- Được. Ngươi vào đây.

Lành lạnh nhìn hắn trong vài giây, Nhược Gia Thủy mời hắn vào phòng.

Thế nhưng hắn lại từ chối, bản thân đứng nghiêm một chỗ nói.

- Thân phận thấp hèn, thuộc hạ không dám. Mong cô chủ lấy giúp thuộc hạ giấy, bút để thuộc hạ ghi báo cáo ở bên ngoài đây ạ.

Nơi này ngoài Nhược Gia Thủy còn có ba vị cường giả Nhược gia, Vô Thường dĩ nhiên phải làm tròn vai trò thuộc hạ của mình trước mắt họ.

- Ừm… hửm?

Thoáng kinh ngạc nhíu mày một giây, Nhược Gia Thủy nói.

- Ngươi đợi một chút.

Sau đó nàng vào bàn làm việc lấy ra một tờ giấy và hộp bút mực đưa cho hắn, bảo.

- Viết nhanh lên, ta còn nhiều việc quan trọng phải xử trí.

- Thuộc hạ rõ.

Cung kính nhận giấy, bút, mực, Vô Thường lập tức đi đến chiếc bàn đá ngồi xuống dùng một tay viết nhanh, một tay che che nội dung.

“Thuộc hạ cần cô chủ trợ giúp. Cô chủ giúp tiểu nhân sai cường giả có thể bay lượn trên bầu trời xem xét đường đất do mọi người trong thôn đào ở mảnh đất gần bờ sông, nó có phải là đường thẳng hay đã cong cong, sau đó vẽ ra giấy một cách chính xác nhất. Thuộc hạ rất cần kết quả để hỗ trợ cho việc điều tra của mình.

Thuộc hạ khẩn cầu.”.

Với độ dài hai mươi dặm, thật sự rất khó để một ai đứng dưới đất có thể biết được đó là một đường thẳng hay không vì nó có khả năng xéo lên hoặc xéo xuống, thế nên trước báo cáo của ba vị thúc thúc thì Vô Thường chưa thể kết luận, hắn cần một người biết bay để có thể thu hết 20 dặm đường vào trong tầm mắt và đưa ra kết luận.

Đây là biện pháp tốt nhất hắn nghĩ ra, ngoài ra cũng sẵn tiện nhờ người vẽ một nét vẽ trên giấy dù thẳng hay cong để hắn dựa vào đó làm bước đà cho sự suy diễn vòng tròn của hắn.

Với kiến thức về toán học có sẵn, hắn sẽ rất nhanh hoàn thành vòng tròn và tính ra được tọa độ trung tâm của vòng tròn. Từ đó, mọi chuyện sẽ trở nên hết sức dễ dàng với hắn.

Viết xong nội dung, Vô Thường tức tốc đi đến giao nộp cho Nhược Gia Thủy.

- Tất cả đều nhờ vào cô chú. Thuộc hạ xin cáo lui.

- Ừm.

Khẽ gật đầu đồng ý hắn rời đi, Nhược Gia Thủy cầm lấy tờ giấy, bút và khay mực liền bước vào phòng đóng cửa lại, thắp lên ngọn nến khi bầu trời đang tối đi rồi bắt đầu đọc nội dung trong giấy.

Nhìn vào nội dung, lông mày phượng của nàng khẽ nhảy lên, kỳ quái đối với lý do tại sao hắn phải làm như vậy.

“Đào đất… mảnh đất hai màu tựa như là biên giới… muốn biết đường đất là cong hay thẳng…”.

“Chẳng lẽ hắn đang muốn tìm ra độ rộng của vùng đất bị mất sức sống?”

“Không phải! Nếu vậy thì hắn phải sai người tiếp tục đào cho đến khi khi mẫu đất mới đúng, vả lại hắn tại sao lại không nhờ ba người Hoanh thúc nhận định đường đất là cong hay thẳng mà phải nhờ đến cường giả Tông cảnh trở lên nhỉ? Thật khó hiểu. Thôi thì cứ chờ xem hắn làm gì tiếp theo ta sẽ rõ”.

Quyết định xuống, Nhược Gia Thủy vội kêu lên.

- Lôi lão.

- Có lão nô.

Từ bên ngoài, một lão giả có làn da đen đúa như một cơn gió đen nhẹ đẩy cừa bước vào cung kính với Nhược Gia Thủy.

Nhược Gia Thủy nhìn lão nói.

- Ngày mai ngươi ra bờ sông, nơi có một đoạn đường đất dài đã được người đào lên. Ở đó ta không cần biết ngươi làm bằng cách nào nhưng phải vẽ chính xác nhất về hình dạng của của đoạn đường đất ấy ra giấy cho ta. Nhớ kĩ, phải tuyệt đối chính xác từng li từng tí, nó thẳng là thẳng, nó hơi cong là phải có nét hơi cong. Ngươi hiểu chứ?

- Lão nô đã hiểu.

Lão giả cung kính đáp.

- Ngươi lui ra đi.

- Vâng.

Tựa như một làn gió đen trong màn đêm rời đi, cửa phòng của Nhược Gia Thủy cũng nhẹ nhàng được cơn gió đóng kín lại.

Trong phòng, Nhược Gia Thủy ngồi trên bản gỗ cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề Vô Thường xin trợ giúp, nàng tiếp tục lấy ra một tấm giấy cổ như mọi đêm, ngồi lặng im nghiên cứu tỉ mĩ. Vài giờ qua đi thì một lão giả gõ cửa phòng nàng, đi vào báo cáo về những biểu hiện trong suốt ngày hôm nay của Vô Thường.

Sáng sớm hôm sau, Vô Thường sau một lúc thắt lưng buộc bụng thì cùng rất nhiều người dân Tam Hoa thôn một lần nữa tiếng vào khu rừng nhỏ. Tuy nhiên ở lần này hắn và người dân không hề có liên can gì với nhau, họ làm việc họ, còn hắn làm việc của hắn.

- Ngoằm… nhóp… nhép… nhóp…

Ở một đoạn cách bìa rừng gần mười dặm, bỏ xa mọi người dân Tam Hoa thôn đang truy tìm tung tích cây khoai mì, Vô Thường tay vừa cầm quả lạ hệt quả táo để ăn, hai chân vừa di chuyển ngày một tiến sâu hơn vào trong rừng, cơ thể cũng từ từ cảm nhận đến một loại cảm giác kỳ lạ đang không ngừng tác động lên thần kinh của hắn càng lúc càng rõ.

- Gào!!!

Bất ngờ ngay lúc này, từ phía bên phải Vô Thường chợt có một con gấu đen, cao to 2.2m bỗng từ trong lùm cây lao ra, dữ tợn tấn công về phía Vô Thường với hai bàn tay to lớn và đầy sắc bén, nhất quyết muốn xé xác con mồi bé bỏng trước mặt.

- Kình lực!

Bản thân Vô Thường dường như cũng đã lường trước được điều đang xảy ra khi sự ẩn nấp của con gấu có thể đã không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Hai bàn tay của hắn tụ đến một luồng khí công mạnh mẽ vận chuyển, khi con gấu đến phạm vi nửa mét gần hắn, hắn liền xuất chưởng ập vào thẳng vào đầu của con gấu nhưng chắc chắn tay hắn sẽ không hề chạm trực tiếp vào con gấu.

- Uỵch!

Không phải mình đồng da sắt, không có linh lực hộ thể, một luồng khí nóng bức nhưng lại có áp suất sức lực mạnh mẽ từ hai lòng bàn tay Vô Thường hợp lại xuyên nhập đầu con gấu, bóp nghẹt não bộ con gấu khiến nó xuất huyết ở tai, mũi, miệng, mắt rồi cứng người ngã ra đất nằm chết tại chỗ.

Tiêu diệt xong con gấu, Vô Thường cũng không dừng lại lâu để nhìn ngắm hay làm điều gì khác, hắn tiếp tục bước nhanh đi về phía trước. Còn về phần xác thịt con gấu, hắn sẽ lại và chơi một ván bài được mất. Được thì thu nhiều chiến lợi phẩm, mất thì tay trắng.

Thời gan bắt đầu trôi đến hơn giữa trưa, Vô Thường đi được đến thêm chừng 15 dặm đường nữa liền dừng lại. Trong đầu cấp tốc xoay chuyển nhanh các loại suy nghĩ.

“Rất gần, cảm giác rất gần. Một thứ gì đó dường như đang kêu gọi ta, hừm, chính xác là kêu gọi những người cảm nhận được nó, đến với nó và lấy nó đi”.

“Khoảng cách có lẽ chỉ còn tầm ba đến năm dặm nữa. Nhưng mà với ánh mắt khó chịu của lão già chết tiệt đang theo dõi ta, tốt nhất ta phải nhịn xuống ham muốn đi đến và chờ thời cơ thích hợp”.

Nhược Gia Thủy phái người theo dõi hắn, bản thân hắn cùng với trực giác của mình dĩ nhiên biết điều này, do vậy nên đối với thứ gì đó lại không có ác ý đang vẫy gọi hắn, hắn chỉ đành lùi về chờ đợi cơ hội.

Đứng trước đôi mắt của cường giả mà hắn cho là đã đạt đến cấp bậc Tông cảnh, Tướng cảnh, một bảo vật, dược vật hay tài nguyên quá mức trân quý, khủng bố bỗng dưng xuất hiện, hắn tin chắc bản thân có 99% phải chết để người bịt đầu mối, chiếm đoạt bảo vật thành của riêng họ.

- Phập phập…

Dừng lại tại chỗ chừng mười giây, Vô Thường sau một lúc đảo mắt khung cảnh xung quanh, nhìn cây cối, cỏ lạ, đất đai đã có phần úa màu hơn một chút so với bên ngoài Tam Hoa thôn liền ngồi xuống, nhặt một nhánh cây củi khô để đào đất như mọi lần hòng đánh lừa lão già theo dõi hắn, đồng thời thu thập một ít thông tin.

Cầm lên một cục đất xơ xác, hắn khẽ nói nhỏ với chính mình như cũng đồng thời như muốn nói cho lão già kia nghe thấy.

- Đã tệ hơn một chút, nếu cứ đà thế này thì chắc chắn khu rừng nhỏ này chỉ kéo dài hơi tàn thêm nhiều nhất hai tháng nữa.

Dứt lời, Vô Thường đứng dậy rồi lập tức xoay người, dựa theo dấu vết chạy nhanh về Tam Hoa thôn để xem kết quả trợ giúp từ Nhược Gia Thủy, đồng thời cũng báo cáo lại cho Nhược Gia Thủy những điểm trọng yếu hắn điều tra được.

Thế rồi cũng đúng như hắn đã đánh cược không lâu trước đó, lúc này khi quay về đến nơi của con gấu đen bị hắn hạ khá lâu về trước, hắn đã nhìn thấy hai con hổ mà cũng có thể nói là một cặp đôi tình nhân đực, cái có hình thể dài hơn 2.2m đang chia nhau trên dưới, xé từng miếng thịt trên người con gấu nuốt vào bụng.

Và không chỉ có mỗi hai con hổ, ở ngay tại bụi cây khá rắc rối phía bên trái hai con hổ chừng 12m vẫn còn đó một đàn sói chừng sáu con, mỗi con đều dài nữa mét trực chờ. Không biết chúng đang định tấn công hai con hổ để lấy thịt hay chờ đợi gặm xương của con gấu đen khi thân hình hai con hổ đều quá lớn so với chúng.

Vô Thường kỹ càng nhìn trái phải, trước sau không còn thấy thêm hung thú nào. Ngó lên trời, xuyên qua những tán cây rồi nhìn vị trí mặt trời mờ nhạt, nhỏ bé treo trên cao, hắn liền tính toán một chút điều nên làm.

“Từ đây ra đến bên ngoài sẽ mất khoảng 4 giờ nếu tính thêm hung thú gặp ở giữa đường, lúc ấy trời hẳn là đã tối được hơn một giờ nhưng nhờ ba mặt trăng chiếu rọi nên vẫn nhìn thấy đường để đi, hướng bước. Ta có dư thời gian để chế tạo đồ nghề khuâng vác xác những con thú săn được về đến Tam Hoa thôn”.

Quyết định như thế, Vô Thường nhè nhẹ rút ra con dao thái thịt, sáng bóng vì ít được dùng từ sau lưng quần cầm trên tay. Đây là con dao hắn chôm trong nhà bếp của lão thôn trưởng để chuẩn bị dùng cho những trường hợp như hiện tại mà hắn đoán rằng chắc chắn sẽ xảy ra nếu hắn tiến vào sâu trong rừng.

Tay phải hắn cầm dao bén, ánh mắt hắn sắc lạnh cực kỳ nhìn vào hai con hổ. Phái trước, hai con hổ với trực giác thú săn mồi của mình nên cũng đã phát hiện ra Vô Thường, hai gương mặt dữ dằn, to lớn dính đầy huyết tinh của con gấu nhìn hắn trong sự đói khát vô tận.

- GRỪỪ!!!

Đã phát hiện Vô Thường quá nhỏ bé như cừu non, là một miếng mồi ngon béo bở vô hại, con hổ đực ngay lập tức gào thét lên một tiếng to lớn, cả thân hình dài hơn 2.2m bổ nhào về hướng Vô Thường.

Còn con hổ cái, nó có lẽ là chờ “chồng yêu thể hiện” hoặc vì con mồi quá nhỏ nên không thèm, mà cũng không có khoảng trống để ra tay nên cứ ngồi mộ chỗ lẳng lặng dùng ánh mắt trầm trầm, bén nhọn nhìn Vô Thường không rời.

- Vụt!

- Soẹt!

Rất đơn giản cho Vô Thường, bản thân hắn với kinh nghiệm chiến đấu cận chiến cùng khả năng suy đoán hành động, trong cuộc đối diện 1 vs 1 với con hổ, hắn rất nhanh đã né người sau cú vồ và găm dao vào ngực con hổ, tiếp đó liền kéo dài một đường kinh dị xuống bụng con hổ rồi mới rút con dao ra, trợ giúp con hổ được nằm trên đất hấp hối thở cùng với nội tạng xuất hiện, máu đỏ chảy lớn trên đất.

Một con dao bén, một sức lực không khác gì nam tử vạm vỡ 23 tuổi, hung thú như hổ lại không có bộ da cứng rắn giống thạch đá nên quá dễ để Vô Thường có thể giết chết nó và các loài hung thú tương tự, thậm chí chỉ cần một chút độc dược có hắn năng khiến tu luyện giả không thể vận dụng được linh lực để tạo thành linh lực hộ thể, Phàm Nhân cảnh giết Tông cảnh, Tướng cảnh đối với hắn là chuyện không khó.

- Vụt!

Hổ đực vừa nằm, Vô Thường cũng không có thời gian thở phào một hơi, hắn ngay lập tức phóng mạnh con dao về phía con hổ cái đang còn chưa kịp phản ứng.

- Vù.

Thân hình hắn cũng chớp mắt lao nhanh về phía con hổ.

- Phặc!

Con dao rất chuẩn sát cắm vào đầu con hổ, nhưng dĩ nhiên với độ cứng của xương sọ cũng như khả năng xuyên của mũi dao là không đủ để có thể cắm nguyên con dao vào đầu con hổ cái, thế nên con hổ cái chỉ bị một vết đâm nhọn trên mặt, khiến nó “grứ” lên một tiếng đau đớn, sau đó nó lắc mạnh đầu hai cái liền khiến con dao rơi xuống đất.

Thế nhưng chỉ với hai cái lắc đầu làm giảm đi thị lực đó của nó, nó lại đã tạo cơ hội để Vô Thương trực diện phóng lên, dồn hết sức lực trong cơ thể và cả lực đẩy do bản thân phóng lên tạo ra vào cú đấm bên phải, một quyền nhanh và mạnh tựa như sấm đánh nát đầu con hổ cái.

- Bịch.

Vừa hạ xuống đất cùng một ít máu dính trên người đến từ con hổ cái, Vô Thường nhanh tay lụm lại con dao vì hắn biết vẫn còn có sáu con sói đang trực chờ ở trong bụi cây bên trái.

Trong khoảng thời gian Vô Thường cho rằng sáu con sói đang tiếp tục theo dõi phía hắn, xem hắn còn có đồng bọn hay không để lao ra, hắn dảo mắt nhìn một vòng các loại loại cây xung quanh để tìm kiếm vật liệu có khả năng được hắn chế thành vật đựng xác hai con hổ, phần còn lại của con gấu và cả sáu con sói sắp chết kéo về.

Lần trước, đối với năm con sói có chiều dài chỉ nửa mét đến một mét, cân nặng cũng không lớn thì Vô Thường có thể dùng cơ bắp nâng về vì chúng “nhỏ gọn”, nằm trong giới hạn so với thân hình tiểu tử của hắn. Bây quá lần này, chỉ kể đến hai con hổ dài 2.2m, 2.3m, cân nặng lại có thể lên đến từ 200 cân đến 300 cân, 400 cân, hắn cõng trên lưng sẽ rất vướng víu, do vậy hắn cần một dụng cụ chứa đựng xác hung thú kéo về cho tiện.

“Hẳn là đủ dùng”.

Quan sát thấy có khá nhiều cây nhỏ và dây leo chắc khỏe, Vô Thường cũng cảm thấy nhẹ một hơi khi mà với con dao thái thịt không đủ khả năng để đóng vai như một cái rìu lớn đốn củi, không có dây leo và cây nhỏ thì hắn chắc chắn sẽ rất mệt và tốn rất nhiều thời gian cho việc chế tạo chỗ chứa đựng xác hung thú.

- Gừu… grừ…

- Gừ…

Đồng lúc này, đám sáu con sói có vẻ đã an tâm đối với việc Vô Thường lẻ leo, thế nên chúng ngau lập tức từ bụi cây phóng ra, cả đám đều nhe răng hung ác tấn công về phía Vô Thường một cách rất tranh giành, con nào mạnh, nhanh sẽ là người đầu tiên ngoặm được miếng thịt tươi ngon, mềm dẽo trên người Vô Thường.

Là hung thú không có linh trí, chỉ có bản năng, do vậy hành động Vô Thường giết được hai con hổ trong khi bọn chúng không dám tất nhiên sẽ chẳng thể dọa được chúng, chúng tấn công hắn đơn thuần là vì trong mắt chúng, hắn thập phần nhỏ yếu.

- Vụt!

Tất nhiên Vô Thường cũng chẳng ngán gì chúng, hắn cầm con dao thái thịt bất cấp một chiến sáu mà lao nhanh vào đám sói mặc dù có thân hình nhỏ, yếu hơn hai con hổ nhưng lại nhanh nhẹn hơn hai con hổ rất nhiều. Bất quá thì chỉ với bấy nhiêu đấy bầy sói vẫn chưa thể làm khó Vô Thường trong viêc nhẹ nhàng và mau lẹ diệt sát tất cả bọn chúng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play