Bản thân nàng trong lúc nói ra lời này, tim cũng đồng thời có cảm giác đau nhói, hơi nước nhanh chóng dâng lên tại khóe mắt.
-Ưmmmm…
Thế nhưng nàng chưa nói hết lời thì Vô Thường đã nhanh chóng hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng mà mút liếm, hai chiếc lưỡi của hai người lại đại chiến với nhau thêm vài hiệp lớn.
Đồng thời trong lúc này, Vô Thường cũng không quên thuận tiện nhẹ nhàng nắn lấy bộ ngực căng mềm của nàng, giúp nàng có thêm một vài giọt nước thấm ướt quần trong.
Ba mươi giây sau, Vô Thường buông bờ môi ngậm nước đào hồng ra, hắn vuốt ve đầu nàng dịu dàng nói.
-Tiểu Lan, nàng có biết rằng với thân phận của ta, trên đời có rất nhiều nữ nhân mỹ mạo vô song tìm đến, thậm chí là quỳ gối cầu xin chỉ để được ta yêu thương, nhưng ta không chịu, nàng có biết tại sao không?
-Ta làm sao có thể biết được chứ.
Nằm trong vòng tay nhỏ bé của Vô Thường, Vụ Hương Lan hưởng dụng khoái cảm được xoa đầu mà lắc đầu đáp lời hắn với giọng điệu vốn đã sầu muộn thì lúc này lại còn có thêm vẻ hờn dỗi khi hắn quá lưu manh, lúc nào cũng cưỡng hôn, chiếm tiện nghi của nàng.
Vô Thường nhìn nàng bỗng nghiêm túc nói.
-Đó là bởi ta không có cảm giác yêu, không có cảm giác thích bọn họ. Nhưng mà tiểu Lan, nàng rất khác, ta ngay từ lần đầu gặp nàng ở Dược Các thì trái tim đã đập liên hồi, trong đầu luôn chỉ ao ước rằng nàng sẽ là của ta mãi mãi về sau, do vậy ta mới cất công mò đường tìm đến Mộng Hương Lâu này trước lời hẹn, mong ước chỉ là muốn được gặp nàng sớm nhất có thể.
-Tiểu Lan, muội đừng trách ta lúc đầu hành động tự cao tự đại, ta làm vậy tất cả đều chỉ muốn chứng minh bản thân ta mạnh mẽ, mục đích chính yếu là nhằm cuốn hút nàng chú ý đến ta chứ ta không hề có ẩn ý gì khác. May mắn cho ta một điều là nàng cũng đã muốn gã cho ta thế nên đã ở lại quyến rũ ta, nếu không ta chắc chắn đã đuôi theo sau lưng nàng nếu như nàng bỏ đi ra ngoài cùng mẹ nàng.
Vô Thường một khi đã nói thì đừng hỏi cái độ xạo lờ của hắn là nặng bao nhiêu, to lớn thế nào, miễn sao hắn lười được người liền tốt đẹp.
Vụ Hương Lan nghe những lời ngọt ngào như rót mật vào tai này của hắn, tâm hồn thiếu nữ thuần khiết của nàng đều kịch liệt rung động như có một dòng nước ấm áp hạnh phúc chạy qua, miệng thỏ thẻ hỏi nhỏ hắn.
-Ngươi nói có thật không?
-Thật, hoàn toàn là thật, ta có thể thề với trời đất, lời ta nói nếu là giả dối sẽ bị ngàn vạn đao phanh thây. Do vậy, nàng đừng lo lắng về thân phận của mình, vả lại hãy tin ta, người nhà ta gặp nàng đều chỉ có thể khen ngợi ta tài giỏi cưới được một nữ nhân xinh đẹp như nàng chứ nào dám phản đối hay chê bai.
Nói rồi, Vô Thường nhẹ nắm bàn tay mềm như búp măng của Vụ Hương Lan, đeo lại chiếc nhẫn Đế cấp nàng vừa tháo ra ngay ngắn vào ngón tay cho nàng.
-Những thứ này trong nhà ta thật sự cũng không nhiều, nhưng mà nàng đã nữ nhân của ta, một phần này nàng tất phải có. Nàng vẫn còn nhớ ta từng nói chứ, đồ của ta là của nàng, đồ của nàng cũng là của ta, do vậy bốn thứ này, không, không đúng, phải nói là tất cả mọi thứ trên người ta kể cả ta bên trong đều là của nàng. Và nàng…
Nói đến đây, Vô Thường lại lần nữa hôn ngọt lên đôi môi mềm xinh của Vụ Hương Lan, thẳng cho đến năm giây sau hắn mới buông ra, nhìn sâu vào ánh mắt mê ly đang còn lưu luyến dư vị của nàng mà khẳng định.
-Tất cả mọi thứ của nàng đều là của Thiên Họa ta.
-Nhưng mà ta…
Vụ Hương Lan tim đập rộn ràng nhưng vẫn còn chút gì đó lo lắng nói, nhưng lời chưa ra hết thì Vô Thường đã lần nữa hôn lên bờ môi đỏ hồng của nàng, hắn nói như quyết định giùm nàng.
-Không nhưng nhị gì cả, Vụ Hương Lan nàng giờ là tiểu nương tử của ta. Từ lúc này cứ mỗi lúc ta nghe nàng lo lắng, ta lại liền sẽ cưỡng hôn nàng, hôn này đến khi nàng nàng nghe lời chấp nhận thì thôi.
-Hứm, không biết ai mới là tiểu tử đâu.
Cảm thấy vô cùng ấm lòng trước những gì Vô Thường thể hiện, Vụ Hương Lan làm một hồi bĩu môi hạnh phúc nói, trong lòng vui vẻ không ngớt.
Vô Thường vội cười nhẹ chọc nàng.
-Ừ thì ta là tiểu tử, nhưng mà vợ của một tên tiểu tử thì được gọi là gì nhỉ?
-Hư, thì gọi là đại tỷ rồi… ơm…
Bị nàng đáng yêu trêu chọc lại, Vô Thường dường như càng lúc càng thấy Vụ Hương Lan xinh đẹp thế nên hắn lập tức cuối đầu xuống, lần nữa hôn môi nàng, hôn một cái nụ hôn rất rất lâu.
Có được một cô vợ xinh đẹp chẳng khác gì tiên nữ trong tranh luôn được người đời ao ước chiêm ngưỡng dù chỉ một, dĩ nhiên một nam nhân có đầy đủ chức năng, khí huyết lại đang ở tuổi trai trẻ, thiếu niên như Vô Thường luôn muốn được ôm nàng mỗi ngày, hôn nàng mỗi lúc, yêu thương nàng mỗi ngày, ngày ngày đều tình tứ vui ca khắp nơi bầu bạn cùng với nàng.
Nam nhân không làm giống Vô Thường hiện tại thì một, người đó kẻ máu lạnh, không có hoặc có rất ít tình cảm nam nữ, còn hai, người đó chắc chắn là gay (BĐ), nam nhân khác nên đề phòng tránh xa.
Hai người lại quấn nhau đến ba phút mới tách nhau ra, Vô Thường biểu hiện vẻ mặt nghiêm túc nói.
-Được rồi, giờ chúng ta lại nói đến chính sự, trợ giúp nàng tăng tiến sức mạnh.
-Ưm.
Vụ Hương Lan lúcnày xem như đã toàn tâm toàn ý làm cô dâu nhỏ của Vô Thường nên nàng rất dịu ngoan gật đầu.
Vô Thường nghĩ thời gian không còn nhiều nên hắn cũng vào vấn đề đang dang dỡ với nàng.
-Dẫn Linh Thiên Quyết này ta đề nghị nàng chưa nên tu luyện, đợi khi nào ta tẩy hết tất cả tạp chất trong người nàng ra, lúc đó mới là thời cơ tốt nhất để nàng tái tụ căn cơ và bắt đầu tu luyện Dẫn Linh Thiên Quyết.
Vụ Hương Lan hiện tại có thiên phú 82 sợi xích nên nếu nàng hấp thụ linh khí và chuyển hóa thành linh lực thì linh lực chỉ mạnh 82 sợi xích và có lẫn tạp chất từ cơ thể vốn chưa phải tinh khiết nhất cho việc tu luyện**. Do vậy, Vô Thường trước sẽ trợ giúp nàng thanh lọc cơ thể, sau đó phá hủy mọi linh lực nàng đang có, đưa nàng quay trở về thời điểm chưa có linh lực để tu luyện lại từ đầu, làm như vậy, linh lực trong người nàng mới có thể hoàn mỹ, mạnh mẽ hơn cả những kẻ có thiên phú 100 sợi xích như Tiêu Thần hay Điệp Văn Thanh.
*Bằng với Thiên thể bình thường.
-Vậy, vậy ta đưa cho mẫu thân tu luyện có được không?
-Tiểu Lan, ta đã nói rồi, đồ của ta tất của nàng, mà nếu là của nàng thì nàng muốn cho ai cùng tu luyện thì đó là quyền của nàng.
-Ân, cảm ơn ngươi… ưm…
Nghe Vụ Hương Lan cảm ơn, Vô Thường thoáng nhíu mày liền trừng phạt nàng, miệng nhỏ tiểu tử thêm một lần nữ hôn lấy bờ môi mọng nước của nàng.
Ba giây sau, Vô Thường buông bờ môi nàng ra nói.
-Đây là hình phạt cho tội nàng không vâng lời. Đã nói rồi, đó là quyền của nàng, ta không liên can, cảm ơn ta làm gì. Lần sau ta mà còn nghe thấy nữa, lúc đó đừng trách ta không đúng đắn.
Dứt câu, hai mắt hắn cũng dâm dê nhìn bộ ngực căng tròn của Vụ Hương Lan ẩn đằng sau vài lớp áo mỏng.
-Hừ, đáng ghét.
Vụ Hương Lan thấy vậy liền mắt hạnh giận lên, lạnh nhạt không nhìn hắn nữa.
Vô Thường không cũng không để ý hành động làm nũng đến mức đáng yêu của nàng, hắn đưa nàng quyển công pháp cuối cùng trong tay.
-Ta biết mẹ nàng cũng là Phong hệ như nàng nên quyển “Kim Phong Tiễn Chi Lực” này nàng cứ đưa cho mẹ nàng tu luyện.
-Ân, ta sẽ đưa cho mẹ, chắc chắn mẹ thấy được quyển Đế cấp công pháp quý hiếm ngươi tặng sẽ rất vui cho coi.
Đã dần hiểu tính của hắn, Vụ Hương Lan tuy vẫn còn có chút e ngại nhưng vẫn nhanh chóng cầm lấy và gật đầu.
-Ưm…
Bất quá khi nàng cứ ngỡ rằng bản thân không làm gì sai, hắn sẽ không vô cớ lưu manh với nàng lần nữa thì Vô Thường đã nhanh chồm đầu xuống hôn lên môi ngọt của nàng.
Mười giây sau, hắn buông ra và cười nhạt.
-Đây là thưởng cho nàng.
Tiếp đó, trong lúc Vụ Hương Lan dỗi lên mắng nhỏ “lưu manh”, Vô Thường nghiêm chỉnh hỏi nàng.
-Tiểu Lan nói ta biết, nàng thích tu luyện loại chi lực nào, là tiễn, đao, thương, kiếm, hay loại khác?
-…
Vụ Hương Lan im lặng không nói vì còn hờn hắn, mãi cho đến khi hắn giơ tay nhỏ muốn chạm vào cặp ngực to tròn của nàng, nàng mới đỏ mặt hoảng hốt nói.
-Kiếm, là kiếm, ta muốn linh lực bản thân có thể tu luyện hóa thành kiếm hình chi lực, công pháp hay tất cả thứ liên quan ta cũng chỉ muốn nó là kiếm.
-Hừ hừ, nếu ngươi không giúp ta phát triển theo con đường kiếm đạo, ta liền từ tiểu tử lưu manh ngươi.
Mắt hạnh giả bộ lạnh lùng nhìn Vô Thường, Vụ Hương Lan tỏ vẻ ta đây làm giá, muốn hắn phải trợ cấp cho nàng, giúp nàng bước theo con đường kiếm đạo đỉnh phong.
-Từ, nàng muốn từ một lang quân tốt nhất thế giới như ta sao? Ha ha hà…
Thấy nàng biểu hiện càng lúc càng đáng yêu như vậy, Vô Thường bỗng nhiên cười nhạt, sau đó liền bất ngờ hôn mạnh lên miệng hồng của nàng.
Đứng trước một đại mỹ nữ như thế này, Vô Thường thật sự không thể kiềm lòng được, nhất là khi nàng đã trở thành nữ nhân của hắn, thế nên mỗi khi nhìn ngắm nàng, hắn lại không thể giữ mình mà hôn xuống đôi môi ngọt của nàng, bởi lẽ nàng quá đáng yêu, quá hấp dẫn xinh đẹp.
-Ưm…
Năm giây sau Vô Thường buông bờ môi kiều diễm ra, nhưng rồi hắn lại lập tức hôn nàng thêm lần nữa.
-Ơm…
Mười hai giây sau hắn thả môi ra, thế rồi chỉ trong chớp mắt hắn lại hôn nàng lần nữa.
-Ưmmm ưummm…
Ba mươi giây sau, hắn buông nàng ra rồi lại tiếp tục hôn nàng chỉ sau đó nửa giây.
-Hơm… hưm…
-Ưm um…
-…
Hắn cứ làm như thế, hôn nàng, buông nàng rồi lại hôn nàng. Mãi cho đến gần một giờ đồng hồ sau đó, khi trời đã về đêm khuya Vô Thường mới chân thật rút lui cái miệng “hư đốn” thoát ra, hắn nhỏ nhẹ nói với Vụ Hương Lan má đỏ hồng hào đã gần như ngất lịm đi vì choáng ngợp trước hơi tình liên miên đến từ Vô Thường.
-Bây giờ nàng về nghỉ ngơi đi, mai ta sẽ tìm nàng, trợ giúp nàng tẩy đi một thân tạp chất trong người.
-Ân.
Nghe tin được thả, Vụ Hương Lan dù rất mệt mỏi, đầu óc còn say sóng tình với một mảng quần ẩm ướt chất nhớt, nhưng nàng vẫn cố gắng trấn định lại thân thể, cả người lập tức rời khỏi ma chưởng của Vô Thường mà mang theo những thứ hắn tặng chạy vọt qua ngoài.
Vụ Hương Lan, nàng đã chịu hết nổi ngọn lửa dục hỏa đang trỗi dậy bừng bừng trong người do Vô Thường khiêu khích cùng với tình cảnh tiểu Vô Thường quá mức lưu manh luôn cưỡng hôn nàng tại mọi thời điểm. Nàng nếu không chạy ra nhanh, nàng sợ rằng bản thân sẽ hoàn toàn trở nên nhu nhược và vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn dù chỉ một bước chân nho nhỏ.
Không quyết tâm đi ngay lúc này, nàng có lẽ sẽ không thể đi được nữa.
Tại bên ngoài, ngay khi Vụ Hương Lan vừa thoát ra, Vụ Diễm Hương vốn đứng chờ sẵn từ lâu lập tức tươi cười hỏi con gái.
-Thế nào rồi con gái, sự tình đều tốt đẹp?
Kể từ lúc Vô Thường rút tiểu đệ ra khỏi miệng và nói những lời ngọt ngào với Vụ Hương Lan, Vụ Diễm Hương bên ngoài luôn chú tai lắng nghe đã hiểu sự tình bên trong phòng phỏng chừng đã trở nên tốt đẹp nên nàng cũng không cần lắng nghe nữa. Do vậy chuyện diễn ra sau đó giữa Vô Thường và Vụ Hương Lan nàng đều không thể biết.
-Mẹ…
Gặp được mẹ, Vụ Hương Lan tức thì nhào vào lòng Vụ Diễm Hương khóc lên, những giọt nước mắt rơi trên mặt nàng bấy giờ cũng không biết là hạnh phúc, vui mừng, đau buồn, nhớ mẹ hay là vì nguyên do khác.
-Oi oi tiểu Lan ngoan, ngoan, đừng khóc. Đi, chúng ta cùng về phòng rồi lại nói.
Vụ Diễm Hương vỗ vỗ lưng nàng an ủi, sau đó cả hai mẹ con liền đi vào phòng kể lại những sự tình cho đồ vật khiến Vụ Diễm Hương khiếp hãi cùng mừng rỡ không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT