Một đạo sấm khổng lồ đi qua, thời gian của tất cả mọi thứ dù là ở Liễu Thanh thành hay cả Phá Vân Tinh cầu, tất cả đều bị một luồng sức mạnh kỳ bí dừng lại hoạt động. Dĩ nhiên trong đó trừ ra Vô Thường và Vũ Điệp Vũ.
-Gừ.. gừ…
-Gưừ… gừ…
Trong con hẻm nhỏ, Vô Thường vẫn cứ dữ tợn gầm gừ như thế, hắn vẫn đang cố gắng không bóp cổ nhưng lại phải bóp cổ Vũ Điệp Vũ, khiến nàng luôn dùng ánh mắt đầy tơ máu cùng hai hai hàng nước mắt nhìn chằm chằm hắn không rời.
May mắn cho nàng thì cũng là nhờ sự giằng co giữa bản tâm Vô Thường như vậy mà nàng mới thoát khỏi cái chết, chiếc cổ trắng tinh không hoàn toàn bị bóp vụn suốt một đoạn thời gian gần một phút.
Bỗng ngay chính tại thời điểm này, từ trên lưng Vũ Điệp Vũ, một dấu ấn nhỏ có hình dạng mười đôi cánh màu đen nằm sau bả vai nàng chợt rực sáng lên. Từ bên trong đó, một làn khói đen nhanh chóng thoát ra, hóa thành một nam tử uy nghiêm không hề có mặt mũi nhìn Vô Thường đầy dữ tợn quát lớn lên.
-Chết!
Lạnh lùng chỉ ngón tay về phía Vô Thường, một lực lượng khủng khiếp tựa như đến từ tinh không vũ trụ lập tức xé rách Vô Thường, mạc hóa Vô Thường thành vô số các ký tự mang theo quần áo, đồ vật đeo trên người bỏ chạy mất hút.
-Bịch.
Làn khói tiêu biến, Vũ Điệp Vũ cũng ngã xuống đất bất tỉnh.
Tiếp sau đó, chim vẫn tiếp tục bay, nước vẫn tiếp tục chảy, người vẫn tiếp tục cười nói, Vũ Hưng vẫn tiếp tục quỳ.
Mây đen, sấm bão, gió mạnh bạo, tất đều chấm dứt. Mọi thứ, mọi hành động, mọi cử động của Liễu Thanh thành, của Phá Vân tinh cầu, tất cả đều quay trở lại hoạt động bình thường.
-Vũ nhi, Vũ nhi…!!!
Vô Thường bỗng dưng biến mất, quyền năng trói buộc tan biến, Vũ Hưng ngay lập tức chạy đến bên cạnh Vũ Điệp Vũ trợ cứu nàng, truyền linh lực ấm áp vào người nàng để thông khí cho cơ thể nàng, đồng lúc chữa lãnh chiếc cổ của nàng.
Nhìn đứa cháu đáng thương bất tỉnh với năm dấu tay còn mạnh mẽ in hằng tím đen trên cổ, Vũ Hưng đau lòng rơi nước mắt nói.
-Vũ nhi, vì sao cháu lại trêu chọc một cường giả như vậy, thật là…
-Nếu không phải hắn không có ý định muốn giết cháu thì cháu đã… ài…
-…
…
Khi bầu trời về đêm khuya, bên trong một con hẻm được tạo thành bởi hai bức tường dài mấy nghìn mét của hai đại gia tộc trong Liễu Thanh thành.
Vô Thường ngồi bệch ở một góc tối, đôi mắt cứ thế nhìn vào đôi bàn tay săn chắc của bản thân không rời.
-Khụ… khục… phụt…
Bỗng nhiên, Vô Thường nôn ra một ngụm máu lớn xuống đất, sau đó máu lại chạy trở về người hắn.
Hắn thầm than.
-Lúc đầu ta thật vui mừng khi đạt được Thiên Địa Thể, nhưng bây giờ thì… thật khốn nạn. Thời gian của ta xem ra sẽ không còn nhiều nữa, nếu không tìm được vài mỏ Ngũ cấp, Lục cấp linh tuyền để hoàn thiện Thiên Địa Thể, kết cục của ta chẳng khác gì một đám các bụi quay trở về với thiên địa.
Không giống như Phượng Tiên Nhã được Vô Thường dùng sức mạnh của bản thân, của Thiên Địa Ngữ để tách ra một phần cơ thể rồi mô phỏng và đồng hóa với phần da thịt còn lại của nàng, tạo ra cho nàng một khối thân thể “thân xác phàm trần, bản chất thiên địa”. Đièu này cũng tức là, chỉ khi Vô Thường mất hết sức mạnh và chết, cơ thể Phượng Tiên Nhã mới phân rã thành hư vô.
