Vũ Điệp Vũ nghe hắn hỏi thế, hoa lệ trên gương mặt đã có phần gầy gò lập tức rơi xuống hai hàng lớn. Nàng run giọng nói.

-Vì sao ta làm như vậy ư? Chẳng lẽ chiếc khăn trắng trên đầu ta, ngươi không nhận ra?

-Ừ hừm, Thường huynh. Người đầu tiên ngươi giết tại đây là ca ca của nàng, nàng có lẽ cũng vì lý do như vậy nên mới trả thù ngươi.

Cũng không cách quá xa Vô Thường, Khánh Hòa rất tốt bụng nói rõ nguyên nhân cho Vô Thường hiểu.

-Vậy sao?

Bản thân cố tỏ ra có cảm thấy thú vị, Vô Thường nhìn Vũ Điệp Vũ trong tay nói.

-Ca ca ngươi chọc phải người không nên chọc, chết là điều không sai.

-Chỉ vì một vài câu nói mà ngươi lại giết huynh ấy, nhẫn tâm giết ca ca của ta?!!!

To lớn giọng, Vũ Điệp Vũ lại càng rơi lệ nhiều hơn.

-Ừ, vậy thì thế nào? Ta thích giết thì giết thôi.

Cười nhạt một cách khốn nạn, Vô Thường đưa tay chạm vào mặt Vũ Điệp Vũ, nhẹ dùng ngón tay cái lau đi hai hàng nước mắt của nàng, nói.

-Cô bé, ngươi phải hiểu rằng thế giới này luôn có một quy luật, ta mạnh, ta là người quyết định hết thảy mọi sự sống, còn ta yếu, ta chỉ có thể suốt đời bị chà đạp không thương tiếc. Ca ca của ngươi quá ảo tưởng sức mạnh nên mới chọc ta, thế nên đó là kết quả mà một kẻ như hắn phải nhận lấy.

-Vụt!

Nhanh nhẹn từ trong nhẫn giới lấy ra một con dao Linh Khí khác, Vũ Điệp Vũ càng thêm lệ vũ mà đâm thẳng vào mặt Vô Thường khi hắn chỉ vừa nói hết câu.

Trên đời này tại sao lại có người ác đến như vậy chứ?

Tim ta vì sao lại rung động vì hắn?

-Ngoằm!

-Coac cọcp…

-Phụt.

Há miệng lớn cắn con dao, Vô Thường sau khi nhai gãy vụn nó thành từng mảnh liền nhổ ra.

Vô Thường không những ác mà còn biến thái, đệ tiện nói.

-Ta có một sở thích khá thú vị, đó là giết anh trai và chơi em gái trên giường. Nhìn tư sắc ngươi cũng rất đẹp, lát nữa hãy giúp ta vui vẻ nhé, hé hé hé...

-Pập.

Đánh nhẹ vào gáy Vũ Điệp Vũ khiến nàng ngất đi, Vô Thường ôm nàng vào lòng trong sự đầy phức tạp của suy nghĩ.

Đối với Vũ Điệp Vũ, hắn có lẽ cần phải kiểm chứng một vài dấu vết trên chính cơ thể mềm mại của nàng. Liệu rằng, tất cả có trùng hợp? Và nếu có, hắn nên làm gì?

Ấm áp cơ thể dán vào người mềm, tràn đầy mùi hương quen thuộc tựa như đã rất lâu chưa được ngửi đến của Vũ Điệp Vũ, Vô Thường rất chấn động trong lòng, tuy vậy bên ngoài hắn vẫn nhìn nhiều ánh mắt khinh bỉ, buồn nôn, ghét cay ghét đắng của các thí sinh, trong đó còn có cả vẻ mặt giật giật của Minh Pháp đối với hành động tuyệt đối là dâm tặc đê hèn, đáng muôn chết vạn lần của hắn. Hắn bỗng cười nói.

-Các quý tiểu thư, các vị công tử đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, điều đó chỉ càng khiến ta thêm buồn cười cho sự ngu dốt của các vị. Các vị ở Liễu Thanh thành được ấm no, êm vui, nhưng tin ta đi, các vị sau khi ra đến bên ngoài, nhất là ở Thái Ất Tông các vị sẽ biết rằng các vị nhỏ bé như thế nào, đáng thương đến mức ra sao.

-Nhất là những vị tiểu thư xinh đẹp đây.

Chỉ tay vào Trịnh Yến, Tào Nhược Hân và Liễu Miên Miên, những thiếu nữ đã thuộc hạng đẹp nhất Liễu Thanh thành, hắn nói.

-Lô đỉnh, nô lệ, nữ hầu, chơi qua tay người này người khác, chơi cùng lúc nhiều người, như một món vật trao đổi, và còn nhiều điều tệ hại mà các ngươi có thể nghĩ đến. Nhìn xem, không phải tiểu mỹ nhân xinh đẹp gấp bội các ngươi đã được ta ôm trong lòng rồi sao?

Siết chặt thân thể Vũ Điệp Vũ hơn, Vô Thường còn cố tình đệ tiện hít một hơi thật sâu lên mái tóc của nàng trong ánh mắt người quan sát.

-Đùa thôi, những gì ta nói làm gì có thật chứ.

Cười nhạt một câu cuối, Vô Thường ôm Vũ Điệp Vũ đi qua một góc chờ đợi Hà Tâm Như và Hà Trọng đi đến.

Rãnh hơi vài lời như vậy là đã đủ, hắn nên đến lúc im lặng.

Và sự im lặng cũng không phải chỉ mình Vô Thường, tất cả những ai nghe thấy những lời vừa rồi của hắn, nhất là Trịnh Yến, Tào Nhược Hân, Liễu Miên Miên đều phải trầm mạc.

Sự trầm mạc này của mọi người, một phần là đến từ sự ngông cuồng, tà ác của Vô Thường mà thậm chí ngay cả Thái Ất Tông hay Liễn Ngọc Hồng Lâu cũng đều che trở cho hắn, tạo điều kiện thuận lợi cho hắn hoành hành ngang ngược, và một phần là do những lời hắn nói khá có lý, tuy nhiên trong mắt một số người chưa trải qua khó khăn bên ngoài, chưa tận mắt chứng kiến sự thật, họ chỉ nghe rồi để đó trong đầu, không đồng tình vì họ luôn cho rằng nơi đâu cũng đều đã có quy tắc bình ổn tu luyện giả, Liễu Thanh thành là một minh chứng.

Bất quá thì họ không biết, quy tắc chỉ là điều lệ áp chế được thường nhân, những tu luyện giả nhỏ bé, vĩnh viễn không bao giờ áp chế được người mạnh, con cha cháu ông tai to mặt lớn.

-Vô Thường ca, muội và ca ca đã đến.

Chưa đầy hai phút sau, Hà Tâm Như đã dẫn Hà Trọng đi đến bên cạnh Vô Thường, thế rồi khi nàng vừa thấy Vũ Điệp Vũ đang được hắn ôm trong ngực, Hà Tâm Như tinh thần ngay lập tức không được tự nhiên.

-Thường huynh, ơn này của ngươi tựa như trọng sơn, Hà Trọng ta dù có chết cũng luôn khắc ghi tại tâm khảm.

Đã không còn từ gì có thể diễn tả nỗi lòng cảm kích với Vô Thường, Hà Trọng chỉ có thể cúi người kính lễ thật lâu và nặng để nói lên những lời này.

Không có Vô Thương, hai huynh muội họ có lẽ đã chết.

Không có Vô Thường, hai huynh muội họ đã dừng chân ở trước cổng thành.

Không có Vô Thường, hai huynh muội họ vĩnh viễn đã không còn có cơ hội tiến nhập sơn môn Thái Ất Tông.

Ơn lớn như vậy lại không cần đền đáp to lớn gì ngoài vài yêu cầu nhỏ nhặt “i want to see your smile” kỳ lạ, cũng như trường hợp của Hà Tâm Như trong vòng thử thách thứ ba, Hà Trọng nếu không phải nam nhân thì đã ngay lập tức hiến tặng thân mình làm nô lệ cho Vô Thường, phục vụ hắn suốt đời.

Đùa, một nam nhân vừa đẹp trai, nữ nhân đ-ng mặt đã tim đập nhanh, vừa xuất chúng, thực lực lại thâm sâm khó lường như Vô Thường, có nữ nhân nào mà không muốn đi theo bên cạnh hắn. Nếu có, đó chỉ có thể là do Vô Thường không thích hoặc thời gian hai người tiếp xúc chưa đủ lâu, Thiên Địa Thể chưa đủ điều kiện để phát tán hấp dẫn lực lượng.

-Trọng huynh đừng khách khí.

Dùng một tay đỡ Hà Trọng đứng thẳng người, Vô Thường cười nói.

-Ta vẫn đang chờ Trọng huynh cùng Tâm Như muội trở nên lợi hại để trả ơn ta đây.

-Tất nhiên rồi, đợi ta và muội muội có thực lực cao cường sẽ hết lực giúp đỡ Thường huynh một cách tận lực.

Hà Trọng vui vẻ hứa, đây là điều tối thiểu nhất mà hắn có thề làm được.

-Mà Thường huynh, vị tiểu cô nương này là?

Nhìn Vũ Điệp Vũ “dịu ngoan” dựa ngực Vô Thường “ngủ”, Hà Trọng kinh ngạc hỏi.

Vô Thường trong ánh mắt người người nhìn sang, đợi chờ câu trả lời của hắn sẽ như thế nào, hắn chợt lộ ra một nụ cười yêu thương nói.

-Đây là nương tử của ta, nàng ấy có chút mệt trong người nên đang nghỉ ngơi.

-…

-!!!

Chết lặng, toàn trường trừ hai anh em Hà Trọng, Hà Tâm Như không thấy những chuyện vừa đã xảy ra vài chục giây trước đều chết lặng!

“Quá mức vô sỉ” là bốn từ mà ai cũng phải gắng mác cho Vô Thường ngay thời điểm này, dù là vị quản sự Minh Pháp ngồi trên ghế đằng kia cũng như vậy. Hắn là quá mức vô sỉ rồi.

Chỉ tội nghiệp cho Vũ Điệp Vũ, nàng ở đây không có ai thân thiết, không ai quan tâm, có người để ý muốn giúp đỡ để tạo mối quan hệ thì cũng vì sợ hãi Vô Thường giết chết nên đều lặng im. Nàng hoàn toàn rơi vào tay của Vô Thường.

-À, ra là vợ của Thường huynh, thất lễ, thất lễ.

Hà Trọng bề ngoài vui vẻ nói nhưng bên trong lòng lại có sự buồn bã thay cho muội muội Tâm Như. Thật khổ cho em gái mình khi tận mắt thấy hành động cùng lời nói vừa rồi của Vô Thường đối với một nữ tử khác.

-Trọng huynh, Tâm Như muội, chúng qua kia ngồi bàn chuyện, chờ đợi một giờ sau tập hợp, hai người thấy thế nào?

Vô Thường vội chuyển chủ đề nói.

-Được.

-Ưm.

Cả hai huynh muội Hà Tâm Như gật đầu tán thành, ba người đi đến dãy ghế ở cạnh vách phòng ngồi xuống trò chuyện, tám nhảm một số thứ đã diễn ra trong vài ngày qua mà ba người không gặp mặt. Sẵn tiện để Vô Thường trao lại sáu món đò vật hắn đã dùng ngọc châu đổi lấy từ chỗ của Minh Pháp đưa cho hai người.

Tất nhiên ban đầu hai người Hà Trọng có kiên quyết từ chối, nhưng sau một hồi bị Vô Thường “ép buộc”, cả hai chỉ còn có thể gật đầu nhận mệnh, mỗi người nhận ba món bỏ vào giới nhẫn của bản thân.

Không lâu sau, trong khi ba người đang tự kể chuyện bản thân thì một nam tử mang theo hai rương lớn đi đến chỗ Vô Thường.

Nam tử nhìn Vô Thường đang ngồi, nằm trong ngực hắn, ngồi trên hai chân hắn, được hắn dùng hai tay ôm lại là Vũ Điệp Vũ đeo khăn trắng trên trán. Nam tử trầm trầm nói.

-Số 1445, ngươi hãy giơ ra lệnh bài để nhận lấy phần thưởng thuộc về mình.

Vốn dĩ phần thưởng của Vô Thường sẽ được trao sau khi hắn tỉnh, bây giờ hắn đã xuất hiện, Minh Pháp đành kêu người đem lên cho hắn.

Được nam tử hỏi, Vô Thường đưa ra lệnh bài báo danh luôn cất ở giới nhẫn cho nam tử chứng thực.

-Lệnh bài là thật. Ba trăm viên Hấp Linh Đan tăng 7 phần tốc độ hấp thụ linh khí, 100 viên Hấp Linh Đan tăng 10 phần tốc độ hấp thụ linh khí dùng cho Linh Nhân cảnh. Một bộ Tây Phong Linh Giáp có hình thù của quý tộc, một Huyền Hỏa Kiếm dùng cho Linh Sư cảnh chưa phân tầng. Tất cả đều là phần thưởng ban tặng cho người đứng đầu hạng của cuộc thi tuyển, chính là ngươi.

Nói rồi, nam tử trao trả lệnh bài và để lại hai rương hòm bên cạnh Vô Thường, xoay người rời đi.

Để lại Hà Tâm Như vẫn như thế, vẫn buồn bã, ít nói kể từ khi bên cạnh Vô Thường có Vũ Điệp Vũ, còn Hà Trọng lại trợn mắt lên to đùng với những món mà hắn có mơ nhưng chẳng thể đạt được đang nằm ngay trước mắt, sát bên cạnh chân Vô Thường.

Hà Tâm Như có lẽ vẫn chưa kể cho ca ca nàng về phần thưởng mà 20 thứ hạng đầu đạt được.

-Haizzz…

Vài giây sau khi nam tử đã đi xa, Vô Thường bỗng thở dài một tiếng, hắn nhìn hai hynh muội Hà Trọng khoe mẽ.

-Khi ta tu luyện toàn dùng Hoàng Linh Đan có công dụng tăng lên gấp 3 lần tốc độ hấp thụ linh khí trong một ngày. Giờ đưa tặng cho ta 300, 400 viên đan dược tệ hại chỉ tăng được 1 lần tốc độ hấp thụ linh khí trong khi ở bên trong giới nhẫn của ta vẫn còn hàng đống Hoàng Linh Đan, chắc ta phải ném…

-À phải rồi.

Tựa như nhận thức được một điều gì đó, Vô Thường mỉm cười nhìn hai huynh muội Hà Trọng nói.

-Hai hòm này ta xin gửi lại cho Trọng huynh cùng Tâm Như muội, nó chẳng khác gì đồ bỏ đi đối với ta, nhưng ta nghĩ đối với hai người sẽ có trợ ích rất lớn đối với tốc độ tăng tiến tu vi của hai vị. Nhờ vậy, ngày ta cần hai vị trả ơn sẽ gần hơn một chút.

-Ý… ý… Thường huynh là cho ta và muội muội phần thưởng hạng nhất của Thường huynh ư?!!!

Đang cố gắng ngăn cản ngọn núi “vui mừng” bộc phát vì Hà Trọng biết được hai hòm kia chỉ là rác thải với Vô Thường và Vô Thường đang có ý định muốn cho họ, hắn gấp gáp hỏi chắc.

Vô Thường gật đầu.

-Không sai, tất cả bây giờ là của hai người vì chúng vốn chỉ là rác đối với ta. Trọng huynh và Tâm Như muội đừng từ chối, hai người hãy cứ dựa vào chúng để tăng trưởng thực lực, ta đã có nhiều đồ tốt hơn rồi.

-Cảm tạ huynh, cảm tạ huynh, thật sự cảm tạ Thường huynh.

Cũng chẳng còn biết làm gì hơn nữa, Hà Trọng trong ánh mắt khó tin của rất nhiều người vì hành động của Vô Thường tốt đến lạ thường, ngoài ra cũng bất ngờ đối với gia cảnh khủng bố sau lưng của Vô Thường, hắn rơi lệ cuối người liên tục nói tiếng cảm ơn.

-Được rồi, Trọng huynh nhanh cất chúng vào giới nhẫn. Chúng ta lại tiếp tục quay về câu chuyện câu cá của huynh.

-Ừm.

Dùng tay lau lệ khóe mắt, Hà Trọng sau vài giây rưng rưng trước hai hòm đồ vật trân quý mà cả gia tộc hắn dùng hết tài sản vẫn chưa chắc đã mua được 10 viên Hấp Linh Đan, cuối cùng hắn cũng thu hai hòm vào túi trữ vật.

Ba người sau đó tuy có hơi mất tự nhiên một chút so với lúc đầu, nhưng sau vài phút đâu lại vào đấy với những câu truyện thú vị của cả Hà Trọng và Vô Thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play