Tới gần một vùng bờ thấp, Vô Thường đi đến một cái cây lớn đang rũ lá xuống nước ngồi xuống, một bàn tay tức thì chạm vào dòng nước cảm nhận.

“Hừm… không khác so với nước sông ở đoạn trên. Nguồn nước này không có vấn đề, cá tuy ít và nhỏ nhưng vẫn sống rất tốt. Kỳ lạ thật”.

Vô Thường vội đứng lên dựa lưng vào cây, hắn nhìn khoảng không rộng mệnh mông giữa hàng cây rừng xanh mát và những mảnh đất trống trải đầy cỏ.

“Khá khó khi ta đã không còn Thiên Địa Thể và Siêu Nhân Tâm Đan. Bất quá ta vẫn đang có một suy luận khá logic, chỉ còn chờ thông tin của ba vị thúc thúc kia nữa là có thể kết luận chắc chắn đúng hay sai”.

Ngày trước, Vô Thường nhờ có tất cả các loại thuộc tính và Thiên Địa Thể nên hắn có thể cảm nhận hoặc nhìn thấy mọi loại thuộc tính như hỏa, thủy, mộc, lôi,…trong đó cũng có cả sinh mệnh. Hiện tại hắn đang cảm thấy sinh mệnh của đất, của cây cỏ có vấn đề nhưng vì hắn đã không còn năng lực như xưa nên không thể thấy được các dòng chảy của sinh mệnh, nguyên do chúng bị suy yếu là vì đâu.

Hỏi các “Linh”? Tiếc là “Linh” của hắn đã tan biến theo Siêu Nhân Tâm Đan, có lẽ trò chuyện được với các “Linh” cũng là một thuộc tính biến dạng của Siêu Nhân Tâm Đan. Mất Siêu Nhân Tâm Đan, hắn dường như đã mất hết mọi thuộc tính trừ Hỏa. May mắn là Ý cảnh không phải một loại thuộc tính, nếu không hắn đã chẳng còn lấy một con bài bảo mệnh.

“Trước đó, ta thử kiểm tra gốc cây này như thế nào”.

Âm thầm tạo lập cách tìm hiểu nguyên nhân vụ mất mùa kỳ dị khi lúa tự héo nhanh và chết, Vô Thường bẻ một nhánh cây cùng lá xuống xem xét.

“Quả nhiên không sai, cây ở gần sông không bị mất đi sức sống hoặc mất đi cực kỳ ít”.

Sau một lúc bẻ lá, bức cành, nếm vị, vò vò, lột vỏ cây, Vô Thường khẽ cười nhạt một tiếng liền bỏ đi, quay trở về Tam Hoa thôn. Hắn lúc này đang rất cần một tấm bản đồ vẽ toàn cảnh Tam Hoa thôn có bao gồm những mảnh ruộng xung quanh để trợ giúp cho cách lý giải của hắn.

Nếu bản đồ Tam Hoa thôn không ai có, hắn sẽ phải tự mình dạo vòng quanh thôn và vẽ. Dẫu sao thì thôn cũng không lớn, dạo một vòng hẳn chỉ tốn hai đến ba giờ.

- Tiểu tử... tiểu Thường, chúng ta đã đến tổng cộng 22 nhà trong thôn và tất cả đều nói cùng một đáp án, lúa bỗng dưng héo rồi chết, không hề có ai tác động hay dân làng lười biếng chăm sóc. Đây là sổ ghi chép như người đã dặn.

Vô Thường vừa đến cổng thôn thì ba vị nam tử lúc trước được hắn giao nhiệm vụ đã đứng chờ sẵn ở đó, khi hắn bước đến liền đưa cho hắn một ba quyển sổ trắng ghi chép từng câu trả lời của 22 nhà dân.

- Cảm tạ các vị thúc thúc.

Khẽ cúi người cảm ơn ba vị nam tử cho phải phép, Vô Thường cầm từng quyển một lật ra xem câu trả lời của từng nhà.