Thiên Địa Thể của Vô Thường ngay từ đầu vốn đã không hoàn mỹ khi mà Tâm Đan của hắn mặc dù có được sự tiêm nhiễm khí tức thiên địa nhưng vẫn không phải thiên địa, nhất là Tâm Đan thứ hai, nó dường như đã tự động loại bỏ hết khí tức thiên địa ra khỏi bản thân trong lúc hắn đang hợp nhất “Vô Thường”. Cho nên mới dẫn đến tình trạng như bây giờ, thân thể hắn và sức mạnh Tâm Đan của hắn đang đấu tranh với nhau, loại bỏ nhau vì “không hợp”.
Chúng đã bắt đầu như vậy kể từ bốn năm trước, trong khi Vô Thường đã dung hợp thành công ba Vô Thường và đang ẩn nấp để hoàn thành toàn bộ kiến thức về thế giới tu luyện, từ đó mới dễ dàng bày ra sách lược cũng như phương pháp tu luyện đúng đắn nhất nhằm vươn đến thành tựu đỉnh cao nhất.
Hiện tại, Vô Thường chỉ cần sử dụng quá nhiều sức mạnh linh lực thông qua cơ thể xuất ra ngoài, hắn sẽ phải nôn máu vì thân thể bị tổn thương. Để khắc phục tình trạng này, Vô Thường từ bốn năm trước đã bị buộc phải dùng linh lực để rèn luyện thân thể, tiến cấp trình độ “Linh Thuật Thể” chứ không thể thăng cấp linh lực thành môn lực, tiến cấp Tông cảnh.
Đó cũng là lý do vì sao sau tám năm, Vô Thường chỉ có tu vi Linh Sư cảnh trong khi tốc độ hấp thụ linh khí của hắn vón vô cùng khủng bố.
-Bất quá thì chuyện kiếm được Ngũ, Lục cấp linh tuyền không khó, cái khó ở đây chỉ là làm cách nào để điều khống ác tính không biết từ đâu tồn tại bên trong ta.
Với bộ não, kế hoạch và vật phẩm có được trong tay, Vô Thường rất tự tin trong việc lấy về những mỏ linh tuyền đậm đặc để phục vụ nghi thức “Giao Kết Thiên Địa”.
Điều khiến hắn đau đầu, sầu muộn trong suốt một năm phiêu bạc lang thang cho đến hiện tại chính là ác tính, ác tâm của hắn, một loại cảm xúc ham muốn được giết người càng tàn nhẫn, càng độc ác, tận hưởng nỗi đau đớn họ phải gánh chịu trước khi chết lại càng khiến bản thân vui vẻ. Đến bây giờ hắn cũng không biết, “ác” này từ đâu xuất hiện, tại sao lại càng ngày càng lớn hơn trong hắn, khiến hắn một khi đã hơi quá tay, muốn rút lại liền không thể được trừ phi bị người giết.
Trường hợp của Vũ Điệp Vũ trưa nay đã là một minh chứng. Hắn ban đầu chỉ là muốn dù dọa nàng một chút, vậy mà không ngờ…
-Haizzz…
Thời dài một hơi đầy tăm tối của bản thân, Vô Thường ngồi nơi đó lim dim mắt.
…
Sáng hôm sau, ngay tại bảng thông báo đặt giữa những con đường lớn, đông đúc người qua lại trong Liễu Thanh thành, Thái Ất Tông bất ngờ ra thông báo chỉ thị để làm bước đà đầu tiên cho cuộc tuyển chọn nhân tài với nội dung.
“Thái Ất Tông thông báo về cuộc tuyển lựa nhân tài diễn ra vào bốn ngày sau tại Liễn Ngọc Hồng Lâu”.
Quy tắc thí sinh tham gia:
-Dưới hoặc bằng 18 tuổi, thiên phú phải từ 65 sợi xích trở lên.
-Đạt tu vi Linh Nhân cảnh hoặc có thiên phú 80 sợi xích trở lên.
-Có gia cảnh trong sạch, chưa từng một lần dính liếu đến những thế lực tà ma ngoại đạo.
Yêu cầu:
-Một bản tường trình xuất thân, thiên phú rõ ràng, rành mạch.
-Một bản tự thuật về cuộc đời, từ nhỏ cho đến lớn đã từng làm những gì để đạt được đến Linh Nhân cảnh (lưu ý: chỉ kể con đường phát triển sức mạnh, không kể chi tiết những thứ khác. Vi phạm tất loại).
Xử phạt:
-Không đạt đủ điều kiện lại dám cả gan tham gia. Trực tiếp loại gia tộc ra khỏi danh sách gia nhập Thái Ất Tông vĩnh viễn.
-Dối lừa, chết!
Quy trình:
-Bản tường trình và bản tự thuật phải được nộp về Liễn Ngọc Hồng Lâu trước một ngày diễn ra cuộc tuyển chọn nhân tài, cũng tức là trong vòng ba ngày tới phải nộp.
-Sáng ngày diễn ra cuộc tuyển chọn nhân tài, danh sách thí sinh được tiến vào Liễn Ngọc Hồng Lâu sẽ được thông báo tại đây. Nếu bản thân có tên phải lập tức tiến đến Liễn Ngọc Hồng Lâu trước giờ tý*, nếu không sẽ bị loại cùng với tất đã những thí sinh không có tên.
-Giờ sửu chính thức bắt đầu cuộc tuyển lựa nhân tài để lựa chọn những hạt giống xuất sắc nhất tham gia cuộc khảo hạch vào ba tháng tới của Thái Ất Trông.
Thông báo chấm hết”.
*Tính theo 12 con giáp, tý, sửu, dần, mẹo,…
Bảng thông báo vừa xuất hiện, tầng lớp thanh thiếu niên có đủ điều kiện lập tức nháo nhào quay về nhà cầm giấy, bút để nhanh tay viết ra hai bản tường trình đem đi nộp vào Liễn Ngọc Hồng Lâu.
Còn những người không đủ điều kiện, đông nhất là tầng lớp thanh niên 19, 20 tuổi hoặc có thiên phú chỉ đến 64 sợi xích đều phải muộn phiền, khóc không ra nước mắt trong sự chua xót đầy tiếc nuối.
Đứng ở một con đường lớn nhìn vào bảng thông báo, Vô Thường vì rút kinh nghiệm vụ việc tiểu mỹ nữ hôm qua nên đã ăn mặc giống người, gương mặt cũng đã biến dạng trở nên khá bình thường, hắn thầm nhủ.
“Xem ra ta lại phải thay tên đổi họ”.
Vì sự kiện Châu Nam thành, Nhậm gia và Tần tộc, Vô Thường bị ép buộc phải quay về tên cũ “Thiên Họa”, bản thân không phải họ Nhậm, cũng chẳng phải tên Vô Thường hòng tránh bị tra cứu.
“Chó chết, tất cả đều là do chúng mày gây ra cho tao cả. Tao cũng đã đến lúc nên tiếp tục chơi đùa với chúng mày sau tám năm biệt tích rồi”.
“Ài… xì, nhắc đến chúng mày, tao lại nhớ đến chúng mày thứ hai”.
“Tiểu Lan, không biết dạo này nàng có sống tốt? Bọn chúng có ức hiếp nàng không?”
“Ta… ta… thật vô dụng…”.
Cúi đầu muộn phiền, Vô Thường quay người rời đi.
Bước chân nặng trĩu, trầm lặng của hắn bắt đầu bước qua từng người, từng người, từng người…
-Tiểu thư, không được, người đi đâu vậy, cẩn thận!
-Mau ngăn cản nàng!
-Chết tiệt!
-…
Một bóng hình tuyết trắng, nhỏ nhắn người của một thiếu nữ mới lớn lập tức thoát khỏi đội ngũ ba vị Linh Sư cảnh bảo vệ, nàng lao nhanh về phía Vô Thường, bàn tay nhỏ bé tức thì vươn ra nắm lấy ống tay áo Vô Thường.
-Ta lại tìm thấy ngươi rồi.
Vũ Điệp Vũ còn chưa khỏe hắn cơ thể, nàng yếu ớt vui vẻ pha thêm một chút tinh nghịch nói với Vô Thường.
-Tiểu cô nương, ngươi lầm người rồi.
Chỉ khẽ liếc mắt nhìn nàng một lần, Vô Thường vội hất bàn tay của nàng đi, bước chân tiếp tục lê bước. Khoảng cách là càng ngày càng xa tầm so với Vũ Điệp Vũ.
Phía sau lưng hắn, Vũ Điệp Vũ sau một hồi im lặng nhìn hắn xa dần, nàng rốt cuộc mím chặt môi cố gắng nói lớn.
-Ta sẽ không bỏ cuộc đâu, ta sẽ tiếp tục tìm ngươi, vĩnh viễn tìm kiếm ngươi cho đến khi ngươi chấp nhận ta thì mới thôi!
Phía trước, Vô Thường vẫn như thế, lạnh lùng bước đi, để lại Vũ Điệp Vũ giương mắt đẹp nhìn mãi bóng lưng hắn cho đến lúc hắn rẽ phải vào hẻm và biến mất.
Vũ Điệp Vũ, nàng vì sao dù đã trải qua sự tình hôm qua nhưng vẫn chưa sợ hãi đối với hắn, ngược lại càng thêm quyết tâm tìm ra hắn, đến bên cạnh hắn, trở thành vợ hắn?
Chuyện này chỉ có thể được giải thích khi quay về thời điểm Vũ Điệp Vũ nhìn thấy hai vẻ mặt khác nhau của Vô Thường trong lúc hắn bóp cổ nàng và thấy được một nửa đau đớn của hắn, điều đó đã khiến nàng…
Ngày hôm sau.
Vô Thường một lần nữa thay đổi hình dạng đi đến trước cổng Liễn Ngọc Hồng Lâu, nơi mà có năm người Thái Ất Tông chia làm năm hàng ngồi trực, thu hai bản tường trình về xuất thân và tự thuật lịch sử phát triển sức mạnh của các thí sinh nộp bài.
Sau khoảng 30 phút đứng xếp hàng, cuối cùng cũng đến lượt Vô Thường, hắn tức thì tiến lên giao ra một xấp giấy chừng mười tờ.
-Đây là lệnh bài số báo danh của ngươi, đừng bao giờ làm mất.
Thu lấy một xấp giấy dày 2mm của Vô Thường, trung niên nhàn nhạt đưa cho Vô Thường một tấm thẻ gỗ bình thường.
-Vâng.
Nhận lấy thẻ báo danh số 1445, Vô Thường lập tức rời khỏi hàng bước đi để người đứng sau lưng hắn tiến đến nối tiếp nộp bài.
Vụt!
Vô Thường chỉ vừa bước đến cuối hàng đang có một vài thiếu niên vừa đi đến xếp vào, một bóng hình màu tím nhạt đứng ở vị trí số 7 từ trên đếm xuống ở hàng bên cạnh bỗng dưng rời hàng, cơ thể nhỏ nhắn nhưng lại xinh đẹp đến mỹ diệu chạy nhanh đến sau lưng Vô Thường, bàn tay nhỏ lại lần nữa nắm chặt lấy vạt áo Vô Thường.
-Ta lại tìm thấy ngươi rồi.
Cười lên vui vẻ, Vũ Điệp Vũ nói với hắn dù hắn đã thay đổi gương mặt nhiều lần.
-Vốn không quen, cũng chưa từng biết, xin cô nương đừng làm phiền ta.
Lần nữa hất tay nàng ra mà không hề quay đầu lại, Vô Thường tiếp tục rời đi.
-Ta đã nói rồi, ta vẫn sẽ tiếp tục tìm ngươi, suốt đời đều tìm ngươi.
Vũ Điệp Vũ vẫn như cũ, nàng sau khi bị hắn bỏ lại thì vẫn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hắn, bờ môi đỏ quyết liệt kêu to khiến mọi người xung quanh đều chú ý nhìn qua, cho đến khi bắt gặp gương mặt tuyệt trần của nàng thì một phần lập tức rời ánh mắt đi vì sợ, không dám trêu nàng, một phần thì lại say đắm, nhìn mãi không rời.
Buổi tối hôm đó, dưới ánh đèn l-ng lung linh tại một quán mỳ xào thường dân.
-Hì hì, ta lại tìm thấy được ngươi rồi.
Ngồi xuống chiếc ghế đối điện Vô Thường, Vũ Điệp Vũ đã hoàn toàn khôi phục sức khỏe mà cười vui vẻ với hắn.
-Tính tiền cho ta.
Không quan tâm nàng, Vô Thường đặt một thỏi vàng xuống bàn liền rời đi, quay trở về nhà trọ đơn sơ của hắn.
Ở phía sau, Vũ Điệp Vũ vẫn tiếp tục kiên trì đứng lên nói.
-Tìm, vẫn tìm, mãi mãi tìm, thiếp chắc chắn sẽ tìm ra được chàng dù chàng có thay đổi bao nhiêu khuôn mặt đi chăng nữa!
-…
Ngày cuối cùng trước khi diễn ra cuộc tuyển lựa nhân tài của Thái Ất Tông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT