Lão quay đầu căm tức nhìn Vô Thường, suy nghĩ dữ tợn rằng ngay bây giờ có nên một chưởng đánh chết tên tiểu tử này hay không.

- Nội không tăng lên cho hắn vậy cháu cũng không cần đột phá nữa, chúng ta về thôi.

Nhược Gia Thủy cũng biết ông nội không thích Vô Thường vì thiên phú thể hiện của hắn quá mức kém cỏi, nhưng sự thật không phải vậy và cũng chưa đến lúc nàng nên nói rõ với ông nội, vả lại nàng đối với hắn… ừm, chỉ có chút hảo cảm mà thôi, thế nên nàng tức giận làm lớn chuyện. Người cũng đã xoay hướng, thật sự bước đi.

- Ừ hừm! Chuyện gia đình nên đi chỗ khác giải quyết, chỗ của ta không rãnh để xem kịch do các ngươi gầy dựng.

Hai ông cháu to tiếng, gây ồn ào khiến vị trung niên rất chướng mắt, do vậy trung niên lạnh nhạt quát lên, nếu vài giây sau còn chưa yên tĩnh thì đừng trách hắn vô tình.

- Thủy nhi… Thủy nhi… cháu… được rồi, ta tăng, ta tăng được chưa?

Gọi hơn năm tiếng “Thủy nhi” nhưng Nhược Gia Thủy vẫn cứ đi, không quan tâm đến, khoảng cách nối dài đã bảy bước và đang dần tăng lên, Nhược Vĩnh Khanh cuối cùng đành phải chịu thua.

Lão quay sang cay đắng nói với trung niên.

- Đăng ký lại giúp ta. Phòng số 29, ngày mai, mười ngày và phòng số 3, ngày mai, ba mươi ngày.

- Được.

Vừa nhận lời, trung niên lần này cũng không cho Nhược Vĩnh Khanh suy nghĩ lại, hắn đưa bút soẹt soẹt vài đường trên hai tờ giấy có đóng mộc phát quang kim tuyến liền đưa cho Nhược Vĩnh Khanh.

- Phòng số 29 trong mười ngày là 440 điểm kim phiếu, chỉ lấy phiếu mệnh giá 5 điểm. Phòng số 3 trong ba mươi ngày là 60 điểm kim phiếu, chỉ lấy phiếu mệnh giá 5 điểm.

Thông thường một tu luyện giả được gia tộc đưa đến Nam Linh Khu, sử dụng Linh Lung Tháp để đột phá thường sẽ có tìm chất ít nhất trở thành Tôn cảnh. Do vậy, một phàm Nhân cảnh đột phá lại phải trả phí bằng kim phiếu, bề ngoài nghe đến thì ai cũng phải giật mình nhưng họ lại chấp nhận. Chỉ mất vài trăm điểm kim phiếu nhưng lại giúp cho gia tộc trong tương lai có thêm một vị Tôn cảnh, Đế cảnh hoặc thậm chí là ở cảnh giới cao hơn, đây tuyệt đối cuộc giao dịch là có lời.

Giữa phòng số 29 ở tầng sau và phòng số 3 ở tầng có giá tiền cách biệt một trời một vực chỉ là do khả năng tạo ra linh khí khác nhau dẫn đến thời gian đột phá nhanh hay chậm giữa hai phòng. Nhược Gia Thủy mặc dù không biết sự cách biệt này nhưng nhờ vào hành động làm nũng Nhược Vĩnh Khanh để nâng số ngày của Vô Thường lên hẳn 30 ngày đã vô hình trung giúp hắn có đủ thời gian được đột phá, khiến hắn có chút cảm động.

- Haizzz…

Thở dài một hơi buồn bực, Nhược Vĩnh Khanh cầm lấy giấy, mở nhẫn giới đưa tiền cho trung niên. Xong xuôi đâu đó, lão vội tiến chỗ Nhược Gia Thủy đưa giấy cho nàng, dỗ dành nàng không ngớt mới khiến nàng bớt giận.