Vài phút sau, hắn trả lại ba quyển sách cho ba người nam tử và phân phó.

- Ba vị thúc thúc cùng theo ta đến nhà của trưởng thôn. Lúc đó ta lại tiếp tục nhờ vả ba vị.

- Được.

Ba vị nam tử tuy không hiểu tử này muốn làm gì nhưng cũng xuôi theo gật đầu, cùng hắn đến nhà của trưởng thôn.

Nhà trưởng thôn là một ngôi nhà được xây bằng đá gạch sang trọng nhất trong thôn và nằm ngay tại vị trí trung tâm của thôn. Khi Vô Thường cùng ba vị nam tử vừa bước đến nhà trưởng thôn dưới ánh trời chiều cũng là lúc Nhược Gia Thủy đang cùng trưởng thôn trò chuyện ở tại một bàn ghế đá trong sân.

Thấy vậy, Vô Thường cũng đứng chờ ở một bên, không quấy nhiễu hai người.

Bất quá thì Nhược Gia Thủy ngồi ở bên trong thấy hắn đang đứng bên ngoài, nàng tự ngẫm cuộc trò chuyện này cũng không có gì quan trọng, chỉ là một vài câu hỏi về đời sống vài ngày qua của Tam Hoa thôn nên lập tức tạm dừng cuộc trò truyện với trưởng thôn.

Nàng đứng dậy đi đến chỗ của Vô Thường hỏi hắn.

- Người tìm ta có chuyện gì sao, hay đã tra ra được nguyên nhân rồi?

Vô Thường nhìn nàng nói.

- Cô chủ, thuộc hạ cần một tấm bản đồ toàn cảnh Tam Hoa thôn, mong cô chủ giúp cho.

- Ừm, ta hiểu rồi. Ngươi đợi ta một lát.

Dù rất hiếu kỳ với hành động của Vô Thường, không biết hắn đang định làm gì khi có được tấm bản đồ, Nhược Gia Thủy gật đầu đáp ứng, sau đó nàng tiến lại bàn đá hỏi thôn trưởng.

- Thôn trưởng, ngươi có bản đồ của Tam Hoa thôn không?

- Ta đúng là có nắm giữ một tấm thưa Thủy tiểu thư. Xin hỏi Thủy tiểu thư vì sao lại hỏi thế, tiểu thư cần nó ư?

Lão thôn trưởng dùng giọng già nua đáp hỏi.

Nhược Gia Thủy gật đầu.

- Đúng vậy, ngươi mau lấy ra để cho ta mượn.

- Người chờ ta một chút.

Để lại Nhược Gia Thủy ngồi trên bàn đá, lão thôn trưởng mang thân già bước bước vào phòng của lão tìm kiếm.

Chừng bốn phút qua đi, lão mang theo một tấm da trâu đến bàn đá, đặt trước mặt Nhược Gia Thủy nói.

- Đây là bản đồ của Tam Hoa thôn thưa Thủy tiểu thư, trong đó có vẽ đầy đủ cả những mảnh đất nằm trong phạm vi mười dặm gần Tam Hoa thôn. Người xem thử thế nào.

- Ưm.

Nhẹ ưm một tiếng trong trẻo, Nhược Gia Thủy cầm lấy tấm bản đồ coi sơ qua một lần sau đó cuộn lại, rời khỏi ghế đến gặp Vô Thường. Nàng hỏi hắn.

- Ngươi mượn mấy ngày hay xem rồi trả lại?

Vô Thường đáp.

- Có lẽ thuộc hạ sẽ mượn một lúc.

- Vậy ngươi cầm đi, khi nào xong thì đem trả lại cho trưởng thôn.

Đưa bản đồ cho hắn, Nhược Gia Thủy lạnh lùng không nói gì thêm mà trực tiếp quay trở lại bàn đá nói với lão trưởng thôn.

- Chúng ta sẽ mượn bản đồ của ngươi một ngày. Ngươi có ý kiến gì không?

