Trước cổng, Dương Chí Hòa sau khi nhận lệnh liền cười khan nói.

-Vương gia ngài ấy đã khỏe lại, mời Thiên Họa tiểu hữu theo ta vào trong bàn chuyện.

-Ừm, bàn nhanh chút, ta còn có việc quan trọng phải làm.

Vô Thường gật đầu, cả hai cùng tiến vào Vương phủ.

Khoảng 5 phút dạo chơi Vương phủ rộng lớn vừa ngắm cảnh vừa ngám gái xinh, cả hai người di đến một gian nhà nằm trôi nổi trên mặt hồ thoáng mát.

-Thiên Họa tiểu hữu ngồi đây đợi một chút, Vương gia sẽ nhanh đến.

Dẫn Vô Thường ngồi trên ghế mát mẻ, bên cạnh còn có dựng một cần câu cá và lọ mồi giun đất làm thú vui tao nhã câu cá, Dương Chí Hòa liền lui ra, để chỗ riêng tư cho Hồng Vân Tiêu và Vô Thường gặp mặt trò chuyện.

Hai phút tiếp theo, trong lúc Vô Thường đang nhàm chán câu cá nhưng không được con nào vì vốn dĩ hắn không chọc mồi vào móc câu, hắn dự định cởi quần ra tè vào hồ thì Hồng Vân Tiêu cũng đã xuất hiện cách hắn 20m đường, điều đó khiến hắn vội thu tiểu đệ, kéo quần lên ngăn nắp.

-Thiên Họa tiểu hữu?

Đến căn chồi giữa hồ, Hồng Vân Tiêu tự nhiên ngồi xuống, hai mắt quan sát Vô Thường liền hỏi.

Vô Thường tức tốc gật đầu.

-Chính tại hạ, còn thúc thúc ngươi là lão Vương gia?

-Ân. Vậy Thiên Họa tiểu hữu cần gặp ta là có chuyện cần trao đổi?

-Ừm, tại hạ cái vài thứ này.

Trực tiếp vào thẳng vấn đề, Vô Thường vội lấy ra một cây chiến đao tràn ngập huyết khí đặt trên bàn.

Từ trên cây chiến đao, một thanh đao bề ngoài khiến người nhìn chẳng thấy có điểm gì đặc biệt, thậm chí còn tưởng nó đã được để không mấy trăm năm chẳng ai đ-ng đến, tuy nhiên nếu đổi là một Linh Sư cảnh tựa như Hồng Vân Tiêu trở lên sẽ cảm nhận thấy một loại khí tức tràn ngập huyết tinh mưa máu cùng với khí tức sức mạnh hùng vĩ ẩn bên trong nó, đây rõ ràng là một thanh đao bất phàm, chí ít cũng là Linh Khí dùng cho Linh Sư cảnh đại viên mãn.

Trong lúc Hồng Vân Tiêu đang hết hồn nhìn thanh đao, nước dãi trong miệng không ngừng “ừng ực”, mười đầu ngón tay cũng đang muốn nhảy múa trên khắp thanh chiến đao thể hiện sự ham muốn mãnh liệt của hắn. Vô Thường chợt nói.

-Rất đơn giản, chỉ cần thúc thúc ngươi trả lời ta một câu hỏi “Hồng Ngọc Yên đang ở đâu và làm cách nào có thể gặp được nàng”, thanh Phá Liệt Đao này chính là của Vương gia ngươi.

Hẹn được Hồng Vân Tiêu bước ra gặp mặt, hành động tiếp theo Vô Thường cần làm cũng không nhiều.

Một, Vô Thường hỏi, Hồng Vân Tiêu trả lời, thanh đao chính là quà hắn tặng khi biết nghe lời.

Hai, Vô Thường hỏi tuyệt đối, Hồng Vân Tiêu như con rối phải trả lời, phần quà không hề có.

-Ngươi hỏi Ngọc Yên?

Tạm áp chế cơn ham muốn sở hữu thanh chiến đao, Hồng Vân Tiêu thoáng bất ngờ hỏi ngược Vô Thường.

-Không sai, còn về nguyên nhân, thúc thúc Vương gia ngươi đừng mò đến.

-Ân, ta hiểu.

Bỗng lộ một nụ cười nhạt, Hồng Vân Tiêu nói.

-Tiểu hữu nếu đã muốn biết Yên nhi ở đâu thì ta cũng không ngại nói, bất quá với năng lực của tiểu hữu, ta e rằng rất khó để có thể gặp được Yên nhi.

-Vương gia cứ nói, trên đời này không có nơi nào mà Thiên Họa ta lại không có can đảm để đi đến.

Vô Thường tỏa ra ngạo khí, một trái tim vững vàng, kiên cường đáp.

-Được!

Bề ngoài Hồng Vân Tiêu tỏ ra ngợi khen khí thế hùng dũng không sợ điều gì của Vô Thường, bên trong lão lại không khỏi nghi ngờ cùng thắc mắc “Tên tiểu tử này đang che giấu tu vi, không biết hắn mạnh như thế nào, ngoài ra còn thân phận của hắn? Hắn và Yên Nhi có quan hệ gì?”

“Mà cũng không sao, hiện tại Yên nhi đang đến một siêu cấp tông môn để tu luỵện dưới sự bảo hộ của cha Ngọc Hân, nó dù có ý xấu cũng chẳng làm gì được con gái ta. Haizzz, còn chuyện ám sát kia của tên sở hữu Tâm Đan ẩn thân đến nay vẫn chưa tra ra đầu đuôi a, gì mà thỏ con xinh xắn…”.

Trấn tĩnh đầu óc, Hồng Vân Tiêu trả lời câu hỏi của Vô Thường để giang tay hứng lấy thanh chiến đao như như lời Vô Thường đã tự hứa.

-Không giấu gì ngươi, Yên nhi hiện tại đang ở Duy Nhất Tông học tập tu luyện, về cách thức đến Duy Nhất Tông thứ lỗi cho ta nhỏ yếu cô lậu không thể biết. Nhưng mà ta cũng có nghe nói vào đúng ngày 15 tháng sau, Duy Nhất Tông tại kinh thành có tổ chức cuộc thi nhỏ nhằm tuyển chọn nhân tài để đưa đến trước cổng sơn môn Duy Nhất Tông cư ngụ, khảo sát tìm kiếm đệ tử tài năng gia nhập tông.

-Từ đây đi đến kinh thành mất khoảng bao lâu thời gian?

Vô Thường hỏi nhanh.

-Từ khu vực biên giới này đến kinh thành nằm tại trung tâm Hồng Long quốc nếu tiểu hữu đi bằng ngựa hẳn là mất hai tháng thời gian, nếu có được chiến mã dũng mãnh thì chỉ cần một tháng hơn sẽ đến được. Đi ngay bây giờ, tiểu hữu vẫn còn kịp có cơ hội tham gia cuộc thi tuyển nhân chọn nhân tài để đi đến Duy Nhất Tông sát hạch đệ tử.

Hồng Vân Tiêu nói ra như vậy nhưng cũng không nói về điều kiện để được tham gia cuộc thi tuyển nhân tài thì người tham gia phải là Linh Nhân cảnh dưới 17 tuổi, với lão, Vô Thường đủ điều kiện hay không là chuyện của hắn.

-Ừm, cảm tạ Vương gia cho biết thông tin, thanh đao này đã thuộc về ngươi.

Nhận được câu trả lời khá hoàn chỉnh, Vô Thường cũng không còn gì để ở lại, hắn lập tức rời ghế, men theo con đường lúc đi vào mà đi ra khỏi Vương phủ.

-Tiểu hữu đi thong thả. Chí Hòa, ngươi mau tiễn khách.

Nói lớn với Dương Chí Hào đứng ở đâu đó trong một ngã rẽ chờ đợi lệnh, Hồng Vân Tiêu mắt sáng quắc, nước miếng li ti nhìn thanh chiến đao đã thuộc về hắn.

Vốn dĩ nếu Vô Thường không phải người của đấu trường Phong Ba, có lẽ lão Vương gia đã gây ra án mạng. Tất nhiên, người chết là lão.

-Vâng.

Nhận lệnh, Dương Chí Hòa lần nữa dẫn dắt Vô Thường bước đi.

-Vù!

Bất quá cũng ngay tại thời điểm này, từ trên bầu trời mây trắng, hai thân ảnh có mái tóc xanh dài mượt vừa rời đi không lâu bỗng dưng lại quay trở về, hạ xuống đúng ngay tại vị trí gần cạnh căn chồi giữa hồ mà lão Vương gia đang “sờ mó” thanh chiến đao.

“Khí tức này… nó là của Ngọc Yên! Nàng hình như vừa mới quay trở lại”.

Cảm ứng được khí tức như hoa như ngọc của Hồng Ngọc Yên từ trên trời hạ xuống, Vô Thường không cần suy nghĩ nhiều, hắn hai chân xoay mạnh, thân thể như cơn gió chạy đến vị trí khí tức Ngọc Yên ngày càng nồng đậm.

-Tiểu hữu xin dừng bước!

Mặc dù không chuyện gì xảy ra nhưng Dương Chí Hòa cũng không thể để Vô Thường chạy loạn trong Vương phủ. Lão một bước chân điểm mạnh, cả thân hình đều nhảy lên, rơi xuống trước mặt Vô Thường 10m.

-Bịch!

Thế nhưng khi hai chân lão vừa chạm đất, cả cơ thể đều không tự chủ được mà quỳ gối cuối người xuống đất, đôi mắt bất lực như dại ra nhìn về Vô Thường lãnh đạm vượt qua cùng với một ánh mắt như chúa tể ngự trên cao đang nhìn xuống con kiến nhỏ bé chíu đến người lão.

Tại căn chồi giữa hồ.

Hồng Vân Tiêu phát hiện cha vợ cùng con quay trở lại liền vội vã thu Phá Liệt Đao, một Linh Đao đã gần như tiếp cận vô hạn với Tông cảnh vào chiếc nhẫn giới quý hiếm duy nhất của lão.

Lão vội chạy ra bái kiến cha vợ.

-Bái kiến tiền bối một lần nữa đại giá quang lâm.

Hồng Vân Tiêu mặc dù xem vị trung niên khí thế bức người này là cha vợ, nhưng người ta lại vốn không muốn nhận một tên phế vật như hắn làm con rễ.

Nguyên bản cuộc tình éo le giữa Hồng Vân Tiêu và Triều Ngọc Hân bắt nguồn từ sự việc 15 năm về trước, khi Triều Ngọc Hân, một vị Tôn cảnh đỉnh phong trúng phải xuân dược của một vị Tôn cảnh khác nên phải chạy trốn vào khu rừng hẻo lánh giữa trời mưa bão, vì không muốn thất thân trước tên đê hèn dù là chết.

Nhưng cũng có lẽ là do duyên phận, khi nàng đã phát độc đến giai đoạn cuối, dâm thủy chảy ra ồ ạt nơi khe suối mũm mĩm trong khi cơ thể lại không hề có một mảnh vải che thân, mắt thì nồng cháy rực lửa mê tình, thân thể đỏ hồng như loài hoa quyến rũ ngây ngất diễm hương, tệ nhất là nàng còn cong người cạ cạ khe suối xinh đẹp vào thanh kiếm yêu thích một cách vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến nỗi khiến nơi vùng đất hoang sơ kia cũng phải chảy huyết liên tục thì bất chợt Hồng Vân Tiêu xuất hiện do loay hoay tìm kiếm linh dược bồi bổ cho Hồng Thanh Tiêu, con trai thứ nhưng có thiên phú mạnh nhất của hắn.

Khi nhìn phải một đại mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành với mái tóc xanh mộng mơ, tinh khiết, cả đời nam nhân mơ ước đều không thể đạt được đang phát ra những tiếng rên rỉ xuân động vừa có đau đớn vừa có sung sướng cực độ này, Hồng Vân Tiêu tuy có số tuổi đã được tính là già nhưng thân thể, ý chí của hắn vẫn còn tráng niên, từ đó dẫn đến cái cây “thương thịt” dài đến 21cm phình to, dựng hẳn cả một cái lều dưới đũng quần.

Thế nhưng khi hắn còn chưa kịp tiến đến để nổi máu dâm làm những chuyện nam nữ vui thích làm thì Triều Ngọc Hân đã như nữ dã thú vồ tới, đè người hắn xuống đất ướt vì nước mưa rồi xâu xé quần áo trên người hắn như muốn ăn thịt người. Tiếp đó, dưới trời mưa, hai thân ảnh có một cuộc “gãi chày" nồng cháy vô cùng nhộn nhịp.

Sau gần một ngày một đêm nhấp nháy, hai người tỉnh dậy, Triều Ngọc Hân dù trúng xuân dược nhưng ký ức đều nhớ nên cũng không thể trách mắng gì được Hồng Vân Tiêu, thế là nàng bỏ đi không một lời nói với Hồng Vân Tiêu. Bất quá thì ba tháng sau nàng lại quay trở lại tìm Hồng Vân Tiêu khi bụng nàng đã lớn.

Bảy tháng sau, Triều Ngọc Hân sau khi sinh Hồng Ngọc Yên, bản thân vì có nỗi khổ thân phận nên buộc phải giấu diếm chuyện này, nàng một lần nữa lại bỏ đi. Thế rồi tại 15 năm sau, mọi chuyện đã đổ vỡ, Hồng Ngọc Yên nhanh chóng bị sửa tên thành Triều Ngọc Yên và được cha Triều Ngọc Hân, Triều Lợi từ Duy Nhất Tông chạy đến Châu Nam thành mang về, may mắn là Ngọc Yên có thiên phú 87 sợi xích nên Triều Lợi rất hài lòng, không thì mọi chuyện lại rất khác.

Do vậy, hai từ “cha vợ” Hồng Vân Tiêu chỉ dám giữ trong lòng chứ không thể và không dám nói ra.

-Yên nhi, cháu nhanh lấy thứ mà cháu để quên, chúng ta phải nhanh chóng quay về tông.

Không hề chú ý gì đến cả Hồng Vân Tiêu lẫn lời nói của hắn, Triều Lợi có chút nhẹ nhàng nói với Triều Ngọc Yên bên cạnh.

-Dạ vâng.

Khẽ liếc mắt kính lễ chào cha, Hồng Ngọc Yên nay đã thành Triều Ngọc Yên vội chạy đi, nhanh chóng quay trở về phòng để lấy một bức tranh do nàng tự tay họa ra một thân ảnh nam nhân không biết vì sao luôn xuất hiện trong đầu nàng khiến nàng mong nhớ.

-Ngọc Yên tiểu thư, mong tiểu thư dừng lại đôi giây, ta có chuyện cần nói với nàng.

Ngay chính lúc này, Vô Thường cũng đã chạy đến, chặn ngay đường đi của Ngọc Yên quận chúa với vẻ hối hả.

-Hử? Ngươi là ai?

Trong khi cả Hồng Vân Tiêu và Triều Lợi nhíu mày kinh ngạc, Ngọc Yên nhìn Vô Thường mắt lé xa lạ liền nghi hoặc hỏi.

Chớp lấy cơ hội, Vô Thường lập tức một bên dùng mắt và tinh thần trao đổi với “linh” của Ngọc Yên, một bên thì lấy ra một chiếc nhẫn ngay khi đã xóa ấn ký sở hữu của bản thân cho nàng. Hắn nói.

-Có một cố nhân của nàng đã nhờ ta trao chiếc giới nhẫn này cho nàng, hy vọng nàng nhận lấy để ta có thể hoàn thành nhiệm vụ. Yên tâm, bên trong không hề có thứ gì độc hại.

Sau một đoạn thời gian tính toán, thậm chí cũng phải dùng đến Tâm Đan thứ hai để suy diễn tình huống, cuối cùng hắn đã đưa ra quyết định rằng bản thân sẽ trao cho Ngọc Yên những cơ sở vật chất để nàng tự thân nâng cao sức mạnh chứ hắn cũng không cần phải tự ra tay trợ giúp.

Trao cho nàng những món đồ lợi hại, nó còn vượt qua cả tiêu chuẩn lời hứa của hắn, do vậy chỉ cần hắn nói tốt vài điều cũng như trao đổi với “linh” Ngọc Yên, hắn hoàn toàn có thể thay đổi nội dung lời hứa và hoàn thành chúng.

Hành động lúc này của hắn đúng là đang làm điều đó.

-Cố nhân?

-Để ta xem.

Ngọc Yên còn đang kỳ lạ nên hỏi ngược Vô Thường thì Triều Lợi đã nhanh chóng từ xa chộp lấy chiếc nhẫn giới xem xét.

Năm giây sau, Triều Lợi gật gù nói, mọi suy nghĩ ác tính về Vô Thường đều được gỡ bỏ.

-Đồ tốt rất nhiều, rất thích hợp cho Băng Hoa Tâm Đan của Yên nhi tu luyện.

Bên kia, Vô Thường sau khi cười vui vẻ trong lòng vì đã thỏa thuận êm xuôi với “linh” Ngọc Yên, hắn liền tỏ vẻ không biết đáp lời Ngọc Yên.

-Ta không biết. Đồ vật người nhờ ta đã giao, xin cáo từ.

Hướng Hồng Vân Tiêu, Triều Lợi và Ngọc Yên quận chúa khẽ chào, Vô Thường lập tức xoay người rời đi, thoát ra khỏi Vương phủ.

-Ha hả, nếu có người tự dưng cho đồ tốt thì việc gì không giang rộng tay để nhận, Yên nhi, đây là của cháu, cháu nhanh nhỏ máu vào để giới nhẫn nhận chủ, mọi đồ vật bên trong từ giờ đều là của cháu.

Triều Lợi nhìn Vô Thường khuất bóng mà không có lý do và cũng không việc gì phải bước ra chặn đường một tiểu tử không có khí tức tu vi, hắn cười nhạt liền ném chiếc giới nhẫn cho Ngọc Yên.

Bên cạnh Triều Lợi, Hồng Vân Tiêu nhìn về ngã rẽ Vô Thường vừa mất bóng mà kinh nghi trong lòng “chẳng lẽ tiểu tử mắt lé một con này hỏi tin tức của con gái ta chỉ để đưa chiếc giới nhẫn kia?”.

-Dạ.

Cầm chiếc nhẫn giới trên tay, Triều Ngọc Yên sau vài giây suy tư thì tự cắt một lỗ máu trên tay, ngón tay nhẹ nhỏ xuống một giọt máu đỏ hồng…

Mười phút sau, hai thân ảnh có mái tóc đại dương lấp lánh lần nữa bay vút lên bầu trời cao vời vợi trên cao biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play