Vô Thường từ nơi cách hai người không xa, chỉ chục bước chân, mọi thứ vừa rồi diễn ra giữa hai người Nhược Gia Thủy, Nhược Vĩnh Khanh đều được hắn hoàn toàn thu vào mắt. Điều đó khiến hắn lập tức cúi gằm mặt xuống, hai bàn tay siếc chặt lại mạnh mẽ đến chảy máu, hai hàm răng cũng nghiến chặt, thậm chí cắn vào môi xuất huyết.

Dưới ánh nắng buổi chiều rán vàng, hắn nhìn chiếc bóng của bản thân mình in hằng một góc chéo dưới đất thầm mắng chính hắn trong lòng.

“Súc vật… là đây chăng? Không, đây chẳng phải súc vật, nói vậy thì thật sự sỉ nhục cho súc vật. Mày phải xứng với hai từ súc sinh mới đúng”.

Chỉ cần là một nam nhân có đầu óc, ai lại không nhận ra được con bươm bướm Nhược Gia Thủy đã rơi vào kén nhện của Vô Thường từ những hành động vừa rồi của nàng? Vô Thường cũng không ngốc, hắn nhận ra và còn là đã nhận ra từ lần hai người ôm nhau, hôn nhau thắm thiết ở trong phòng bởi lẽ chẳng có tồn tại một nữ nhân nào lại chấp nhận một nam nhân mình không yêu thương hôn mình, sờ khắp các yếu điểm trên thân thể mình. Ừ, tất nhiên là trừ những nữ nhân bị trúng xuân dược.

Nhược Gia Thủy có tình cảm với hắn, đã đúng như kế hoạch của hắn đang tiến hành, theo lẽ thông thường của một kẻ đã lập nên kế hoạch không bằng cầm thú như hắn thì hắn đáng lẽ phải vui, phải mừng, phải đắc ý dào dạt với sự thành công này nhưng hắn lại không thể. Vì hắn tự biết lỗi lầm của bản thân mình gậy ra nặng nề, đáng trách như thế nào.

Đùa bỡn một trái tim thuần khiết nhỏ bé, hắn sẽ vui sao?

Vô Thường, hắn ngay từ đầu đã có tính cách sống lập dị. Không quan tâm thứ gì, không dính líu đến thứ gì, hắn mặc tất cả. Nhưng một khi đã có dính líu, quan tâm đến thứ gì đó, có lẽ bề ngoài hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhưng trong tim của hắn, hắn lại có một sự yêu thương, mong muốn mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn với họ. Hắn sẽ sẵn sàng tự tra tấn chính hắn nếu vì hắn, vì những điều hắn làm mà họ gặp phải bất trắc.

Lẫm Tĩnh Hoa, Phượng Tiên Nhã, Nhậm gia, Nguyệt Liên, Vụ Hương Lan, Vũ Điệp Vũ, thậm chí những người không quan tâm mà chỉ có một chút díu líu thuộc kiểu hắn vui chơi như Mị Ảnh Lam, Tinh Vũ Nguyệt và bây giờ đến Nhược Gia Thủy. Vì hoàn cảnh đen tối không rõ của bản thân, lỗi của hắn, nợ của hắn ngày một lớn hơn, lớn đến mức mà hắn đã không còn muốn đối diện, chỉ muốn từ bỏ và bù đắp những thứ hắn cho là có giá trị ngang bằng với nợ hắn đã thiếu họ.

Lúc này, nhìn Nhược Gia Thủy vì bản thân hắn, sợ hắn không đủ ngày đột phá lại đi xích mích, giận dỗi với ông nội của nàng, chính xác là gia chủ Nhược gia để trợ giúp hắn. Cảm nhận được những biểu cảm lo lắng, giận dữ, quan tâm hắn được nàng thể hiện trên gương mặt non nớt ẩn sau tấm mặt nạ thông qua ngữ âm lời nói, tim hắn bất chợt nhói lên, cơn đau thình thịch lại đến như lần Vụ Hương Lan bị người bắt mất.

Đây có lẽ là hình phạt mà ông trời dành cho hắn. Những ngày tháng không suy nghĩ nhiều, thích nữ nhân nào cưới nữ nhân đó của Thiên Họa đã vĩnh viễn không thể quay lại, giờ đây hắn chỉ là một con kiến mang trên lưng những món nợ chưa có khả năng trả, đang chạy lung tung trên con đường đông đúc bàn chân người để mong chờ một ngày hóa rồng, bù đắp mọi thứ và đối với chính mình…

Hắn luôn tự hỏi rằng, ác tính đó phải khổng lồ như thế nào mà hắn chỉ cảm giác được một tia nhỏ lại đã muốn giết người chỉ vì người đó thích hắn nên mới làm phiền hắn nhưng hắn lại không thích nàng? (Vũ Điệp Vũ).

Nếu ác tính đó khôi phục đầy đủ, đồng nghĩa với hắn có lại trọn vẹn ký ức thì thế giới này liệu sẽ ra sao với bàn tay của hắn, một kẻ có linh hồn bất diệt?

Hóa rồng, nhưng là hắc long hay thần long thì hắn lại chưa biết. Không muốn phát sinh quan hệ thật với Nhược Gia Thủy đó là vì hắn sợ hắn là hắc long, một sinh vật không có lòng thương, ăn thịt cả người yêu và người thân của chính nó để tăng lên sức mạnh.

Trên đời ai cũng nóí cái chết là nỗi sợ hãi lớn nhất đối con người, nhưng họ đều đã sai, ký ức mới là thứ đáng sợ nhất của một con người vì ký ức là khởi nguồn của mọi thứ diễn ra xung quanh con người.

- Ngươi còn ngẩn người ra đó làm gì hả, mau đi theo ta!

Mang theo giấy chứng nhận sử dụng tháp chạy lại chỗ Vô Thường, giơ trước mặt hắn nhưng hắn cứ như một cái xác quỷ, ngước mặt nhìn nàng lại không phản ứng gì khác, khiến nàng phải giận dữ hét lớn.

Một giây thoáng qua, Vô Thường như là đã thức tỉnh, hắn khéo léo lau máu bàn tay phải vào mông rồi vươn tay cầm nhanh lấy tờ giấy.

- Cảm ơn cô chủ.

Hắn nói, giọng điệu có chút bất thường khiến Nhược Gia Thủy rất lo lắng trong lòng nhưng không dám thể hiện nhiều trước mặt ông Nội nên lại cũng thôi.

Nàng hạ giọng nói.

- Đi thôi, chúng ta sẽ tìm tạm một nhà trọ để nghỉ ngơi, chờ ngày mai đến liền đến tháp đột phá.

- Vâng.

Tiếp đó, Vô Thường cùng hai ông cháu Nhược gia theo chỉ dẫn của Nhược Vĩnh Khanh nhanh chóng tiến đến quán trọ mà lão vẫn thường dùng cứ mỗi khi đến Nam Linh Khu, thuê hẳn ba căn phòng cho mỗi người.

Đứng trước ba căn phòng sát kề nhau tại trên lầu ba của nhà trọ, Nhược Vĩnh Khanh dặn dò Nhược Gia Thủy.

- Giờ ta đi đây một lát. Trong Nam Linh Khu kỷ luật rất nghiêm nên cháu có thể ra ngoài dạo chơi, bất quá chái không được quay về quá trễ hiểu chưa?

- Dạ, cháu hiểu rồi Nội.

Nhược Gia Thủy vui vẻ gật đầu.

- Ừm, nhớ là đừng tháo mặt nạ ra trừ phi là ở trong phòng. Ta đi đây.

Dặn kỹ câu cuối, Nhược Vĩnh Khanh liền khuất bóng dưới cầu thang nhà trọ giữa bầu trời đã tối đen và những chiếc đèn lồng sáng rực được treo ở khắp nơi thuộc các con đường chính.

Nhược Vĩnh Khanh đi rồi, Nhược Gia Thủy hạ lệnh nói với Vô Thường.

- Cấm ngươi rời khỏi phòng nửa bước, tùy thời ta có thể bước qua kiểm tra, nếu không thấy ngươi thì hừ hừ, ngươi biết rồi đấy.

- Chẳng lẽ lại phải liếm chân cho cô chủ?

Vô Thường cười nhạt đáp lời. Nghe vậy, mặt Nhược Gia Thủy lập tức đỏ lên mắng.

- Ngươi… ngươi vô sỉ!

Dứt lời, nàng cũng sợ đứng trước mặt hắn càng lâu lại càng nhớ đến những chuyện kỳ cục hai người lúc đó đã làm mà càng thêm xấu hổ, nàng vội tiến đến mở cửa phòng, chuẩn bị chạy vào đóng cửa lại.

- Nhược Thủy, đi theo ta.

Không để nàng kịp vào phòng, Vô Thường tức tốc bước đến nắm chặt tay nàng không rời. Sau đó hắn cũng không để cho nàng phản ứng từ chối, hắn tkéo theo nàng rời đi xuống từng lầu, từng lầu và bước ra ngoài.

- Ngươi… ngươi định đưa ta đi đâu? Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ta, tên bỉ ổi, hạ lưu, đồ biến thái.

Cả cơ thể Nhược Gia Thủy đều rất nhu thuận theo bước hắn dẫn, dần dần rời xa quán trọ, nhưng khổ nỗi là miệng nàng lại không nghe lời, cứ đi vài bước nàng lại quát mắng hắn khiến hắn cảm thấy rất buồn cười, cô nàng này thật đúng là không bao giờ thành thật với bản thân.

Đi được thêm vài bước, hắn nhẹ quay đầu cười nói.

- Vừa rồi trên đường đi ta thấy một nơi rất đẹp bên bờ sông, ta muốn dẫn nàng đến đó chiêm ngưỡng một chút. Trời chỉ vừa tối, nếu ở trong phòng cho đến sáng vậy thì không phải rất buồn chán.

- Buồn chán thì như thế nào chứ, hừ!

Nhược Gia Thủy đáp lại một câu là lạnh lùng như vậy, nhưng rõ ràng lại không hề có ý từ chối. Nàng lúc này, ơ sau lưng hắn, đôi mắt đen tuyền ẩn bên trong lại có chút xanh lam cứ nhìn hắn chằm chằm không rời.

Mãi cho đến chừng hai mười giây sau, nàng đột nhiên đỏ mặt cất tiếng nói.

- Nè, chân ta mỏi lắm, ngươi cõng ta đi… được không?

- Ừm.

Đồng ý một tiếng dịu dàng, Vô Thường khẽ khụy gối xuống để Nhược Gia Thủy mềm nhẹ nằm lên lưng hắn, hai tay thơm tho ôm lấy cổ hắn. Đợi khi nàng đã vững chắc trên lưng, hắn đứng dậy, hai tay bệ lấy hai chân mịn tựa hoa của nàng mà bước đi, địa điểm cũng đã không còn xa phía trước mặt.

Nếu tương lai đã không thể đến với nhua, vậy thì hãy để những giây phút ngắn ngủi và có thể là cuối cùng này trở thành kỷ niệm đẹp nhất giữa hai người. Tất nhiên, giây phút hai người chia ly cũng là lúc hắn không còn tồn tại trong bất kỳ một ký ức nào của nàng, hắn và nàng chưa bao giờ gặp mặt.

Mảnh ký ức vừa đẹp, vừa hạnh phúc lại vừa buồn, vừa đau đớn này, hắn xin được phép giữ lấy, một mình.

- Oa, ở nơi này được người ta giăng đèn lên à? Đẹp quá, khung cảnh thật diễm lệ nha.

- Dưới sông còn có thả thuyền giấy, hoa giấy nè.

- Í… đó hem phải đom đóm sao, thật nhiều, thật đẹp.

- A, nơi này còn có bán một số đồ trang sức nữa, mau đưa ta qua đó.

- …

Cười, vui, hoạt bát, chỉ trỏ, ra lệnh nhưng tuyệt đối nàng không rời khỏi lưng hắn, cũng không dám rời khỏi lưng hắn. Nàng cứ thể ôm cổ hắn, cằm cắm lên đầu hắn, vui vẻ, yên bình nằm gọn trên lưng hắn chỉ trỏ, cười nói, không lâu sau lại đã không biết từ lúc nào lăn ra ngủ, để hắn êm đềm cõng về nhà trọ.

Đặt nàng gọn gàng nằm trên giường, cỏ mặt nạ của nàng ra cho thoáng, hắn sau một lúc ngắm nhìn nàng liền bước ra ngoài đóng cửa lại, quay về căn phòng dành cho hắn nằm ở bên tay trái nàng, tắm rửa một chút rồi lăn ra nằm ngủ, chờ đợi thời khắc ngày mai của hắn đến gần.

Trong khi đó, tại một khu chợ đen nằm ở phía tây Nam Linh Khu, Nhược Vĩnh Khanh lúc này tìm gặp đến một tổ chức chuyên diệt sát người, chỉ cần đủ tiền tệ, đủ tài nguyên chi trả cho họ thì ngay cả Đế cảnh cũng phải chết nếu rời bước chân khỏi Nam Linh Khu.

Đứng trước một bóng đen là một trong rất nhiều đại diện của tổ chức, lão nói.

- Ta muốn các ngươi giết một người.

- Tu vi, thời gian và hình dạng đối tượng.

Bóng đen hỏi nhanh gọn về thông tin người khách hàng muốn giết.

Lão trả lời.

- Là một tiểu tử Phàm Nhân cảnh, không, nhầm, hắn cao lắm là Linh Nhân cảnh. Hắn là tên tiểu tử sẽ đi gần cạnh ta, bị ta mắng chửi. Về thời gian thì là năm ngày sau, ta thuê các ngươi cả ngày. Nếu có dị biến ta lại trả thêm tiền cho đến lúc giết được hắn thì thôi.

Cũng không biết Vô Thường chính xác là khi nào mới ló đầu ra khỏi tháp, có thể là ngày đầu tiên đột phá xong liền ra hoặc ở lỳ hết 30 ngày vẫn không đột phá được mới đi ra, Nhược Vĩnh Khanh chỉ còn cách dè chừng ngày hắn rời đi. Đến lúc thì chỉ cần bước ra khỏi Nam Linh Khu, hắn nhất định sẽ chết.

Nghe Nhược Vĩnh Khanh trình bày, bóng đen cũng không cần thiết phải nghi hoặc vì sao một vị Đế Cảnh như lão lại không tự mình ra tay, thuê họ làm gì cho tốn tiền, hắn gật đầu đáp ứng.

- Được. Mục tiêu là Linh Nhân cảnh nhưng người của chúng ta chỉ có thành viên từ Tôn cảnh trở lên nên sẽ tính phí như ám sát Tướng cảnh. Chi phí để giết một Tướng cảnh chưa phân tầng là 200 điểm xích phiếu, tương ứng với 40 tờ xích phiếu có giá trị 5 điểm, tiền thuê nguyên một ngày là 20 điểm xích phiếu tương ứng bốn tờ có giá trị 5 điểm. Nếu thời gian thuê người liên tiếp lớn hơn mười ngày, chúng ta sẽ tăng gấp đôi giá ngày, một ngày sẽ là 40 điểm phiếu. Ngươi có dị nghị gì không?

- Không.

Nhược Vĩnh Khanh gằng giọng nói. Chỉ là vài trăm xích phiếu, một vị Đế cảnh như hắn là dư sức để trả.

- ---

Cảm tạ chấp sự nhatdm1 đã ủng hộ 10.000 TLT. Vô cùng cảm tạ a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play