- Không, lão nào dám ý kiến, Thủy tiểu thư muốn lấy luôn cũng được, ta lại sai người vẽ một bản khác.

Lão thôn trưởng cười già đáp. Với danh phận của lão so với Nhược Gia Thủy, lão nào dám cò kè gì với nàng. Tất cả đều sẽ nghe lời nàng sai bảo.

- Ưm, vậy chúng ta tiếc tục nói. Các ngươi không có tiền bạc để chăn nuôi gia súc, gia cầm sao?

- Vấn đề này ta cũng hết cách, tiền của tất cả mọi người đều đã được dùng để mua ngô (bắp) ở các vùng lân cận nhằm phòng bị cho mùa đông sắp tới. Còn chăm nuôi gia súc như trâu, bò, lợn thì giá quá đắt với số tiền chúng ta có, về gia cầm thì chúng ta lại không thóc hay giun đất để nuôi chúng.

- …

Nhược Gia Thủy và lão thôn trưởng tiếp tục bàn đôi chuyện về số mệnh của Tam Hoa thôn trong vài tháng tới.

Trong lúc đó, Vô Thường sau khi có được bản đồ liền mang tấm bản đồ đi đến một chỗ vắng để lật ra xem.

“Đây rồi, ngay chính giữa này là Tam Hoa thôn. Xung quanh Tam Hoa thôn có tổng 43 mẫu ruộng. Trong đó, nằm ở bên phải, gần con sông có 19 mẫu ruộng, mẫu ruộng ngoài cùng cách sông một đoạn… theo ta đoán là 150m. Tất cả các mẫu ruộng đều chết lúa, vậy phạm vi sẽ kéo dài ở phía bắc, nam, tây, nhưng ở phía đông bị giới hạn ở con sông, mà cũng có thể gần hơn một đoạn”.

“Được rồi, ta cũng nên tiến hành”.

Quyết định như vậy, Vô Thường lập tức kêu gọi ba vị nam tử luôn đứng phía sau chờ hắn phân phó công việc. Hắn nói với ba người.

- Nhờ ba vị thúc thúc kêu gọi khoảng năm mươi người có bao gồm cả ba vị, tất cả mọi người hãy mang theo cuốc đất đứng trước cổng làng. Ta đi đây một chút sẽ quay lại phân phó sau.

Dứt lời, Vô Thường cũng không đợi ba người tỏ vẻ gì thêm, hắn cầm theo tấm bản đồ một lần nữa chạy ra đến vùng đất gần sông.

Phía sau hắn thì ba vị nam tử cũng chỉ còn biết làm theo lời hắn, cả ba cùng đi kêu gọi năm mươi người dân mang theo cuốc tập hợp nhanh ở cổng làng đợi hắn quay về phân phó.

Ở gần bờ sông, Vô Thường đưa mắt nhìn xuống đất tự nhẩm.

- Lớp đất bên trên mặt vốn chịu chung gió sương của trời nên rất khó phân bị đất ở nơi nào đang còn sức sống và đã mất sức sống. Để phân biệt chỉ có thể nhìn vào lớp đất phía dưới lớp đất bề mặt.

Vô Thường ném một nhúm đất màu nâu đen nhạt nhẽo xuống dưới chân.

- Đây là lớp đất của mẫu ruộng kia. Ta chỉ cần xem màu của lớp đất còn đầy đủ sức sống, sau đó tìm vị trí giao lộ của màu đất là được.

Nói rồi, Vô Thường cũng cầm một nhánh cây lớn đào lên một nhúm đất ở vị trí gần cạnh gốc cây lần trước hắn đã từng đứng.

- Phập… sập…

Moi lên một nhúm đất màu nâu đen đỏ khá sậm, là loại đất khá tốt để trồng các loại cây trái, lương thực, Vô Thường ghi nhớ màu sắc, cảm giác mềm xốp nó mang lại rồi tiến hành cầm khúc gỗ đào bước lớn, khoảng cách ngày một rút ngắn về Tam Hoa thôn.

- Nâu đen đỏ… nâu đen đỏ… nâu đen đỏ….

- Nâu đen đỏ… nâu đen đỏ… nâu đen đỏ…

- Nâu đen nhạt. Đào từ từ ngược lại

Phát hiện bản thân đã đào qua ranh giới đất màu nâu đen nhạt nhẽo, Vô Thường lập tức quay người đào ngược về, lần này cứ mỗi bước chân hắn sẽ đào một lần chứ không phải năm bước chân như trước.

- Nâu đen nhạt… nâu đen nhạt… nâu đen đỏ sậm… lùi lại.

- Phập!

- Đây rồi!

Đào lên được một nhúm đất nửa nâu đen nhạt nhẽo, nửa đỏ đen sậm, Vô Thường liền dừng lại lau mồ hôi.

- Cuối cùng cũng đã tìm ra được một điểm. Hừm, cách mẫu ruộng ngoài cùng khoảng 75m.

Đánh một dấu nhỏ lên tấm bản đồ da trâu, Vô Thường hốt cả ba mẫu đất nỏ vào túi vải đã chuẩn bị sẵn, sau đó hắn quay về làng.

Ở cổng làng, mọi người đã chờ được trên dưới một khắc.

- Hây da, người ta ốm o gầy mòn như thế này mà còn bắt phải đứng bên ngoài chờ dưới cái trời nắng thiệt là the lạnh.

- Không biết kêu chúng ta mang cuốc ra làm gì đó hả, có khi nào lại chuẩn bị đi cuốc đất trồng cây cỏ gì không à.

- Lão… yếu… quá… rầu… cuốc nẫu chi rứa… á.. á.. ớ… ắ… ó… đau lưng… quá…

- Mọi người trật tự, hắn đến rồi.

Trong lúc mọi người còn đang ồn ào, không biết vì sao lại nhờ vả họ cầm theo cuốc đến đứng tại cổng làng, Vô Thường từ xa xa tiến đến.

Đến nơi, Vô Thường tỏ vẻ là người có học thức và lịch sự nên lập tức cuối người xin lỗi mọi người.

- Tiểu tử Vô Thường xin lỗi mọi người vì đã để mọi người chờ lâu. Nguyên nhân ta đến trễ là vì chuẩn bị một số mẫu đất để mọi người cùng đi tìm. Nếu tìm ra, ta sẽ có vài phần biết được nguyên nhân vì sao cây lúa lại bỗng dưng chết héo một cách kỳ lạ.

Hắn nói ra những lời này, lập tức liền có một số người dân kinh ngạc bật thốt.

- Thật sự ư?

- Mà lúa chết vì sao ngươi lại đi tìm đất?

- Hây da, chỉ là một tiểu tử nói vậy ai tin chứ hả?

Ngay lập tức một trong ba vị nam tử quát lên với mọi người.

- Im lặng. Tiểu Thường chính là cận hầu được Thủy tiểu thư tin tưởng và giao việc, hắn bảo sao thì các ngươi phải tin đó, làm như hắn nhờ, không được cự cãi. Nếu gây ra chậm trễ hay ảnh hưởng đến quá trình kiểm tra nguyên nhân lúa chết, các người đều bị xử tội.

Một lời này của nam tử vang lên, tất cả năm mươi người dân tức khắc im lặng, không ai còn dám lên tiếng không tin tưởng Vô Thường.

Trong sự yên ắng, Vô Thường đảo mắt một vòng năm mươi ba người rồi đang chuẩn bị lấy ra ba mẫu đất để căn dặn việc mà mọi người cần làm, thì bỗng dưng có một vị nữ trung niên gầy cao, da xạm từ đoàn năm mươi người dân thoát ra, cất giọng rưng rưng hỏi hắn.

- Cậu… cậu bé, có phải ngươi đã… đã cứu Hạc nhi không?

Người nữ trung niên này chính là mẹ của hai cậu bé đã được Vô Thường cứu mạng. Bà bấy giờ hỏi hắn chỉ là muốn biết liệu hắn có đúng là ân nhân cứu mạng hai người con của bà dựa theo miêu tả “không phải trẻ em trong thôn” của hai người con, với mục đích đơn giản là để cảm ơn, thật lòng cảm ơn vô cùng đối với người đã cứu hai đứa con yêu quý của bà chứ không còn lý do nào khác.

- Cô à, cô nhận nhận nhầm người rồi, ta từ lúc đến Tam Hoa thôn đều đang ở ngoài ruộng xem xét tình hình chứ chưa từng gặp ai hay cứu ai cả.

Làm ra vẻ mặt nhíu mày ngạc nhiên, Vô Thường bình đạm phủ định hoàn toàn hành động tốt đẹp bản thân đã từng làm.

“Giúp người, không phải chỉ vì được người cảm ơn” là câu nói Vô Thường luôn khắc sâu trong lòng. Vả lại tình huống cứu người lúc đó là hắn đã cố tình làm để nhắm về một mục đích có lợi cho tương lai hắn chứ không phải do lòng hào hiệp tươi sáng, thế nên hắn cũng tự hiểu bản thân không xứng đáng được nhận hai từ “cảm ơn”.

- Ân.

Gật đầu tỏ vẻ, nữ trung niên lui lại hàng của mình đứng như ban đầu, tuy vậy trong lòng bà mong mỏi tìm kiếm được ân nhân đã cứu mạng con bà.

Lúc này, Vô Thường lấy ra ba mẫu đất đặt xuống đất nói.

- Các vị nhìn thật kỹ ba mẫu đất này. Mẫu đất có màu nâu đen nhạt nhẽo là mẫu đất ở gần Tam Hoa thôn, mẫu đất có màu nâu đỏ đen sậm là mẫu đất ở rất xa Tam Hoa thôn, còn mẫu đất có cả hai màu của hai mẫu đất chính là thứ mà chúng ta cần tìm.

Sau đó, Vô Thường vẫy tay kêu gọi ba vị nam tử lại gần hắn. Hắn mở bản đồ ra, chỉ tay vào vị trí đã đánh dấu ở gần bờ sông nói.

- Nơi này ta đã cắm một nhanh cây lớn ở vị trí ta tìm được mẫu đất. Ba vị thúc thúc mang theo năm mươi người đi đến đó và chia ra hai bên trái, phải rồi dựa theo vị trí đó mà đào xuống xung quanh, tim kiếm mảnh đất có hai màu. Các vị thúc thúc hiểu ý ta không?

Biết chắc ba vị trung niên sẽ không hiểu, Vô Thường hỏi.

Nam tử được gọi Nhiêu thúc nói ngay.

- Ngươi nói khá khó hiểu, không biết có cách nào khiến nó dễ hiểu hơn không?

- Ừ, ta cũng vậy, quá khó để hình dung.

Tầm thúc cũng lên tiếng tán thành.

- Ba vị thúc thúc nhìn theo ta.

Vô Thường bỗng ngồi xuống đất, tay nhặt một nhánh cây khô nhỏ bé cắm xuống mặt đất. Hắn vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ chỏ.

- Giả sử nhánh gỗ này là vị trí ta cắm xuống. Các vị đi đến đó, phân chia trái, phải rồi lấy vị trí này làm điểm mốc mà đào ra xung quanh.

Vô Thường dùng tay vẽ vài đường thẳng xuất phát từ nhánh cây nhỏ theo đủ chiều ngang, dọc, chéo,… rồi nói tiếp.

- Giả sử các vị đào xung quanh và đào được đường thẳng như vậy hoặc cũng có thể như thế này, như đây, và nhiều kiểu như ta đang vẽ, rất dễ. Các vị thúc thúc hiểu rồi chứ?

- Chúng ta hiểu rồi.

Có hình minh họa, ba vị nam tử rất nhanh liền hiểu ra vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play