại Bát Huyền Tông, Bách Thế đang ngự không mà đi bỗng nở một nụ cười tà dị, nói.
- Tông chủ, có lẽ bây giờ ngươi cùng bọn khỉ kia đang nghi ngờ ta có thế lực sau lưng trợ trận đúng không?
- Ha hả, nhưng mà các ngươi đã sai rồi, ta chẳng có một chỗ dựa sau lưng nào đâu. Việc ta tự tin, không sợ hãi các ngươi, đùa bỡn các ngươi chỉ vì một lý do hết sức đơn giản thôi.
Khẽ đẩy nhẹ cặp kính đeo trên mặt, Bách Thế hóa nụ cười tà dị trên môi thành một nụ cười quỷ quyệt, nham nhỡ.
- Đó là bởi vì các ngươi vốn chỉ là con cờ nằm trong tay ta, hiểu chưa một lũ ngốc.
Không sai, dùng lời lẽ, dùng vẻ mặt, dùng hành động, dùng tính cách để đánh lừa người khác, dẫn dụ họ đi đến một kết luận sai lầm về bản thân chính là nghệ thuật độc nhất vô nhị của Bách Thế.
Kiếp trước, hắn chính là đã dùng nghệ thuật này để đánh lừa, thống trị thế giới và đạt được danh hiệu một trong bảy vị Pháp Sư mạnh nhất của thế giới.
- Hãy cứ từ từ mà thưởng thức cái suy nghĩ sai lầm do ta ban tặng đi, khà khà.
- À mà đúng rồi. Trung Huân, tao nhớ mặt mày rồi đấy, cứ chờ xem tao sẽ làm gì với mày để chấm dứt cái cuộc ghen tuông nhãm bò của mày nhé. Chắc chắn sẽ rất thú vị cho xem.
Bách Thế khẽ đưa tay vuốt tóc ngược lên trán, đôi mắt đen nhưng không hẳn là đã “sáng” nhìn lên bầu trời xanh thì thào.
- Tao, Thiên Họa, chân chính Thiên Họa, đã chính thức trở về!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT