Liễu Thanh thành nguyên là một tòa thành trì của quốc gia trung cấp đỉnh Tiêu Châu nên có độ rộng lớn có thể tính ra bình thường là gấp năm lần Châu Nam thành khi xưa. Một người bình thường đi bộ thẳng một đường từ cổng nam đến cổng bắc phải mất mấy ngày mấy đêm cũng chưa hẳn đã đến được nơi cần đến cũng đã đủ nói lên độ to này của thành.

Bên trong thành, người dân sinh sống là không nhiều vì nguyên do chính sách “thoải mái, yên tĩnh, quý tộc, kẻ mạnh” của Thành chủ, số lượng chỉ tính đến con số gần 100 nghìn với hơn 420 tộc thị phân bố khắp nơi và 2/10 dân số là thường dân luôn có nhiệm vụ làm nông nghiệp, mở chăn nuôi, phụ việc, người làm, thủ công mỹ nghệ,…

Từ khi tin tức cường giả từ trên Thái Ất Tông xuống lựa chọn nhân tài, Liễu Thanh thành dường như đã tăng thêm hai đến ba ngàn dân số đều là tu luyện giả từ khắp nơi tụ hội về để tham gia cuộc tuyển chọn nhân tài. Tuy nhiên vì thành rất rộng cho nên với số lượng “ngàn”, thành vẫn rất yên bình, nhàn nhã, nơi nào cần vắng sẽ vắng, nơi nào cần đông vẫn sẽ đông.

Và dĩ nhiên theo một nguyên lý của trời đất, Liễu Thanh thành hay bất cứ một thành nào khác trong tinh cầu đều vẫn luôn tồn tại việc “kẻ mạnh áp bức kẻ yếu”.

Lúc này, Vô Thường sau hơn 30 phút dạo quanh thành và đi đến một khu chuyên buôn bán các loại đồ vật trạng trí, trang sức đúng là đã bắt một tình huống kẻ có gia thế lớn mạnh ức hiếp người yếu kém đang diễn ra trước mắt hắn, hấp dẫn đến vài trăm người xung quanh chú ý, bàn tán.

Ờ mà hình như có chút sai sai, nhưng tình huống đúng là theo nghĩa đen “kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu”.

Trong vòng vây lớn của quần chúng, một bà lão chừng bảy mươi cùng đứa con trai trung niên gần năm mươi tuổi quỳ xuống dưới đất, hướng một đôi thiếu niên nam nữ đều là tu luyện giả thuộc hạng Linh Nhân cảnh cầu xin sự tha thứ.

Bà lão giàn giụa nước mắt khóc lên van đôi thiếu nam nữ khi biết được họ sẽ chặt tay con trai vì tội lừa người, bán đồ giả cho tu luyện giả.

-Già này chỉ có duy nhất một đứa con… ô ô... làm ơn, thiếu giả cùng tiểu thư xem như tội già, tha cho con già một lần, nó chỉ chót dại một lần thôi, già cầu xin tận đáy lòng hai người… ô ô…

Bà lão lập tức cắm trán xuống đất quỳ lạy lần thứ 8 trước đôi nam nữ.

Bên cạnh bà, trung niên gần ngũ tuần mang theo vết máu trên miệng cũng khóc lóc, mặt mày như trái khổ qua đắng cùng mẹ dập đầu xin tha, không muốn mất hai cánh tay là “đồng cơm, bát gạo” nuôi sống mẹ già, vợ hiền, con thơ.

-Hai vị đại nhân tha mạng cho, ta… tiểu nhân… tiểu nhân biết lỗi rồi, làm ơn hãy tha cho tiểu nhân lần này, về sau tiểu nhân tuyệt đối sẽ không lặp lại, đại nhân rộng lượng…

Thế nhưng đứng trước sự từ bỏ tôn nghiêm của hai mẹ con, thiếu niên, thiếu nữ được họ dập đầu chỉ lạnh lùng đứng trên cao nhìn xuống hai người, cứ thế theo dõi họ dập đầu một lúc lâu xuống gạch đá che trên nền đất

Hai phút trôi qua, trong khi bà lão quá thương con nên dập đầu đến máu đổ và ngất xỉu, còn trung niên lại chỉ hơi chút đỏ trán vì tất cả hành động của hắn đều chỉ làm cho có để lấy được ánh nhìn tội nghiệp, vị thiếu niên lạnh giọng quát lên với hai tên thị vệ chạy vặt to khỏe mà bản thân vừa thuê không lâu trước.

-Đánh gãy tay hắn, vả rớt hết răng hắn cho ta.

-Vâng thưa thiếu gia.

Chỉ cần đánh là có tiền thì ai đủ ngu để không làm, hai tên thị vệ to lớn với cơ bắp cuồn cuộn mang theo khúc gỗ to trên tay chuẩn bị hành hung trung niên.

Trong Tiêu Châu thành, dân thường khi đứng trước tu luyện giả sẽ không hề có quyền lên tiếng, mà cho dù có thì chỉ cần một ít điểm phiếu hay đồ vật được tu luyện giả gửi cho “bên thứ ba” binh lính thành liền cũng trở nên câm họng. Do vậy, đôi thiếu nam nữ này dù là người từ bên ngoài vào tạm trú trong thành nhưng vẫn có đủ quyền lực để trị tội những kẻ hỗn xược đối với họ, miễn không xảy ra chết chóc đều sẽ hợp lệ.

-Này, từ từ đã chứ.

Ngay khi hai tên to con chỉ vừa bước lên vài bước khiến trung niên gần ngũ tuần mặt mày trắng bệch, một giọng nói trẻ tuổi bên trong dòng người quan sát bỗng vang lên, kỳ lạ trói buộc bước chân của hai tên to con khiến họ dừng lại.

Tiếp đó, trong ánh nhìn của mọi người, Vô Thường mang theo nụ cười nhàn nhạt trên môi bước ra cùng một lời nói khá khó hiểu cho những người “quần là áo lượt, ít bương trải sự đời”, rất dễ hiểu cho người “buôn ba đây đó, khổ nhọc từng ngày vì cơm, áo, gạo, tiền”.

-Ta không thay đổi, đời khiến ta thay đổi. Ta không ác, lòng người khiến ta ác. Ta không gian, nhu cầu khiến ta gian. Ta không xấu nhưng vì người khác, ta phải xấu.

Nếu đổi lại là tám năm trước, khi gặp tình huống như hiện tại thì một người ghét rắc rối, phiền toái như Vô Thương dĩ nhiên sẽ không xen vào, nhưng thời gian trôi, lòng người đổi, tính toán biến cố, Vô Thường đã hoàn toàn khác xưa và trở nên giàu lòng tốt, lòng quan tâm hơn một chút.

Là một người từng trải, Vô Thường hiểu trung niên ngũ tuần vì lý gì mà phải lừa gạt người để có được nhiều tiền hơn, thế nên hắn không đành lòng nhìn đôi bàn tay làm ra đồng tiền chính cho gia đình của trung niên bị người làm gãy. “Đứng ra!” lý trí hắn mách bảo hắn phải làm như vậy.

-Biến đi.

Đi đến sau lưng hai mẹ con trung niên, Vô Thường dùng một tay cách không giơ lên, bất ngờ trong ánh mắt mọi người ném mạnh hai mẹ con ra phía sau, khiến họ ngất xỉu và đ-ng nát ngay chính quầy hàng trang sức với vật liệu chủ yếu là hợp chất thủy tinh của họ, làm họ không biết là sống hay chết.

Vô Thường mặc dù rất đẹp trai đến dị thường, quần áo cũng kỳ lạ, hấp dẫn ánh nhìn của tất cả nữ nhân xung quanh thấy hắn, bao gồm cả vị thiếu nữ đối diện đều phải tim đập nhanh thình thịch, nhưng hắn lại dùng gương mặt ngạo mạn, kênh kênh, ngông nghênh như muốn bị ăn tát vào mồm chỉ vào đôi thiếu nam nữ la ó.

-Giữa thanh thiên bạch nhật, tại sao trên đời lại có cái thể loại thanh thiếu niên mất nết như hai ngươi, lại dám bắt hai người dân bách tính yếu nhược quỳ lạy trước mặt. Thật không ra thể thống gì.

Tiếp đó, trong lúc mọi người trợn to mắt không thể tin tên thiếu niên điên khùng vừa ném người ta đi không biết có chết chưa lại nói lời bênh vực người, Vô Thường móc từ giới nhẫn ra một sấp phiếu điểm lẫn lộn Linh Nhân, Linh Sư cảnh và vàng bạc ném xuống đất trước mặt đôi thiếu nam nữ. Hắn phủi phủi tay nói.

-Tiền bạc họ lừa hai ngươi chắc cũng chẳng có bao nhiêu, toàn đồ dân thường xài không ấy mà. Ta thay mặc họ trả trả gấp trăm ngàn lần cho hai ngươi, lấy cũng được, không lấy cũng chẳng sao vì căn bản, khi ta ở đây thì họ đã không hề nợ gì các ngươi. Nếu mà các ngươi cố làm lớn, ta liền chạy đi mách Bác ta, cũng tức là Thành chủ đá đít các ngươi cút ra ngoài thành.

-Phụt…

Lời Vô Thừng vừa dứt trong sự ngỡ ngàng của mọi người, tại lầu ba của của một tửu lâu gần đó, một thiếu niên tầm 17 đang ngồi nhấm nháp một ly rượu nhẹ nghe thế, thấy thế liền không nhịn được tiếng cười, phun cả ngụm rượu vào mặt lão nhân ngồi đối diện.

-Phì… hi hi hi…

Cùng lúc, một thiếu nữ mang khăn che nửa dung mạo đang đứng bên cạnh nha hoàn xinh xắn của bản thân cũng phì cười, nụ cười ngọt ngào như hoa nhưng tiếc rằng chẳng ai có thể thưởng thức ngoại trừ thiếu nữ nha hoàn bên cạnh trợn tròn mắt khi thấy tiểu thư của nàng, một người chưa từng cười trong mười năm qua lại bỗng nhiên cười đẹp như vậy, thật khiến người khó hiểu.

Hai người một nam, một nữ này cười, đơn giản là vì họ biết Vô Thường nói xạo quá lố, diễn cũng quá lố, họ không thể không bật cười.

Phía bên kia, thiếu niên đối diện Vô Thường nhìn rất nhiều phiếu điểm có mực đen, mực xanh nằm vươn vãi trên đất, hắn mặc dù rất thèm khát thu lấy, nhất là đối với loại phiếu điểm mực xanh chuyên dụng cho Linh Sư cảnh hết sức trân quý nhưng vì giữ thể diện, hắn đành phải cắn răng làm ngơ. Hắn cố làm ra một nụ cười chế giễu nói với Vô Thường.

-Người của thành chủ? Hừ, nếu ta không lầm thì người thuộc thành chủ đều có một lệnh bài thân phận, vậy lệnh bài của ngươi ở đây, lấy ra ta xem thử?

-Phiếu điểm, thật nhiều phiếu điểm quá, đây, đây, tất cả là của ta rồi!

Bất quá thì thiếu niên kiềm được, thiếu nữ bên cạnh hắn không thể kiềm được, nàng liền ngồi chổm xuống điên cuồng nhặt phiếu điểm khiến những người xung quanh mặc dù cũng rất thèm khát nhưng không thể đạt được, họ bắt đầu to miệng bàn tán nói xấu.

-Quá nhục nhã.

-Ừ, nhìn như ăn xin, trông đói nghèo quá.

-Người nhà ai sao lại ra giữa đường lụm phiếu điểm trông như ăn xin thế này.

-Nhìn có bao nhiêu phiếu điểm đâu nhỉ, làm như nhà không có tiền, không có của cải ý.

-…

Đồng lúc khi mọi người càng lúc càng to tiếng, Vô Thường cũng khiêu khích trả lời thiếu niên.

-Lệnh bài ta để ở nhà rồi. Ngươi làm gì được ta ư?

-Hừ, chúng ta đi.

Xấu hổ vì hành động của biểu muội khiến thiến niên đỏ mặt, giờ lại thêm câu nói của Vô Thường mà hắn đích thực cũng chẳng thể làm gì được Vô Thường khi trong thành nghiêm cấm tự sinh đánh nhau, muốn đánh chỉ có thể đến các đấu trường hay hội đấu võ để phân thắng bại, kẻ sống người chết.

Thiếu niên tức nghẹn người bỏ đi cùng hai thị vệ, mặc kệ thiếu nữ cứ ham hố nhặt tiền sau lưng.

Vô Thường nhìn tình hình đã được giải quyết, hắn cũng hướng về con đường lớn phía bắc, nơi mà được người dân trong thành truyền miệng rằng có một lâu quán nổi tiếng chuyên dành cho các con cháu đại tộc trong thành nghỉ ngơi, trò chuyện vui vẻ.

Vô Thường, hắn muốn tiến đến để xem thử nơi đó như thế nào, vả lại cũng đồng thời nghe ngóng một số tin tức trò chuyện nếu chúng có ít.

Thiếu niên gây chuyện “Vô Thường” rời đi, mọi chuyện đi đến kết thúc ngoại trừ thiếu nữ vẫn còn đang nhặt phiếu điểm cùng ít vàng bạc rơi trên đất, người đi đường xung quanh cũng nhanh chóng “người nào việc nấy”, con đường trở lại hoạt động bình thường.

Song song hai địa điểm.

Một lão nhân tóc bạc mang theo một thanh kiếm sắc nhọn sau lưng bỗng mở mắt và một nha hoàn xinh xắn đi bên cạnh đồng lúc hỏi một thiếu niên mắt kiếm anh tuấn và một thiếu nữ mang khăn che mặt, giấu đi dung mạo tuyệt trần.

-Công tử, điều gì khiến người phải cười?

-Công… công chúa điện hạ, ngài… ngài… vừa mới cười rồi?

Thiếu niên mắt kiếm và thiếu nữ được xưng “công chúa” đồng loạt cười nhẹ nói.

-Có lẽ do người không để ý nên không biết, thiếu niên vừa rồi rất buồn cười.

-Tiểu Na, có phải ngươi cảm thấy người vừa rồi nhẫn tâm ném hai người lão bà rất độc ác?

Lão nhân tóc bạc điềm tĩnh nói.

-Thuộc hạ xin lắng nghe.

Thiếu nữ nha hoàn gật đầu tức giận kêu lên.

-Vâng a, hắn rất độc ác, lại càng kiêu ngạo ỷ thế đáng ghét nữa, nô tỳ nhìn là muốn đạp vào mặt hắn cho hả giận rồi. Cũng không biết hai mẹ con bà lão kia chết chưa nữa, thật đáng thương nha.

Thiến niên mắt kiếm có một ánh mắt ẩn hầm sự sắc bén mà người thường không thể có được, nói.

-Cũng không có chuyện gì to tát để khiến một vị bán Tông cảnh như ngươi chú ý, chỉ là một thiếu niên ăm mặc kỳ lạ thú vị có bề ngoài ra dáng thích làm màu, thích kênh kênh, nói dối không chớp mắt, trông vẻ ngoài tàn nhẫn, độc ác nhưng bên trong lại không phải vậy, hành động tốt đẹp hắn làm có lẽ rất ít người có thể nhìn ra.

Thiếu nữ “công chúa” lắc đầu nói với nha hoàn xinh xắn.

-Ngươi lầm rồi, hắn là một người tốt đó. Hành động ném hai người bà lão đi chỉ là để đôi nam nữ kia tiêu tan ác khí trong lòng đối với họ, không còn ý nghĩ đối phó với họ về sau. Còn cú ném của hắn trông rất mạnh đấy, thậm chí là phá hỏng cả một quầy hàng rồi, nhưng mà đó chỉ là tiểu thuật che mắt người của hắn thôi. Hai người lão bà sẽ không hề có thương tích gì hết đâu, ngược lại họ còn được hắn lén lút đẩy vào người một số vàng bạc không nhỏ. Bây giờ nằm bất động bên kia chỉ là bị hắn làm cho ngất đi thôi.

Lão nhân có chút nhàn nhạt nói.

-Quả thật là một thiếu niên thú vị.

-Đúng thế, hắn rất thú vị. Mà ngồi đây cũng đã lâu, chúng ta nên đến lúc quay về phòng nghỉ, ta cũng muốn chuẩn bị tăng lên một chút thực lực để lấy được bài danh sát hạch trong kỳ tuyển nhân tài vào năm ngày tới của Thái Ất Tông.

-Vâng.

Lão nhân gật đầu khá cung kính, cả hai cùng bước đến quầy tính tiền thanh toán tiền rồi rời đi.

Tại bên kia, khi nghe xong thiếu nữ “công chúa” giải thích hành động của ác nhân thiếu niên, nha hoàn xinh xắn liền trợn mắt bật thốt.

-Tên đó, tên đó tốt như vậy thật sao công chúa?

-Ân, dĩ nhiên rồi, tại ngươi năng lực còn kém mới không thấy mà thôi, hi hi.

Cười duyên một cái có thể khiến vạn người đổ ngã vào vườn yêu, “công chúa” nói.

-Chỉ còn năm ngày nữa sẽ đến cuộc tuyển chọn nhân tài của Thái Ất Tông rồi, ta cũng muốn tranh thủ nâng cao thực lực của bản thân. Tiểu Na, về thôi.

-Dạ vâng thưa công chúa.

Nhìn công chúa vui vẻ kỳ lạ, nguyên ngày hôm nay, không, sau mười năm trôi qua cuối cùng người cũng đã cười lên hai lần chỉ vì một thiếu niên kỳ lạ “độc ác” hành động, thiếu nữ nha hoàn trong lòng cũng vui vẻ theo mà gật đầu.

Cả hai người dần dần khuất bóng nơi xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play